Nam Thành về đêm vẫn còn hơi nóng oi ả.
Mùa hè đang đến.
Xe của Minh Vọng đậu ở bãi xe của bệnh viện, hai người đi bộ về bên đó.
Giữa hai bên không nói chuyện gì nhiều, bầu không khí yên bình, không có cảm giác ngượng ngùng.
Gió khẽ thổi, lướt qua giữa hai người, mang theo mùi hương còn sót lại.
Hứa Nguyện lặng lẽ đi bên cạnh anh, cúi đầu liền nhìn thấy một điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, anh không hút nhiều, chỉ thỉnh thoảng búng tàn.
Khi nói chuyện, anh sẽ hơi cúi xuống nhìn cô, trong mắt đầy vẻ dịu dàng.
Lòng cô mềm mại, trong nháy mắt cảm thấy thỏa mãn, chỉ hy vọng thời gian có thể chậm lại một chút.
Con đường dù dài bao nhiêu thì vẫn phải đến đích.
Vừa định đi qua cổng sau bệnh viện, điện thoại Hứa Nguyện trong túi vang lên, cô lấy ra nghe: “Thiến Thiến?”
“Hứa Tiểu Nguyện, cậu đi đâu vậy?” Người ở đầu bên kia điện thoại khẩn trương.
Hứa Nguyện khó hiểu hỏi: “Cậu đang ở phòng bệnh?”
“Vậy cậu đang ở đâu?”
Ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, Minh Vọng đang đứng bên cạnh hút thuốc, rít một hơi rồi dập tắt điếu thuốc, làn khói bốc lên làm mờ đi khuôn mặt tuấn tú của anh, mơ hồ cào nhẹ vào trái tim Hứa Nguyện.
Ánh đèn phố thị không quá sáng, kéo dài bóng dáng của hai người chồng lên nhau, nhìn như thể đang ôm lấy nhau.
“Tôi vừa ra ngoài ăn cơm, bây giờ đang trở về.” Hứa Nguyện quay đầu lại nhìn, nói: “Tôi cúp điện thoại trước.”
Trần Thiến Thiến chưa kịp nói thì điện thoại đã ngắt.
Người đàn ông đi lại chỗ cô, chăm chú nhìn Hứa Nguyện, sự im lặng bao trùm không gian giữa hai người.
“Đi vào đi.”
“Được.”
Bãi xe của bệnh viện ở cạnh cổng sau, chỉ vài bước chân là tới.
“Vậy tôi về trước.” Minh Vọng nhẹ nhàng nói.
Hứa Nguyện kìm nén cảm xúc, khẽ gật đầu, đi theo anh đến bãi đậu xe, bên trong có một chiếc xe màu xám đang đậu.
Người đàn ông đứng cạnh xe, đột nhiên quay lại nhìn cô, nói: “Tối nay định đưa em đi dạo bờ sông.”
Anh cười nhẹ, “Xem ra không đi được.”
Những lời này làm cô chấn động, chôn chân đứng yên, không thể tin được đây là lời Minh Vọng sẽ nói với mình.
Anh mở cửa xe, ném áo khoác lên ghế phụ, sau đó quay đầu nhìn cô, “Lần sau chúng ta sẽ đi, hôm nay em về nghỉ ngơi sớm đi.”
Nắm chặt ngón tay, Hứa Nguyện cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, nói: “Anh đi đường cẩn thận.”
Minh Vọng khởi động xe, nhẹ gật đầu, lái xe ra ngoài.
Hứa Nguyện nhìn chiếc xe đi xa, chậm rãi quay người trở lại khoa điều trị nội trú.
Trong đầu giống như bị nham thạch nóng chảy bao phủ, đoán không ra lời anh vừa nói là có ý gì.
Mọi chuyện đêm nay nằm ngoài dự đoán của cô.
Cô cảm thấy ông trời ưu ái khi cho cô gặp anh nhiều lần từ khi trở lại Nam Thành.
Lúc Hứa Nguyện trở lại phòng bệnh, mẹ cô đã tỉnh, đang cùng Trần Thiến Thiến nói chuyện phiếm, hai người vừa nói vừa cười, tiếng cười giòn tan truyền đến hành lang, khiến cô bất giác nhếch khóe miệng.
Cô đứng ở cửa lẳng lặng nhìn Trần Thiến Thiến ở trong phòng mỉm cười quay đầu nhìn cô, vẫy tay gọi: “Tiểu Nguyện, vào đi!”
Hứa Nguyện bước vào, thấy hộp giữ nhiệt trống rỗng, biết mẹ đã ăn cơm chiều rồi.
Quay đầu hỏi Trần Thiến Thiến: “Cậu ăn cơm chưa?”
Trần Thiến Thiến bĩu môi: “Đi ăn cơm không gọi tôi, uổng công tôi đến đây tìm cậu, cuối cùng phải ăn đồ ăn bệnh viện.”
Hứa Nguyện nhìn cô ấy, mỉm cười, nhặt quả táo trong giỏ trái cây lên, gọt một quả đưa qua: “Xin lỗi đại tiểu thư, cậu có thể tha lỗi cho tôi không?”
Trần Thiến Thiến nhận lấy, cắn một miếng, “Được, tha lỗi cho cậu.”
Bà Hứa ở bên cạnh nhìn, khẽ mỉm cười, “Nguyện Nguyện, hay là con đừng về bên kia nữa, ở lại đây phụ Thiến Thiến đi.”
Trần Thiến Thiến gặm táo, hai mắt sáng lên, rất đồng ý: “Đúng, cậu muốn làm gì thì tôi với cậu cùng hợp tác.”
Hứa Nguyện im lặng, không từ chối mà cũng không đồng ý ngay.
Trần Thiến Thiến ở lại phòng bệnh đến gần nửa đêm, bà Hứa lại ngủ thiếp đi.
Đắp chăn cho mẹ xong, cô căn dặn hộ lý trực đêm một số việc rồi đi theo Trần Thiến Thiến xuống lầu.
“Tối nay cậu cùng Minh Vọng đi ăn cơm sao?”
Hứa Nguyện ngơ ngác nhìn người đang lái xe, Trần Thiến Thiến rất đẹp, thuộc hàng mỹ nhân trong sáng, mái tóc nâu màu trà gợn sóng, khoác trên người là bộ âu phục khéo léo.
Khi bọn họ còn học cấp ba, nữ sinh cả lớp đều để mái bằng, cột tóc đuôi ngựa.
Bây giờ nhìn lại những bức ảnh hồi đi học cảm thấy rất buồn cười.
Hứa Nguyện quay đầu nhìn xe cộ phía trước, đáp “Ừ”
“Ngồi ăn cơm với người mình thầm mến thời trung học không phải rất phấn khích sao?”
Hứa Nguyện mỉm cười, “Chuyện này trước kia chưa từng nghĩ tới, có thể ăn tối với anh ấy đúng là rất đặc biệt.”
“Còn thích anh ta sao?” Trần Thiến Thiến tò mò
Cô cúi đầu im lặng, một lát sau, trong xe vang lên một giọng nói nhẹ nhàng đáp lại: “Có lẽ vậy.”
Chỉ là phần thích này nhiều hơn so với tình cảm thời thiếu niên, vì nó có thêm một chút dụ.c vọng chiếm hữu.
Khi còn trẻ, chỉ cần nhìn thoáng qua đã cảm thấy vui vẻ, thậm chí mất ngủ vì phấn khích, còn băn khoăn liệu mình xuất hiện trước mặt người đó có đủ ấn tượng hay không.
Khi trưởng thành, bắt đầu có những ham mu.ốn.
Muốn lại gần, muốn chạm vào nhiệt độ của làn da người đó, thậm chí là những ảo tưởng đen tối hơn.
Xe đừng lại chờ đèn đỏ.
Trần Thiến Thiến cười nhìn cô: “Tám năm sau có thể gặp lại, chứng tỏ hai người có duyên. Can đảm một chút, thích thì theo đuổi đi!”
Hứa Nguyện nhìn vào mắt cô ấy, trong lòng như được khích lệ: “Vậy… lần sau gặp lại.”
“Nào, ba chị em chúng ta cùng nhau hợp sức.” Trần Thiến Thiến cười nói.
Hứa Nguyện cũng cười nhẹ.
Sau khi tiễn cô, Trần Thiến Thiến cũng lái xe về.
Sau khi Hứa Nguyện tắm xong, Trần Thiến Thiến nhắn rằng mình đã về tới nhà.
Sau khi trả lời [Chúc ngủ ngon], Hứa Nguyện vào Wechat của Minh Vọng, không ngờ lại phát hiện anh mở vòng kết bạn, rất ít đăng tin cá nhân, chủ yếu là chia sẻ tin tức từ tài khoản công ty.
Điều này khiến cô có chút mất hứng, lại bấm vào nội dung của tài khoản chính thức, lướt qua một lượt.
Hóa ra đó là một nhà máy sản xuất chip điện tử, cũng là nhà máy quy mô lớn đầu tiên ở Nam Thành thử nghiệm lĩnh vực trí tuệ nhân tạo.
Như vậy nghĩa là Minh Vọng sắp bắt đầu dấn thân vào ngành công nghệ.
Đây chính là Minh Vọng.
Như cô đã nói lúc trước, tương lai anh chắc chắn sẽ phất lên.
Hiện thực giống như một chậu nước lạnh, dội xuống đầu Hứa Nguyện.
Đuổi theo cái gì
Chỉ có thể nhìn lên thôi.
Mấy ngày bà Hứa nằm viện, Minh Vọng hai lần tới thăm, nhưng đều rất bận, ở lại một chút liền rời đi.
Có lần vừa vặn gặp mẹ Hứa tỉnh lại, bà chân thành cám ơn khi biết đây chính là anh trai của người tốt bụng đã gọi xe cấp cứu cho bà.
Ngày thứ hai sau khi trở về, Minh Nguyệt cũng tới thăm bà Hứa.
Lúc Hứa Nguyện tiễn cô bé xuống lầu, cô bé còn làm nũng bắt Hứa Nguyện thêm Wechat rồi mới lái xe đi.
Hứa Nguyện đứng trước tòa nhà bệnh viện, nhìn dòng xe xa dần dưới ánh nắng chói chang, trầm mặc một lúc mới trở lại khoa điều trị nội trú.
Chiều hôm sau, Minh Vọng đi ngang qua bệnh viện, nhân tiện ghé vào thăm mẹ Hứa một chút.
Hứa Nguyện tiễn anh xuống nhà như thường lệ.
Sau khi người đó rời đi, cô quay lại trò chuyện với mẹ một lúc, sau đó bà mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Hứa Nguyện đắp chăn cho mẹ, đang định ra ngoài thì Phác Mỹ Linh bưng quà vào.
Ngày họp lớp, Phác Mỹ Linh phải về quê chồng nên không thể tham dự, vì vậy có rất nhiều chuyện cô ấy còn chưa biết.
Vừa rồi thấy Hứa Nguyện và Minh Vọng đứng cùng nhau dưới lầu, cô cảm thấy người đàn ông kia nhìn khá quen mắt.
Cô đặt quà lên bàn, kéo Hứa Nguyện ngồi xuống chiếc ghế ngoài hành lang.
“Tiểu Nguyện, cậu cùng Minh Vọng…”
Hứa Nguyện ngả người vào lưng ghế, kể vắn tắt mọi chuyện từ sau khi gặp lại Minh Vọng.
Cả hành lang im phăng phắc, Phác Mỹ Linh khẽ hỏi: “Vậy bây giờ cậu còn thích anh ta không?”
Hứa Nguyện cười nói: “Không biết, có lẽ sâu hơn, cũng có thể không sâu như vậy. Chỉ là qua nhiều năm, vị trí của anh ấy trong lòng tôi càng ngày càng quan trọng.”
Cô cười nhạt, tự giễu nói: “Không gặp thì không sao, một khi gặp mặt, cảm giác sẽ càng lún càng sâu.”
Phác Mỹ Linh sửng sốt.
Hứa Nguyện tỉnh táo hơn ai hết, sự tỉnh táo này không giống với sự tự nhận thức khi còn trẻ.
Cô nắm tay Hứa Nguyện, “Uống chút canh gà lấy can đảm đi.”
Hứa Nguyện quay đầu nhìn cô ấy, một lúc sau dựa vào trên ghế, cười nói: “Được, uống một ngụm lấy dũng khí, con đường phía trước còn quá rối rắm.”
Phác Mỹ Linh cũng bật cười nhưng lời lẽ vô cùng nhẫn tâm: “Đã không có kết quả thì tốt nhất nên chôn chặt trong lòng, con đường sau này còn quá dài, điều tiên quyết là phải tìm người phù hợp để sống chung.”
“Chúng ta không còn trẻ nữa, cậu cũng phải cân nhắc đến mẹ cậu. Tình cảm quá phù phiếm, chỉ có cuộc sống mới là chân thật nhất, một khi đối mặt với thực tế, sự lãng mạn chắc chắn bị đánh vỡ, chỉ có nhận thức thực tế mới giúp con người ta chống đỡ đến tận cùng.”
Ngừng một chút, thấy Hứa Nguyện không phản bác lại, cô nói tiếp: “Hơn nữa, nhà giàu coi trọng nhất chính là gia thế, cho nên từ xưa đến nay mới luôn có câu “môn đăng hộ đối.” “
Tiếng nói vừa dứt, trong hành lang im lặng, gió mát thổi qua khiến Hứa Nguyện trong lòng như dâng lên một trận nước lũ.
Đây là thực tế, những người đã có gia đình luôn nhìn rõ điều đó hơn người còn độc thân.
Nhưng Hứa Nguyện hiểu rõ hơn ai hết thế nào là đời, thế nào là thế tục, vào kỳ nghỉ hè của năm nhất cao trung, cha cô qua đời vì bệnh ung thư, để lại bao nhiêu gánh nặng cho hai mẹ con.
Chi phí chữa bệnh ung thư, những khoản vay nặng lãi từ công việc làm ăn trước đây của cha và những khoản vay mượn thuở ban đầu khiến mẹ cô phải dậy sớm làm việc, tiền học của cô cũng phải xin nhà trường cho trả chậm.
Bấy giờ cô mới biết thế nào là cuộc sống.
Đó là tiếng lòng của người mẹ, đó là những tiếng mắng mỏ của ông chủ, đó là sự đe dọa của những kẻ đòi nợ thuê, đó là căn nhà dột nát và ẩm thấp.
Sinh tồn khó khăn, cô quyết định bỏ học.
Nhớ lại cuộc sống nghèo khó đó, Hứa Nguyện một lúc sau mới trả lời: “Tôi hiểu mà. Từ đầu đến cuối, anh ấy chỉ là ảo tưởng của tôi thôi.”
Cô thở dài, “Có lẽ mấy ngày nữa tôi sẽ về lại bên kia.”
Phác Mỹ Linh là người tinh tế, cô chính là người đầu tiên phát hiện ra Hứa Nguyện có tình cảm với Minh Vọng khi còn học cấp ba.
Hồi cấp 3, hai cô từ tỉnh lẻ lên thành phố nhập học, tình cờ bị lạc đường.
Người qua đường không mấy để ý tới bọn họ, cha mẹ của cả hai cũng rất xấu hổ.
Khi đó, Minh Vọng từ đâu chạy tới với quả bóng rổ trên tay, sau khi nhìn thấy họ, anh dẫn họ đi đăng ký và tìm ký túc xá.
Chàng thiếu niên khí phách hiên ngang, không vì vẻ ngoài mà khinh thường nguời tỉnh lẻ.
Từ xưa, anh hùng cứu mỹ nhân luôn khiến các thiếu nữ rung động.
Hứa Nguyện và Phác Mỹ Linh cũng không ngoại lệ.
Chỉ là Phác Mỹ Linh sức chịu đựng kém, yêu thầm nửa chừng thì đàn anh trong trường theo đuổi, sau vài lần bá đạo lẫn lãng mạn thì hai người cũng thành đôi.
Chỉ có Hứa Nguyện sau nhiều năm vẫn thích anh.
Hứa Nguyện thở ra một hơi, đè nén tất cả cảm xúc trong lòng, “Cậu còn chưa ăn tối, đi thôi, đi ăn cơm đi.”
“Được. Hôm nay hiếm khi tiểu quỷ kia không có ở đây, chúng ta ăn một bữa thật ngon nhé.”
Hai người đứng dậy, Hứa Nguyện đi vào nhìn mẹ một cái rồi dắt Phác Mỹ Linh ra ngõ sau.
Lần này cô không đến nhà hàng Quảng Đông mà đến quán lẩu xoay tự phục vụ.
Gọi nước lèo xong, họ tìm một chỗ ngồi xuống, sau vài phút chờ đợi, nồi lẩu đã được dọn ra.
Sau khi cho các loại rau và thịt yêu thích vào nồi, cả hai lại bắt đầu nói chuyện, chủ đề vẫn là về cuộc sống trong tương lai.
Ăn tối xong cũng đã gần khuya, Phác Mỹ Linh vội về với con, Hứa Nguyện quyết định ở lại phòng bệnh cùng mẹ.