Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy
Chương 76: Ngoại truyện 3
Edit & Beta: Tịnh Hảo
Tiết tự học tối vừa tan, Cố Vũ La đi ra phòng học, Lương Yến Thu liền tiến lên vẫy tay, “Hi!”
Cố Vũ La xem như không thấy.
Nhưng việc này không ảnh hưởng đến Lương Yến Thu bám riết không tha theo đến cổng trường, dọc theo đường đi còn diễn tấu đơn cho cô.
Cố Vũ La đứng ở trước trạm xe bus, “… Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Lương Yến Thu cười nói: “Nhận lấy nè!”
Cô theo bản năng giang hai tay, một viên chocolate vững vàng rơi vào lòng bàn tay.
Còn chưa kịp phản ứng, Lương Yến Thu đã kéo cửa xe của một chiếc xe dừng bên đường, chui vào.
Cố Vũ La lại một lần nữa xác định, đầu óc người này có bệnh.
2
Đại hội thể dục mùa xuân năm lớp 10, hỏi ủy viên thể dục một vòng, không có ai đăng ký thi chạy dài. Hỏi lần cuối, cũng chỉ có mình cô. Vẻ mặt ủy viên thể dục thành khẩn muốn khóc, cô thật sự không thể nói ra câu từ chối.
Có trùng hợp hay không, ngày chạy dài lại là ngày dì cả tới. Cô nghĩ dù sao hạng mục này cũng đặt nặng việc tham gia, đến lúc đó mình chạy chậm một chút kiên trì đến hết quá trình chắc không có vấn đề gì.
Chạy chạy, trước mặt bỗng tối sầm.
Khi tỉnh lại là ở trong bệnh viện của trường, treo nước, ghế tựa giường đối diện, Lương Yến Thu đang ngồi bắt chéo hai chân.
“Tưởng Tây Trì cõng cậu tới.”
Vẻ mặt Cố Vũ La không chút thay đổi.
Lương Yến Thu Cười nói, “Tớ nói này, có phải cậu đã đặt mục tiêu cho mình, nhất định phải phát triển toàn diện cả trên học tập lẫn thể thao không, phải đạt được hạng nhất sao?”
“Mắc mớ gì đến cậu.”
Lương Yến Thu nhìn cô, “Không biết mệt sao?”
Cố Vũ La ngớ ra.
“… Không cần căng thẳng như vậy, không ai yêu cầu cậu mọi chuyện đều phải đạt được hạng nhất.”
Cố Vũ La mím chặt môi, một lát mới thấp giọng nói: “Cậu biết cái gì.”
3
Lương Yến Thu muốn hẹn cô đi chơi.
Cố Vũ La vùi đầu tiếp tục làm bài tập, “Không rảnh.”
“Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh thật sự đi quen nhau kìa, chậc chậc.”
“Đâu có liên quan gì đến tớ.”
“Không phải cậu thích Tưởng Tây Trì sao?”
“Không thích.”
“Không thích cậu ấy, vậy tại sao không đi chơi với tớ?”
Cố Vũ La: “…”
“Nói đi, tớ phải làm thế nào thì cậu mới chịu đồng ý.”
“Thi được top 100 toàn khối.”
Lương Yến Thu cười hì hì nói: “Cái này quá ép buộc làm khó người khác rồi.”
Cố Vũ La không muốn quan tâm đến anh.
Anh cũng không sao cả, ngồi xuống chỗ cùng bàn với cô, gục xuống bàn, nhét một tai nghe vào trong lỗ tai, đưa tai nghe kia đến trước mặt cô.
Cố Vũ La liếc nhìn, ma xui quỷ khiến cầm lên.
Anh lại đang nghe khúc dương cầm, “nhạc nhẹ” Schubert.
Hình như Lương Yến Thu phát hiện cô kinh ngạc, cười nói: “Đàn dương cầm tương đối chậm rãi, tốt với tim, tớ muốn nghe rock”n”roll, lỡ một lần không cẩn thận chầu trời thì làm sao đây?”
Nhưng mà, Cố Vũ La không phải kinh ngạc chuyện này, “… Nhạc sĩ tớ thích nhất chính là Schubert.”
“Trùng hợp như vậy à.”
Cố Vũ La liếc anh một cái, “… Có phải cậu điều tra tớ không?”
Lương Yến Thu cười, “… Cậu cảm thấy sao?”
Cố Vũ La trực tiếp đoạt lấy ipod của anh, lật list nhạc, không chỉ là Schubert, những bài piano nổi tiếng và không nổi, anh đều tải xuống.
Lương Yến Thu nhìn thẳng cô, “Tớ nhớ kỹ rồi, cậu thích Schubert.”
4
Cuối cùng, thành tích Lương Yến Thu thi vẫn ở cuối danh sách như cũ.
Rốt cuộc, cô cũng không biết xuất phát từ động cơ gì, vẫn đồng ý cùng anh ra ngoài chơi.
Trên đường, Lương Yến Thu cười hỏi: “Sao cậu lại đồng ý rồi? Không phải bị gì kích thích chứ? Nhìn thấy nụ hôn nồng nhiệt ở sân bóng của Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh à?”
Cố Vũ La: “Cậu có thể im miệng không, thật ồn ào.”
Trên đường, có trùng hợp hay không khi thấy đương sự của “nụ hôn nồng nhiệt ở sân bóng” cách đó không xa.
Lương Yến Thu hỏi: “Đi lên gọi tiếng đi, hay là xem như không thấy, cậu chọn một cái đi.”
Cô chọn làm bộ như không thấy, sau đó cùng anh đi chơi game.
Trò chơi bắn xác chết, súng canh rất chuẩn, Lương Yến Thu hỏi cô, “Trước đây cậu có chơi không?”
Trả lời anh là một phát bắn vỡ đầu, sau đó Cố Vũ La mới bình thản nói: “Chưa chơi.”
Lương Yến Thu: “… Thiên phú đấy!”
Hôm nay về nhà, cô về trễ ba phút so với thời gian gác cổng đã quy định, bị cha mắng suốt nửa tiếng.
Sau khi tắm xong trở về phòng, phát hiện Lương Yến Thu gửi tin nhắn cho cô, mấy tin nhắn, tin cuối cùng, là hỏi cô sao không để ý đến anh.
“Bị cha tớ mắng.”
Lương Yến Thu: “… Trở về trễ?”
“Ừm.”
“… Không lẽ trễ vài phút như vậy, cũng bị quản sao?”
Cô không biết trả lời thế nào, ném điện thoại sang một bên, mở sách bài tập ra, khi nhớ tới Lương Yến Thu bị phớt lờ, kiếm di động lên xem.
“Về nhà đúng giờ, môn nào cũng phải thi hạng nhất, còn phải tinh thông cầm kỳ thư họa… Gia giáo nhà cậu nghiêm như vậy sao? Tớ tin cậu thật sự chưa chơi game.”
Cố Vũ La: “… Vậy sao gia giáo nhà cậu buông lỏng vậy.”
Lương Yến Thu: “Không có nới lỏng, tim tớ không tốt, cha tớ quản tớ nghiêm lắm.”
Cố Vũ La: “… Đừng có lấy trò cũ ra nói.”
Lương Yến Thu: “Ha ha.”
5
Thích Lương Yến Thu, giống như là một chuyện kỳ quái, lại hợp tình hợp lý.
Nhưng mà, cô lại dần dần không hiểu rõ ý của anh.
Cẩn thận ranh giới vượt quá bạn bè với cô, lại không đưa ra yêu cầu phát triển mối quan hệ chỉ trong giới hạn bạn bè.
Đến cấp ba, rốt cục cô đã hiểu, vốn Lương Yến Thu định ra nước ngoài, căn bản không chuẩn bị giữ mối quan hệ ổn định gì với cô.
Anh quen thuộc lại như không quan tâm, mà cô trong lúc bất tri bất giác, từ sự xem thường lúc đầu, đã đến tiếp nhận, rồi đến ỷ lại, và yêu thích, quả cân cầm trong tay, một chút cũng không thừa.
Mà lúc này, anh lại chuẩn bị phủi mông chạy lấy người.
6
Phương Huỳnh liên lạc với cô.
Cô và Phương Huỳnh đã từng có mối quan hệ như đối địch, cũng có mâu thuẫn. Nhận được điện thoại của Phương Huỳnh, cô thật sự ngoài ý muốn, việc càng ngoài ý muốn hơn là, Phương Huỳnh nói cho cô biết, Lương Yến Thu bị bệnh tim là thật, không phải anh lấy chuyện đó ra lường gạt mọi người.
Gần như không do dự, lấy chocolate mấy năm nay anh tặng mà cô chưa từng mở ra, chạy ra sân bay chặn người.
7
Sau này, Lương Yến Thu đáp máy bay xuống nước Mỹ gọi điện thoại tới, nói nụ hôn ở sân bay kia, suýt chút nữa đã dọa cha mẹ anh cũng bị bệnh tim.
Anh cười: “… Không phải gia giáo nhà cậu rất nghiêm sao, sao con gái ngoan có thể làm ra chuyện này chứ.”
Cô lập tức cúp điện thoại.
Một lát, Lương Yến Thu lại gọi tới, “… Tớ sai rồi!”
Cố Vũ La hỏi anh, tại sao rõ ràng có bệnh tim thật, lại ra vẻ cà lơ phất phơ, làm cho mọi người đều không tin.
“Bởi vì chắc chắn bọn họ sẽ xem tớ là —— trong nhà có tiền như vậy, đáng tiếc là bị cái bệnh có thể chết bất cứ lúc nào.”
“Cậu đừng nói bừa.”
Lương Yến Thu cười nói: “Được, không nói bừa, tớ nhất định sống lâu trăm tuổi.”
Mỗi ngày đều gọi điện thoại, tán gẫu mười phút đến nửa tiếng.
Lương Yến Thu nói: “… Cậu biết không, lúc học lớp 9, tớ từng muốn chơi thể thao điện tử, lén lút tham gia cuộc thi đấu, kích động tốc độ tay bão táp, lúc thắng, suýt chút nữa tớ cũng thăng. Cha tớ rất tức giận, lại còn không cho tớ chơi, chạy dài, bơi lội, lái xe… Có thể cấm đều cấm tớ hết.”
Cố Vũ La trầm mặc.
Cô đã từng cho rằng Lương Yến Thu là con nhà giàu thật sự, thì ra không phải.
8
Đối với việc từ bỏ thi thẳng, tự mình quyết định thi trường y đại học D, đương nhiên cha mẹ rất tức giận. Cố Vũ La lại rất cương quyết, mặc cho họ quở mắng ra sao đều bất động sừng sững.
“Sao con lại ấu trĩ như vậy! Nếu tự thi lên đại học không đậu thì sao đây?”
“Thi đậu là được phải không? Con đây nhất định thi đậu.”
Lương Yến Thu biết được tin tức này, đương nhiên cũng mắng cô một trận.
Cô nghe xong không lên tiếng, sau đó hỏi: “… Nói xong chưa? Nói xong thì tớ cúp, tớ chưa làm xong bài thi.”
Lương Yến Thu vội nói: “Tiểu Cố.”
“Cậu không khuyên tớ được, cậu hiểu tính tớ mà.”
Lương Yến Thu thở dài: “… Đừng hy sinh vì tớ như vậy.”
“Đó là quyết định của tớ. “
9
Đi nước ngoài bốn năm, dưới con mắt của người khác, là chuyện khó tin được.
Bên cạnh Cố Vũ La có rất nhiều người yêu hồi trung học quen nhau, lên đại học thì ở nơi khác, đa số không chống đỡ được một năm liền chia tay.
Mà bọn họ, dựa vào chat webcam, dựa vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè ngắn ngủi mà Cố Vũ La bay sang Mỹ để gặp nhau, quả thật đã quen tận 4 năm, mãi đến khi Lương Yến Thu tốt nghiệp.
Hai người nói về chuyện tương lai.
Cố Vũ La: “… Cậu chờ tớ thêm một năm, tớ tốt nghiệp sẽ đến Mỹ học nghiên cứu.”
Lương Yến Thu cười nói: “Tớ sẽ trở về.”
“… Sao vậy?”
Lương Yến Thu để sát mặt vào màn hình, “… Cậu xem đi, có phải tớ lại béo lên không? Đồ ăn không tốt cho sức khỏe ở Mỹ có nhiệt lượng cao quá, hại người quá đi.”
“Là kích thích phải không? Cậu đổi thuốc đi.”
Lương Yến Thu sửng sốt, sờ mũi, “… Đã không giấu được cậu rồi.”
10
Lương Yến Thu về nước, Cố Vũ La cũng giành thời gian trở về Mặc Thành một chuyến, đúng lúc đại thọ bảy mươi của ông ngoại Tưởng Tây Trì, hai người thuận đường đi qua chào hỏi, gặp bạn bè cũ.
Buổi chiều bốn người tìm nơi uống trà, trước đó Cố Vũ La luôn trực ban vào buổi tối, vừa vào cửa liền mệt mỏi, nhưng chỉ ngủ khoảng mười phút, đã bị Lương Yến Thu đánh thức.
Đầu cô được anh đặt ở trên vai, nhưng không có ngủ.
Nghe thấy Tương Tây Trì và Phương Huỳnh đứng lên, nghe thấy Lương Yến Thu lại dặn dò lần nữa: “Phải chăm sóc Tiểu Cố nhé.”
11
Hai người, ở cùng nhau hơn bốn năm, từ hôn môi, ôm ấp, phát triển đến quá trình có một lần trần trụi, cách phát sinh quan hệ chỉ một bước.
Nhưng cũng chỉ có một lần đó.
Sau này, Lương Yến Thu luôn thật chú ý, tránh để hai người ý loạn tình mê không thể khống chế.
Trong lòng cô hiểu đây là vì cái gì.
Anh sợ mình không phụ trách nổi.
Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh lãnh giấy chứng nhận, đến trong nhà làm khách.
Cô không cách nào lừa gạt mình không hâm mộ, mặc kệ là Phương Huỳnh, hay là Tưởng Tây Trì, chuyện hai người đã định, vẫn cứ thẳng tiến không lùi.
Lúc này đây, cô đã phát ra lửa giận mà bấy lâu nay kiềm chế, mắng anh là cái bao sợ sệt.
Khi cô ở trên sân thượng hóng gió sông thổi mà không hề hay biết, cuối cùng Lương Yến Thu đã đi ra.
Ôm cô, cơ thể đều run rẩy, anh nói, “… Anh sợ.”
“Không có gì phải sợ.”
Cô kiễng chân nghênh đón anh, không cảm thấy được thật ra mình cũng đang run, “… Anh vẫn muốn rút lui bất cứ lúc nào sao? Em không cần anh phụ trách, em có thể chịu trách nhiệm với từng quyết định của mình.”
Ngoài cửa sổ, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng gió.
Bọn họ quấn ở trong chăn, rất chậm, thật chậm.
Đau đớn chưa qua bao lâu, cô kiên trì để anh nằm xuống, tự mình chủ động.
“… Thực xin lỗi.”
Trên chóp mũi của Cố Vũ La có mồ hôi, trên mặt có màu đỏ nhàn nhạt, “… Xin lỗi cái gì?”
“Lần đầu tiên liền…”
“Hoàn hảo…”
Lương Yến Thu chống đỡ cơ thể, trầm giọng mà chắc chắn, “Cố Vũ La, anh yêu em.”
12
Anh đột nhiên có ý tưởng, muốn làm một hôn lễ, cô gần như không do dự đồng ý.
Bệnh viện bận rộn công việc, cô còn phải giành thêm thời gian để chuẩn bị cho hôn lễ, mệt, nhưng vui. Từ kiểu bánh hỉ, đến phối hợp bưng bê hoa, những thứ lặt vặt, đều ngập tràn niềm vui.
Trong lúc này, đương nhiên chuyện khó khăn nhất chính là thuyết phục cha mẹ.
Từ năm lớp 12 cố ý từ bỏ thi thẳng, trong lúc đó cô và cha mẹ, quan hệ bị quản và gia giáo nghiêm khắc đã bị phá vỡ. Thái độ cô cương quyết, chiến tranh lạnh với trong nhà suốt một tháng, sau đó nhẫn nại bình tĩnh thương lượng, rốt cuộc có được sự đồng ý của trong nhà.
Ba tháng chuẩn bị, hôn lễ cử hành đúng ngày.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lương Yến Thu, từng bước một đi đến trước mặt anh.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, cô phát hiện trong mắt anh cũng lóe lên giọt nước mắt.
Buổi tối, xua đuổi mọi người nháo động phòng, rốt cuộc bọn họ đã có thời gian ở riêng.
Đêm tân hôn, hình như bình thường sẽ không làm chuyện khác.
Lúc đang sắp tới, Lương Yến Thu mới phát hiện trong khách sạn này, lại không có bao an toàn.
Anh đang muốn lui, Cố Vũ La dựa sát vào, “… Đã kết hôn rồi, anh sợ cái gì.”
Lương Yến Thu lại cười, kiên trì rút lui, “… Em vừa mới vào bệnh viện, lỡ… hay là định không phát triển sự nghiệp.”
“Làm thiếu phu nhân nhà họ Lương, còn lo ăn uống sao?”
Lương Yến Thu ôm cô, “… Không phải lời nói thật lòng thì đừng nói bừa, anh còn trông cậy em trở thành chuyên gia khoa tim nổi tiếng nữa, sau đó anh còn ăn bám.”
Cố Vũ La trầm mặc, đưa tay tắt đèn, không để anh nói nữa, “… Ngủ đi.”
Anh đang nghĩ cái gì, cô hiểu rõ hơn ai hết.
13
Khi sắp đến mùa đông, Lương Yến Thu đột nhiên phát bệnh.
Lúc đầu ở thành phố A, sau này chuyển sang bệnh viện khoa tim tốt nhất thủ đô, dù vậy, tình hình từng ngày chuyển biến xấu đi.
Năm nay, Cố Vũ La sống trong khách sạn gần bệnh viện để chăm sóc anh, tính cả cha Lương và mẹ Lương.
Buổi tối trên bàn tiệc đoàn viên trong khách sạn, Cố Vũ La và Lương Yến Thu trở về phòng.
Bọn họ mở máy tính, cùng nhau chơi một trò chơi ấu trĩ mang tên “thợ mỏ hoàng kim”.
Cố Vũ La không có tâm trạng, cứ gây trở ngại.
Lương Yến Thu cười, “… Lại thêm một ván nhé?”
Cố Vũ La đẩy máy tính ra, “Không chơi nữa, em đi tắm.”
Cô không chậm không vội đi vào phòng tắm, lại không đóng cửa lại.
Lương Yến Thu dừng một lát, thở dài, đứng lên từ trên giường, đi vào phòng ngủ, ôm lấy Cố Vũ La đang chống đỡ bên bồn rửa mặt khóc không thành tiếng.
“Tiểu Cố, em hãy nghe anh nói…”
Cố Vũ La nghẹn ngào.
“Chắc chắn em rất hận anh, dù thế nào cũng không chịu lãnh giấy chứng nhận với em đúng không… Anh không thể ích kỷ như vậy, không thể hại em, để em vô duyên vô cớ trở thành một người mang thân phận cưới lần hai, em tuổi trẻ như vậy…” Anh chỉ dùng sức, dùng sức ôm lấy cô, “… Nếu thật sự lãnh giấy chứng nhận, anh có gì không hay xảy ra, chắc chắn em sẽ vì anh mà thủ tiết cả đời, anh không có đoán mò, tính em chính là như vậy. Cho nên…” Môi anh cọ lên trán cô, “Em đồng ý với anh, nếu anh… em phải quên anh đi.”
“… Em không đồng ý.”
“Đồng ý với anh, được không? Nếu không anh không thể yên tâm.”
Chỉ có tiếng khóc càng ngày kịch liệt.
“… Được không.”
“… Được.”
14
Rõ ràng là mùa cỏ dài chim bay, nhưng trời cứ u ám, cả ngày Lương Yến Thu đều hôn mê.
Cố Vũ La vẫn luôn canh giữ ở bệnh viện, một tấc cũng không rời.
Buổi tối ăn cơm xong, cô dựa vào bên giường đang ngủ, không biết tại sao cứ mơ đến thời trung học.
Năm đó, cây hoa đào trong trường đều nở, sáng rực, lúc gió thổi qua, lướt qua dưới tàng cây, cánh hoa bay lên.
Lương Yến Thu ở sau lưng cô, cười nói: “Cố Vũ La, cậu chậm một chút đi, đợi tớ với.”
Anh hai ba bước đã vượt qua, nhẹ nhàng chạm vào bờ vai cô, “Này, kêu cậu đấy.”
“Làm gì?”
Anh vươn tay, “Chocolate, ăn không?”
Nước mắt rơi đầy mặt, mở mắt ra, lại phát hiện Lương Yến Thu tỉnh lại.
Cô ngây ngẩn cả người, vội vàng chuẩn bị kêu y tá, Lương Yến Thu bắt được ngón tay cô, khẽ lắc đầu.
Cô đi qua, nghe thấy anh nhẹ giọng hỏi: “… Chuyện anh đã nói… em phải nhớ kỹ.”
“… Em nhớ.”
Lương Yến Thu cười cười, “… đừng khóc, quá xấu.”
“Anh mới xấu.”
“Ừm… một mình anh xấu… thì tốt rồi, em phải mãi mãi xinh đẹp đấy.”
15
Trong lễ tang, Phương Huỳnh đưa một túi giấy, nói là đồ của Lương Yến Thu, “Cậu ấy nói cậu ấy mới dùng lần đầu, cũng là lần duy nhất tự mình kiếm tiền mua.”
Sau khi người tan về, cô mở túi giấy ra, đó là một chiếc đồng hồ.
Có chút cũ kỹ, nhưng mà lên dây cót, kim giây lại từ từ chạy.
Trên bầu trời có mưa lất phất, trong cơn mưa bụi, có thứ màu hồng nhạt đang trôi hững hờ, đó là hoa anh đào bắt đầu nở rộ.
16
Lại một cái mùa xuân nữa, Cố Vũ La dỗ con gái đưa cho mẹ Lương, tự mình trở về phòng ngủ, mở một viên chocolate, vừa ăn vừa mở nhật ký ra.
Ngày 11 tháng 3, trời quang đãng.
Lương Yến Thu, hôm nay là ngày giỗ một năm của anh.
Đát Đát gọi ảnh chụp trên bia mộ là cha, không biết anh có nghe thấy không.
Thực xin lỗi, không nói cho anh biết, đứa nhỏ là do em dùng chút thủ đoạn mà lén mang thai.
Anh nên sớm biết, chuyện anh bảo em đồng ý, một chuyện em cũng không làm được.
Cố Vũ La khép nhật ký lại, nằm trên giường, mở một quyển sách ra.
Nhìn nhìn, mí mắt nặng xuống.
“Bộp” một tiếng.
Cô đột nhiên mở mắt, phát hiện sách rớt ở trên sàn nhà.
Mọi nơi an tĩnh, trên cổ tay, đồng hồ thạch anh xoay tích tắc.
Cửa sổ mở ra, cơn gió thật dịu dàng, giống như một nụ hôn dừng trên trán cô.
“Lương Yến Thu… Là anh đã trở lại sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!