Mùa Xuân Ở Nam Thành - Chương 24: Minh đại thiếu gia chịu thiệt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Mùa Xuân Ở Nam Thành


Chương 24: Minh đại thiếu gia chịu thiệt


Nghĩ vậy, nhưng Hứa Nguyện vẫn không hỏi anh, cô dự định khi nào có thời gian sẽ tự mình tìm hiểu.

Minh Vọng gọi điện thoại tới, đơn giản chỉ là muốn cùng cô ăn cơm tối.

Trần Thiến Thiến ở bên cạnh nghe thấy, cười xấu xa, đuổi cô nhanh đi.

Hứa Nguyện xách túi đi xuống lầu, nghĩ Minh Vọng phải mất một lúc nữa mới đến nơi nên cô rẽ vào trung tâm thương mại, cô đi thẳng đến khu dụng cụ học tập, mua một vài cuốn sổ tay và viết mực.

Sau khi thanh toán, điện thoại lại reo, cô vội vã ra ngoài.

Xe của Minh Vọng cách cửa ra vào không xa, cô đi ngang qua, mở cửa ghế

lái phụ ngồi vào.

Sau khi lái xe ra ngoài, Minh Vọng liếc túi đồ trong tay cô, “Em mua sổ ghi chép để làm gì?”

“Hai ngày nữa Trần Thiến Thiến và em sẽ đi Tân Thị họp nên em phải chuẩn bị một chút.” Cô đặt chiếc túi dưới chân.

Nhắc đến Tân Thị, lại đi cùng Trần Thiến Thiến, trong nháy mắt anh đã hiểu ra.

“Em định hợp tác với Trần Thiến Thiến?”

“Ừm.” Hứa Nguyện nhìn Minh Vọng, sau đó quay đầu lại, “Dù sao em cũng phải tìm việc gì đó để làm.”

Phía trước có đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại, Minh Vọng vươn tay nắm lấy tay cô, vuốt ve một hồi, “Có gì cần giúp đỡ thì cứ gọi anh.”

“Vậy em cũng không ngại đâu.” Cô cười.

Minh Vọng cũng cười, buông tay cô ra, “Rất vui lòng”

Xe chạy đến biệt thự Lâu Hồ, cánh cửa sắt màu lam chậm rãi mở ra, anh lái xe đi vào, cũng không cho Hứa Nguyện xuống xe.

Anh có nhiều xe trong ga ra, coupe, off-road, xe thương gia, thậm chí cả một chiếc Beetle nhỏ màu vàng.

Minh Vọng thấy cô nhìn chằm chằm chiếc Beetle sau khi xuống xe, đi tới kéo cô, “Thích không?”

“Không.” Hứa Nguyện đi theo anh, “Tò mò thôi.”

Minh Vọng cúi đầu nhìn cô, “Xe này để cho chị Lâm đi chợ.”

Hứa Nguyện gật đầu.

Sau khi vào cổng, chị Lâm cười chào anh, “Nghe tiếng xe là biết cậu về rồi.”

Thấy Hứa Nguyện, chị Lâm niềm nở chào hỏi: “Cô Hứa cũng đến rồi.”

“Chị Lâm.” Hứa Nguyện chào.

“Vào đi, cơm xong rồi.”

Thay dép xong, Hứa Nguyện đặt túi lên sô pha, đi vào phòng tắm rửa tay rồi theo Minh Vọng ngồi xuống bàn ăn.

Đồ ăn rất đơn giản, hai món thịt, một món chay và một món canh hầm.

Tay nghề nấu ăn của chị Lâm không tồi, hương vị rất thơm, rất hợp khẩu vị của Hứa Nguyện.

Trong lúc Hứa Nguyện và Minh Vọng đang ăn cơm thì một chiếc Audi dừng

ở cổng biệt thự, chị Lâm đi ra ngoài một lát, khi quay lại thì mang theo Minh Nguyệt.

“Anh ơi, em đến ăn chực.” Minh Nguyệt nhìn thấy Hứa Nguyện, liền kinh ngạc nói: “A, chị Hứa Nguyện.”

Hứa Nguyện đặt bát xuống, nhìn cô bé, mỉm cười.

Minh Nguyệt cởi chiếc túi nhỏ trên người, ném nó lên ghế sô pha rồi ngồi xuống đối diện hai người.

Minh Vọng nhíu mày mắng cô: “Đồ lười biếng”

Minh Nguyệt bĩu môi lắc đầu, đợi chị Lâm mang bát đũa lên rồi bắt đầu ăn một cách không khách sáo.

“Chị Nguyện Nguyện, chị ăn thịt đi. Món thịt kho của chị Lâm là ngon nhất đó.”

Minh Vọng lại liếc nhìn cô bé, Minh Nguyệt dừng bàn tay đang định gắp thức ăn, ngoan ngoãn ngồi xuống, tự mình ăn.

Một lúc sau ngẩng đầu lên, anh trai cô ở phía đối diện đang gắp rau cho Hứa Nguyên.

Cô hiểu, cô có người anh trai tiêu chuẩn kép.

Ăn tối xong, Minh Nguyệt lại kéo Hứa Nguyện đến phòng chiếu phim của Minh Vọng, ôm một đống đồ ăn vặt rồi mở phim xem.

Minh Vọng còn có việc phải giải quyết nên để hai người phụ nữ ở cùng nhau.

Xử lý xong công việc, anh vào bếp lấy một cốc nước ấm rồi đi vào phòng chiếu phim.

Âm thanh trong phòng chiếu khá lớn, xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình.

Vừa bước vào, trên màn hình lớn hiện lên một hình ảnh đáng sợ.

Hai cô gái đang ôm nhau thật chặt trên ghế sô pha.

Minh Nguyệt nép vào lòng Hứa Nguyện, đầu áp vào ngực cô, tay cũng đặt trên đó.

Minh Vọng nhìn bàn tay ấy, bỗng cảm thấy chướng mắt.

Anh dựa vào khung cửa, uống một ngụm nước rồi chậm rãi bước vào.

Minh Nguyệt là người thích xem phim kinh dị nhưng lại rất nhát gan, trong nhà ai cũng lảng tránh xem phim cùng cô.

Minh Nguyệt buông Hứa Nguyện ra, cầm điện thoại gọi cho Tiểu Bạch Dương.

Xem như cô bé thức thời.

Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Hứa Nguyện.

Hứa Nguyện sửng sốt, một đôi bàn tay to vươn ra giữ lấy bả vai của cô, hơi thở quen thuộc truyền đến khiến thần kinh cô thả lỏng, theo bản năng dựa vào nguồn nhiệt bên cạnh.

Minh Vọng vòng tay ôm lấy cô, đưa ly nước cho cô, Hứa Nguyện uống xong, đặt ly lên bàn trà, quay người lại nép vào lòng anh, tiếp tục nhìn màn hình.

Một lúc sau, cô chui vào lòng anh.

Minh Vọng liếc nhìn màn hình nhưng không có cảm giác gì, cúi đầu nhìn Hứa Nguyện, hai tay lần xuống eo, vén vạt áo của cô lên.

Hôm nay cô ăn mặc rất giản dị, một chiếc áo phông rộng màu trắng, một chiếc quần ống rộng màu đen.

Lòng bàn tay anh dán lên làn da mỏng manh của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hứa Nguyện ghé sát vào ngực anh, ngước nhìn Minh Vọng.

Người đàn ông cúi đầu, hai cánh môi áp sát vào nhau một cách tự nhiên, đầu lưỡi anh luồn vào miệng cô.

Trong lúc hôn anh, Hứa Nguyện còn phải để ý hoàn cảnh xung quanh.

Minh Vọng bất mãn, cắn nhẹ đầu lưỡi cô.

Bàn tay to của anh hướng lên trên, Hứa Nguyện khẽ run.

Một lúc sau, anh vòng qua lưng cô, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấc áo cô lên, anh có thể cảm nhận rõ ràng phần da tiếp xúc với cô lập tức mềm ra.

Lòng bàn tay vòng ra phía trước, dán chặt tay vào phần mềm mại trên người cô, ghé vào tai cô, nhỏ giọng thì thào: “Xem ra sau này anh rất có phúc rồi.”

Hứa Nguyện đỏ mặt, vừa định nói, cô bé bị bỏ quên bên cạnh đã quay đầu lại, “Chị Nguyện Nguyện, em cũng muốn ôm một cái…”

Lời nói dừng lại khi cô thấy cảnh tượng trước mặt.

Anh trai cô đã vào bằng cách nào?

Minh Vọng quay người lại, nhìn từ góc độ bên ngoài chỉ giống như anh đang ôm Hứa Nguyện.

Còn không đợi Minh Nguyệt mở miệng, anh đem gối ôm phía sau ném qua, rơi vào trên người cô bé.

Minh Nguyệt bĩu môi, miễn cưỡng xem phim, nhưng cuối cùng không chịu nổi cảnh ân ái của hai người bên cạnh, đành ném gối đứng dậy.

Hứa Nguyện vội vàng quay đầu nhìn cô bé, “Làm sao vậy?”

Minh Vọng kéo tay cô, thản nhiên nói: “Nó còn không đi thì chàng trai của nó sẽ bị người ta cướp mất.”

Minh Nguyệt dậm chân, quay đầu bỏ đi.

Cửa phòng chiếu phim đóng lại.

Bộ phim vẫn tiếp tục.

Minh Vọng cúi đầu nhìn người trong lòng, ánh mắt chạm nhau, tiếp tục chuyện bị cắt ngang lúc trước.

Hứa Nguyện dựa vào trong ngực anh, hầu kết của anh ngay tầm mắt cô, cô không nhịn được, tiến lại gần, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ.

Minh Vọng hít một hơi, khẽ nhéo cô một cái.

Một lúc sau, không thể nhẫn nại nữa, anh đẩy cô ngã xuống sofa.

Quần áo rơi xuống thảm.

Khi bộ phim kết thúc, tiếng ho khan của Hứa Nguyện cũng vang lên, tựa hồ là bị sặc, môi hồng đỏ mọng, bên môi dính một ít thứ khả nghi.

Minh Vọng ánh mắt thâm sâu, đầu tóc rối tung, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Anh kéo cô vào lòng, lấy khăn giấy lau cho cô rồi lặng lẽ ôm cô vào lòng.

Tự trách mình mỏ quạ.

Hôm qua mới nói tới kỳ kinh nguyệt của cô, hôm nay nó thực sự đến.

Phòng chiếu phim yên tĩnh, hơi lạnh từ máy điều hòa phả ra, làm cho tâm tình của cả hai bình tĩnh lại một chút.

Hứa Nguyện thò tay xuống, kéo khóa quần cho anh, lại kéo anh ngồi dậy.

Minh Vọng uể oải ngồi dậy.

Trong lòng Hứa Nguyện mềm nhũn, như giẫm lên bông gòn. Lúc này Minh Vọng giống như một con mèo lớn vừa được ăn no, cả người trở nên ngoan ngoãn.

Lười biếng và nhàn nhã

Một lúc sau, Minh Vọng kéo cô dậy, tắt đèn phòng chiếu phim rồi trở lại phòng ngủ trên lầu ba.

Hứa Nguyện chưa từng đặt chân lên lầu ba.

Căn phòng lúc trước cô ngủ lại là ở lầu hai, phòng dành cho khách.

Lên đến lầu hai, Hứa Nguyện định rẽ qua, Minh Vọng kéo tay cô, cười khẽ, tầm mắt rơi trên ngực cô, “Cứ như vậy ra ngoài?”

Hứa Nguyện dừng một chút, quay lại đẩy đẩy anh.

Minh Vọng đưa cô lên lầu ba.

Phòng ngủ rộng rãi, bài trí sang trọng, tổng thể là màu đen và xám, dường như chỉ có duy nhất chiếc giường là màu trắng.

Minh Vọng vào phòng thay quần áo, đưa cho cô chiếc áo sơ mi, “Em đi tắm đi.”

Hứa Nguyện nhận lấy, lại đặt lên sô pha, chải tóc, “Em xuống phòng khách lấy túi xách.”

Minh Vọng lập tức hiểu ra, “Anh đi lấy cho em.” Anh nhét chiếc áo vào tay cô, đẩy cô vào phòng tắm.

“Để anh cầm lên cho em.”

Hứa Nguyện đi vào.

Tắm nửa chừng thì có tiếng gõ cửa, Hứa Nguyện tắt vòi hoa sen, hé cửa rồi đưa tay ra.

Minh Vọng dừng lại, nhìn cánh tay hồng hào trước mặt, không nhịn được nắm lấy, vuốt ve một lúc, sau đó đưa đồ dùng phụ nữ trong túi cho cô.

Lúc cô tắm xong, Minh Vọng đang nằm trên giường với cuốn sách tiếng Anh trên tay.

Hứa Nguyện ngồi xuống bên giường, sờ sờ tóc, lần này cô đã sấy khô tóc trong phòng tắm.

Minh Vọng ngẩng đầu nhìn cô, ý bảo cô lên giường.

Hứa Nguyện cởi dép đi vào nằm bên cạnh anh, kéo chăn xuống.

Cô ngẩng đầu nhìn, anh đặt sách lên tủ đầu giường, tắt đèn, nằm xuống ôm cô.

Hứa Nguyện dụi vào người anh, hôn lên cằm anh định ngủ, nhưng bàn tay đặt trên eo cô lại bắt đầu không an phận.

“Sao vậy?” Cô nhẹ nhàng hỏi, mắt vẫn nhắm nghiền.

“Em đúng là biết cách tra tấn người khác.”

“Ừm?”

Một tiếng “ừm” đơn giản nhẹ nhàng vang lên, lập tức khơi dậy ngọn lửa trong anh, anh bế cô nằm ngay ngắn, nghiêng một bên rồi cúi đầu xuống.

Hứa Nguyện vòng tay ôm cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, một lúc sau cô vòng tay kéo thắt lưng, chiếc áo ngủ bằng lụa tuột ra, cô đưa tay chạm vào da thịt anh, ôm lấy anh, móng tay nhẹ nhàng cào lên tấm lưng cường tráng..

Bởi vì động tác của cô quá mức buông lỏng, trực tiếp lột quần áo của anh, Minh Vọng cũng không khách khí, đem quần áo của cô cởi ra.

Làn da áp sát vào nhau, hơi nóng bốc lên từng chút một.

Nhiệt độ nơi bụng anh nóng hổi, vừa đủ sưởi ấm cái bụng lạnh giá của cô.

Hứa Nguyện nhắm mắt hưởng thụ, tới khi bàn tay anh ngày càng xâm lấn, cô khẽ thì thào, “Đừng, cơ thể em đang trong kỳ kinh nguyệt, đừng tự tìm rắc rối.”

Minh Vọng dừng động tác, giọng nói u ám: “Anh bây giờ đang chịu tội đây này, em nghĩ xem phải làm sao…”

Hứa Nguyện buông tay xuống, cười nhẹ: “Vậy đành để Minh thiếu gia chịu thiệt rồi.”

Minh Vọng thở ra một hơi, da đầu tê dại, ôm cô đổi tư thế, đặt cô lên ngực mình, hơi nheo mắt lại, đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay cô, dẫn dắt tay cô.

Trăng treo cao, sau nửa đêm, căn phòng ngủ dần trở lại yên tĩnh.

………………………………………………

Hứa Nguyện bắt đầu bận rộn sau một đêm nghỉ ngơi tại nhà Minh Vọng. Buổi sáng bắt đầu tìm hiểu các lớp đào tạo làm đẹp, cẩn thận ghi nhớ các sản phẩm và chức năng của chúng.

Buổi trưa, cô giành thời gian tìm hiểu về lịch sử phát triển và hình thức đầu tư của Manor.

Đến chiều cô bắt đầu trực tiếp tư vấn khách hàng.

Lần này khác với lần trước, cô mặc bộ đồ đồng phục của Manor, kỹ thuật cũng là tay nghề được đào tạo chuyên nghiệp.

Để không làm phiền Minh Vọng, mấy ngày nay cô đều về nhà, sáng sớm một mình lái xe đến đây, thỉnh thoảng có thời gian mới cùng Minh Vọng ăn cơm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN