Mùa Xuân Ở Nam Thành - Chương 2: Tinh anh trong xã hội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Mùa Xuân Ở Nam Thành


Chương 2: Tinh anh trong xã hội


Sáng hôm sau dậy sớm, Hứa Nguyện không đến trường dạy lái xe mà thu dọn hành lý đến câu lạc bộ của cô bạn thân Trần Thiến Thiến.

Nhóm bạn thân chỉ có ba người, tình cảm chị em rất tốt, là Trần Thiến Thiến, Hứa Nguyện và Phác Mỹ Linh.

Phác Mỹ Linh và Hứa Nguyện lớn lên cùng xóm, là bạn thân học cùng lớp từ tiểu học đến trung học phổ thông.

Sau này lên cấp ba, họ gặp Trần Thiến Thiến, ba người trở thành một hội bạn thân.

Khi Hứa Nguyện đến, câu lạc bộ đang rất nhộn nhịp.

Trong phòng làm việc của Trần Thiến Thiến, Phác Mỹ Linh đã đến, tất nhiên là mang theo đứa con trai nhỏ.

Phác Mỹ Linh là người kết hôn đầu tiên trong ba người, cô và chồng được người nhà mai mốt, chồng cô làm việc ở phòng giáo dục tỉnh, họ tìm hiểu một năm, vừa mới kết hôn vào năm ngoái.

Hứa Nguyện và Trần Thiến Thiến vẫn còn lang bạt.

Trần Thiến Thiến lúc này đang rất bận rộn, đợi một lúc, Hứa Nguyện đành đứng dậy chào Phác Mỹ Linh rồi đi ra ngoài.

Hành lang vắng lặng, nhưng khi bước vào sảnh đã có người đi lại, những mỹ nhân áo trắng dẫn khách hàng ra vào.

Có thể thấy kinh doanh đang trên đà phát triển.

Câu lạc bộ của Trần Thiến Thiến kinh doanh các sản phẩm chăm sóc sức khỏe và sắc đẹp, chiếm ba tầng lầu của toà nhà Vọng Giang ở trung tâm thành phố.

Trên tầng hai, ngoài quầy lễ tân, phòng đào tạo, phòng tiếp tân và văn phòng của một số đại lý và quản lý cửa hàng, hai bên được bố trí các ô dành cho nam và nữ, trang trí đơn giản nhưng lộng lẫy.

Mức thẻ thành viên ở đây bắt đầu từ giá một nghìn đô la.

Hứa Nguyện là con ma nghèo, chỉ biết ôm chặt lấy chiếc ví nhỏ.

Tầng thứ ba là một sảnh được trang trí văn nhã, chiêu đãi khách đặc biệt.

Các phòng riêng ở tầng 4 được trang trí sang trọng, có tranh tường và đèn trần, chiêu đãi khách VIP.

Tầng một của Vọng Giang là siêu thị RT-Mart, tầng năm là KTV, tầng sáu là quán bar và sòng bài, tất cả đều là tụ điểm giải trí.

Phải nói rằng vị trí của câu lạc bộ này rất tốt.

Hứa Nguyện quan sát sảnh chăm sóc sắc đẹp cho phụ nữ ở tầng hai.

Hai dãy giường trong sảnh chật kín khách hàng, ở đây cung cấp mọi dịch vụ từ chăm sóc da mặt, masage và giác hơi.

“Chào cô, cô có cần giúp gì không?”

Hứa Nguyện quay đầu lại, một mỹ nữ áo trắng đứng bên cạnh, “Tôi đang đợi người.”

“Vậy cô có thể ở chỗ này nghỉ ngơi một lát.” Mỹ nữ nghiêng người dẫn đường.

Hứa Nguyện đi theo, nhưng cô không ở lại phòng tiếp tân, nhân viên vừa đi khỏi, cô liền đi đến phòng làm việc của Trần Thiến Thiến.

Buổi trưa, Trần Thiến Thiến âu phục chỉnh tề đi vào, nhìn hai người bọn họ đang đợi mình liền có chút ngượng ngùng.

Cô không ngờ hôm nay lại có nhiều chuyện cần giải quyết như vậy.

Đưa hai người và em bé lên thẳng tầng bảy của Vọng Giang, ở đây có một nhà hàng món ăn Quảng Đông chính hiệu.

Ba người vừa trò chuyện vừa ăn rất vui vẻ.

“Này, Nguyện Nguyện, cậu vẫn định về bên kia sao?” Trần Thiến Thiến đột nhiên hỏi.

Hứa Nguyện gật đầu, “Đương nhiên. Tôi không biết kinh doanh, cái gì cũng không biết, ngoại trừ làm việc trong nhà máy còn có thể làm gì.”

Phác Mỹ Linh khịt mũi: “Một trưởng phòng như cậu mà nói thế thì tôi tính là cái gì?”

Hứa Nguyện bất đắc dĩ lắc đầu, loại địa vị này đối với ngoại giới không tính là gì.

Cô là trưởng bộ phận lắp ráp của nhà máy Tô Châu LU Precision Electronics.

LU Electronics sản xuất các sản phẩm điện tử của Apple, bao gồm cáp dữ liệu Apple, tai nghe Bluetooth, đồng hồ điện tử, v.v.

Lần này cô về Nam Thành là nghỉ phép không lương. Lúc trước bà Hứa bệnh nặng, nhưng lại không có cách nào mua bảo hiểm y tế bên Tô Châu, hơn nữa đi nhiều năm như vậy, bà rất muốn về thăm lại quê cũ, vì vậy cô đành xin nghỉ phép để đưa mẹ trở về.

Trần Thiến Thiến thở dài: “Tôi còn tưởng cậu sẽ xin nghỉ, về đây làm việc cùng tôi.”

Hứa Nguyện không trả lời. Cô đi khỏi Nam Thành đã lâu, lúc này cảm giác vô cùng xa lạ, cho nên sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định gì.

Ăn trưa xong, mẹ chồng gọi Phác Mỹ Linh đem con trở về.

Hứa Nguyện hôm nay không đi học lái xe, coi như không có việc gì, liền đi theo Trần Thiến Thiến trở về câu lạc bộ.

Không có gì để làm, cô ngồi xem thông tin về chăm sóc sắc đẹp và sức khỏe, thỉnh thoảng lắng nghe các kỹ thuật viên trong lớp đào tạo các chuyên gia làm đẹp.

Buổi chiều,câu lạc bộ cũng bớt bận rộn.

Trần Thiến Thiến đưa Hứa Nguyện đến trung tâm mua sắm gần đó mua mấy bộ váy dự tiệc, cũng chọn mấy bộ váy cho Hứa Nguyện.

Buổi tối có tiệc gặp gỡ các nhà đầu tư cấp cao, đây là cơ hội mà Trần Thiến Thiến cố gắng lắm mới có được từ một khách hàng VIP. Nhân tiện bạn thân ở đây, cô đưa Hứa Nguyện đi tham dự cùng.

Hứa Nguyện không từ chối, trong lòng có chút cảm giác cầu may.

Có lẽ anh cũng sẽ tham dự…

Trần Thiến Thiến chọn cho mình một chiếc váy dạ hội suông màu đỏ rượu, sau khi lựa xong, cô đẩy Hứa Nguyện vào phòng thay đồ để mặc thử.

Chọn qua chọn lại, Hứa Nguyện cuối cùng cũng thay một chiếc váy trễ vai màu đen, mượn chiếc gương trong phòng thay đồ, tô một chút son môi, sau khi sửa sang xong mới đi ra.

Trần Thiến Thiến sáng mắt nhìn cô, “Hoàn hảo, Hứa Nguyện, tiểu yêu tinh, cậu càng ngày càng quyến rũ.”

Hứa Nguyện dáng người cao dong dỏng, trước sau đầy đặn, ngũ quan hài hoà, ăn mặc một chút cũng trở nên đẹp khiến người ta không thể rời mắt.

Cô mỉm cười, phối thêm một đôi giày cao gót, hai người đến studio do một người bạn của Trần Thiến Thiến mở để makeup và làm tóc, sau khi hoàn thành mọi việc thì rời khỏi trung tâm thương mại.

Trợ lý của Trần Thiến Thiến lái xe đưa họ đến địa điểm tổ chức tiệc.

Người phục vụ ở cửa nhận thiệp mời, Trần Thiến Thiến đi lên, đưa hai tờ thiệp mời, người phục vụ liền đi lên dẫn đường.

Trần Thiến Thiến và Hứa Nguyện đi vào.

Cánh cửa mở ra, khung cảnh sang trọng xa hoa ùa tới.

Bữa tiệc rất sôi nổi, toàn bộ là doanh nhân và những nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu của Nam Thành.

Sau khi Trần Thiến Thiến bước vào, cô lấy một ly rượu từ người phục vụ đưa cho Hứa Nguyện, cô lại lấy một ly khác, đưa Hứa Nguyện đi tán gẫu với giới thượng lưu của Nam Thành.

Có thể thấy được Trần Thiến Thiến rất quen thuộc với những bữa tiệc như này.

Hứa Nguyện cùng cô ấy đi dạo một vòng, nhận mấy tấm danh thiếp, được một lúc, thấy đói bụng nên cô đi đến chọn một ít bánh ngọt.

Nhìn xung quanh, cô tìm một chiếc ghế sô pha ngồi xuống, chậm rãi ăn bánh.

Trong lúc cô đang ăn bánh ngọt, cửa đại sảnh lại mở ra, bữa tiệc náo nhiệt bỗng im bặt trong chốc lát, sau đó tiếng nói chuyện trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Ở lối vào của hội trường, người phục vụ đang dẫn ba người đàn ông có khí chất xuất chúng đi tới.

Hứa Nguyện cũng theo ánh mắt của mọi người xung quanh, tất cả đều tập trung vào một hướng.

Trong đại sảnh, mấy người đàn ông mặc Âu phục đang nâng ly chào hỏi.

Cô gái bên cạnh kinh ngạc: “Ba người này cùng nhau tới đây? Tôi còn tưởng rằng Minh đại thiếu gia sẽ không tới.”

Có người trả lời: “Từ thiếu gia và Lục thiếu gia đến, tôi thấy cũng bình thường, nhưng Minh đại thiếu gia vẫn luôn kín tiếng, hiếm khi thấy anh ấy xuất hiện trong những dịp như vậy.”

“Mặc kệ, đến là tốt, để tôi xem lại lớp trang điểm của mình một chút.”

Hứa Nguyện cụp mắt, nhẹ nhàng đặt nĩa xuống.

Mắt cô dõi theo người đàn ông đẹp trai trong đám đông.

Cầm ly rượu đỏ, anh đang nghiêng người lắng nghe những người xung quanh phát biểu, tư thế điềm đạm phóng khoáng, khuôn mặt tuấn tú dễ gần luôn nở nụ cười nhẹ.

Chung quanh đều là vòng tròn thương nhân vọng tộc, ngay cả Trần Thiến Thiến cũng chỉ có thể ở vòng ngoài.

Hứa Nguyện nhìn theo, nhận lấy ly rượu đỏ từ người phục vụ đi ngang qua, ngồi xuống ghế sô pha, lặng lẽ tiến lại gần mấy cô gái bên cạnh, muốn nghe thêm chuyện liên quan đến anh, đáng tiếc mấy cô gái lại bắt đầu tán gẫu về thời trang.

Cô dựa lưng vào ghế sô pha, uống một hơi cạn ly rượu vang đỏ trong tay.

Cô nhìn một vòng, Trần Thiến Thiến vẫn đang trò chuyện với vài người khách, cô lặng lẽ đi về phía cửa.

Cô xách túi xách, bước ra khỏi hành lang.

Cửa vừa đóng lại, náo nhiệt trong đại sảnh liền bị cắt đứt.

Gió đêm thổi nhè nhẹ, mang theo chút mát mẻ, cũng có thể thổi bay đi sự khô khan do rượu mang đến.

Hứa Nguyện đi vài bước, tiến vào khu vực hút thuốc.

Khu vực hút thuốc sạch sẽ, tỏa ra mùi thơm phảng phất, trên chiếc bình ở góc có cắm vài bông hồng đỏ tươi.

Cô đứng bên cửa sổ, đôi giày mới cọ vào chân, gót hơi đau, cô nghiêng người bên cửa sổ, lấy trong túi xách ra một điếu thuốc.

Sau khi châm lửa, cô rít một hơi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài có một khu vườn nhỏ, trăng treo cao trên trời, một phần ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, tỏa ra ánh sáng trong trẻo khắp nơi.

Một lúc sau, một người đàn ông chậm rãi đi đến cửa sổ bên trái.

Cũng như Hứa Nguyện, không nói một lời, anh lặng lẽ rút điếu thuốc, dụi đầu lọc rồi mở chiếc hộp nhỏ màu xám bạc.

Hành động này khiến mí mắt cô co giật mà không rõ lý do.

Cảm giác ngột ngạt bao trùm, Hứa Nguyện rất nhanh nhận ra.

Cô giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng đưa tay vén tóc, ổn định dáng đứng rồi quay đầu nhìn anh.

Vừa quay đầu, động tác của Minh Vọng dừng lại một chút.

Dưới ánh trăng trắng bạc, chiếc váy ngắn bó sát người làm cô càng thêm cao ráo mảnh khảnh, dáng người quyến rũ nóng bỏng nhưng khí chất lại là một mỹ nhân tóc ngắn lạnh lùng.

– Anh có biết người phụ nữ này không? Không biết

– Quen mắt không? Có một chút

Dù sao hôm qua anh vừa mượn bật lửa từ cô.

Ánh mắt anh dừng lại một chút trên vòng eo thon thả, anh nhướng mi nhìn vào mắt người phụ nữ kia, phát hiện đôi mắt hoa đào xinh đẹp đó cũng đang nhìn mình, nhưng đôi mắt kia lại giống hệt bản thân cô, lạnh lùng hoang vu, không chút cảm xúc.

Một lúc sau, thân thể cô hơi lay động vì hơi lạnh thổi đến.

Minh Vọng nghĩ, có lẽ cô cũng nhận ra anh.

Cả hai không chào hỏi, hai người đều không phải người quảng giao.

Nhìn nhau một hồi, Minh Vọng thu hồi ánh mắt, cụp mi, châm một điếu thuốc.

Đồng thời, anh tự động phác họa hình dáng của cô trong đầu.

Không thể không thừa nhận, hấp dẫn giới tính đột nhiên kéo đến không giải thích được, anh rít một ngụm thuốc, ở trong sương khói nheo đôi mắt hẹp dài.

Mối quan hệ giữa nam và nữ chính là kỳ lạ như vậy, sức hấp dẫn lớn nhất của một người có lẽ chỉ được kiểm chứng khi đứng trước người khác giới.

Đặc biệt là —— Thấy sắc động tâm.

Minh Vọng nhìn đi chỗ khác, Hứa Nguyện cũng quay đầu lại.

Anh thực sự đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, trầm ổn, cao không thể với tới, nhưng so với hồi trung học lại càng làm cô bị thu hút.

Đây là sự hấp dẫn của hormone giới tính ở tuổi trưởng thành.

Tay cầm điếu thuốc run run, ổn định lại, cô rít một hơi thuốc, vùi hết ảo tưởng vào phổi, chôn vào trong thân thể, mang theo từng tia đau đớn rất nhỏ.

Căn phòng yên tĩnh, hương bạc hà theo làn khói của người đàn ông tản ra.

Hứa Nguyện nhả khói xong, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, mùi hương trên tóc thoang thoảng quyện với hương bạc hà.

Lẫn vào một loại hương thơm khác.

Trở thành chấp niệm của cô

Minh Vọng hút nốt điếu thuốc cuối cùng, gõ nhẹ lên cửa sổ, một lúc sau mới quay mặt lại liếc nhìn người bên cạnh.

Anh vốn định rời đi, nhưng một thứ gì đó vô hình đã níu anh lại.

Khi anh quay đầu nhìn cô, bóng dáng cô dưới ánh trăng như được lọc qua một lớp tráng bạc, mái tóc ngắn ôm vào gương mặt cô, ánh trăng chiếu vào xương quai xanh trắng nõn.

Người đàn ông rời khỏi phòng hút thuốc mà không nói một lời.

Chờ tiếng bước chân xa dần, Hứa Nguyện mới thả lỏng một chút, dập điếu thuốc trên tay vào trong gạt tàn.

Cô mở túi xách, lấy son môi ra, cẩn thận trang điểm lại.

Lúc Hứa Nguyện trở lại sảnh tiệc, Trần Thiến Thiến đang ngồi trên sô pha.

Cô bước tới ngồi xuống bên cạnh bạn mình, ánh mắt lướt nhẹ khắp đại sảnh, tìm kiếm mọi ngóc ngách nhưng đều không tìm thấy bóng dáng mình muốn thấy.

Yên lặng quay mặt đi, cô liếc nhìn Trần Thiến Thiến, “Thiến Thiến, chúng ta trở về đi.”

Trần Thiến Thiến đếm danh thiếp, “Được.”

Hai người bước ra khỏi sảnh, đến bãi đậu xe.

Hứa Nguyện vừa bước vào chiếc BMW của Trần Thiến Thiến thì một chiếc coupe màu xám từ bên cạnh lao lên.

Tim cô đập nhanh hơn, liền nhìn thẳng về phía trước, đợi đến khi đèn hậu biến mất mới quay đầu lại, “Cậu vừa nói cái gì?”

Trần Thiến Thiến trợn tròn mắt, “Hồn phách của cậu bay đi đâu rồi, tôi hỏi cậu có muốn về nhà tôi đêm nay không?”

Hứa Nguyện lắc đầu, “Chắc mẹ tôi còn đợi ở nhà, cho tôi về đi.”

Nghĩ đến mẹ Hứa, Trần Thiến Thiến cũng không nhiều lời giữ cô lại, kêu trợ lý nhỏ lái xe về khu phố cổ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN