Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy
Chương 44: Bên nhau
Edit & Beta: Tịnh Hảo
Trở về trường xong liền bận rộn hẳn. Chuyên ngành ở trường của hai người, bình thường cũng không phải hỗn tạp gì, không phải cứ gặp chuyện thì nịnh nọt là có thể an toàn vượt qua, hơn nữa Phương Huỳnh cũng không muốn qua loa cho xong chuyện, mục tiêu của cô là học bổng hạng nhất.
Đến tháng mười một, vòng chung kết cuộc thi đấu biện luận của tân sinh viên sắp tới, Phương Huỳnh vừa định giành ra chút thời gian đi cùng với bạn bè trong đội để luyện tranh luận, tìm ra án lệ. Mẫn Gia Sênh biện luận đầu, phụ trách thuật lại lập luận, tính cách của cô ấy không phải là khí thế bức người, đánh những vị trí khác sẽ không đủ khả năng.
Nói đến cùng, cuộc thi của tân sinh viên cũng là tự đùa tự vui, nói về mức quan trọng, hoàn toàn không thể so sánh với cuộc thi vào mỗi mùa xuân của trường. Nhưng trận đấu cấp bậc không cao như vậy, Biên Du vẫn thường qua tham gia thảo luận. Không thể nghi ngờ rằng Biên Du có năng lực nghiệp vụ rất mạnh, bắt trúng trọng điểm rất chuẩn, nói không nhiều, nhưng mỗi lần chỉ điểm đều đúng chỗ.
Không chỉ là Mẫn Gia Sênh, người trong đội cũng mơ hồ nhận ra được thái độ của Biên Du, dù sáng dù tối, cũng sẽ trêu đùa đôi câu.
Phương Huỳnh hơi phiền, không hiểu đã nói rõ có bạn trai rồi, còn phải muốn từ chối tài năng, xóa bỏ chấp niệm của Biên Du như thế nào.
Khi nói chuyện này với Mẫn Gia Sênh, Mẫn Gia Sênh cười nói: “Học trưởng Biên vẫn ưu tú lắm.”
“Không nói đến chuyện anh ấy ưu tú, nhưng trong cảm nhận của tớ, ai cũng kém hơn Tưởng Tây Trì.”
Mẫn Gia Sênh cười, cũng không nói chuyện.
Cánh tay Phương Huỳnh khoát lên vai cô ấy, chân rẽ vào hướng siêu thị. Mẫn Gia Sênh chỉ có 1m58, vừa gầy vừa nhỏ, Phương Huỳnh cao 1m68, khi đi cùng cô ấy, hay ôm lấy bả vai của cô ấy như vậy, có đôi khi sẽ nói đùa với người khác: Bạn gái của tôi, có phải giống như chim nhỏ nép vào người không.
“Gia Sênh, tớ nghĩ trận chung kết sẽ gọi Tưởng Tây Trì qua xem thi đấu.”
“Được đấy. Công khai một chút cũng tốt, đỡ phải về sau mọi người còn gán ghép cậu với học trưởng Biên.”
Phương Huỳnh theo phái hành động lập tức lấy điện thoại ra, trong lúc vô tình Mẫn Gia Sênh thoáng nhìn trên màn hình của cô, cười nói: “Là Tưởng Tây Trì đấy nha.”
“Ừm.” Phương Huỳnh sờ sờ mũi, rồi đột nhiên có chút ngượng ngùng, “Đổi hồi trước.”
Gửi cho Tưởng Tây Trì tin nhắn, rất nhanh đã nhận được trả lời, nói nhất định sẽ đến. Phương Huỳnh liền cất điện thoại vào, ôm lấy Mẫn Gia Sênh vào trong tiệm mua sữa chua uống.
Trời dần dần lạnh, hôm nay trận chung kết lại ấm.
Vì có vẻ chính thức, mọi người đều mặc trang phục nghiêm chỉnh, cửa hàng quần áo ngoài trường, cho thuê 30 đồng một ngày. Vóc người Phương Huỳnh cao gầy, tóc qua vai buộc lên, nhìn rất hoạt bát. Khi cô không cười, sẽ lộ vẻ nghiêm túc, có một khí chất anh hùng không giống các cô gái bình thường.
Vừa mới vào học huấn luyện quân sự, còn có người thầm hỏi định hướng tình dục của Phương Huỳnh. Sau khi Phương Huỳnh nghe Mẫn Gia Sênh nói xong thì cười ha ha, “Không được, nữ sinh chịu không nổi tớ, chỉ có Tưởng Tây Trì điên cuồng chịu ngược mới có khả năng chịu được tính tình của tớ.”
Mẫn Gia Sanh cười nói: “Không đâu, A Huỳnh, cậu rất ôn nhu.”
Phương Huỳnh nhéo mặt cô ấy, “Cậu thực nể mặt của tớ.”
Ở ngoài cửa, Phương Huỳnh chạm mặt với Tưởng Tây Trì, dẫn anh đến chỗ ngồi VIP mà cô đã giữ cho anh. Mẫn Gia Sênh gọi cô về sau sân khấu, chỉ còn một ít thời gian thôi, Phương Huỳnh đáp lại, nhìn Tưởng Tây Trì, “Tớ đi trước nhé.”
Tưởng Tây Trì gật đầu, “Cố lên.”
Phương Huỳnh định đi, lại nghĩ đến gì đó, cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người mình, “Có phải kỳ lạ lắm không?”
Tưởng Tây Trì thật sự nghiêm túc nhìn đánh giá một chút, “Hoàn hảo… Chỉ là hơi bẩn.”
Phương Huỳnh nở nụ cười, “… Cậu phiền chết.”
“Đi đi.”
“Ừm.” Phương Huỳnh tiến lên một bước, nhanh chóng ôm anh, “Hơi căng thẳng, đến lúc đó cậu đừng nhìn chằm chằm vào tớ.”
Trận đấu rất nhanh đã bắt đầu, đề luận là “Đuổi theo tin tức quan trọng hơn, hay là đuổi theo cái thiện thì quan trọng hơn”. Mặt chính là cầu sự thật, mặt ngược lại là cầu cái thiện. Hai mặt trái ngược nhau đều có lời để nói, quan điểm của mặt chính, đương nhiên là quan điểm chủ yếu, lập luận dễ dàng, nhưng không dễ gây ra xuất sắc gì, đương nhiên lập luận trái ngược lại là góc độ triển khai luân lý xung quanh tin tức, còn đặc biệt nhắc đến câu chuyện được nghe nhiều phía sau tấm ảnh “Nạn đói ở Sudan”: Kevin Carter tận mắt nhìn thấy con kền kền đang ngấp nghé một cô bé sắp chết đói mà không chịu đi tới giúp đỡ, sau khi tấm ảnh giành được giải thưởng Pulitzer, không chịu được sự lên án của lương tâm mà lựa chọn tự tử. dieenddannleequyydonn~!
Hai bên chính phản thi đấu kịch liệt, lập trường của người nghe thường sẽ lung lay theo hai bên, biện luận chính là nghệ thuật thuyết phục người nghe. Ba vòng phát biểu đã kết thúc, rất nhanh đã đến phiên tứ biện tổng kết thuật lại lời nói. Khoa Pháp luật tương đối may mắn, rút thăm đến cuối cùng mới phát biểu.
Tưởng Tây Trì nhìn Phương Huỳnh đứng lên, cũng không khỏi ngồi ngay ngắn.
Anh đã được mở mang kiến thức về việc Phương Huỳnh cãi lại người khác, bất kể là lần đầu tiên chạm mặt cô trong hẻm Kiều Hoa, nhìn thấy cô tranh cãi với hàng xóm, hay là cách đây không lâu, nói Tưởng Gia Bình đến á khẩu không trả lời được.
Biện luận khác với cãi nhau, biện luận nói đến quy tắc, nhưng không thể nghi ngờ rằng Phương Huỳnh làm rất tốt, thuật lại lời nói vô cùng dõng dạc, vừa đúng có thể làm mủi lòng, thật có thể dao động lập trường của người khác.
“Bên phía đối phương biện luận đưa ra vô số ví dụ, đến trình bày và chứng minh tầm quan trọng của lương tâm, tốt bụng trong việc truyền tin tức, tôi không có nhiều ví dụ như thế, tôi chỉ có một ví dụ. Trong vụ “Thảm sát Nam Kinh”, một vị phóng viên đã trốn trên nóc của một căn nhà, lén chụp được quân đội Nhật tàn nhẫn, tàn bạo giết người Trung Quốc. Sau này, có người chất vấn phóng viên, sao anh thờ ơ làm thinh như vậy, chẳng lẽ không chịu sự khiển trách của lương tâm sao? Phóng viên kia nói, tôi có chứ, với tư cách là một người Trung Quốc, tôi đương nhiên biết. Nhưng tôi biết, tôi còn có một thân phận quan trọng, chính là một nhà báo. Chỉ cần tôi chụp nhiều hơn một tấm hình, có thể phản ánh được một phần sự thật trên đời này, sự thật chứng minh, quyết định ngay lúc đó của tôi là đúng đắn, từng tấm hình của tôi bây giờ, đều có thể trở thành bằng chứng định tội quân Nhật Bản tàn bạo. Chỉ có sự thật, mới có tư cách truyền tải được lịch sử. Lời phát biểu của tôi kết thúc, cảm ơn mọi người.”
Một chữ kết thúc cuối cùng, thời gian vừa đúng.
Trong khoảnh khắc, tiếng vỗ tay như sấm.
Cuối cùng không hề hồi hộp, khoa Pháp luật đoạt giải quán quân.
Tưởng Tây Trì không rời khỏi mà dựa theo lời dặn của Phương Huỳnh trực tiếp đi đến hậu trường.
Đội biện luận của khoa Pháp luật vô cùng vui vẻ, Phương Huỳnh đang bị Mẫn Gia Sênh kích động ôm, vừa nâng mắt thì nhìn thấy Tưởng Tây Trì đang đến, vẫy tay với anh.
Thoáng chốc, ánh mắt của mọi người chuyển qua.
Mẫn Gia Sênh buông Phương Huỳnh ra, cười cười lui ra phía sau một bước.
Phương Huỳnh tiến lên dắt Tưởng Tây Trì qua, tự nhiên giới thiệu: “Bạn trai của tớ, Tưởng Tây Trì.”
Yên lặng trong chớp mắt, liền có người cười hỏi, “Khoa nào thế? Tốc độ rất nhanh đấy!”
“Đại học A, bạn trung học của tụi tớ, lớp 10 thì đã quen nhau.”
Vẻ mặt Biên Du phức tạp nhìn chằm chằm Tưởng Tây Trì, cũng là người dẫn đầu vỗ tay, cười nói: “Khó trách.”
Mẫn Gia Sênh ở bên cạnh nói: “Tình cảm của họ tốt lắm, yêu đương phong ba trong trường học, bị chủ nhiệm giáo vụ đặc biệt chú ý tới.”
“Phải không?! Lợi hại, yêu đương cũng không ảnh hưởng học tập.”
Mẫn Gia Sênh nhìn Phương Huỳnh, ý cười ôn nhu, “… Ai cũng không thể phá vỡ được.”
“Gia Sênh, nếu cậu nói như vậy, tớ liền muốn thử một chút có thể chia rẽ hay không…”
Mọi người cười ồ, tiện thể dẫn Tưởng Tây Trì cùng nhau đi ăn mừng chiến thắng.
Bên ngoài gió lạnh, Tưởng Tây Trì nhìn Phương Huỳnh, áo khoác của cô còn mở ra, trong tay lại xách hai túi to, bận rộn không rảnh tay.
Đi bước tiếp theo, xoay người kéo dây kéo lên, “Có lạnh không?”
“Không tồi, tâm tình tốt, không biết lạnh.”
Tưởng Tây Trì cười nói: “Làm rất khá.”
“Thật à?”
“Ừm.”
“Vậy cậu biết không, cuộc thi mô phỏng lần trước, tớ có cảm giác cậu nhìn tớ ở trên sân khấu.”
“Ừm.” Tưởng Tây Trì nhìn cô, trong mắt có ý cười, “… Cảm giác chính là, chờ cậu xuống sân khấu, nhất định phải hôn cậu một cái.”
Phương Huỳnh sửng sốt, vội vàng đẩy anh, “… Có người thấy.”
Tưởng Tây Trì lấy bóng lưng ngăn tầm mắt phía sau, chạm một cái lên môi cô, lại nhanh chóng dời đi, “Thấy thì thấy.”
Cách đó không xa, Biên Du đã cảm thấy được hai người bị bỏ lại, quay đầu nhìn.
Mẫn Gia Sênh ở bên cạnh cười nói: “Học trưởng, mặc kệ bọn họ, lập tức sẽ lên cùng thôi.”
Biên Du hơi thất vọng, “Thì ra họ quen nhau sớm như vậy.”
“Thật ra lúc cấp 2 thì họ đã quen nhau rồi, ở phía đông và phía tây một con sông, mở cửa sổ là có thể cách sông mà gọi.”
Biên Du nở nụ cười.
Mẫn Gia Sênh mỉm cười nói: “Thật chói mắt phải không?”
Trong mắt hai người chỉ có nhau, đuổi theo nhau, không có ai có thể địch nổi.
Biên Du thở dài một hơi, “… Chuyện này tìm ai nói lý đây, anh không thể vượt qua trở về được.”
Mẫn Gia Sênh an ủi hắn: “Học trưởng rất ưu tú.”
“Vô dụng thôi, em ấy đâu có nhìn thấy.”
Mẫn Gia Sênh dừng một lát, cúi đầu, khẽ nở nụ cười, “Vâng.”
Tiệc chúc mừng kết thúc, Tưởng Tây Trì tiễn Phương Huỳnh về lầu dưới ký túc xá.
Bây giờ, người yêu với nhau cũng không ngại người lạ, ở cửa ký túc xá, có thể ôm nhau, cắn gặm nhau khó khăn chia lìa.
Mặt Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh cũng không dày lắm, không đến mức như vậy, một lần duy nhất “nụ hôn nồng nhiệt ở sân bóng” hồi trung học đã đáng giá nồng đậm cả đời rồi.
Đồ mà Phương Huỳnh xách trong tay toàn bộ đều chuyển vào trong tay Tưởng Tây Trì, đưa hai tay vào trong túi áo khoác của anh, không có chủ đề gì để tán gẫu.
Giữa hai người, hiện tại có chuyện mà vẫn luôn tránh né không nói đến – chuyện sau khi trở về từ thành phố lân cận, cứ dây dư thế này làm Tưởng Tây Trì thường về vào lúc ký túc xá sắp đóng cửa, nhưng cảm thấy nếu vào thời điểm này mà đề xuất ra ở riêng, sẽ có vẻ hai người giống như cố tình đi mướn phòng, rất kỳ quái, vừa rất khó nghĩ.
“Ngày mai cậu có tiết nhiều không?”
“Hết luôn đấy, hơn nữa còn có tiết của giáo sư Trương Chi Kính.”
“Trương Chi Kính là ai?” [email protected]
“Phó viện trưởng của khoa vật lý tụi tớ, sau khi cuộc thi mô phỏng kết thúc, thầy ấy tìm tớ nói chuyện vài câu…”
Phương Huỳnh: “Oa.”
“Hỏi tớ về sau có kế hoạch gì, có muốn học nghiên cứu không.”
Phương Huỳnh cũng có vẻ tự hào, “Đây là đã tung cành ô liu cho cậu rồi à?”
“Mới năm nhất, tớ còn chưa có lo xa đến như vậy.”
Di động trong túi Phương Huỳnh bỗng vang lên, tay cô mò mẫm rút ra, lấy điện thoại ra vừa nhìn, “Là điện thoại của luật sư Kỳ.”
Tưởng Tây Trì sửng sốt, dẫn cô đến nơi bên cạnh ít người.
Điện thoại không lâu, hơn một phút thì đã xong.
Phương Huỳnh thấp giọng nói: “Luật sư Kỳ nói, vụ án của mẹ tớ, dự đoán sẽ định thẩm tra xử ký vào kỳ nghỉ đông.”
Tưởng Tây Trì trầm mặc một lát, “Ừm.”
Anh đặt túi trong tay xuống, đưa tay ôm cô vào trong lòng, thì nghe thấy cô nhẹ giọng nói: “… Tớ hơi nhớ mẹ.”
“Phán quyết vụ án thì có thể gặp rồi.”
Anh cảm giác được Phương Huỳnh nhẹ nhàng gật đầu ở trong lòng anh.
Đến đại học, chắc chắn có rất nhiều cám dỗ, thế giới càng rộng lớn, dáng vẻ muôn màu, và cả lòng người.
Nhưng mà, sáu bảy năm làm bạn, nhất định đã định là một phần trong thế giới của hai người, đã dính chặt vào nhau.
Giống như lúc này, chỉ có anh mới có thể an ủi nỗi bi thương của cô
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!