Mùi Cơ Thể Của Cậu Thật Là Thơm - Chương 6: Cậu hôn mình đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Mùi Cơ Thể Của Cậu Thật Là Thơm


Chương 6: Cậu hôn mình đi


Cảnh Hoán nhìn Quý Tử Mặc áp sát mình, thân hình hắn ta cao lớn, trên đầu bị ánh đèn chiếu xuống tạo thành một mảng tối nhỏ. Cảnh Hoán thấy mảng nhỏ ấy cảng lúc càng nhích lại gần, trong lòng tự nhiên hoảng hốt. Hai người ở chung, Quý Tử Mặc luôn chiếm vị thế chủ động, hơn nữa Quý Tử Mặc cao hơn Cảnh Hoán, cơ thể cũng cường tráng hơn, dù biết hắn ta sẽ không làm đau mình, nhưng Cảnh Hoán vẫn hơi rét, đương nhiên Cảnh Hoán sẽ không thừa nhận điều này.

Lúc cách Cảnh Hoán 2 bước, Quý Tử Mặc đột nhiên dừng lại. Hắn giơ tay lên, lập tức Cảnh Hoán vả mạnh vào tay hắn, ra sức tạo một dáng vẻ hung tợn để che lấp nỗi sợ trong lòng, cậu hét lên: “Làm gì! Cậu định đánh mình hả?”

Quý Tử Mặc không ngờ người đẹp trước mắt lại có ý nghĩ này, trời đất chứng giám, hắn chỉ muốn xoa xoa đầu Cảnh Hoán mà thôi, huống hồ đối với hắn, cưng chiều Cảnh Hoán còn không hết, làm sao có khả năng cam lòng xuống tay?

Nhưng nhìn thấy ánh mắt lóe lên của Cảnh Hoán, hắn chợt thay đổi ý định. Dù gì hắn cũng sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để chọc ghẹo Cảnh Hoán. Quý Tử Mặc nở nụ cười gian xảo: “Chà chà, hồi nãy ăn lẩu cậu hổ báo lắm mà?”

“Mình… mình chỉ tùy tiện một chút, mọi ngày cậu bắt nạt mình mình cũng đâu có hẹp hòi như vậy…”

Trong bụng Quý Tử Mặc buồn cười muốn chết, nhưng vẫn giả bộ nghiêm túc: “Đừng có làm nũng, mình không dễ mềm lòng đâu.”

Cảnh Hoán hoảng thực sự, cậu tức giận trợn mắt lên, thầm nghĩ tên này sao mềm không được mà cứng cũng không xong.

Quý Tử Mặc không định chọc cậu thêm nữa, hắn bèn nựng nựng bầu má vì giận dỗi mà sưng lên của Cảnh Hoán, bảo: “Vậy Tiểu Cảnh hôn mình đi, chỉ cần hôn một cái mình tha cho cậu ngay.”

“…”

Bình thường tuy hai người rất thân mật, nhưng hoàn toàn do Quý Tử Mặc chủ động dán lên, Cảnh Hoán chưa bao giờ chủ động. Lúc này người ta bắt cậu phải hôn, mà hôn hít nhau xem thế nào cũng là chuyện chỉ có tình nhân mới làm… Việc này không hợp lễ độ, không hợp lễ độ… Cảnh Hoán quay sang một bên, yên lặng biểu thị sự bất mãn của mình, nhưng động tác này lại làm Quý Tử Mặc nhìn rõ hơn dái tai đang đỏ rần của cậu.

Trời ơi đáng yêu hệt một chú mèo con, Quý Tử Mặc nghĩ.

“Ừm… Nếu Tiểu Cảnh không muốn hôn mình, vậy mình có thể hôn Tiểu Cảnh không?” Quý Tử Mặc cũng quay đầu theo hướng mặt Cảnh Hoán, khiến tư thế hai người chuyển sang đối diện nhau.

Có khác gì đâu? Cảnh Hoán suy nghĩ, gương mặt cũng đỏ lên.

Quý Tử Mặc thấy gò má ửng hồng của cậu, rõ ràng lại mắc cỡ đây mà, liền chủ động tấn công: “Tiểu Cảnh không nói lời nào, coi như cậu ngầm đồng ý nhé!” Vừa dứt lời, Quý Tử Mặc liền dán môi lên cằm Cảnh Hoán.

May quá chỉ là hôn cằm, Cảnh Hoán mơ mơ màng màng nghĩ.

Ngay lúc Cảnh Hoán thả lỏng cảnh giác, Quý Tử Mặc lập tức hôn lên đôi môi cậu.

Trong khoảnh khắc hai môi dính vào nhau, trái tim Quý Tử Mặc và Cảnh Hoán cùng đập loạn một cái, Cảnh Hoán kinh hãi trợn to mắt, cảm giác giữa hai người đã không còn như trước.

Thừa dịp Cảnh Hoán bởi vì kinh ngạc mà hơi hé môi, Quý Tử Mặc liền đưa lưỡi của mình vào trong miệng cậu. Trước tiên hắn dùng lưỡi quét vòng lên hàm răng Cảnh Hoán như lời chào hỏi, khoang miệng Cảnh Hoán dần dần tiếp nhận hắn, sau đó hắn bất ngờ ngậm lấy lưỡi Cảnh Hoán mà mút liếm điên cuồng, hai chiếc lưỡi quấn bện vào nhau, phát ra tiếng nước miếng “nhọp nhẹp” khiến người ta mặt đỏ tim đập. Quý Tử Mặc hôn Cảnh Hoán đến nín thở, vừa tách môi lưỡi ra, sợi nước miếng vẫn còn kéo thành một dây, Quý Tử Mặc lại dùng lưỡi liếm đôi môi Cảnh Hoán, rồi mút hết nước miếng cậu vào trong miệng.

Cảnh Hoán hoàn toàn choáng váng, lầu đầu hôn môi là bị con trai hôn rất sâu kiểu Pháp, khoang miệng còn bị người ta vét hết từng ngõ ngách. Đến khi cậu hoàn hồn, chỉ thấy người nóng như lửa đốt, toàn thân đỏ bừng bừng. Nhưng mà kẻ đầu têu cứ như không bị gì, còn hớn hở vui cười nhìn cậu.

“Tiểu Cảnh, không giận, đây là nụ hôn đầu đời của mình, bị cậu chiếm đoạt rồi.” Nói xong Quý Tử Mặc còn đá lông nheo với Cảnh Hoán mấy phát, làm ra vẻ tiểu thư khuê các thẹn thùng các kiểu.

Ai bị mất nụ hôn đầu cơ chứ? Chiếm đoạt cái khỉ khô nhà cậu! Không biết xấu hổ! Thực sự Cảnh Hoán đã bị trình độ mặt dày không biên giới của tên này tức chết.

Hôm nay Quý Tử Mặc đã hôn được người đẹp, trong lòng đắc ý, hắn nghĩ chàng ngốc nhà hắn dễ bị dụ như vậy cũng nguy hiểm, phải thật cẩn thận mới được, giấc mơ dù sao đã thành hiện thực, hắn sung sướng trong lúc ngủ còn nhất định phải ghi nhớ thật kỹ khoảnh khắc bất hủ này vào lòng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN