Mục Nhiên
Chương 41
—
Bàn đồ ăn đầy đủ rượu thịt, một đám người đương nhiên không đơn giản buông tha cho Giản Ninh, nháo muốn y mời rượu bồi tội. Giản Ninh cũng không giận chỉ thoải mái cười cười, cầm chum rượu đi qua kính từng người một.
Mục Nhiên hai tay quy củ đặt trên đầu gối, nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng nhìn bọn họ, tận lực không để ai chú ý đến mình. Đợi tới lượt nơi này, vốn cho rằng Giản Ninh sẽ đi qua luôn, ai biết được y lại rót một chén đưa cho cậu, cười nói, “Không ngại cùng tôi uống một chén chứ?” Bộ dạng y thực xuất chúng, cười rộ lên nhìn càng thêm đẹp.
Mục Nhiên có chút sững sờ nhìn nụ cười của người nọ, mãi sau mới vội vàng phản ứng đứng dậy, hai tay lúng túng nhận lấy chén, tai đều đỏ cả lên, sợ hãi lắp bắp, “Không ngại không ngại…” Giản Ninh cũng không để ý bộ dáng quẫn bách của Mục Nhiên, cười cười nâng chén uống cạn. Mục Nhiên cũng nhanh chóng làm theo y một hơi sạch rượu.
Trên bàn vừa vặn có người ăn cá, người này lấy đũa trạc trạc mắt con cá, thản nhiên nói, “Tôi nói a, mắt cá chính là mắt cá, thế nào lại muốn đi làm minh châu, còn không phải kiếm chỗ chết sao?”
Lúc này chỉ có Giản Ninh và Mục Nhiên đứng mặt đối mặt, một bên dung mạo khí chất mọi thứ đều hơn người, phải nói là đi ngàn dặm cũng không tìm được ai tương tự. Bên còn lại bộ dáng tầm thường còn sợ hãi rụt rè, nửa điểm khí chất cũng không có, ném trong đám người dùng kính lúp cũng không tìm thấy. Ai là “mắt cá” ai là “minh châu” không phải chỉ cần nhìn là hiểu ngay…
Có mấy người “Phốc” cười thành tiếng.
Mục Nhiên bị mọi người châm chọc đến nước này cũng không tỏ vẻ gì, khóe miệng thậm chí còn bất đắc dĩ ha ha cười khổ. Kì thật, cậu cảm thấy điều này cũng chẳng sai. Ngược lại Giản Ninh nhẹ giọng nói với người kia, “Làm gì mà nói nhiều như vậy, ăn cơm cũng không chặn được miệng cậu à?”
Người nọ nhấc tay, liên thanh nói, “Giản công tử tiểu nhân sai rồi… Xin đừng giận tiểu nhân…” Giản Ninh lắc đầu cười, cũng không tiếp lời mà buông chén rượu xuống.
Hiện tại toàn bàn cũng chỉ còn mình Dịch Thiên, tất cả mọi người im lặng không nói, chờ động tác tiếp theo của Giản Ninh.
Giản Ninh tự rót rượu cho mình, lại đưa cho Dịch Thiên một chén trà, nhìn hắn ôn thanh nói, ”Cậu mới xuất viện hôm nay không nên uống rượu…” Nửa câu cũng không đề cập đến vì sao mình lại biết hắn nằm viện, chỉ có vẻ mặt cùng động tác để lộ ra săn sóc quan tâm.
Dịch Thiên liếc y một cái, đứng lên cầm chén trà đổ đi, rót lại một chén rượu, giơ tay một hơi uống cạn.
Mục Nhiên ở bên cạnh phản xạ có điều kiện muốn ngăn anh lại, nhưng tay mới hơi cử động đã bị cậu ép chặt đặt ở dưới thân. Ngược lại Giản Ninh vươn tay cản Dịch Thiên, ngữ khí cũng có chút nóng nảy, “Cậu thực sự không cần dạ dày của mình luôn?”
Dịch Thiên đẩy tay y ra, ngửa đầu uống rượu, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc, lạnh như băng nói, “Anh tính làm cái gì? Không tới phiên anh quản tôi.”
Sắc mặt Giản Ninh nháy mắt trắng nhợt, há miệng thở dốc muốn nói gì đó, Lục Xa nhìn thấy không khí không tốt, nhanh tiến lên giảng hòa, “Được rồi được rồi không nói nữa. Ăn cơm ăn cơm!” Những người khác cũng tìm đề tài thú vị khởi động lại không khí.
Lúc ăn, Giản Ninh vừa thoải mái cùng mọi người nói chuyện phiếm, vừa một bên tự nhiên gắp đồ ăn cho Dịch Thiên. Một khối thịt bò mềm, lại dùng đũa rút hết xương cá xong mới gắp sang bát hắn.
Dịch Thiên bình thường rất kén ăn, hơn nữa lại lười phiền toái nên ghét nhất phải ăn cá tôm này nọ. Trước kia Mục Nhiên luôn là người chiếu cố hắn, khi ăn đều gắp cho hắn đầy cả bát. Nhưng lần này cậu thủy chung ngồi yên một bên, an an tĩnh tĩnh cúi đầu an tâm, một chút động tác dư thừa cũng không có.
Dịch Thiên nhìn theo cậu, mất hứng nhíu mày. Cậu sinh bệnh hắn coi cậu như tổ tông mà chăm sóc, hiện tại cậu khỏi bệnh, ngược lại lại khiến hắn ẩn ẩn tức giận.
Giản Ninh thấy Dịch Thiên bất động đũa, thừa lúc những người khác đang bàn chuyện, cúi đầu nhẹ giọng nói với hắn, “Đừng dỗi tôi nữa, ăn thêm một chút đi.”
Trên bàn cơm tương đối ồn ào, thanh âm của y lại đè thấp nên không bị ai chú ý. Nhưng là Mục Nhiên vẫn luôn ngồi cạnh Dịch Thiên nên cậu có thể rành mạch nghe rõ những lời thân mật của Giản Ninh. Động tác của Mục Nhiên chậm dần lại, sau đó cậu nháy mắt mấy cái, cố gắng không để lộ ra biểu tình khác thường, giơ tay lên một lần nữa và thức ăn vào miệng.
Dịch Thiên không nói gì liếc mắt nhìn Giản Ninh một cái, lúc lâu sau rốt cuộc vẫn là cầm lấy đũa gắp khối thịt bò y gắp cho hắn. Coi như là mở đầu hòa hoãn giữa hai bọn họ, Giản Ninh bận tâm gắp đồ ăn cho Dịch Thiên, thấy hắn muốn ăn cái gì nhiều mỡ hay cay đều duỗi đũa ngăn không cho hắn ăn.
Dịch Thiên cũng không giận, tùy theo ý y.
Lục Xa ngồi phía đối diện chậc chậc hai tiếng, “Đây là cố ý muốn kích thích chúng ta a, đã nói là cậu trở về Dịch thiếu gia không nỡ tỏ vẻ nữa đâu?” Trừ bỏ Lâm Hàm và Hạ Húc Đông, tất cả mọi người bắt đầu ồn ào theo.
Giản Ninh không lên tiếng, chỉ là khóe miệng thản niên cười nghe theo bọn họ. Dịch Thiên đảo mắt nhìn qua Mục Nhiên, thấy cậu vẫn là bộ dáng cắm cúi vào bát cơm như là vài năm chưa được ăn qua, lại nghĩ đến từ khi tỉnh lại cậu vẫn luôn muốn rời đi, trong lòng không hiểu sao cảm thấy buồn bực.
Hắn bỏ đôi đũa trong tay, xoay người nắm cằm Giản Ninh, cúi đầu hung hăng hôn xuống.
Nháy mắt bàn cơm im phăng phắc, mọi người trừng lớn mắt lặng một giây, sau đó liền chụp bàn nháo nhào đứng dậy. Chỉ có Lâm Hàm nắm chặt nắm tay, răng nghiến chặt đến xuất huyết, sắc mặt cũng khó xem dọa người.
Mục Nhiên đang toàn tâm toàn ý cúi đầu ăn cơm, không biết vì sao bên tai đột nhiên lại lớn tiếng đến vậy. Cậu theo tầm mắt mọi người quay đầu, đập vào mắt là cảnh tượng Dịch Thiên cùng Giản Ninh hôn môi.
Cậu ngây người ra một lúc, sau đó nhanh chóng quay đầu lại. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh và người khác hôn môi, không biết sao nhưng có chút bối rối khẩn trương cùng xấu hổ, trong đầu cũng lộn xộn thành một đoàn, chỉ biết máy móc gắp đồ ăn nhét vào miệng mình.
Mặt khác bên cạnh Dịch Thiên buông Giản Ninh ra, lãnh thanh nói với mọi người, “Nhìn được rồi? Vừa lòng?…”
Lục Xa sờ mũi khụ khụ nói, “Kì thật… Chúng tôi cũng không ngại… Các cậu đến cái đoạn… kia… ờm…”
Giản Ninh vẫn còn thở dốc, ánh mắt không loạn mà vẫn như cũ lộ ra an tĩnh ôn nhuận. Y liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Dịch Thiên, trong lòng cũng không để ý. Cách xa nhiều năm như vậy, y phát hiện mình vẫn giữ thói quen cũ dung túng Dịch Thiên. Giản Ninh đơn giản hít một hơi, ngẩng đầu nhìn đám người vẫn còn muốn xem chuyện vui, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Được rồi, ăn cơm đi.”
Lục Xa cũng tự biết không thể nháo quá mức, trêu ghẹo vài câu liền chuyển đề tài.
Hạ Húc Đông nhăn mày nhìn Dịch Thiên, gã không biết Dịch Thiên đang muốn làm gì. Sau khi Mục Nhiên sinh bệnh, từ những chiếu cố của hắn cũng có thể nhìn ra hắn đối với cậu có tình cảm, cho dù hiện tại Giản Ninh trở lại thì phần tình cảm này hắn cũng đã từ bỏ, nhưng cũng không tất yếu phải làm như vậy trước mặt cậu chứ.
Rất đả thương người, cũng dồn người ta vào thế khó xử.
Hạ Húc Đông đột nhiên có phần hoài nghi, chẳng lẽ nào Từ Nhiễm nói đúng? Dịch Thiên kì thật chỉ là tâm huyết dâng trào muốn vui đùa du hý? Hắn căn bản không hề thích Mục Nhiên?
Nhìn người ngồi bên cạnh Dịch Thiên cúi đầu liều mạng ăn cơm không nói lời nào, nhất thời không biết vì sao gã lại cảm thấy khó chịu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!