Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy - Chương 74: Ngoại truyện 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
189


Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy


Chương 74: Ngoại truyện 1


Về nhà ăn Tết xong, Đinh Vũ Liên theo Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì đến thành phố A làm “công việc thị sát”.

Vốn mang theo lo lắng đầy bụng, ở một tuần, đã bị Tưởng Tây Trì hoàn toàn thuyết phục.

“Mỗi ngày quần áo đều do tây Trì giặt? Chàng trai thật chăm chỉ đấy.”

“… Ném quần áo vào máy giặt, ấn nút, giặt xong thì đem hong khô, công việc đơn giản như vậy, chăm chỉ chỗ nào ạ?”

“Đơn giản như vậy, sao con không tự làm?”

Phương Huỳnh biện minh: “Không phải mỗi lần đều như vậy đâu, thỉnh thoảng! Thỉnh thoảng thôi! Con đi làm hơi bận, A Trì rảnh hơn chút, cho nên công việc nhà để anh ấy gánh vác nhiều một tí ạ!”

Còn về chuyện nấu cơm, Đinh Vũ Liên cũng sẽ khích lệ anh: “… Tay nghề của Tây Trì cũng không tệ.”

Lòng Phương Huỳnh như nguội đi: “Gì mà không tệ chứ! Chỉ là quen rồi, có thể đạt được trình độ ăn được thôi!” 

Tưởng Tây Trì nói: “Dì, con sẽ cố gắng tiếp tục tiến bộ.”

Đinh Vũ Liên: “Tiến bộ rất lớn, dì nhớ lúc học trung học, Tây Trì ngay cả mì cũng không biết nấu.”

Phương Huỳnh nhanh chóng đẩy thịt nướng củ từ đến trước mặt Đinh Vũ Liên, “Mẹ nếm thử món này đi ạ, con làm đó.”

Đinh Vũ Liên nếm xong, “Cũng được, tiến bộ không lớn.”

Phương Huỳnh: “…”

Tưởng Tây Trì là từ 0 điểm tiến bộ đến 60 điểm, cô từ 70 điểm tiến bộ lên 90 điểm, tiến bộ có lớn không, cô đâu phải là vô ích đâu?

Cuối tuần, Tưởng Tây Trì mượn xe, tự lái chở Đinh Vũ Liên vào trong thành phố đi dạo một số nơi nổi tiếng.

Đinh Vũ Liên chỉ vào một chỗ di tích cũ nát hỏi Phương Huỳnh, “Đây là cái gì?”

“… Đền thờ ạ.”

Tưởng Tây Trì: “Đây là Ung Chính trong triều Thanh, để khen ngợi buôn muối…”

Đinh Vũ Liên liên tục gật đầu, “Ừm, vẫn là Tây Trì có học vấn.”

Phương Huỳnh rớt ở phía sau một bước, tiến đến bên tai Tưởng Tây Trì, “Thì ra tối hôm qua hơn nửa đêm anh không ngủ, vì lên Baidu tìm tài liệu? Quá âm hiểm nha, quá tâm cơ rồi.”

Tưởng Tây Trì không để ý đến cô, vượt qua hai bước cười hỏi: “Dì, dì có mệt không, nếu không thì nghỉ chân trước một lát, phía trước có tiệm bán bánh trôi không tệ ạ.”

“Tưởng Tây Trì.”

Chờ Tưởng Tây Trì quay đầu lại, Phương Huỳnh giơ ngón giữa về phía anh.

Ăn bánh trôi xong, Tưởng Tây Trì tiếp tục mở đường, dẫn Đinh Vũ Liên đi dạo phố cổ có tiếng ở thành phố A.

Trên đường, chỉ cần là đồ Đinh Vũ Liên để mắt tới, Tưởng Tây Trì giống như sẽ trực tiếp bỏ tiền ra mà không hề lưỡng lự.

Đinh Vũ Liên: “… Mua nhiều đồ như vậy, sao dì mang về được?”

“Tụi con gởi về dùm dì ạ.”

“Đây là gốm sứ đấy.”

“Đóng gói ba lớp, bình thường không vỡ được.”

“… Dùng không hết đâu.”

“Chia cho hàng xóm láng giềng.”

Đinh Vũ Liên vui tươi hớn hở nói: “Vẫn là Tây Trì biết ứng xử, Phương Huỳnh, con học tập đi.”

Phương Huỳnh: “…”

Cô oan ức quá, nhiều năm qua, Đinh Vũ Liên chưa từng kêu cả họ lẫn tên của cô ra.

Đi dạo cả con đường dài, Phương Huỳnh đau chân, nhất định phải tìm một chỗ nghỉ chân rồi đi tiếp.

Đinh Vũ Liên chậc chậc lắc đầu, “Nếu sau này không đi làm thì tập thể dục đi, Tây Trì, con để ý con bé kia một chút, bình thường rảnh rỗi thì dẫn con bé đi vận động, nếu không thì tứ chi đều thoái hóa hết.”

Tưởng Tây Trì: “Dì, con biết rồi ạ.”

Phương Huỳnh đã buông tha không đấu tranh nữa.

Buổi tối ăn cơm, là tiệm ăn tương đối đặc sắc của thành phố A, người cũng ba trăm, cũng hơi mắc.

Đinh Vũ Liên vừa lật thực đơn liền muốn bỏ cuộc, “… Hay là chúng ta đổi chỗ khác đi.”

“Dì không thường đến, ăn một bữa xem như là nếm thử cái mới. Con và A Huỳnh cũng chưa từng ăn, đúng lúc hôm nay cùng nhau ăn thử.”

Đinh Vũ Liên vội nói: “Con cũng muốn ăn thử sao? Vậy được, vậy ăn thử xem.”

Phương Huỳnh cảm thấy mình không có ý nghĩa tiếp tục tồn tại.

Cơm nước xong, đi đến bãi đỗ xe, Đinh Vũ Liên bỗng nhiên nói: “Huỳnh Huỳnh, con biết lái xe không? Đổi với Tây Trì đi, lúc đến là thằng bé lái.”

Phương Huỳnh: “…”

Tưởng Tây Trì: “A Huỳnh ra đường không nhiều, chở dì hơi áp lực, cho nên vẫn để con chở cho ạ.”

Đinh Vũ Liên gật đầu, “Cũng đúng, Huỳnh Huỳnh, sau này luyện tập nhiều hơn, nếu không bằng lái xem như vô dụng thì sao?”

Phương Huỳnh: “… Dạ.”

Ngày hôm sau, tiếp tục tham quan đại học A và đại học C.

Đinh Vũ Liên đi dạo một vòng trong vườn trường đại học A, tán thưởng không ngớt lời: “Quả nhiên là trường học tốt nhất, khí thế lớn mạnh.”

Người ngoài phòng thí nghiệm không được tiến vào, nhưng có thể xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào bên trong.

Đinh Vũ Liên: “… Quả thật là không phải nhà khoa học, nên mấy thiết bị này, dì không biết gì cả.”

Khi đến đại học C, Đinh Vũ Liên đứng ở trước tòa lầu cổ sơ của trường luật, uyển chuyển nói: “… Nhìn hơi cũ thì phải.”

Vì trường học cũ, Phương Huỳnh vẫn muốn tranh cãi, “… Đây là cố ý bắt chước theo kiến trúc của mấy khu trường cũ, không phải rất có cảm giác lắng đọng của lịch sử sao? Mẹ xem điêu khắc nổi ở chính giữa này…”

“Ồ, mẹ biết, là cái cân.”

Phương Huỳnh khóc không ra nước mắt.

—— đó là cân bằng đấy!

Cuối cùng, hai tuần lễ khảo sát, đã kết thúc mỹ mãn.

Trước khi đi, Đinh Vũ Liên vô cùng cảm khái, “Tây Trì à, Huỳnh Huỳnh vừa lười, tính tình lại không tốt, còn chưa có thông minh như con, sau này con phải tha thứ nhiều hơn.”

Phương Huỳnh ở một bên thôi miên chính mình: Mẹ nói gì vậy, gió quá lớn nên một chữ con cũng không nghe thấy.

Đinh Vũ Liên ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng, mặc kệ bọn họ bao nhiêu tuổi, nhưng trong cảm nhận của bà, vẫn như lúc học cấp 2, cấp 3, là những đứa nhỏ suốt ngày ầm ĩ, cầm tay, đặt cùng một chỗ với nhau, nhẹ nhàng vỗ, dặn dò nói: “Phải sống thật tốt.”

Tưởng Tây Trì trịnh trọng gật đầu.

Tiễn Đinh Vũ Liên xong, buổi tối sau khi rửa mặt, Phương Huỳnh oan ức bắt đầu tính sổ với Tưởng Tây Trì.

“Rất tức giận đấy! Em mới là con ruột! Em mới phải!”

“Có ai nói em không phải đâu!”

Phương Huỳnh đưa tay đánh vào ngực anh, “Bình thường anh phụ thầy hướng dẫn mới có được tiền, một bữa cơm ăn hơn cả một ngàn, còn không cho em thanh toán! Anh cố ý tranh ấn tượng tốt trước mặt mẹ em!”

“Em nói cái gì thì chính là cái đó.”

“Còn nữa! Mua cho mẹ một đống đồ, tất cả đều là hàng hóa lẫn lộn của mấy người bán buôn, đổi bao bì liền dám hét giá nói là rất đặc sắc!”

“Dì vui vẻ là được rồi.”

“Còn có, trường học lợi hại rất giỏi, thông minh nhưng chưa lên tới đâu.”

“… Không phải không có, chỉ là em chậm nên cần bắt đầu sớm thôi.”

“Anh nói em ngốc sao?”

“Ngốc cũng thích.”

Phương Huỳnh chộp lấy cái gối đánh anh, “Anh hơi quá đáng, rất có mưu đồ!”

“Đừng nháo, nháo nữa anh tức giận.”

Tưởng Tây Trì tránh trái tránh phải, Phương Huỳnh không bỏ cuộc.

Cuối cùng, Tưởng Tây Trì không thể nhịn được nữa, bắt lấy cổ tay cô, lật người đè ở trên giường, “Anh còn chưa có tìm em tính sổ với em đâu.”

“Tìm em tính sổ gì chứ, em đâu có làm sai gì đâu.”

Tưởng Tây Trì nắm tay cô, giơ ngón cái lên, ngón tay trỏ, ngón áp út và áp út, để ngón giữa “cô độc đứng thẳng”, “Này là có ý gì?”

“…”

“Muốn bị phạt phải không?”

“Ơ ơ ơ, không nghe thấy không nghe thấy…”

Tưởng Tây Trì trực tiếp cởi áo ngủ của cô, “Lời của dì nói, anh phải nghe theo.”

“Mẹ nói với anh cả một trăm câu, mỗi câu anh đều nghe?” Phương Huỳnh còn đang phí công giãy giụa.

“Vậy chỉ nghe một câu này thôi.” Đè cánh tay cô thật chặt, không cho cô một chút cơ hội tránh thoát, “Dẫn em làm vận động nhiều một chút.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN