Mục Nhiên - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Mục Nhiên


Chương 22


Mục Nhiên (Hạ)

Biên tập: Hắc Tường VyHiệu chỉnh: Nhà gỗ 104

Buổi tối khi ngủ Dịch Thiên không dám sơ suất nữa, suy nghĩ đủ mọi loại biện pháp đều cảm thấy không ổn, cuối cùng đợi Mục Nhiên ngủ say quyết định vươn tay gắt gao ôm cậu vào trong ngực. Hai ngươi bọn họ chưa từng có hành động quá thân mật như vậy, nhưng vào loại thời điểm Dịch Thiên vô tâm vô tình lo lắng này, Mục Nhiên lại căn bản một chút phản ứng đều không có.

Vào khoảng ba, bốn giờ sáng, Mục Nhiên nằm trong lòng Dịch Thiên đột nhiên khẽ giật giật. Dịch Thiên ngủ không quá trầm, cho nên hắn lập tức liền tỉnh, đầu tiên là theo bản năng buộc chặt tay, xác định người còn ở đây mới mở mắt nhìn cậu.

Mục Nhiên nhìn xa xa, miệng khẽ nhúc nhích nhỏ thanh nhắc đi nhắc lại điều gì đó, thân thể tiến về phía trước như với tới cái gì. Dịch Thiên nghiêng người đi qua muốn nghe, bất quá thanh âm kia thật sự quá nhỏ, hắn cái gì cũng không nghe được. Dịch Thiên có chút hoài nghi cậu có phải muốn đi WC hay không, liền do do dự dự thả lỏng tay.

Không còn trói buộc, Mục Nhiên cơ hồ là ngay lập tức đứng dậy xuống giường, nhưng cậu cũng không đi tới nhà vệ sinh mà là mở cửa đi ra ngoài. Dịch Thiên nhanh chóng xốc chăn lên đi theo qua.

Mắt thấy Mục Nhiên muốn xuống lầu, Dịch Thiên khẩn trương bắt được cậu, nhíu mày trầm giọng nói, “Trở về ngủ đi.” Mục Nhiên lại giống như không nghe thấy, ánh mắt nhìn tiền phương tiếp tục muốn đi qua, còn dùng sức né tránh hắn. Dịch Thiên phát hiện cậu quyết tuyệt, nghĩ nghĩ không nên ngăn trở, động tác nhẹ lại, cầm tay cậu dắt xuống tầng.

Xuống đến tầng một, Mục Nhiên một đường đi vào phòng bếp, Dịch Thiên lo lắng cậu muốn lấy dao kéo nên đẩy cậu về phía sau. Khí lực Mục Nhiên lại đột nhiên tăng vọt, dùng lực gạt tay hắn ra bước nhanh đến bên tủ lạnh mở cửa. Dịch Thiên sửng sốt, đứng ở một bên nhìn động tác của cậu.

Trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, là do dì giúp việc hôm nay mua về. Mục Nhiên cầm vài quả trứng gà, xoay người tìm một cái bát nhỏ trong tủ bát, rửa sạch quả trứng sau đó bỏ vào nồi bật bếp. Dịch Thiên nhăn mày, trong lòng thình thịch nảy lên.

Mục Nhiên lẳng lặng đứng cạnh bếp, nhìn nước sôi bốc lên nhiệt khí, sủi bọt.

Cậu đơ đơ không lộ vẻ gì, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên, cả khuôn mặt ôn nhu ấm áp.

Chờ nấu chín trứng gà, làm lạnh xong, Mục Nhiên ngồi xuống bàn cơm, cúi đầu không lên tiếng bóc vỏ. Lòng trắng trứng trắng nõn mượt mà lộ ra, cậu để lại một chút vỏ để cầm, sau đó cười đưa qua bên cạnh.

Bên cạnh không có ai.

Cậu cứ như vậy đối diện với hư không vẫn duy trì động tác cầm trứng gà, tựa như một bức tượng điêu khắc buồn cười.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh mắt sáng rỡ từng chút trở nên ảm đạm, tươi cười cũng chậm rãi biến mất nơi khóe miệng, cuối cùng ngón tay buông lỏng, trứng gà rơi trên mặt đất.

