Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang - Chương 10-1: Sống là phải nắm lấy cơ hội (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang


Chương 10-1: Sống là phải nắm lấy cơ hội (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trời đã tối, trời mùa đông ít sao, như một chiếc nắp nồi to đậy mặt sông lại.

Gió gầm rú ngoài con đê chống lũ. Đê được xây uốn lượn theo ven sông. Ở ngã rẽ đê, một con dốc trượt xuống đường Bắc Môn, hai bên trái phải có hai nhánh đường nhỏ dẫn đến những ngôi nhà xây trên vùng đất trũng đối diện đê.

Cây cối mọc dài ở đường dốc chính. Đi đến một quán bán đồ ăn sáng, quẹo thêm hai, ba đường nữa là đến hẻm Nam Giang.

Vào mùa đông, phần lớn cây cối đều rụng hết lá, trụi lủi. Chỉ có vài cây thường xanh giữ vững trận địa, nhưng bị những chiếc xe chở cát đá chạy tới lui ngoài sông lấp đầy tro bụi.

Ánh lửa lập loè dưới gốc cây. Một chú mèo đen ghé vào bên ánh lửa nằm sưởi ấm, chốc chốc lại vẫy chiếc đuôi.

Lương Thuỷ ngồi xổm trên mặt đất, gom lá cây xung quanh lại, đào một cái hố nhỏ rồi đốt lửa. Cậu cầm theo hơn mười hộp thuốc lá, ném từng hộp vảo đống lửa.

Ngọn lửa in sâu vào mắt cậu, sáng ngời mà yên tĩnh.

Trên sườn dốc vang lên tiếng bước chân. Lương Thuỷ ngẩng đầu, Lý Phong Nhiên đeo cặp chậm rãi đi xuống sườn dốc, gió sông thổi tóc cậu bay tứ tung.

Hai thiếu niên nhìn nhau.

Lý Phong Nhiên đi qua ngồi xổm trước đống lửa, duỗi tay ra sưởi ấm.

Cả hai không nói gì, chỉ có tiếng vài chiếc lá bị đốt trong lửa. Chú mèo Chiêm Chiếp đảo mắt, nhìn Lương Thuỷ, rôi lại nhìn Lý Phong Nhiên, duỗi eo lười “meo” một tiếng.

Lý Phong Nhiên mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Đốt hết hả?”

“Ừm.”

“Cho tớ một bao.”

Lương Thuỷ đưa cậu một bao. Lý Phong Nhiên nhận lấy, đang tính nhét vào túi thì Lương Thuỷ nói: “Đừng để Thất Thất phát hiện. Cậu ấy sẽ mắng cậu.”

Ánh mắt Lý Phong Nhiên dò hỏi.

Lương Thuỷ đáp: “Cậu ấy ghét mùi khói thuốc. Cậu ấy cảm thấy ai hút thuốc là người xấu.”

Tay Lý Phong Nhiên để ở giữa không trung vài giây, rồi ném bao thuốc vào đống lửa.

Ngọn lửa nuốt chửng bao giấy, chợt bùng lên, cháy dữ dội với mùi thuốc nồng nặc.

Lý Phong Nhiên chợt nhẹ giọng nói: “Dạo này chuẩn bị thi đấu, sáng nay vừa thi xong.”

Lương Thuỷ hỏi: “Thành tích thế nào?”

“Đối thủ bình thường.” Lý Phong Nhiên nói.

Lương Thuỷ gật đầu, cầm điếu thuốc vụn ném vào lửa.

Vài giây sau, Lý Phong Nhiên đột nhiên cất giọng: “Sau khi về thì luyện đàn tới bây giờ. Từ nhỏ mẹ nói với tớ, một giây cũng không được ngừng lại, ngừng lại chính là rớt lại phía sau.”

Lương Thuỷ rũ mắt, nói: “Tớ biết.”

Cậu đã không luyện tập đàng hoàng một tháng nay.

Lý Phong Nhiên không nói nữa.

Thuốc lá được đốt sạch, trong hố chỉ còn lửa. Lương Thuỷ đổ nước từ trên xuống dập hết lửa, đứng lên. Chiêm Chiếp cũng lăn một cái, nhảy lên bức tường thấp, biến mất ở nóc nhà trong đêm đen.

Hai người đi về phía hẻm, Lý Phong Nhiên nói: “Cậu để tóc đen đẹp hơn. Tóc tím giống “Những cô gái siêu nhân [1]” vậy.

[1] phim hoạt hình The Powerpuff Girls.

“Ngày mai nhuộm lại.” Lương Thuỷ nói. Một lát sau lại nói: ” “Những cô gái siêu nhân” đâu có tóc tím.”

Lý Phong Nhiên: “Cậu thấy không, bởi vì xấu quá nên không có tóc tím đó.”

Lương Thuỷ: “……..”

Cậu cúi đầu bước đi, tay khẩy khẩy bật lửa: “Lý Phàm, cậu bình thường chút đi.”

Lý Phong Nhiên nói: “Ừm, tớ không biết kể chuyện cười.”

Lương Thuỷ đi đến cửa nhà, nói: “Về nhé.”

“Ừm.” Lý Phong Nhiên nhìn theo cậu, cũng trở về nhà.

Lương Thuỷ lên trên gác mái, không bật đèn. Cậu ngồi trong căn phòng tối mờ, đầu dựa vào ghế sofa, ngây người nhìn trời. Bỗng nhiên, tiếng piano vang lên trong hẻm vào đêm khuya. Du dương và nhẹ nhàng, là giai điệu của một bài hát.

Tiếng piano trong trẻo, giai điệu nhẹ nhàng êm dịu, không có ca từ, nhưng Lương Thuỷ đã từng nghe người lớn trong hẻm hát bài này.

“Bạn ơi đừng khóc,

Tôi vẫn là chốn trở về của tâm hồn bạn.

Bạn ơi đừng khóc,

Phải tin vào con đường của chính mình.

Trong cuộc đời này, ta chạy theo quá nhiều thứ hão huyền.

Nỗi khổ của bạn,

Tôi cũng cảm nhận được.”

[2] Bài “Bạn ơi đừng khóc” của Lữ Phương.

Lương Thuỷ lẳng lặng nghe, bỗng giơ tay, che đi đôi mắt.

…….

Ngày hôm sau, Lương Thuỷ lại cùng nhóm bạn đạp xe đi học, giống hệt như lúc trước.

Phân đội nhỏ Nam Giang đã không chỉnh tề hơn ba tháng rồi. Lộ Tử Hạo vui lắm, đạp xe vô cùng nhanh. Sáng sớm mùa đông lạnh như thế, thân thể gầy yếu của cậu đón gió, vui sướng la to, hơi thở toả ra như bông vải.

Năm thiếu niên cả đường thi nhau chạy đến trường.

Sau khi Trần Sa Lâm nghỉ học một thời gian thì cũng quay về trường. Cô không tỏ ra bất kỳ biểu hiện khác thường gì với Lâm Thanh.

Giáo viên chuyển Lâm Thanh đến tổ một, ngồi xéo phía trước chỗ của Phó Thiến. Trần Sa Lâm được chuyển đến phía sau tổ bốn. Hai người dường như không ai quen biết ai.

Rốt cuộc sóng gió cũng trôi qua.

Lại đến tiết tiếng Anh. Giáo viên dạy về Lý Lôi và Hàn Mai Mai [3].

[3] Lý Lôi và Hàn Mai Mai là hai nhân vật chính trong hệ thống sách tiếng Anh của trường trung học Trung Quốc trong những năm 1990.

Tô Khởi lên lớp 8 rồi, Lý Lôi và Hàn Mai Mai cũng lên lớp 8, có cả Lucy với Lily.

Cô vẽ vời vào sách giáo khoa, tưởng tượng lớp học của Lý Lôi là có thật. Cô cũng có mặt trong lớp đó, ngồi ở bàn hai tổ một. Cô biết Hàn Mai Mai thích Lý Lôi, nhưng Lý Lôi thích Lucy. Lâm Đào thích Hàn Mai Mai, Jim cũng thích Hàn Mai Mai.

Các bạn trong lớp đều yêu quý nhau, bố mẹ cũng rất tuyệt, thế nhưng – trong sách không có nói, lớp học đó có người bắt nạt bạn bè hay không? Lớp đó sẽ có những bạn cãi nhau với bố mẹ không?

Tưởng tượng như thế, cô lại cảm thấy sách tiếng Anh viết chưa đủ. Trong sách cũng không viết chuyện Lily tát Hàn Mai Mai, hay Lâm Đào cãi nhau với mẹ.

Trong đầu cô nghĩ về câu chuyện một chút, cảm thấy chán ngắt, lén lấy quyển báo Con trai con gái trong hộc bài ra.

Mục câu chuyện trong này cô đọc hết cả rồi. Cô mở báo ra, tìm mục chữ nhỏ ở cuối báo. Trên đó đăng tin của những bạn học sinh trung học tìm bạn qua thư trên cả nước.

Cô đọc từng cái một, đọc tin đầu tiên: “Vương Y Y, nữ, thích Tiểu Yến Tử và nàng tiên hoa, thích Ngôn Thừa Húc và Alessandro Nesta, muốn tìm bạn qua thư học lớp 8. Hoan nghênh gửi thư đến nhe. Lớp 8/1 trường trung học số 15 quận Tây Thành, Bắc Kinh. Mã bưu điện là 100032.”

Sở thích của hai người giống nhau, đến cả lớp cũng giống nhau.

Tô Khởi rất vui, quyết định chọn Vương Y Y làm bạn qua thư.

Cô viết tờ giấy nhỏ đưa cho Phó Thiến. Phó Thiến nhân lúc giáo viên viết bảng thì ném đến dưới ghế Lâm Thanh. Lâm Thanh “”vô tình” làm rơi cục tẩy xuống ghế, khom lưng nhặt cục tẩy. Cô mở tờ giấy ra.

“Thanh Thanh, cho tớ mượn giấy viết thư, tớ muốn viết cho bạn qua thư.”

Lúc giáo viên viết bảng, Lâm Thanh quăng giấy viết thư qua, kẹp thêm một mảnh giấy: “Cậu chọn được bạn qua thư rồi?” Lâm Thanh giả vờ lơ đãng quay đầu, đưa mắt nhìn Tô Khởi.

Ngón tay Tô Khởi gõ gõ.

Lâm Thanh lại viết tờ khác qua: “Tan học cho tớ mượn báo, tớ cũng muốn tìm bạn qua thư.”

Tô Khởi nhìn Lâm Thanh, chớp chớp mắt.

Có được giấy viết thư, cô bắt đầu viết gửi cho Vương Y Y. Đầu tiền cô giới thiệu bản thân, nói tên trường, lớp Thể thao và Nghệ thuật kỳ quái của mình, về mấy môn năng khiếu của bạn cùng lớp; nói xong thì nói đến Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên, rất tự nhiên nhắc đến hẻm Nam Giang và sông Trường Giang. Cứ như vậy mà viết như suối phun.

Cô vừa viết, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn bảng, giả vờ nghiêm túc suy tư, cứ như đang tập trung tinh thần chép hết từ vựng trên bảng xuống tập. Giáo viên không hề có bất kỳ nghi ngờ gì về Tô Khởi.

Viết tới đoạn cuối, cô lại hỏi Vương Y Y rằng thủ đô có hình dạng thế nào? Ngoài đó học sinh học sách giáo khoa gì, sách tiếng Anh cũng có Lý Lôi và Hàn Mai Mai sao?

Cô viết một hồi tận bốn trang giấy. Từ trước tới giờ Tô Khởi không hề phát hiện chính mình lại có “tài hoa” như thế.

Viết xong, cô vô cùng hài lòng, lén gấp thư lại thành hình trái tim, để trong hộc bàn.

Hôm đó tan học, Tô Khởi chạy tới tiệm văn phòng phẩm mua bao thư hình Precious Moments, dán tem hình gấu trúc lên, viết địa chỉ kỹ càng, vô cùng trịnh trọng bỏ vào hòm thư ngoài cổng trường.

Lộ Tử Hạo ăn chuối, nhồm nhoàm hỏi: “Cậu tìm được bạn qua thư rồi hả?”

Lâm Thanh đưa tạp chí Con trai con gái cho cậu, nói: “Trên đây nhiều lắm nè.”

Lộ Tử Hạo hỏi hai bạn nam: “Tụi mình có nên tìm bạn qua thư không?”

Lương Thuỷ uể oải, nói: “Tìm bạn qua thư làm gì? Lãng phí cảm xúc.”

Lý Phong Nhiên cũng lắc đầu.

Lương Thuỷ ngồi trên xe đạp, cầm tạp chí Con trai con gái, lật vài tờ, nói: “Cả nước có cả đống người xem. Ít nhất có hơn mấy ngàn người viết thư cho mấy người trên đây, bạn đó hồi âm lại tới đây được sao?”

Tô Khởi rất tự tin, gương mặt nhỏ toả sáng: “Thư tớ viết rất là thú vị luôn đó, Vương Y Y nhất định sẽ viết lại cho tớ.”

“Vương Y Y….” Lương Thuỷ cúi đầu lật lật, nhìn nhìn, nói: “Huyện Tây Thành thành phố Bắc Kinh? Vậy tớ cũng viết cho bạn đó một bức thư, nói cái người tên Tô Khởi học lớp 8/2 trường Trung học Thực Nghiệm ở Vân Tây viết thư toàn là khoe khoang, chẳng có gì hay ho, tham ăn thích khóc, ngày nào cũng mơ mộng hão huyền, còn có khuynh hướng bạo lực.”

Tô Khởi giơ tay muốn đánh cậu, giơ tay được một nửa thì nhớ đến từ “khuynh hướng bạo lực”, kiềm chế lại: “Cậu dám!”

Lương Thuỷ khinh thường “hừ” một tiếng, ném tạp chí qua cho Lâm Thanh, nói: “Thích Tiểu Yến Tử, thích nàng tiên hoa? Học sinh Bắc Kinh mà cũng ấu trĩ vậy?”

Tô Khởi bất mãn trừng mắt nhìn cậu. Cái tên này sau khi trở lại bình thường thì cứ làm cái bộ dạng như người lớn. Nói người khác ấu trĩ, làm như chính mình không phải tên ấu trĩ hay sao ấy.

Cô đạp xe chuẩn bị đi, quay đầu lại nhìn hòm thư, bỗng bắt đầu thấy lo. Hòm thư này vừa hỏng vừa cũ, khoá còn bị rỉ sắt.

“Cái hòm thư này có bị đập bỏ không nhỉ? Nếu không có người đưa thư đến lấy thư thì phải làm sao đây?”

Cả nhóm bạn cùng nhìn về phía hòm thư xanh kia, không biết trả lời thế nào. Họ chưa từng thấy người đưa thư lần nào cả.

Cái hòm thư này thật sự vẫn còn làm việc sao? Đáp án giống với phòng chữa cháy ở đối diện đường. Chưa ai thấy chúng nó làm việc bao giờ. Thật sự khiến mọi người hoài nghi.

Lâm Thanh nghiêng đầu nhìn: “Phía trên có chữ, hình như là…. Thứ hai, tư, sáu mỗi tuần, mười….. lăm giờ?” Hòm thư loang lổ, chữ màu trắng rất khó nhìn, “Rưỡi? À, 3 giờ rưỡi chiều đến lấy thứ.”

Bây giờ là 7 giờ tối thứ Sáu.

“Trời ơi, biết sớm hơn thì tớ đã chờ đến sáng thứ hai mới cho thư vào rồi.” Tô Khởi chán nản nói. Cô lại nhảy xuống xe đạp, nghiêng đầu nhìn vào phía trong miệng hòm thư, đen sì chẳng thấy gì. “Lỡ trời mưa thì nước mưa có chảy vào ướt hết thư không ta?”

Lương Thuỷ nói: “Có đó.”

Tô Khởi kinh ngạc: “Thật hả?”

Lương Thuỷ nói: “Nước mưa sẽ rơi xuống, quẹo vào lách qua miếng chắn phía trên miệng thùng thư, rồi chui vào bên trong.

Tô Khởi: “…..”

Cô miễn cưỡng leo lên xe đạp, nói: “Lỡ như có người đến phá, đổ nước vào trong thì sao.”

Lương Thuỷ nói: “Ừm, cũng được đó, tớ đi mua chai nước đổ vào chơi.” Nói xong thì giả vờ định xuống xe. Tô Khởi chạy nhanh qua giữ chặt cậu lại.

Lương Thuỷ nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Tô Khởi, rồi đạp xe đi về phía trước.

Những người khác cũng hăng hái chạy đi.

Tô Khởi cũng bắt đầu đạp, vẫn bất an quay đầu lại nhìn hòm thư.

Cô đuổi theo nhóm bạn, đi về hướng mặt trời lặn. Bóng dáng Lương Thuỷ chạy ở đầu tiên, vẫn là thân hình gây gầy mỏng manh như trong trí nhớ.

Hình ảnh này lâu rồi không thấy, Tô Khởi không hiểu vì sao lại cảm ấm áp.

Tô Khởi không biết rốt cuộc Khang Đề và Hồ Tuấn thế nào. Nhưng sau đó, cô cũng không hề thấy Hồ Tuấn nữa. Cô vô tình nghe được Thẩm Huỷ Lan nói với Trần Yến rằng tiếc cho tình cảm của Hồ Tuấn với Khang Đề. Trần Yến nói, làm mẹ, không mấy ai nỡ hạ quyết tâm chỉ nghĩ cho bản thân mình.

Nghe ý thế chắc là chia tay rồi.

