Cô mang chiếc dù tới công ty Minh Vọng và gửi lại quầy lễ tân.
Từ đó hai người cũng không còn chạm mặt nhau.
Bên Tô Châu cũng liên tục gọi đến, giục cô trở về.
Nhưng Hứa Nguyện vẫn còn do dự.
Sau khi nhận được bằng lái xe, cô cùng mẹ dạo quanh thị trường bất động sản nhưng không thấy căn nhà nào ưng ý, chỉ có thể tạm gác lại kế hoạch.
Cô cũng bắt đầu tìm hiểu về thị trường xe hơi.
Lúc rảnh rỗi giúp Phác Mỹ Linh chăm sóc đứa nhỏ, cuối cùng là đến thăm Trần Thiến Thiến.
Sau vài ngày, cô gần như đã học được các kỹ thuật làm đẹp đơn giản.
Manor làm về sản phẩm chăm sóc sức khỏe kết hợp với chăm sóc sắc đẹp, mở thành hệ thống nhượng quyền.
Những phương pháp làm đẹp dưỡng sinh như châm cứu hay bấm huyệt thì Hứa Nguyện không dám tìm hiểu.
Một ngày, Trần Thiến Thiến kéo Hứa Nguyện vào một nhóm chat.
Tên nhóm: Nam Thành, bạn học cấp 3.
Hầu như tất cả các bạn học đều ở trong nhóm đó, Hứa Nguyện lướt qua danh sách thành viên, cuối cùng nhìn thấy nick Wechat “M” mà cô muốn thấy.
Chỉ có một chữ M viết hoa.
Không có chữ ký, cũng không có vòng bạn bè.
Nhưng dựa vào linh tính, Hứa Nguyện biết đó là Minh Vọng.
Cô bấm mở vô số lần nhưng không dám thêm anh vào, cuối cùng đành phải bỏ cuộc.
Thời gian họp lớp dự kiến bắt đầu vào lúc 5 giờ chiều ngày 20 tháng này.
Hứa Nguyện liếc nhìn ngày tháng, bây giờ là ngày 16, tức là còn bốn ngày nữa.
Lớp trưởng đang đếm số người tham dự.
Hứa Nguyện nhìn, mỗi lần danh sách cập nhật là thở phào nhẹ nhõm rồi lại gục xuống, Minh Vọng không có phản hồi.
Có lẽ những người như anh không có thời gian tụ tập với bạn học cũ.
Hứa Nguyện xa Nam Thành đã nhiều năm, ngoại trừ hai người bạn thân thời trung học cũng chưa từng tiếp xúc với ai, gần như là người lạ.
Cô cũng không thích những bữa tiệc như vậy lắm.
Chẳng qua là gặp nhau để khoe khoang thành tựu mà thôi.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Hứa Nguyện không tiếp tục học lên, sau khi cha qua đời vì bệnh ung thư, gia đình cô lâm vào cảnh túng thiếu.
Cuộc sống thực không đơn giản như trong tiểu thuyết hay trên TV, khó có thể bảo toàn việc vừa học vừa làm thêm.
Áp lực trả nợ buộc Hứa Nguyện cùng mẹ rời Nam Thành đến Tô Châu năm 18 tuổi, vào làm việc tại nhà máy điện tử tám năm.
Wechat vang lên, lớp trưởng hỏi cô có tham dự không.
Hứa Nguyện đáp: 【Không, tôi còn ở Tô Châu, sợ về không được. 】
Lớp trưởng: 【Thật đáng tiếc. 】
【 Xin lỗi lớp trưởng, lần sau có dịp nhất định sẽ gặp. 】
【Không sao, không sao, cậu ở xa nhớ chăm sóc bản thân. 】
【 Cám ơn. 】
Thật ra cô vẫn muốn gặp lại anh một lần trước khi về Tô Châu.
Đặt điện thoại xuống, cô im lặng một lúc, sau đó mang quần áo đi tắm.
Lúc cô vừa lau tóc đi ra, điện thoại vang lên.
Cô đi tới cầm lên, kết nối: “Thiến Thiến?”
“Tiểu Nguyện, tại sao bây giờ mới nghe điện thoại?”
“Chuyện gì vậy?”
“Làm sao vậy?” Trần Thiến Thiến tức giận kêu lên, “Sao không đi họp lớp? Tôi và Phác Mỹ Linh đều đi.”
Cô mím môi muốn từ chối, nhưng Trần Thiến Thiến lại dùng đến con át chủ bài nói: “Nói cho cậu biết, Minh Vọng cũng tham dự đó.”
Hứa Nguyện sửng sốt một chút, ngồi xuống giường, “Vừa rồi không có nhìn thấy tên của anh ấy, tôi còn tưởng rằng…”
“Hừm, quả nhiên bị tôi đoán đúng.”
Trong miệng nhất thời đắng chát, Hứa Nguyện thật sự không biết nên làm sao bây giờ, chân trước vừa cự tuyệt lớp trưởng, chân sau liền đổi ý tham dự, quá xấu hổ.
Cô kể cho bạn thân nghe tin nhắn với lớp trưởng.
Trần Thiến Thiến: “Tôi có cách, nhưng trước khi về Tô Châu, cậu phải tới làm cu li cho tôi.”
Khẽ thở ra một hơi, Hứa Nguyện cười nói: “Được rồi”
Ngày 20, Hứa Nguyện thu dọn hành lý xong thì đến câu lạc bộ của Trần Thiến Thiến.
Sau khi chăm sóc da, cô bắt đầu trang điểm,
Địa điểm họp mặt là một khách sạn năm sao bên sông Vọng Giang.
Hứa Nguyện cùng Trần Thiến Thiến đi vào.
Phác Mỹ Linh không đến vì bị mẹ chồng bắt đi dự tiệc cùng.
Lúc này không sớm cũng không muộn, người đến cũng chưa nhiều.
Lớp trưởng Quý Viễn Hành nhìn thấy Hứa Nguyện thì sửng sốt, sau đó nhìn Trần Thiến Thiến, sau khi xác định là Hứa Nguyện, mới đi tới chào hỏi.
“Hứa Nguyện?” Anh ta ngạc nhiên hỏi.
Hứa Nguyện gật đầu, “Lớp trưởng, đã lâu không gặp.”
Quý Viễn Hành nhìn rồi nhìn, Hứa Nguyện bây giờ cùng Hứa Nguyện thời trung học hoàn toàn khác nhau.
Hứa Nguyện thời cấp 3 để tóc dài, tóc mái dày và hơi mập mạp, không ngờ sau năm 18 tuổi cô gái này lại thay đổi nhiều như vậy, quả thật không thể nhận ra.
“Xin lỗi Hứa Nguyện, lần này họp lớp còn làm phiền cậu quay về tham dự.” Anh ta bước đến bên họ nói.
Hứa Nguyện liếc nhìn Trần Thiến Thiến, tự hỏi hai người này đã nói gì với nhau.
Cô cười: “Không, do tôi có việc bên này nên tiện thể tham dự.”
Quý Viễn Hành dẫn hai người vào, mở ghế cho họ ngồi xuống, sau đó tiếp đãi những bạn học khác.
Hứa Nguyện yên lặng, Trần Thiến Thiến đi giao tiếp với các bạn cùng lớp, nhân cơ hội đó cũng gửi danh thiếp, quảng cáo cho Manor.
Các bạn học cũ kéo đến ngày càng nhiều. Hứa Nguyện nhìn hết người này đến người khác đi vào, có những người đã trở nên không thể nhận ra.
Có người bưng rượu mời, đến lượt Hứa Nguyện, người đó sửng sốt một chút, nhỏ giọng hỏi những người bên cạnh: “Ai đây? Trong lớp chúng ta có người xinh đẹp khí chất như vậy sao?”
Người đàn ông cầm ly rượu bên cạnh cũng sửng sốt, còn tưởng ai đưa người nhà đến.
Bên kia, Quý Viễn Hành thấy hai người đàn ông cầm ly rượu đứng bên cạnh Hứa Nguyện thì thầm với nhau, đoán chừng bọn họ nhất định không nhận ra là Hứa Nguyện.
Anh ta đi tới giới thiệu: “Lý Vân, Tiền Phi, đây là Hứa Nguyện.”
Hai người đàn ông sửng sốt, nhìn chằm chằm Hứa Nguyện, nhìn đi nhìn lại, đi tới nâng ly với cô: “Hứa Nguyện, thay đổi lớn như vậy, chúng tôi hoàn toàn không nhận ra nổi.”
Hứa Nguyện cùng bọn họ uống rượu, “Mọi người đều thay đổi nhiều lắm, suýt nữa tôi cũng không nhận ra.”
Được nửa thời gian trôi qua thì Minh Vọng đi vào.
Hầu hết bạn học cũ ở lại Nam Thành đều biết anh là thiếu gia của tập đoàn Minh Thị.
Vốn dĩ một nửa số học sinh không định đến họp lớp, nhưng khi biết Minh Vọng sẽ đến thì tất cả đều muốn đến.
Hứa Nguyện thở nhẹ một hơi, liếc nhìn người đàn ông tiến vào, sau đó quay người nhìn về phía trước, chậm rãi uống cạn ly rượu trong tay.
Minh Vọng đi theo Quý Viễn Hành vài bước, nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ, đang định đi theo thì dừng lại, Quý Viễn Hành cũng dừng lại.
“Qua bên kia đi.” Anh nhìn chỗ ngồi còn trống rồi nói.
Quý Viễn Hành nhìn theo, thấy Trần Thiến Thiến ở bên cạnh Hứa Nguyện không biết đã đi đâu, bên cạnh cô còn một ghế trống.
Quý Viễn Hành còn chưa kịp nói, Minh Vọng đã đến bên cạnh Hứa Nguyện, kéo ghế ra, cởi cúc áo vest ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh chỉ hơi kinh ngạc, trong trí nhớ của anh hình như cô không ở cùng lớp bọn họ, có thể nào đây là học sinh lớp ngoài không?
Sau khi Minh Vọng ngồi xuống, lưng Hứa Nguyện tự nhiên thẳng tắp, không dám ăn nhiều.
Mùi thơm nam tính từ cơ thể người đàn ông cũng bay tới.
Các bạn học cũ xung quanh lần lượt đến mời rượu Minh Vọng, nhưng anh chỉ khẽ lắc đầu, Quý Viễn Hành cũng đến giúp anh chặn rượu.
Sau khi không có ai đến nâng ly, Minh Vọng liếc xéo Hứa Nguyện, cô lặng lẽ ngồi một chỗ, không nói chuyện cũng không giao lưu với các bạn cùng lớp.
Anh muốn bắt chuyện nhưng lại bị cô trưng ra bộ dạng thờ ơ, đành nhấp một ngụm trà rồi quay sang nói chuyện với Quý Viễn Hành.
Quý Viễn Hành học đại học Chiết Giang, chuyên ngành khoa học máy tính, lần này trở lại Nam Thành cũng là định đổi nghề tìm công việc mới, còn Minh Vọng thì tới đây săn đầu người.
Trần Thiến Thiến đưa danh thiếp trở về, thấy Minh Vọng ngồi ở chỗ của mình, liền chọc Hứa Nguyện, nháy mắt một cái, liền đi tìm chỗ ngồi khác.
Rất ít bạn cùng lớp đến nói chuyện với Hứa Nguyện, những năm gần đây họ đều tổ chức họp lớp nhưng chưa bao giờ Hứa Nguyện tham dự, vì vậy không ai để ý đến cô.
Nói cô là một người xa lạ cũng không phải là cường điệu.
Đây cũng chỉ là một bữa tiệc xã giao.
Hứa Nguyện không quan tâm, cô cũng không phải nhân vật phong vân gì, không nhất thiết phải được chú ý.
Cô cảm thấy thoải mái khi không có ai đến bắt chuyện với mình.
Cô vểnh tai lên nghe người bên cạnh nói chuyện nhưng vẫn không hiểu gì cả, họ đang rất nghiêm túc bàn chuyện làm ăn.
Nửa đêm trôi qua.
Sau khi Minh Vọng thương lượng với Quý Viễn Hành, anh cũng nhận được một ít danh thiếp.
Anh uống một ngụm nước ấm.
Các bạn trong lớp lần lượt đến chào anh, rồi lần lượt giải tán.
Hứa Nguyện liếc nhìn Minh Vọng lần cuối.
“Có muốn chào hỏi vài câu không?” Trần Thiến Thiến trầm giọng hỏi.
Hứa Nguyện lắc đầu, nắm tay cô ấy đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cổng khách sạn, người quen không còn bao nhiêu, bạn học cũng đã rời đi gần hết.
Trần Thiến Thiến liếc vài cái, thả lỏng thần kinh, đi được vài bước lại bắt đầu đứng không vững, Hứa Nguyện nhanh chóng đỡ cô ấy.
“Hứa Tiểu Nguyện, gặp được nam thần cảm giác thế nào? Có vui không?” Trần Thiến Thiến ghé sát tai Hứa Nguyện trêu chọc.
Hứa Nguyện quay đầu sang một bên, đỡ lấy cô ấy, thở dài: “Cậu uống bao nhiêu rượu rồi?”
Trần Thiến Thiến nheo mắt, xoa xoa ngón cái và ngón trỏ: “Chỉ một chút thôi.”
Hứa Nguyện đỡ cô ấy đi về phía ven đường.
Hôm nay Trần Thiến Thiến tự lái xe, hiện tại cô ấy uống say rồi, chắc là không lái được nữa.
“Thiến Thiến, để tôi đưa cậu về.” Một giọng nữ phía sau ngăn bọn họ lại.
“Hả? Tiểu Huy? Ừ, ừ.” Trần Thiến Thiến hớn hở xua tay.
Chiếc xe dừng lại bên cạnh họ, xe của cô ấy đã chật kín người nên chỉ còn một chỗ trống.
Người phụ nữ tên Tiểu Huy thúc giục hai người ngồi ở ghế sau, “Ép sát vào một chút.”
“Không cần.” Hứa Nguyện nói xong, đỡ Trần Thiến Thiến vào, đóng cửa xe lại, nói: “Đưa Thiến Thiến bình an trở về đi, tôi không say, gọi taxi là được.”
Tiểu Huy nhìn cô, “Vậy cậu chú ý an toàn.”
Hứa Nguyện ở ven đường gật gật đầu, xe chậm rãi lái đi.
Nhiệt độ vào đầu mùa hè giảm xuống vào ban đêm.
Thành phố này ban đêm được chiếu rọi rực rỡ bởi từng ngọn đèn neon, trên cao ốc đối diện sông, màn hình điện tử lớn thay phiên nhau phát quảng cáo.
Minh Vọng hôm nay một mình lái xe đến đây, anh từ ga ra dưới hầm đi ra, rẽ vào một khúc cua liền nhìn thấy một bóng người xinh đẹp đứng bên đường trước cửa khách sạn.
Cô mặc váy màu beige, cổ áo hình chữ V, đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp, mái tóc đen ngắn thỉnh thoảng lay động trong màn đêm, cả người toả ra khí chất vừa ôn nhu vừa lạnh lùng.
Anh nhìn cô, chiếc xe đang đi thẳng đột ngột bẻ lái, lái xe về phía cô, bấm còi inh ỏi.
Hứa Nguyện quay đầu nhìn lại, thấy đó là một chiếc Maybach, cô có chút khó hiểu, nhưng khi kiếng xe kéo xuống thì chợt vỡ lẽ.
Minh Vọng nhìn cô, thản nhiên đặt tay lên vô lăng nói: “Muộn rồi, tôi đưa em về.” Một câu khẳng định thẳng thắn.
Hứa Nguyện ngơ ngác nhìn anh, không kịp phản ứng.
Gió đêm thoảng qua, cô quên không đáp lời.
“Sao vậy?” Minh Vọng nghiêng đầu.
Sau khi bình tĩnh suy nghĩ một lúc, Hứa Nguyện bước tới.
Minh Vọng mở khóa cửa, cô vòng qua mở cửa, ngồi vào bên ghế phụ.
Giống như chiếc Porsche trước đây, nội thất của xe sạch sẽ và tỏa ra mùi cam thoang thoảng.
Thắt dây an toàn xong, Hứa Nguyện liếc nhìn anh, đây là lần cô ở gần Minh Vọng nhất, tim không tự chủ đập thình thịch.
Anh khởi động xe và xoay vô lăng bằng một tay, khuôn mặt tuấn tú và rắn rỏi thấp thoáng dưới ánh đèn neon.
Ánh mắt dừng lại một chút trên sườn mặt của anh, không nhịn được dời xuống, chiếc cổ thon dài cứng cáp, nhô ra yết hầu gợi cảm.
Áo sơ mi mở ra hai nút, cổ áo nới lỏng, bộ dáng lười biếng gợi cảm suýt chút nữa khiến Hứa Nguyện bất tỉnh.
Cô kiềm chế bản thân, quay mặt nhìn đi chỗ khác.
“Vẫn là tiểu khu Hương Tịch à?”
Hứa Nguyện gật đầu, đáp: “Ừ, khu phố cổ.”
“Biết rồi.” Minh Vọng đáp một tiếng, sau đó trầm thấp tùy ý nói: “Đã gặp qua rất nhiều lần, chúng ta làm quen một chút, tôi tên là Minh Vọng.”
Anh liếc xéo cô, mắt vẫn quan sát đường đi, nhẹ giọng hỏi: “Nên xưng hô như thế nào?”
Hứa Nguyện sững sờ trong giây lát, trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Vài giây sau, Minh Vọng quay đầu nhìn về phía trước, nhớ tới vừa rồi liền hỏi lại: “Chẳng lẽ… chúng ta trước đây học cùng lớp thật hả?”
Giọng điệu mang theo cảm giác khó tin.
“Ừ.” Lần này cô nhẹ nhàng đáp.
Minh Vọng quay đầu lại nhìn kỹ cô một lần nữa, anh vẫn không có ấn tượng gì, trong ký ức của anh không có người nào xinh đẹp như vậy học cùng lớp.
Hứa Nguyện nhìn anh, trầm mặc mấy giây mới đáp: “Tôi là Hứa Nguyện.”
Lần này đến lượt Minh Vọng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc trong chớp mắt, phía trước là đèn đỏ, anh vội đạp phanh gấp.
Sau đó nghiêng đầu nhìn, ánh mắt giống như máy X-quang quét qua từng đường nét trên khuôn mặt cô, cuối cùng đối diện một đôi mắt đào hoa trong ký ức.
Thiếu nữ sau 18 tuổi quả thật thay đổi rất nhiều.
Dáng vẻ Hứa Nguyện trong trí nhớ của anh giống hệt trong trí nhớ Quý Viễn Hành.
Ngay từ đầu anh biết cô còn bởi vì, khi đó mấy tên nam sinh đùa giỡn nói anh và cô là trời sinh một đôi, đúng như mơ ước, vì tên họ ghép lại thành —— Nguyện Vọng.
Chính là ước nguyện.
Bởi vậy, khi đó anh đặc biệt chú ý đến Hứa Nguyện, dáng người cùng ngũ quan hơi mũm mĩm, tóc mái dày, duy nhất nổi bật chính là một đôi mắt hoa đào.
Mãi sau này anh mới nhận ra rằng không phải chỉ có đôi mắt đẹp mới khiến cô tỏa sáng. Cô trong mắt anh vô cùng xuất sắc.
Trong đầu thoáng qua lý do vì sao trong khoảng thời gian này anh luôn có cảm giác quen thuộc khi gặp cô, tầm mắt cũng bị cô hấp dẫn, cùng với niềm vui bất ngờ khi nghe Hứa Nguyện giới thiệu tên mình, cuối cùng từ tận đáy lòng anh nhẹ nhàng cảm thán một tiếng, thì ra là cô.
Chỉ có thể trách cô thay đổi quá nhiều, khiến cho tám năm sau, lần đầu tiên gặp lại, anh không nhận ra cô.
Người ta nói rằng người mập mạp là cổ phiếu tiềm năng, quả thật không phải không có đạo lý.
Anh khẽ mỉm cười, không nhịn được mở hộp thuốc lấy ra một điếu, lần này không chấm bột mà trực tiếp châm lửa.
Sau đó đưa bao thuốc lá cho Hứa Nguyện, “Hút một điếu đi”