Mục Châu - Chương 17: Thành chủ đại nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Mục Châu


Chương 17: Thành chủ đại nhân


Chờ đến khi tất cả mọi người về đến nhà và sắp xếp hết toàn bộ gia dụng đã là buổi chiều 6 giờ, Mộc Dao lau mồ hôi nhìn 4 người còn lại đang nằm vất vơ vất vưỡng trên sán nhà. Thanh Phong sau một hồi bưng đồ lên xuống đã mệt ngất ngư, Đông Quân đỡ hơn một tí, nhưng vẫn nằm im trên đất không chịu động đậy.

Thảo Nguyên và Ngân Hà nằm trợn trắng mắt nhìn trần nhà, Thảo Nguyên vẫn còn than thở “Sao làm cái chuyện này còn mệt hơn đi đánh quái vật là thế nào???”

Mộc Dao cũng mệt, ngồi chồm hổm xuống dưới đất khều khều Thanh Phong, bị cậu chàng nhảy dựng xích qua một bên như bị dê xồm đ-ng tới. Cô nhướn mày, nói “Sợ cái gì, tôi tính tuổi lại còn lớn hơn mẹ cậu đấy, qua đây!”

Thanh Phong trưng đôi mắt tội nghiệp lên nhìn Đông Quân,, bị Đông Quân mặt lạnh đẩy qua cho Mộc Dao.

“Danh sách nhiệm vụ đâu? Hai người chọn trúng những nhiệm vụ nào rồi?”Mộc Dao hỏi.

Đến tận bây giờ hai người kia mới chợt nhớ tới mình còn giữ một vật như vậy, Thanh Phong vội vàng đem bản danh sách 5 nhiệm vụ kia giao cho Mộc Dao, còn chưa kịp thở lấy hơi thì đã bị cái trừng mắt của Mộc Dao làm cho hết hồn.

“Nhiệm vụ khó nhất bảng? Tôi chỉ bảo hai cậu đi tìm chút nhiệm vụ để làm nóng người trước khi tham gia bảo vệ kết giới Ma, các cậu tìm cho tôi cái này?”Mộc Dao nhướn mày.

“Vẫn còn mấy cái dễ hơn mà!”Thanh Phong phản bác.

“1 cái thượng cấp, một cái cao cấp, hai cái trung cấp, có mỗi một cái hạ cấp!”Mộc Dao trừng lại.

Mộc Dao biết Nhiệm vụ thượng cấp này, 10 năm trước khi cô đặt chân đến Minh Di đã thấy nó lóe sáng lấp lánh trên bảng nhiệm vụ rồi. Ban đầu cô cũng định đi tiếp làm giết thời gian, nhưng vừa nhìn đến tên một trong những vật phẩm của nhiệm vụ cô đã từ bỏ ngay cái suy nghĩ hàm hồ này. Bởi vì sao, bởi vì rất phiền phức!

Cô vò vò đầu, nheo mắt mà nhìn 4 người còn lại “Thôi kệ, dù sao người chết cũng không phải một mình tôi…”đoạn lại bưng mặt cười hì hì, khiến cho đám con nheo nhóc nằm dưới sàn tự nhiên thấy lành lạnh.

“Ờ.. Mộc Dao…họ bảo chúng ta 8h tối đến phủ chủ thành để nhận nội dung nhiệm vụ..”Đông Quân bình tĩnh nói.

“Vậy còn không mau đứng lên chuẩn bị, còn muốn tôi tắm cho mấy người sao?”Mộc Dao trừng mắt, coi chừng số lần trừng mắt mấy ngày nay của cô cộng lại cũng hơn 300 năm qua rồi.

Bốn con người đáng thương kia phải tự dắt díu nhau lên lầu, trong lòng lại hạ quyết tâm mỗi ngày phải chống đấy 100 lần, nhảy dây 200 lần, gập bụng 300 lần để tăng sức khỏe, đánh chết họ cũng không chịu thừa nhận mình yếu ớt hơn Mộc Dao.

“Khoan khoan”Mộc Dao ngẩng mặt lên nhìn về phía thang lầu “Nhớ kỹ khi đến phủ thành chủ đừng gọi tên tôi”.

“Vậy chứ gọi là gì?”Thanh Phong nghệch mặt ra.

“Muốn gọi cái gì thì gọi. Đừng gọi Mộc Dao, hay Mộc hay Dao gì hết, nhớ chưa.”Mộc Dao nói.

Bốn người trầm mặc 30 giây, sau đó đồng loạt gật đầu. Có điều trong lòng lại tự nhủ phải chăng cô này từng làm chuyện thương thiên hại lý gì mới không dám dùng tên thật đi ra ngoài đường, phải chăng Mộc Dao cũng chẳng phải tên thật gì thì sao?

Mộc Dao nhìn căn phòng tràn đầy gia cụ, bên cửa sổ là hai khóm hải đường màu hồng nhạt rung rinh mỗi lần có gió thổi qua. Chuỗi phong linh treo bên trên đánh những tiếng lanh canh trong vắt ngọt ngào. Thật lâu về trước, cô nhớ mình từng ngồi bên một khung cửa sổ rộng, màn cửa màu trắng vén lên cao, chim sẻ đậu thành đàn ríu rít ca một bài hát không lời. Cô nhớ màu bóng của hoàng hôn đổ lên bức tường nhà, màu đỏ vàng ấm áp đến mức nóng rực.

Cô nhớ chuyện của những ngày thật lâu, thật lâu về trước.

Những ngày không thể trở về nữa.

“Mộc Dao!”Cô giật mình nhìn xung quanh, đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Thảo Nguyên.

Hóa ra cô ngẩn người từ lúc rời khỏi nhà đến bây giờ, trong lúc đó thì mọi người đã đi gần đến phủ chủ thành rồi. Cô chớp chớp mắt, hỏi “Chuyện gì?”

“Không có gì, thấy cô ngẩn người mới gọi cô thôi.”Thảo Nguyên xua tay.

Mộc Dao nhìn cô, thuận tay kéo một lọn tóc bay loạn bên ngoài ép xuống bên tai Thảo Nguyên, cười cười “Tôi từng quen một người có cái tên giống cô.”Rồi buông tay ra “Nhưng ngoại trừ cái tên, hai người chẳng giống nhau một chút nào cả.”

“Hử, cô ấy thế nào?”Thảo Nguyên tò mò.

Mộc Dao buồn cười nhìn Ngân Hà đang không ngừng bí mật liếc mắt sang bên này, cười cười nói “Cô ấy rất dịu dàng, dịu dàng như nước vậy.”

Thảo Nguyên còn muốn hỏi thêm nhưng Mộc Dao không để ý đến cô nữa. Trước mắt lại gần như đã xuất hiện một cánh cổng trắng lát đá cẩm thạch xanh, bên trên là hai con rồng 5 chân đang uốn lượn, cả tòa nhà đều nồng đậm khí tức nhà giàu mới nổi.

Phủ Thành Minh Di là nơi ở của từng đời từng đời chủ thành, và ngoại hình của nó luôn là thứ người ta để ý đến nhiều nhất khi đến nơi này. Phủ chủ thành không cao, nhưng cực kì rộng lớn. Độ lớn của nó gấp 5 lần Linh Quang và gấp 3 lần Sở Đấu Gía, cả 3 nơi này nằm thành một hình tam giác vuông với đầu vuông vừa vặn nằm ở phủ thành chủ.

Màu chủ đề của phủ thành chủ là màu vàng và đỏ. Không biết thành chủ đời đầu tiên là dạng người như thế nào, nhưng thứ mà người đó để lại quả thật chính là chói mù mắt chó bọn phàm nhân.

Cả phủ thành chủ rộng mênh mông bát ngát bao gồm 3 khu lớn, khu diễn binh, khu ở và khu tiếp khách. Nơi Mộc Dao đang đến là khu tiếp khách, vừa bước vào cổng là một con đường dài rợp bóng cây. Loại cây này trong phủ thành chủ nơi đâu cũng thấy, nhưng bên ngoài lại cực kì hiếm thấy, thân cao, trên thân có đốt, lá cây vừa dài vừa rộng màu xanh thẫm. Bình thường còn sẽ kết rất nhiều quả tròn tròn màu xanh thẫm. Nghe đồn nước của loại trái này uống rất ngon.

“Ê này”Thanh Phong khều Mộc Dao “Cô có quen ai trong đây không, nói trước để tụi này còn chuẩn bị tinh thần.”Không trách bọn họ cẩn thận được, từ khi quen Mộc Dao đến bây giờ cái gì khó có thể cũng trở nên dễ dàng cả.

Mộc Dao lườm bọn họ “Không có. Trong thành này tôi chỉ quen mỗi Minh Phương, một vài giáo viên bên Học Viện Minh Chí và vài lão già điên trên tầng 6 Sở Đấu Gía.”

Nghe qua tai cũng thật nhiều, có thể thông đồng kiếm lợi được không? 4 người còn lại chớp chớp mắt.

Mộc Dao nhìn ánh mắt thuần khiết của bọn họ mà cả tâm can đều run rẩy cả lên, quay mặt đi không thèm trả lời. Vừa lúc đã đến phòng khách lớn, trước phòng có một ông chú trung niên mặc áo dài gấm màu đen, trên thân thêu một con hạc trắng đang giương cánh vờn mây. Ngân Hà vừa nhìn thấy con hạc trắng đó đã nhướn mày lên.

“Thành chủ đang ở bên trong đợi các vị, xin mời vào.”Người đàn ông trung niên lễ phép vươn tay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN