Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy - Chương 31: Khiêu khích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy


Chương 31: Khiêu khích


Edit: Tịnh Hảo

Sáng thứ Hai, bếp gas trong nhà có vấn đề, bận rộn nửa ngày cũng không sửa được, Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh bị đẩy ra ngoài ăn.

6 giờ rưỡi trời vẫn còn chưa sáng bao lâu, trong sắc trời phảng phất còn giữ một chút bóng tối của trời đêm.

Hai người đạp xe ra ngoài tiểu khu đến cửa hàng ăn sáng, Phương huỳnh đã bỏ quên “sự tỉnh táo” ở nhà, không ngừng ngáp lên ngáp xuống.

Gọi hai chén bún gạo, lấy giấy lau bàn ghế trong tiệm một lần rồi một lần, Tưởng Tây Trì kéo Phương Huỳnh ngồi xuống.

Đầu Phương Huỳnh dựa vào vai anh, “Tớ ngủ tiếp một lát, có bún gạo rồi thì gọi tớ.”

Không đến năm phút đồng hồ, ông chủ nói: “Hai chén bún gạo đến rồi đây!”

Phương Huỳnh: “…”

Bún gạo đậu Hà Lan nóng hổi, Phương Huỳnh lại ngáp một cái.

“Hôm qua không phải 11 giờ là cậu đã ngủ rồi sao?”

Phương Huỳnh nhìn anh, “Không có ngủ.”

Vừa vui mừng vừa ngọt ngào, nháy mắt đã là chuyện trôi qua được hai ngày. 

Tưởng Tây Trì: “… Tớ cũng không ngủ.”

Hai người nhìn trong chén, sửng sốt một lát, Phương Huỳnh mới vội cầm đũa, “Mau ăn! Bị muộn rồi!”

Tiết tự học vào buổi sáng kết thúc vào bảy giờ bốn mươi, sau giờ học, trong phòng học liền tràn ngập mùi bánh bao, màn thầu, súp mì sợi, mỗi khi đến lúc này, lớp trưởng sẽ phải gào lên: “Ai ngồi bên cạnh cửa sổ thì mở cửa!”

Phương Huỳnh kéo Tưởng Tây Trì đến căn tin trường học mua một đống đồ ăn vặt, lúc về lớp học, phát hiện có năm sáu bạn học vây quanh nhau, đang hưng phấn bàn tán chuyện bát quái gì đấy.

Không biết ai cao giọng ho khan một tiếng, mấy người kia lập tức tản ra.

Phương Huỳnh nhíu mày, mơ hồ hiểu chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt Tưởng Tây Trì cũng lạnh nhạt.

Phương Huỳnh ngồi xuống chỗ bên cạnh Tưởng Tây Trì, ăn miếng khoai tây, “… Tớ muốn giúp cậu làm sáng tỏ mọi chuyện.”

“Không cần, không phải rất tốt sao?” Tưởng Tây Trì ngồi dựa vào tường, cười nhìn cô, “Không có nữ sinh viết thư tình cho tớ nữa.”

Phương Huỳnh: “… Vậy nếu có nam sinh viết thư tình cho cậu thì sao?”

Tưởng Tây Trì: “…”

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói, “Ai muốn viết thư tình cho Tưởng Tây Trì vậy?”

Lương Yến Thu khinh bỉ ngậm một hộp sữa, đang đứng bên cạnh cậu ta cắn bánh bao hấp là Mẫn Gia Sênh.

Phương Huỳnh: “… Các cậu có thể khách khí một chút được không, đến lớp của tụi tớ mà giống như đi vào phòng khách của nhà mình vậy.” 

Mẫn Gia Sênh cười. Lương Yến Thu ngồi xuống bàn bên cạnh, nhìn Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì, “Hai cậu làm hòa rồi à?”

“Mắc mớ gì đến cậu.”

“Ơ… Phản ứng này là đúng rồi! Làm hòa rồi sao?” Ánh mắt Lương Yến Thu quét tới quét lui giữa hai người, “Cấu kết với nhau làm việc xấu?”

“Cậu mới là người cấu kết làm việc xấu!”

“Cùng một giuộc? Tình cảm âm thầm? Yêu đương vụng trộm…”

Phương Huỳnh chộp lấy cuốn “từ điển Oxford cao cấp” ném qua.

Hai người không phải chỉ đơn thuần qua đây “tán chuyện”, Mẫn Gia Sênh hạ giọng hỏi Phương Huỳnh: “Cậu có nghe nói gì không?”

“Nghe nói cái gì?”

Mẫn Gia Sanh liếc nhìn trái phải, để sát vào một chút, “Cậu còn nhớ rõ Vạn Tử Lâm không?”

Phương Huỳnh nhíu mày, “Nhớ rõ, làm sao vậy?”

“Mấy ngày nay, học sinh trong lớp nghệ thuật truyền tai nhau, nói vào kỳ nghỉ dài hạn ngày một tháng năm, Vạn Tử Lâm…” Mẫn Gia Sênh có chút khó khăn mở miệng, “Đi phá thai…”

Phương Huỳnh cả kinh, “Thiệt hay giả?”

“Mấy người bạn tốt của cậu ấy nói, là thật hay giả thì cụ thể cũng không biết… Dù sao nói sau ngày một tháng năm, cậu ấy cũng không học lớp thể dục suốt một tháng.”

“Cậu ấy quen ai? Ở trường của chúng ta à?”

Mẫn Gia Sênh lắc đầu, “Hình như không phải, trong xã hội đen hay sao ý.”

Tin tức này, không hiểu sao làm mọi người có một tầng bóng ma bịt kín trong lòng.

Trong trường học cũng không phải không có người ngầm truyền tin ai đó “không còn trinh”, ai đó cùng ai đó ngủ qua, nhưng gây ra chuyện phá thai, mà lại là người quen biết, không khỏi làm người người khác cảm thấy kích động lại bất ổn.

Vạn Tử Lâm và Khổng Trinh Trinh cùng sống ngoài Mặc Thành, Phương Huỳnh đều biết. Hai cô ấy đều học nghệ thuật, có đôi khi gặp nhau trong sân trường, đôi bên cũng cho là không nhìn thấy nhau.

Tám chuyện được một nửa, Lương Yến Thu giương mắt nhìn, chợt nói: “Các cậu tán gẫu trước nha.” Nhảy xuống từ trên bàn, ngậm hộp sữa tươi đi đến phía trước.

Phương Huỳnh ngẩng đầu nhìn, cậu ấy đi đến chỗ ngồi của Cố Vũ La.

Cố Vũ La vừa ngồi xuống trên ghế, ánh sáng trước mắt liền bị người khác che đi hơn phân nửa.

Ngẩng đầu nhìn, Lương Yến Thu đang nhìn cô, muốn cười nhưng không cười.

“Làm gì hả?”

“Tâm tình khá hơn chút nào không?”

Giọng nói Cố Vũ La nhàn nhạt, “Tâm tình tớ vẫn luôn tốt.”

Lương Yến Thu nhìn cô một lát, cười một cái nói: “Cậu lo lắng Tưởng Tây Trì hiểu lầm, thì đi giải thích cho cậu ấy, không phải cậu truyền tin đồn.”

Cố Vũ La cúi đầu tìm bài thi số học trong ngăn kéo, “Không có gì để giải thích.”

“Này.” Lương Yến Thu kéo dài giọng nói, “Cậu vẫn luôn căng thẳng như vậy, không mệt sao?”

Tay Cố Vũ La khựng lại, một lát, dùng sức kéo bài thi từ trong ngăn kéo ra, “Có thể tránh ra không, tớ phải làm bài tập.”

Lương Yến Thu đứng đó một lúc lâu, móc móc túi, ném một món đồ lên bàn của cô, cầm hộp sữa bò đã rỗng bỏ đi.

Cố Vũ La nhìn trên bàn.

Là chocolate Ferrero. (mị thích chocolate này lắm >.<)

Cô ngừng một lát, mới đưa tay cầm chocolate kia, nắm chặt vào trong tay.

“Cuộc huấn luyện gấp gáp môn vật lý” của Phương Huỳnh đã bắt đầu được triển khai. Tưởng Tây Trì dùng hết toàn bộ thời gian sau giờ học, tận dụng triệt để củng cố kiến thức cho Phương Huỳnh, tăng cường đề thi căn bản, chia sẻ bí quyết giải đề “sáng tạo độc đáo của Tưởng Thị”, Phương Huỳnh học đến trong đầu đều là vận tốc ban đầu, tốc độ tuyến, gia tốc hướng tâm…

Đinh Vũ Liên khuấy hai ly sữa bò, đưa đến phòng hai đứa nhỏ, thúc giục họ nhanh chóng đi ngủ.

Phương Huỳnh duỗi người: “Mẹ, mẹ ngủ trước đi, A Trì nói xong đề này thì cho con ngủ.”

Đinh Vũ Liên ngáp một cái, “Vậy con ngủ sớm một chút, đừng quá 11 giờ rưỡi, cẩn thận ngày mai không dậy nổi.”

Sau khi Đinh Vũ Liên ra ngoài, Phương Huỳnh đẩy bút, gục xuống bàn dài thở dài, “Thật sự không nên học khoa lý.”

Tưởng Tây Trì đưa sữa qua, “Lần thi tháng này xong, chúng ta ra ngoài dạo phố nhé?”

Mắt Phương Huỳnh sáng rực lên, “Hẹn hò à?”

Tưởng Tây Trì lắp ba lắp bắp, “… Có thể nói là vậy.”

Phương Huỳnh mong chờ được hẹn hò, càng không muốn học, uống một ngụm sữa, nhìn với ánh mắt trông mong hỏi: “Vậy hôm nay có thể không làm không? Đầu tớ choáng váng rồi…”

Tưởng Tây Trì nhìn chằm chằm khóe miệng dính sữa của cô, “… Đề cuối cùng.”

“Đề này rất khó, đã chống đỡ được 10 đề trước rồi…”

Tưởng Tây Trì bất vi sở động (không có hành động nào), “… Mau làm, nếu không…”

“Nếu không?”

Tưởng Tây Trì nhìn ra bên ngoài, cửa phòng ngủ đối diện khép chặt.

Anh đoạt lấy ly thủy tinh trong tay Phương Huỳnh, thò người qua, đột nhiên chạm vào môi cô.

Nghe thấy Phương Huỳnh “ô” một tiếng, dứt khoát mặc kệ, bàn tay quay đầu cô về phía trước mặt mình, lè lưỡi, liếm sữa dính bên môi cô.

Trên mặt và trên cổ Phương Huỳnh như bị đốt cháy, đưa tay, nhẹ nhàng níu lấy hai bên áo T-shirt của anh, nhắm hai mắt lại.

Môi khẽ chạm, trằn trọc. Đầu lưỡi của anh giống như đang thăm dò, môi chạm nhẹ, nhưng thật sự không dám đưa lưỡi đi vào.

Thật lâu, Tưởng Tây Trì mới lưu luyến rời khỏi.

Hai người mặt đỏ cúi đầu ngồi một lát, Phương Huỳnh lắp ba lắp bắp hỏi: “Vậy… vậy đề cuối cùng…”

“Hay là muốn làm.”

Phương Huỳnh: “…”

Tưởng Tây Trì dốc hết tâm huyết huấn luyện, cuối cùng cũng thấy hiệu quả, kỳ thi vật lý cuối tháng năm, Phương Huỳnh chợt tăng 15 điểm, thành tích nhảy lên vào khu vực an toàn.

Kết thúc thi tháng chính là kỳ nghỉ tháng, đúng lúc Phương Huỳnh trực nhật, Tưởng Tây Trì vốn muốn giúp cô, nhưng bị mấy nam sinh kêu đi đánh bóng rổ.

Phương Huỳnh trực nhật xong, đến sân bóng tìm người.

Ánh trời chiều dày đặc, như là dòng mật ong.

Trên sân bóng nổi lên tranh chấp.

Ban đầu, lúc bạn nam sinh kia chuyền bóng không cẩn thận bị Tưởng Tây Trì đụng một cái, quái gở nói: “Ây da, ăn đậu hủ của tớ à!”

Mọi người cười vang, Tưởng Tây Trì tức giận, nhưng chịu đựng không phát tác.

Sau đó, lại là nam sinh này, liên tiếp khiêu khích, một lát nói “Có phải tớ cũng sẽ bị truyền nhiễm không?”, một lát thì nói, “Tớ đẹp trai như vậy, không phải được coi trọng chứ.”

Tưởng Tây Trì thở dốc một hơi, ném quả bóng rổ trong tay, chợt tiến lên, nắm lấy cổ áo của nam sinh kia.

Bóng rổ chạm vào cột, vang lên một tiếng “bộp” đàn hồi, nảy vài cái trên đất, rơi ra ngoài sân.

Trong lúc đang cãi nhau với nam sinh kia, Tưởng Tây Trì đang định hạ nắm đấm xuống.

Chợt nghe bóng rổ mạnh mẽ nện trở về trên sân bóng.

Quay đầu nhìn lại, Phương Huỳnh tháo cặp da xuống, đi tới bên này. Nam sinh kêu gào càng lớn tiếng, “Sao hả, cậu cũng chuẩn bị ra tay?”

Phương Huỳnh mím chặt môi, không lên tiếng, đến trước mặt nắm lấy tay của Tưởng Tây Trì.

Tưởng Tây Trì nhìn cô một cái, buông lỏng cổ áo của nam sinh ra.

Sau đó, Phương Huỳnh đột nhiên nhào lên người Tưởng Tây Trì, ôm lấy cổ anh, kiễng chân hôn lên.

Toàn bộ khiếp sợ.

Tưởng Tây Trì cũng chấn động, bị cô va vào lui về sau vài bước, sau đó vững vàng, một lát, cánh tay liền ôm chặt eo Phương Huỳnh.

Tiếng hít vào, tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay.

Học sinh ở giữa sân bên cạnh, thêm học sinh đánh bóng bàn bên cạnh, lại thêm học sinh đá banh ở bên cạnh, tất cả đều vây quanh lại đây.

Ước chừng hai phút, Phương Huỳnh mới mở mắt ra, lùi về sau một bước, có chút ngượng ngùng nhìn Tưởng Tây Trì.

Trong ánh mắt Tưởng Tây Trì hàm chứa ý cười.

Cô xoay người, trừng nam sinh vừa mới gây sự, lửa giận khi lúc này nhìn thấy Tưởng Tây Trì bị chèn ép bùng lên: “Đừng có nói Tưởng Tây Trì là đồng tính luyến ái nữa, cho dù vậy cũng không nhìn vừa mắt cậu!”

Vẻ mặt nam sinh ngượng ngùng.

“Có bản lĩnh thì đường đường chính chính kiểm tra vượt qua Tưởng Tây Trì đi, sau lưng làm chuyện xấu đều là cẩu nương… uhm…”

Hai chữ sau không kịp nói ra khỏi miệng, đã bị Tưởng Tây Trì bụm miệng.

“Đừng nói tục.”

Phương Huỳnh: “Uhm uhm.”

Tưởng Tây Trì buông cô ra, nắm tay cô, nhặt cặp da đặt bên cạnh viền sân bóng đeo lên lưng, lại xách cặp da bị cô ném xuống đất lên.

“A Trì.”

“Hả.”

Phương Huỳnh cười hì hì nói: “Đi xem phim không?”

“Đi.”

Tưởng Tây Trì vỗ bụi dính trên cặp da của cô, đưa cho cô.

Hai người đi ra ngoài trong đầy kinh ngạc của mọi người.

Chợt nghe loa phát thanh trong sân thể dục có người thổi “vù vù” hai tiếng, ngay sau đó là một tiếng ho nhẹ, “Xin mời bạn Phương Huỳnh, và Tưởng Tây Trì lớp 10.7, nhanh chóng đến phòng giảng dạy! Xin mời bạn Phương Huỳnh, và Tưởng Tây Trì lớp 10.7, nhanh chóng đến phòng giảng dạy!”

Phương Huỳnh: “…”

Tưởng Tây Trì: “…”

Phương Huỳnh: “… Xong đời.”

“Lặp lại một lần nữa, Xin mời…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN