Mùa Xuân Và Ánh Trăng - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Mùa Xuân Và Ánh Trăng


Chương 19


Editor: Aissss

Beta: Dâu Tây

_____________

Sau khi về phòng, Lâm Ỷ lặng lẽ để ý động tĩnh bên phòng Chu Việt.

Cậu ở trong phòng một lát rồi mới đi tắm, Lâm Ỷ tranh thủ thời cơ lẻn vào phòng cậu lấy tai nghe mà cô quên mang về. Trong phòng thoang thoảng mùi gì đó không giống mùi mồ hôi làm cho Lâm Ỷ liên tưởng đến vài việc khó nói thành lời.

Lúc trở về phòng, cả người cô đều run nhẹ, không biết là do xấu hổ hay căng thẳng.

Cô đơn phương quyết định chiến tranh lạnh với Chu Việt trong một tuần, nhưng quyết tâm vừa mới nhú đã bị từ bỏ ngay ngày hôm sau.

Ngày Quốc Khánh thứ hai, Lâm Ỷ ngủ đến một giờ chiều, đau khổ nhận ra trong nhà mất điện. Cô thử sửa cầu dao tổng trong nhà mà vẫn không có tác dụng.

Nhà dột còn mắc mưa, phòng ngủ của Lâm Ỷ ở hướng đông, cho dù có ấn điều khiển bao nhiêu lần, điều hòa cũng không phản ứng, cô ở trong phòng nóng đến tuyệt vọng.

Chu Việt thì ngược lại, đối với cậu nhiệt độ mùa này không gọi là nóng. Phòng cậu cũng không ở phía đón nắng, chỉ cần không vận động mạnh thì vẫn chịu được.

Lâm Ỷ gọi cho bên quản lý, kết quả nhận được thông báo người phụ trách đang nghỉ lễ, sau ngày Quốc Khánh mới đi làm lại, mong cô thông cảm chịu tạm hai ngày.

Ban quản lí vô trách nhiệm làm cô cảm thấy số phận của mình đã hết hi vọng.

Điều khiến Lâm Ỷ khổ não nhất là ban ngày cô có thể tránh nóng ở các trung tâm mua sắm, nhưng buổi tối thì phải làm sao bây giờ.

Cô hỏi Kim Lộ Lộ xem có thể qua nhà cô ấy chơi hai ngày được không. Kim Lộ Lộ áy náy từ chối vì đang đi du lịch cùng gia đình.

Lâm Ỷ cầm điện thoại gần cạn pin gõ cửa phòng Chu Việt.

Cậu mở một nửa, phía trên không mặc áo, người tựa vào khung cửa nhìn xuống Lâm Ỷ như đang chờ cô mở miệng.

Cô thoáng nhớ lại chuyện khó xử hôm qua, lời định nói bỗng bị nuốt xuống. Cô hỏi Chu Việt có sạc dự phòng không, rồi mở điện thoại cho cậu xem vạch pin báo đỏ.

Cậu mở hết cửa ra, quay vào phòng rút điện thoại rồi đưa sạc dự phòng cho Lâm Ỷ.

Lâm Ỷ có thể thấy rõ điện thoại của Chu Việt hết pin thông qua mắt kính mờ ảo. Cô do dự một chút, sau đó quyết định trả sạc dự phòng cho cậu.

“Điện thoại cậu cũng không còn pin, hai đứa sạc chung đi, tôi về phòng lấy dây sạc.”

Chu Việt cầm sạc dự phòng, “Ừ.”

Lâm Ỷ trở lại phòng thì Chu Việt đã mặc tạm một chiếc áo thun ngắn tay.

May mà dung lượng của sạc dự phòng khá lớn, miễn cưỡng đủ cho họ dùng trong hai ngày này.

Trên giường, Lâm Ỷ và Chu Việt nằm cạnh nhau, mỗi người chơi một chiếc điện thoại, cửa sổ phòng mở rộng, từng đợt gió mát mẻ bên ngoài thổi vào.

Sóng yên biển lặng trôi qua buổi chiều, Lâm Ỷ mở miệng hỏi: “Chu Việt, tối nay tôi trải tấm thảm trong phòng cậu được không?”

Chu Việt trả lời không hề do dự: “Được.”

Buổi tối, họ gọi đồ ăn về nhà và đưa tiền cho nhân viên giao hàng nhờ mua hộ hai cây kem ở siêu thị.

Hai người định để kem trong tủ lạnh, ăn xong cơm tối mới lấy ra, nhưng chợt nhớ nhà đang mất điện, tủ lạnh không hoạt động. May mà mẹ Lâm ít khi ở nhà, trong tủ không có thức ăn dễ hỏng.

Thế là họ đành phải giải quyết trước khi kem chảy, Lâm Ỷ tiện tay đưa cây nhìn qua không được ngon lắm cho Chu Việt mà không hề biết rằng cây của cô mới thực sự khó ăn.

Vừa cắn một miếng, vẻ mặt Lâm Ỷ lập tức thay đổi, cô nhặt bao bì toàn tiếng Anh lên nhìn, là một thương hiệu lạ hoắc chưa từng nghe qua. Cô vô cùng tò mò, không biết tại sao thương hiệu có thể làm được hương vị đặc biệt đến vậy.

Thấy biểu cảm đau khổ của cô, Chu Việt hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Ỷ khó nói nên lời: “Kem của tôi ghê lắm, hình như là vị …rau mùi?”

Chu Việt nắm cổ tay cô, dùng sức đưa kem vào miệng cắn một cái.

Lâm Ỷ nhìn cậu đầy mong đợi, lông mày Chu Việt nhíu lại.

Lâm Ỷ: “!!!”

Hai người im lặng nhìn nhau, ăn ý ném kem vào thùng rác.

Lâm Ỷ liếc mắt tăm tia cây kem của Chu Việt, bên ngoài là lớp chocolate màu hồng nhạt không hề ăn nhập với khuôn mặt bình tĩnh của cậu.

Chu Việt nhìn Lâm Ỷ một lúc, đưa cây kem chưa cắn miếng nào cho cô.

“Ăn chậm thôi.”

Mặc dù cây kem được trang trí hơi quá nhưng hương vị hơn hẳn lúc nãy. Lâm Ỷ vừa nóng vừa thèm, ăn hai ba miếng đã hết, không hề nhớ tới bà dì sắp đến.

Ăn xong cơm, hai người nằm trên giường chơi điện thoại, chơi được một lúc thì Lâm Ỷ thấy chán, quyết định đứng dậy đi ra phòng khách tập đàn.

Chu Việt cũng cầm theo sách nằm ở sofa kế bên.

Lâm Ỷ đánh vài bài cơ bản để luyện tay, sau đó cô dùng máy tính bảng của Chu Việt tìm bản phổ của “Moonlight”. Lâm Ỷ đánh từ đầu, đến đoạn nào chưa mượt, cô sẽ đánh đi đánh lại cho đến lúc quen tay.

Từng nốt nhạc được ấn xuống tựa như tia sáng của ánh trăng nghiêng qua khe cửa chiếu vào.

Chu Việt nằm đọc sách, thi thoảng ngẩng đầu ngắm nhìn Lâm Ỷ. Đọc được vài trang, cậu ngẩn ngơ phát hiện Lâm Ỷ không mặc đồ lót.

Vì điều hòa không hoạt động nên Lâm Ỷ không mặc áo ngủ rộng thùng thình dài như bình thường, mà mặc áo tay ngắn phối với quần đùi.

Lúc chiều, Lâm Ỷ nằm ngửa trên giường, Chu Việt chỉ cần ngẩng đầu khỏi điện thoại là có thể thấy đường cong lờ mờ phập phồng của cô qua lớp áo mỏng manh.

Đôi lúc Chu Việt cảm thấy cô không hề đề phòng cậu, làm cậu có cảm giác may mắn vì được cô tín nhiệm, được cô ỷ lại.

Ở bên nhau nhiều năm, Chu Việt biết thật ra Lâm Ỷ rất ưu tú, cô có được sự trưởng thành và dịu dàng mà các bạn đồng trang lứa không có. Bất kể là lúc cậu gặp chuyện không may hay là sau đó, Lâm Ỷ luôn dùng lý do lớn hơn cậu sáu tháng để chăm sóc cậu.

Từ nhỏ cô đã bao che cho cậu, luôn lặp đi lặp lại câu nói “Không phải lỗi của cậu”, nhường phòng của mình cho cậu. Thật ra từ trước đến nay người nhường nhịn luôn là Lâm Ỷ, còn cậu thì lợi dụng sự nhường nhịn này, tham lam xen vào cuộc sống của cô.

Buổi tối, Lâm Ỷ không phụ sự mong đợi của mọi người, chào đón bà dì đến thăm. Nửa đêm, cô đau đến mức tỉnh dậy, cuộn người trong chăn không ngừng run rẩy.

Lúc này, cuối cùng cô cũng không thấy nóng, cả người rét run.

Chu Việt tỉnh lại, đợi cô từ nhà vệ sinh vào, nhường cô nằm trên giường.

Lâm Ỷ không chịu, cậu nhanh nhẹn ôm cô lên trên rồi vào phòng bếp đun nước đường cho cô.

“Uống đi.” Cậu đỡ eo Lâm Ỷ, để cô ngồi dựa vào gối cậu, kề ly nước vào miệng cô.

Lâm Ỷ giữ chặt tay cậu cố gắng uống hết nhưng bụng vẫn đau không dứt.

Chu Việt cau mày hối hận vì đã cho cô ăn kem.

Lâm Ỷ đau theo từng cơn, qua cơn đau mới đỡ hơn, song ổn không được bao lâu, cô lại đau đến nỗi đầu óc mơ màng.

Cô chạy vội vào nhà vệ sinh, ói hết nước đường đỏ vừa uống ra.

Chu Việt muốn đưa cô tới bệnh viện, cậu mặc quần áo, sờ nhẹ trán cô.

Lâm Ỷ mệt không mở nổi mắt, cơn đau vừa đến làm cô tỉnh táo hơn, có thể cảm nhận được mặt vừa chạm vào thứ gì đó. Chu Việt dịu dàng nói: “Bây giờ cậu đừng ngủ, mặc nội y vào, tôi đưa cậu đến bệnh viện.”

Mặt Lâm Ỷ đỏ ửng lên, không rõ là đau hay xấu hổ, bàn tay vòng ra sau lưng cài mấy lần không được, cuối cùng vẫn là Chu Việt cài giúp cô.

Ban đêm trời hơi lạnh, cậu sợ Lâm Ỷ đổ mồ hôi sẽ bị cảm nên mặc cho cô một chiếc áo khoác mỏng lớn che đến đùi Lâm Ỷ.

Cô không khống chế được lực, ôm chặt cổ Chu Việt, cằm tựa vào vai cậu, phía trước không ngừng chạm vào lưng Chu Việt, làm quần áo của cả hai đều nhớm nhớp mồ hôi.

Cơn đau bất chợt ập tới, Lâm Ỷ nức nở chửi tục một câu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN