Ngây người một lúc, cô giơ hai chân quấn lấy eo Minh Vọng, dán chặt vào người anh.
Minh Vọng cười khẽ một tiếng, cúi người hôn cô một cái, kéo hông bế cô đi đến phòng ngủ, đặt cô lên giường, cúi người nói: “Sinh nhật vui vẻ, Hứa Tiểu Nguyện.”
Vừa dứt lời, căn phòng được thắp sáng, trên tủ đầu giường còn có hộp nhạc thủy tinh pha lê phát bài hát chúc mừng sinh nhật.
Minh Vọng đứng thẳng dậy, trong ánh đèn lờ mờ đi tới quầy bar mở tủ lạnh lấy ra một chiếc bánh ngọt nhỏ đặt lên bàn.
Quay đầu gọi Hứa Nguyện: “Công chúa Tiểu Nguyện, mau lại đây.”
“Công chúa Tiểu Nguyện, lại đây.”
Những lời này là do Trần Thiến Thiến nói với cô thời trung học.
Thì ra thời gian trôi qua nhanh như vậy, đã đến ngày 26 tháng 7 rồi.
Năm lớp 12 không có kỳ nghỉ hè, kể cả khi có ngày nghỉ, người lớn cũng sẽ đăng ký cho con em mình tham gia các trường luyện thi.
Nhưng Hứa Nguyện thì khác, một là vì mẹ Hứa không có khả năng, hai là vì Hứa Nguyện không muốn học thêm.
Nhưng dù không muốn, cô vẫn phải cố gắng học hết cấp ba.
Mẹ Hứa mặc dù không quản ngại nhưng Hứa Nguyện không muốn bà vất vả, cả kỳ nghỉ hè cô luôn bận rộn.
Cô thường dậy từ 4, 5 giờ sáng, 12 giờ đêm mới về. Sáng sớm dậy, cô nhận công việc giao sữa trong khu phố, sau đó cô đến phụ ở cửa hàng bánh bao. Buổi trưa cô đi phát tờ rơi. Buổi tối cô làm bồi bàn ở tiệm thịt nướng.
Cô bận rộn đến mức quên mất sinh nhật của mình, nhưng dù có nhớ, cô cũng không có khả năng tổ chức một buổi tiệc nhỏ cho mình.
Đơn giản vì gia đình cô không có tiền.
Cô đã không tổ chức sinh nhật trong hơn ba năm.
Nhưng cô cũng không bận lòng.
Hôm đó quầy thịt nướng kinh doanh không tốt lắm, Trần Thiến Thiến không biết từ đâu chạy ra, tìm bà chủ cô nói chuyện.
Hứa Nguyện không nghe được bọn họ nói gì, chỉ có bà chủ thường xuyên quay đầu lại nhìn cô.
Một lúc sau, Trần Thiến Thiến chạy đến, kéo tay Hứa Nguyện đi.
“Này, cậu kéo tôi đi đâu? Tôi còn đang làm việc.” Hứa Nguyện bị kéo đến loạng choạng.
“Bận cái gì, hôm nay bà chủ cho cậu nghỉ.” Trần Thiến Thiến lớn tiếng đáp, kéo cô vào công viên bên cạnh.
Trên chiếc ghế đá, dưới ánh đèn đường, Phác Mỹ Linh đang ngồi đợi, bên cạnh là chiếc hộp nhỏ.
Vừa nhìn thấy Phác Mỹ Linh, Trần Thiến Thiến mừng rỡ chạy lại.
Hứa Nguyện đứng ở phía sau nhìn, trong lòng có phỏng đoán, trên chóp mũi không ngừng trào ra cảm giác chua xót.
Phác Mỹ Linh mở hộp ra, bên trong là một chiếc bánh sinh nhật nho nhỏ.
Trần Thiến Thiến thắp nến, quay đầu thấy Hứa Nguyện đứng ở đằng xa, vẫy tay gọi cô: “Công chúa Tiểu Nguyện, lại đây!”
Đó là những kỉ niệm quý giá nhất trong tuổi thanh xuân của cô, bởi kỉ niệm ấy ngập tràn mùi bánh ngọt ngào.
Bao nhiêu năm bôn ba ở tỉnh ngoài, Hứa Nguyện ít tổ chức sinh nhật.
Cũng từng có người mua bánh sinh nhật cho cô, nhưng cô lại có cảm giác mình là người ngoài cuộc.
Sinh nhật người khác vui bao nhiêu thì sinh nhật của cô lại lạnh lùng bấy nhiêu.
Thoát khỏi hồi ức, cô nhìn Minh Vọng trước mặt, không hiểu sao anh lại gọi cô như vậy.
Lúc nãy anh còn vừa gọi cô là “Tiểu Nguyện.”
Minh Vọng không nhìn cô, anh cắm từng ngọn nến trong khung cảnh mờ ảo.
Bảy ngọn nến được thắp lên, anh quay đầu, ôn nhu cười nhìn cô: “Em tới đây thổi nến đi.”
Sự ấm áp thế giới này dành cho cô có lẽ là tình bạn lâu dài của ba cô gái nhỏ và sự ôn nhu Minh Vọng dành cho cô lúc này.
Hứa Nguyện ngẩn ngơ đi tới, anh nắm tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh. Cô liếc nhìn anh rồi nhìn chiếc bánh kem, từ từ nhắm mắt lại và thì thầm một điều ước.
Anh ngồi nghiêng người bên cạnh cô, hai tay đặt trên lưng ghế, ánh mắt cụp xuống lặng lẽ nhìn cô, khi cô mở mắt ra liền cười hỏi: “Em ước điều gì vậy?”
“Ước…” Hứa Nguyện kịp thời ngậm miệng.
Cô quay sang nhìn anh, ánh nến phản chiếu trong mắt anh lấp lánh như ánh sao.
Giống như một biển sao.
Cô mỉm cười, quay lại, thổi tắt ngọn nến với một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
– ——————————————————————————
“Minh Vọng, tất cả những điều ước của em đều có liên quan đến anh
Em muốn anh sống khỏe mạnh, bình an và suôn sẻ
Những điều ước bé nhỏ của em cũng luôn có hình bóng của anh
Bắt đầu từ khi biết anh, những điều ước này đã trở thành thói quen.”
– —————————————————————————————–
Khoảnh khắc ngọn nến vụt tắt, một bàn tay ấm áp che kín mắt cô.
Đèn trong phòng bật sáng, hộp nhạc trên tủ đầu giường cũng ngừng phát.
Bị bịt mắt, Hứa Nguyện nhìn không rõ, đột nhiên trong miệng bị nhét một miếng bánh kem ngọt ngào nhân dâu tây.
Nụ hôn của anh rơi xuống môi cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Sinh nhật vui vẻ, Hứa Nguyện của anh.”
Anh là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật lần thứ 27 của cô.
Cô rất tham lam, hy vọng trong tương lai, mỗi sinh nhật đều được nhận lời chúc đầu tiên của anh.
Tám năm, vô số xuân qua hạ tới, cuối cùng cô cũng được nếm lại vị ngọt của ngày sinh nhật.
Về tình bạn, về tình yêu.
Trong chặng đường đầy cằn cỗi của cô, tất cả họ đã cho cô dũng khí để không bỏ cuộc.
Chuông điện thoại trong túi vang lên, Minh Vọng buông tay, vòng qua người cô, tay anh không ngừng xoa xoa eo cô.
Hứa Nguyện ngả người vào lòng anh, lấy di động ra, là mẹ cô gọi đến.
Cô bắt máy, câu đầu tiên chính là: “Chúc mừng sinh nhật con, ngày mai nhớ ăn một bát mì trường thọ nhé.”
Bàn tay bên cạnh vén góc áo cô lên, lòng bàn tay ấm áp dán vào làn da trên eo của cô.
Hứa Nguyện run rẩy nghiêng đầu nhìn anh, người đàn ông không cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy cằm và yết hầu rắn rỏi của anh.
Cô vừa nhìn đã mê mẩn, đưa tay sờ cằm anh, có cảm giác ngứa ran, là râu của anh cọ vào lòng bàn tay cô.
“Hứa Nguyện, con đang ở đâu?”
Hứa Nguyện bừng tỉnh, ngón tay đang định rút lại đã bị cái miệng của anh ngậm lấy.
Cô vội vàng đáp: “Mẹ đi ngủ đi!”
“Được, bây giờ mẹ đi ngủ. Con cũng ngủ sớm đi.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, ngón tay cái của cô bị hàm răng anh cắn nhẹ, hai tay anh dọc theo eo di chuyển lên trên.
Ngón tay cô tê dại, đầu lưỡi thỉnh thoảng lướt qua, ánh mắt anh nhìn cô có pha chút dục vọng.
Trong lòng rung động, cơ thể cô khẽ run.
Nhưng Wechat từng tiếng vang lên, Hứa Nguyện đành phải mở ra xem, lần lượt là Trần Thiến Thiến, Phác Mỹ Linh và cả Hà Thạc.
Vừa trả lời hai tin nhắn đầu tiên, Minh Vọng liền tịch thu điện thoại của cô.
Hứa Nguyện ngẩng đầu nhìn anh, nhưng không có tức giận.
Cô đột nhiên nhảy lên ôm lấy anh, ngẩng đầu hôn anh một cái: “Em cũng có quà cho anh.”
Minh Vọng kinh ngạc cụp mắt xuống, “Vậy à?”
Anh lấy tay móc chiếc cúc áo sau lưng cô, cười đầy ẩn ý: “Có phải như anh nghĩ không?”
Hứa Nguyện nhìn anh, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, một lúc sau mới đáp: “Giống như anh mong muốn.”
Không đợi Minh Vọng lên tiếng, cô đứng dậy thoát khỏi vòng tay anh, đi vào phòng tắm.
Minh Vọng đưa mắt nhìn theo cô, đến khi cửa phòng tắm đóng lại, anh mới nở nụ cười, trong mắt toả ra nhiệt độ không thể che giấu.
Minh Vọng xoay người đi tới quầy bar, cởi vài cúc áo, mở điện thoại kiểm tra thông tin công việc, bưng ly rượu đỏ vừa nãy lên, tiếp tục chậm rãi uống, chờ người phụ nữ bên trong.
Hứa Nguyện tắm cũng không nhanh lắm, cô tỉ mỉ dưỡng da, sấy khô tóc rồi mới ra ngoài.
Khi cửa được mở ra, người đàn ông đang dựa vào khung cửa phòng tắm, cúc áo sơ mi chỉ cài đến ngực, vạt áo bị kéo ra, người tản ra mùi rượu.
Hứa Nguyện mặc áo choàng tắm màu trắng bước ra, tay đang túm tóc dừng lại, nhìn anh một giây rồi nghiêng người bước qua.
Nhưng Minh Vọng lại bế cô lên, vòng qua eo cô áp sát vào người mình, dùng lòng bàn tay vuốt ve bờ mông đang hếch lên của cô, “Tắm lâu quá.”
Hứa Nguyện giãy giụa một chút mới đứng vững.
Đặt tay lên đường viền cổ áo, cảnh xuân bên trong như ẩn như hiện.
Kích thích thị giác làm cho phản ứng sinh lý trở nên không thể che giấu.
Ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng mang theo chút cảm giác nguy hiểm.
Hứa Nguyện nhìn anh bằng đôi mắt ướt át, ngây thơ hết mức, như thể người vừa quyến rũ anh không phải là cô.
Minh Vọng cười nói: “Trên sô pha ban công có một cái túi, em xem thử đi.” Nói xong liền đi vào phòng tắm.
Hứa Nguyện đi ra ban công, không ngờ ngoài trời đang mưa.
Đây là cơn mưa đầu tiên kể từ khi cô đến Tân Thị.
Cơn gió đêm thổi qua mang theo mùi mặn mòi của biển, làm tung bay mái tóc cô.
Cô đi tới dựa vào lan can, vươn tay hứng, hạt mưa li ti rơi vào lòng bàn tay lạnh như băng.
Rút tay lại, cô mang theo chiếc túi giấy vào phòng ngủ.
Vào phòng, cô cầm điều khiển từ xa bấm nút đóng rèm cửa, sau đó bật điều hòa, hạ nhiệt độ xuống so với bình thường.
Cô xoay người mở chiếc túi, bên trong là một chiếc váy hai dây mỏng màu đỏ rượu làm bằng lụa, sờ vào rất mát.
Trải ra nhìn, cô mỉm cười, đứng trước tấm gương lớn, cô cởi áo choàng tắm ra, bên trong không mặc gì.
Làn da trắng sáng dưới ánh đèn.
Cô mặc chiếc váy vào người.
Kích thước vừa vặn, đường viền cổ áo tinh tế khép ở khe ngực, chiều dài áo đủ để che hai bắp đùi thon thả.
Sau khi nhìn đi nhìn lại, cô cột gọn tóc sau gáy, lấy son môi ra, thoa một lớp son mỏng để gương mặt trông hồng hào.
Sau đó, cô lên giường nằm.
Căn phòng mát mẻ.
Vài phút sau, Minh Vọng khoác chiếc áo choàng tắm đi ra, tóc trên đầu còn ướt sũng, anh tiến đến gần cô.
Hứa Nguyện xuống giường, kéo anh trở lại phòng tắm, mở ngăn tủ lấy máy sấy tóc ra, cắm điện, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Minh Vọng cũng đang nhìn cô, một lúc sau, anh đặt chiếc khăn tắm trong tay xuống bồn rửa mặt, bế cô ngồi lên, cúi người xuống trước mặt cô.
Hứa Nguyện mở máy sấy, luồn mấy ngón tay vào tóc anh vuốt ve, máy sấy nhẹ nhàng thổi.
Trên người cả hai đều mang theo hương sữa tắm giống nhau, chỉ khác ở mùi hormone toả ra ở hai phái.
Minh Vọng được cô vuốt ve cảm thấy rất thoải mái, đôi mắt hơi nheo lại, lướt chầm chậm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh, hai lọn tóc rũ xuống bờ vai gầy, xương quai xanh xinh đẹp thấp thoáng mềm mại, sau đó là chiếc váy đỏ chói mắt.
Anh một tay chống người lên, một tay nặng nề vuốt ve khuôn mặt trắng nõn.
Hứa Nguyện nhìn xuống, cong khóe môi, tiếp tục sấy tóc cho anh, mặc cho anh trêu đùa, không động đậy.
Một lúc sau, Minh Vọng rút điện ở máy sấy tóc ra.
Âm thanh của máy sấy tóc đột ngột dừng lại, căn phòng đột ngột yên tĩnh.
Hứa Nguyện khẽ ngước mắt nhìn anh, trong đôi mắt bình tĩnh hiện lên ý cười.
Anh ném máy sấy tóc trên tay cô vào ngăn kéo, vác cô lên vai, bế cô đi về phía phòng ngủ.
Hành động diễn ra bất ngờ.
Hứa Nguyện treo trên người anh, đầu tóc rối tung.
Cô định thần lại, giơ tay đập vào vai anh một cái: “Minh Vọng, anh không có tật xấu gì chứ?”
Anh đáp lại bằng một cái tát vào mông của cô.
Không đau, nhưng nó tạo ra một cảm giác xấu hổ không thể giải thích được.
Anh ném cô lên giường trong phòng ngủ.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn, anh lại kéo cô đến bên người, sức nặng của cơ thể đè lên cô khiến cô không thể cử động, hơi nóng bùng lên.
Anh giữ chặt cổ cô, ngán cái và ngón trỏ bóp nhẹ cằm cô.
Anh mở miệng cắn nhẹ môi dưới của cô, sau đó hôn cô thật sâu.
Hứa Nguyện bị cắn khẽ rên một tiếng, giơ tay chống đỡ ngực anh.
Nụ hôn của anh dán chặt vào miệng cô, đẩy ra không được, cô suýt chút nữa bị nụ hôn này làm cho ngạt thở.
Tiếng mưa bên ngoài rả rích, vạn vật đâm chồi nảy lộc, sự sống tái sinh.
Trong nhà ánh đèn lờ mờ, trên giường lớn bóng người lưu luyến.
Hứa Nguyện như bị nhấn chìm giữa những cơn sóng, đồng thời cũng bị ngọn lửa của anh thiêu đốt.
Hứa Nguyện chợt nhớ tới một bài thơ của Dư Tú Hoa.
Định mệnh để em gặp anh bên bờ lửa của sự mê hoặc
Bàn tay giải phóng mọi đam mê
Chỉ còn lại chút tro tàn
Mà chính em cũng rơi vào biển lửa kia
Là một trong số họ
Vứt bỏ cảm giác an toàn
Như một con sông rộng lớn
Em không ngừng run rẩy
Em sợ mình sẽ đánh rơi mảnh tình này
Đêm dày hơn và mưa nặng hạt hơn.
Thế giới như đưọc vỗ về, đung đưa nhẹ nhàng trong gió.