Dịch Thiên luôn đứng bên cạnh chăm chú nhìn cậu, cái gì cũng không nói, chỉ đi qua đem cánh tay dừng trên không trung của cậu thu vào trong lòng bàn tay mình, dắt cậu lên phòng ngủ. Mục Nhiên không giãy giụa, chỉ há miệng thở dốc giống như muốn nói gì, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, chỉ kinh ngạc nhìn chăm chú vào bóng lưng Dịch Thiên, ngoan ngoãn cùng hắn đi.

Một lần nữa trở lại phòng, Mục Nhiên cơ hồ vừa dính vào giường liền đã ngủ, tựa như một người máy đã dùng cạn năng lượng, ngay cả khí lực mở mắt cũng không còn. Ngược lại Dịch Thiên nằm một bên, cả đêm cũng không ngủ.

Ngày hôm sau Từ Nhiễm đến làm tâm lí trị liệu cho Mục Nhiên, chính là dù cô có cố gắng như thế nào cậu cũng không nguyện ý mở miệng nói chuyện, thủy chung duy trì tư thế ngồi cứng ngắc, ánh mắt tan rã nhìn tiền phương. Từ Nhiễm không nghĩ tới tình huống sẽ đột ngột trở nên nghiêm trọng như vậy, mấy ngày trước ít ra Mục Nhiên còn có thể đứt quãng cùng cô giao lưu.

“Ngày hôm qua cậu ấy có gì dị thường không?” Từ Nhiễm biết Mục Nhiên ngày hôm qua lại thử tự sát, nhưng độc điều đó cũng không có khả năng khiến tình trạng cậu sau một đêm đã chuyển biến xấu như vậy.

Dịch Thiên nhìn người từ buổi sáng sau khi tỉnh lại càng thêm cứng ngắc dại ra, trầm giọng nói, “Đêm qua… có vẻ cậu ấy lại gặp ảo giác.” Từ Nhiễm nhăn chặt mày nghi vấn nhìn về phía Dịch Thiên, hắn kể lại một lần tất cả sự tình.

Từ Nhiễm mân miệng trầm mặc. Ngày đó khi nói chuyện cùng cô, tư duy Mục Nhiên đã có chút hỗn loạn, Từ Nhiễm ước chừng chỉ hiểu đại ý, từng chi tiết cũng không biết rõ lắm. Mà ngay cả khi hỏi câu hỏi mấu chốt nhất về người mẹ câm kia, Mục Nhiên cũng chỉ biết thì thào, vẻ mặt hốt hoảng lặp đi lặp lại, “Bà ấy là người duy nhất trên thế giới này tốt với tôi.” Dựa theo lời Dịch Thiên miêu tả, chỉ có thể phỏng đoán ảo giác ngày hôm qua hiển nhiên càng làm tâm lí cậu bị tổn thương, bệnh tình cũng trở nặng.

Cứ như vậy trầm tư hồi lâu, cuối cùng Từ Nhiễm vẫn quyết định nói với Dịch Thiên, “Tôi nghĩ nên cho cậu ấy dùng thuốc.” Cô kì thật không muốn đề nghị chuyện này, thuốc ức chế tinh thần dù loại tốt đến đâu cũng đều có tác dụng phụ, nhưng hiện tại nếu không có thuốc can thiệp không chế, người này khẳng định sẽ không chịu được.

“Không.” Dịch Thiên nhìn người an an tĩnh tĩnh ngồi trên ghế sopha, mặt không biến sắc cự tuyệt. Ngày hôm qua Từ Nhiễm đã nói với hắn có hai loại thuốc, ý muốn nói cho hắn biết nếu không thể dùng tâm lí trị liệu hoặc dùng không hiệu quả, thì chỉ còn cách dùng thuốc trị liệu. Nghe đến tác dụng phụ của các loại thuốc này Dịch Thiên đã không có biện pháp tiếp thu, chưa kể đến hắn hiện tại kì thực không muốn nguyện ý tiếp nhận sự thật phải coi Mục Nhiên như bệnh nhân tâm thần.

“Bệnh tình của cậu ấy đã sang giai đoạn hai. Bây giờ cậu ấy còn có thể sinh hoạt theo bản năng, còn biết ăn biết ngủ, nếu bệnh phát triển nặng hơn sẽ không khống chế được đại tiện tiểu tiện, không ăn không uống, ngay cả nước miếng cũng sẽ không nuốt. Đến lúc đó anh định làm thế nào? Thương hại dùng xong rồi ném người ta đi? Hiện tại rõ ràng anh đang tính muốn giết chết cậu ấy!!!” Từ Nhiễm càng nói càng kích động, đến cuối cùng trực tiếp đứng dậy vỗ lên bàn.

Dịch Thiên không hé răng, ngược lại một bên Hạ Húc Đông nhịn không được, do dự nói, “Bà xã, cái kia, anh nghĩ nên hỏi một chút, xem cậu ấy thực sự không nghe thấy chúng ta hay đang giả vờ a?”

Từ Nhiễm vứt qua một ánh mắt sắc như dao, “Anh thử giả vờ cho tôi xem!” Hạ Húc Đông cọ cọ mũi không nói lời nào. Từ Nhiễm quay đầu nói với Mục Nhiên đã không phản ứng chút nào, “Tiềm thức có thể bảo hộ thân thể con người, khiến con người không cảm thấy thống khổ, cũng chính là tâm lí phòng hộ của chúng ta. Tinh thần cậu ấy đã bị tổn thương, lại có suy nghĩ muốn chết, thân thể sẽ tự động phán kháng lại với bên ngoài, phong bế bản thân ở trong thế giới của riêng mình. Chỉ cần cắt đứt liên lạc với bên ngoài, cũng là cắt đứt nơi khiến cậu ấy thống khổ. Chúng ta nói chyện cậu ấy nhất định nghe được, nhưng là không muốn cũng không có biện pháp tiếp thu, xử lí để làm ra phản ứng.”

Hạ Húc Đông nghe cũng không hiểu nhìn cô, Từ Nhiễm thở dài, “Giống như một người bị đưa đến một nơi hẻo lánh, thứ duy nhất có thể liên hệ với bên ngoài chính là di động trong tay, nhưng cái địa phương quái quỷ đó ngay cả tín hiệu cũng không có! Cứ như vậy cho dù có di động nhưng cũng không thể liên lạc với ai, người khác đương nhiên cũng không thể liên lạc với người đó.”

Hạ Húc Đông bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, Từ Nhiễm cười lạnh quay sang Dịch Thiên bổ sung một câu, “Anh cũng thật lợi hại, có thể bức người ta đến nước này.”

Dịch Thiên không hé răng, Hạ Húc Đông cũng hướng hắn làm vẻ mặt “Em ấy vốn tính như vậy, nói gì cậu cũng đừng để ý”.

Nói thật Mục Nhiên hiện tại ngốc đến cái dạng này đã đủ bi thảm, thế nhưng Hạ Húc Đông một chút cũng không dậy nổi đồng tình. Bỉ ổi chính là bỉ ổi, tỏ vẻ đáng thương cũng vô dụng. Chẳng lẽ không được yêu liền đi kê đơn chụp ảnh, đi hại người còn muốn được yêu thương? Cậu ta biến thành thế này còn không phải do chính mình tạo nghiệt.

Đương nhiên Hạ Húc Đông cũng không ngốc đến mức biểu hiện ra ngoài, y vừa nhìn đã hiểu được, bà xã mình là người đa sầu đa cảm, biết sự tình Mục Nhiên liền ào ào nước mắt, nếu em ấy biết suy nghĩ thực sự của gã còn không phải một dao giết luôn?

“Mấy người về đi.” Dịch Thiên vẫn luôn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng, Từ Nhiễm quay đầu nhìn hắn, hắn mặt không đổi sắc nhắc lại, “Tôi sẽ không cho cậu ấy dùng thuốc.”

Từ Nhiễm biến sắc cơ hồ muốn nhào qua đánh người, Hạ Húc Đông nhanh chóng bắt lấy tay vợ mình. Từ Nhiễm tức giận đến phát run, gằn giọng hỏi, “Anh kì thật là cố ý muốn trả thù cậu ấy phải không? Anh chính là muốn cậu ấy chậm rãi phát điên rồi dùng bộ dạng khó coi nhất mà chết phải không?”

“Được rồi được rồi, bà xã em bình tĩnh một chút, ý của Dịch Thiên không phải như vậy.” Hạ Húc Đông nghe không nổi nữa, trấn an Từ Nhiễm muốn đem người đi.

Từ Nhiễm trừng mắt nhìn gã một cái, dùng sức gạt tay bước nhanh ra ngoài cửa. Hạ Húc Đông hướng Dịch Thiên cười một cái bất đắc dĩ, sau đó nhanh chóng đuổi theo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN