Người bảo vệ vẫn như trước, mở cổng cho cô vào mà không cần thẻ nhân viên.
Hứa Nguyện đậu xe, đi thang máy lên tầng 12, nơi đặt văn phòng của bộ phận kỹ thuật.
Sau khi vào cửa, hai người hôm qua phỏng vấn cùng nhau đang ngồi ở khu tiếp tân, thấy cô đi vào thì niềm nở chào hỏi.
Hứa Nguyện cười đáp lại, ngồi xuống bên cạnh bọn họ.
Khu công nghệ mới được quy hoạch ven sông, tòa nhà công ty được xây dựng tại Lâm Giang.
Từ tầng 12 có thể phóng tầm mắt ra dòng sông xanh mênh mông, bảng lảng làn sương mỏng trong nắng mai.
Trong số năm người cuối cùng ngày hôm qua, sau khi đi thị phạm xưởng sản xuất chỉ còn lại vỏn vẹn bốn người.
Sau khi mọi người đến nơi, HR sẽ lo thủ tục nhập cảnh và nơi làm việc cho từng người.
Mỗi người được phát cho một máy tính MAC hiện đại nhất.
Bốn người, một người là kỹ sư PE, một người là kỹ sư ME, một người là kỹ sư FE và một người là kỹ sư công nghệ quy trình.
Tất cả đều thuộc bộ phận kỹ thuật.
Hứa Nguyện là một kỹ sư của FE, chịu trách nhiệm theo dõi R&D và quản lý chất lượng sản phẩm.
Vị trí này tương đồng với công việc cô từng làm ở Tô Châu.
Khối lượng công việc này đối với cô không khó, chỉ cần cô làm quen với các dự án nghiên cứu phát triển và sản xuất của toàn bộ phòng thí nghiệm và phân xưởng.
18h tan sở, Hứa Nguyện quay lại nhà Trần Thiến Thiến thu dọn hành lý rồi lấy chìa khóa căn hộ bên Ngô Đồng do Từ Hà Diệp đưa.
Hứa Nguyện tìm thấy tòa nhà chung cư, kéo vali đi thang máy lên lầu.
Ngôi nhà ở tầng mười lăm, một tầng có ba hộ gia đình.
Hứa Nguyện liếc số nhà rồi đi thẳng vào trong.
Mở cửa kéo vali vào, cô đóng cửa lại, quay người định đi vào nhưng bị cảnh tượng trước mặt làm cho giật mình.
Một người đàn ông đẹp trai đang mặc một chiếc quần dài màu đen, nút áo đã được cởi ra một nửa.
Anh còn đeo một cặp kính gọng vàng.
Văn nhã bại hoại
Thật sự là hình ảnh của một playboy.
Trong khoang mũi tựa hồ có chất lỏng trào ra, nhịp tim đập mạnh như muốn xuyên thủng màng nhĩ.
“Anh sao lại ở đây?” Cô dựa vào tường, ánh mắt không khỏi liếc về phía mỹ nam.
Anh chậm rãi cài nút áo, liếc cô một cái, khóe mắt khẽ nheo lại, nhàn nhạt nói: “Đây là nhà của anh.”
“Nhà anh?” Hứa Nguyện kinh ngạc, vội vàng lui về phía sau mấy bước, mở cửa nhìn số nhà, là 1503, đúng rồi.
Cô quay lại lần nữa, mím môi.
Nhà này cô thuê của Từ Hà Diệp…
Trong tích tắc, cô chợt hiểu ra.
Minh Vọng rót hai ly nước, đặt một ly lên bàn trà, cầm lên uống hai ngụm, “Hiện tại chủ nhà của em là anh.”
Hứa Nguyện yên lặng gật đầu, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Người đàn ông liếc nhìn cô, ngồi xuống chiếc ghế sô pha, chậm rãi gác chân, cơ bụng như ẩn như hiện.
Hứa Nguyện nhìn thẳng vào mắt anh.
Minh Vọng đang cầm ly nước, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn cà phê, đôi mắt đen láy ẩn sau cặp kính mỏng, biểu cảm lộ rõ vẻ ưu tư.
Hứa Nguyện đi tới, ngồi xuống sô pha bên cạnh, cầm ly nước lên uống.
Minh Vọng vẫn chăm chú nhìn cô.
Hứa Nguyện cảm thấy áp lực, đành lên tiếng: “Vậy anh đồng ý cho em thuê căn nhà này?”
“Anh sẽ sử dụng phòng ngủ chính, nếu em không ngại thì có thể ở tại phòng ngủ dành cho khách.”
Hứa Nguyện lắc đầu, “Không ngại.” Một lúc sau, cô lại hỏi: “Hợp đồng thuê nhà thì sao?”
Minh Vọng đặt ly xuống, yên lặng nhìn cô.
Hứa Nguyện siết chặt ngón tay, bỗng nhiên thấy bối rối.
“Ngày mai sẽ đưa cho em, hôm nay em cứ dọn vào trước đi.”
“Cám ơn.” Ngồi một lúc, cô chịu không nổi, đành đứng dậy thu dọn hành lý.
Căn hộ rộng hơn 150 mét vuông, có phòng ngủ chính, phòng ngủ dành cho khách và phòng làm việc.
Phòng ngủ chính và phòng ngủ dành cho khách đều có phòng tắm riêng, bên ngoài phòng khách cũng có nhà vệ sinh, ngoài ra còn có một căn bếp nhỏ, phòng giặt và ban công.
Căn nhà vừa được sửa sang lại, đồ đạc và mọi thứ đều mới, ga trải giường và chăn bông trong phòng ngủ dành cho khách đã hoàn tất, cô chỉ dọn những vật dụng cá nhân vào.
Trong phòng khách yên tĩnh, ánh sáng đã chuyển sang màu cam nhạt, cô đi ra, nhìn xung quanh, đèn trong phòng ngủ chính không bật, nhưng đèn trong phòng làm việc đã sáng từ khi nào.
Cô lặng lẽ đi ngang, qua khe cửa, nhìn thấy người đàn ông đang tập trung vào công việc.
Cô trở lại phòng với ly nước trên tay.
Lúc cô nghe thấy tiếng mở cửa phòng làm việc thì đã gần mười hai giờ, sau đó mấy phút tiếng bước chân dừng lại ở cửa.
Hứa Nguyện nhắm mắt lại, một tay ấn vào ngực, cố gắng kìm nén trái tim đang đập loạn xạ.
Vài phút sau, cửa phòng ngủ chính bên cạnh khẽ đóng lại.
Cô nằm nghiêng, cả đêm không ngủ, vừa chợp mắt chưa đầy một tiếng thì chuông báo thức đã reo.
Cô mang theo đôi mắt gấu trúc ra mở cửa, đụng phải Minh Vọng đang chuẩn bị đi ra ngoài.
“Chào buổi sáng.” Cô lên tiếng trước.
Người đàn ông rũ mắt, liếc cô vài cái rồi hất cằm về phía bàn ăn, “Bữa sáng.”
Hứa Nguyện nhìn sang, liền mở cửa đi ra ngoài.
Hứa Nguyện đi tới bàn ăn, trên bàn có mấy lát bánh mì nướng, hai quả trứng luộc, và một cốc sữa ấm.
Lấy quả trứng để lăn quầng thâm dưới mắt, cô ăn sáng xong, xem giờ, thay quần áo, trang điểm nhẹ rồi ra ngoài.
Từ chung cư nơi cô ở đến công ty mất hơn 20 phút đi bộ, nhưng nếu lái xe đến đó chỉ mất vài phút.
Hứa Nguyện đậu xe, vừa định xách túi đi vào đại sảnh, phía sau truyền đến một giọng nói không chắc chắn: “Hứa Nguyện?”
Cô quay lại, “Lớp trưởng?”
Quý Viễn Hành bước nhanh tới, bóng dáng cao lớn thẳng tắp dưới chiếc áo khoác màu kem, khẽ cười nói: “Cậu làm việc ở đây sao?”
Hứa Nguyện gật đầu, hai người cùng nhau vào thang máy.
Quý Viễn Hành hỏi cô: “Cậu bắt đầu từ khi nào?”
“Mới vào làm từ ngày hôm qua.”
“Vậy buổi trưa tôi đến tìm cậu, cậu vừa đến chắc sẽ khó tìm được nhà ăn, đúng rồi, cậu làm ở bộ phận nào?”
“Bộ phận kỹ thuật.”
“Thật trùng hợp, tôi đến từ bộ phận R&D, ở ngay trên lầu tổ kỹ thuật.”
Hứa Nguyện gật đầu.
Lúc này tại văn phòng tổng giám đốc lầu 22, Minh Vọng đang thắc mắc tại sao Hứa Nguyện lại tới đây thuê nhà.
Anh gọi cho Từ Hà Diệp thì chỉ nghe nói là Hứa Nguyện tự dưng muốn thuê nhà để ở, không biết lý do vì sao.
Minh Vọng cười nhẹ, cô đã thuê nhà ở đây, có nghĩa là sẽ không rời Nam Thành.
Không sao, anh còn rất nhiều thời gian để tìm ra lý do tại sao cô lại thuê nhà ở đây.
Vừa đến giờ ăn trưa, Quý Viễn Hành liền gửi tin nhắn cho Hứa Nguyện.
Trước khi Hứa Nguyện tắt máy, anh đã đến trước bộ phận kỹ thuật để chờ.
Vài đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật đi ra ngoài, nhìn thấy anh ấy đang dựa vào cửa chờ người, liền cười trêu chọc: “Giám đốc Quý đang đợi ai sao?”
Quý Viễn Hành cười, dịu dàng gật đầu, nhìn vào bên trong.
Những người bên cạnh nhìn theo hướng nhìn của Quý Viễn Hành, vừa nhìn thấy Hứa Nguyện, mọi người đều lộ ra vẻ vỡ lẽ.
Thấy Hứa Nguyện đến gần cửa, Quý Viễn Hành liền đuổi bọn họ đi, “Nói nhảm gì đó, hai chúng tôi là bạn học cũ.”
“Bạn học cũ…” Mấy người đồng nghiệp nhìn nhau cười tế nhị.
Hứa Nguyện đi tới, Quý Viễn Hành đứng thẳng người, “Đói bụng không?”
“Không sao, cũng không đói lắm.”
Nhà ăn của công ty nằm trong một tòa nhà nhỏ riêng biệt.
Món Hoa, cơm Tây, món ăn Quảng Đông đều có.
Hai người đi vào, “Cậu muốn ăn gì?”
Hứa Nguyện liếc mấy cái, “Tôi không kén ăn.”
“Vậy tôi sẽ chọn thịt sốt chua ngọt, đầu bếp của công ty làm món này rất ngon.”
“Được.” Hứa Nguyện cười nhẹ.
Cảnh tượng này rơi vào mắt Trương Dũng, người cũng đến ăn cơm trưa.
Anh nhìn thấy Hứa Nguyện trước, xác nhận đi xác nhận lại đúng là bạn học cũ kiêm bạn gái của sếp, anh còn đang thắc mắc tại sao cô lại ở công ty, dù sao anh cũng chưa từng nghe sếp nhắc đến.
Tuy nhiên, khi cô quay lại, nhìn thấy huy hiệu trên áo cô, trợ lý Trương chợt hiểu Hứa Nguyện giờ đã là nhân viên của công ty, nhưng anh không chắc liệu tổng giám đốc có biết việc này hay không.
Vừa định đi vào chào hỏi, anh liền thấy giám đốc Quý của bộ phận R&D đi cùng Hứa Nguyện, thậm chí còn đưa tay ra chắn cho cô khỏi bị chen lấn.
Xong đời rồi!
Trương Dũng cảm thấy da đầu tê rần, mua một ổ bánh mì ngọt cùng một hộp sữa, đi thẳng đến phòng tổng giám đốc, quay lại bàn làm việc kiểm tra một lượt rồi mới gõ cửa phòng Minh Vọng.
Trương Dũng đi vào.
Người đàn ông vẫn đang xem tài liệu, một lúc sau, anh cầm bút ký tên, đặt tài liệu sang một bên, ngẩng đầu nhìn trợ lý, ra hiệu: Chuyện gì?
Trương Dũng liếm môi, “Sếp, cô Hứa vừa nhận việc ở công ty, anh có biết không?”
Minh Vọng dừng bút, “Hứa Nguyện?”
Trương Dũng gật đầu.
Minh Vọng nhướng mày, ném bút lên bàn, dựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn dòng sông ngoài cửa sổ, hiển nhiên tâm tình rất tốt.
Một lúc sau, anh hỏi: “Bộ phận nào?”
“Bộ phận kỹ thuật, chỉ mới nhận việc ngày hôm qua.”
Minh Vọng không nói lời nào, đầu ngón tay gõ gõ lên bàn, “Cậu đi gọi hai phần cơm trưa đi, tôi muốn bít tết kiểu Tây, sau đó cậu gọi điện thoại kêu cô ấy lên đây.”
Trương Dũng đổ mồ hôi lạnh, không dám trả lời.
“Sao vậy?” Minh Vọng nghiêng đầu.
“Sếp, cô Hứa chắc là đã ăn trưa xong rồi.”
Minh Vọng khó hiểu, nhướng lông mày.
“Ở nhà ăn của công ty, tôi thấy giám đốc Quý cùng ngồi ăn với cô ấy.” Anh nhắm mắt lại, chờ đợi cơn bão sắp đến.
Văn phòng yên tĩnh, nhưng nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng.
Vài phút sau, một giọng nói truyền đến: “Ừ, cô ấy mới tới đây, có người quen dẫn dắt cũng rất tốt.”
Trương Dũng lúc này mới nhớ tới Quý Viễn Hành cùng tổng giám đốc của mình là bạn học cũ, vậy nhất định mọi người đều quen biết nhau.
Hoá ra là bạn học cũ, có lẽ anh đã suy nghĩ quá nhiều.