Tô Khởi rất vui, Thuỷ Tạp sẽ không có bố dượng, thế thì cậu sẽ không thấy không vui nữa rồi.

Tất cả đều trở về nguyên dạng, cuộc sống vẫn như cũ.

Họ vẫn lên lớp, tan học, chơi đùa, tập luyện rồi về nhà như bình thường.

Tô Khởi từ đáy lòng chờ mong thư hồi âm của Vương Y Y. Cô tính toán một chút, thư đi từ Vân Tây đến Bắc Kinh mất một tuần, sau khi Vương Y Y đọc thư rồi hồi âm cho mình thì mất một tuần, rồi lại mất thêm một tuần để gửi về đây. Như vậy thì khoảng một tháng cô có thể nhận được thư hồi âm.

Nhưng đã một tháng trôi qua, thư của Vương Y Y vẫn chưa đến. Ngày nào Tô Khởi cũng chạy đến bưu điện xem, vẫn không có thư gửi cho cô.

Một ngày Tô Khởi sẽ chạy đi xem một lần, Lương Thuỷ không thèm để ý mà nói: “Cái bạn Vương Y Y kia bảo đảm nhận được 400 bức, mỗi ngày hồi âm một bức, phải viết đến tận năm sau.”

Lộ Tử Hạo duỗi người: “Nếu tớ mà mỗi ngày hồi âm một bức, tới bức thứ 20 thì tớ đã không muốn viết tiếp nữa rồi.”

Tô Khởi uể oải, nói: “Tớ không bao giờ tìm bạn qua thư nữa.”

Lương Thuỷ nhìn thấy Tô Khởi như thế thì “rũ lòng thương”, nói: “Cậu muốn tìm bạn qua thư đến thế à? Tớ có thể làm bạn qua thư với cậu.”

Tô Khởi nhíu mày nói: “Cậu chả hiểu gì hết. Bạn qua thư có thể kể bí mật cho nhau nghe, cậu tất nhiên không được.”

Lương Thuỷ thắc mắc: “Cậu còn bí mật nào mà tớ chưa biết?”

“……” Tô Khởi nghĩ ngợi, quả thật không có. Cô nói: “Nhưng sau này tớ nhất định sẽ có bí mật, hơn nữa là bí mật mà không thể để cho cậu biết.”

Lương Thuỷ cúi mắt, không để bụng: “Nếu cậu có bí mật thì tớ sẽ đào nó ra.”

“Còn lâu tớ mới cho cậu đào.” Tô Khởi cãi.

Lộ Tử Hạo thở dài: “Đào tới đào lui, hai người đào củ cải à?”

Đối với chuyện bạn qua thư này, Tô Khởi vẫn còn chút phiền muộn. Dù sao thì cô cũng đã rất nhiệt tình viết đến bốn mặt giấy đấy. Nhưng ngày qua ngày, chuyện này cũng dần bị ném sau đầu.

Cho đến một lần nghĩ giữa giờ, Tô Khởi ghé vào bàn đọc quyển tiểu thuyết Anh chàng đẹp trai. Lương Thuỷ bước từ ngoài lớp học vào, một tay để sau lưng, ngón tay gõ gõ vào bàn cô, cười nói: “Bây giờ cậu muốn cảm ơn tớ thế nào đây?”

Tô Khởi ngẩng đầu, nghi ngờ: “Sao vậy?”

Lương Thuỷ phất qua phất lại lá thư trước mặt cô: “Đi ngang qua hòm thư, thấy tên cậu.”

Tô Khởi bất ngờ giật lấy bức thư, bao thư màu hồng cũng là của hãng Precious Moments, quả nhiên là Vương Y Y gửi.

Mở ra đọc, dày tận bốn trang giấy, kể về gia đình cô ấy. Cô ấy cũng là hàng xóm của bạn bè ở hồ đồng [4]. Nhà Vương Y Y cũng ở trong hẻm, nhưng vì Bắc Kinh đang phát triển nên rất nhiều bạn cô đã chuyển nhà. Cô nói cô vô cùng hâm mộ Tô Khởi vì vẫn còn ở cạnh bạn bè từ nhỏ.

[4] Hồ đồng: là một loại đường phố hẹp hoặc những con hẻm nhỏ. Tại Bắc Kinh, hồ đồng là những con hẻm hình thành theo dãy tứ hợp viện. Nhiều khu dân cư hình thành bằng cách nối liền một tứ hợp viện này với một tứ hợp viện khác để lập nên một Hồ đồng, và tiếp tục nối liền hồ đồng này với hồ đồng khác.

(Ảnh một hồ đồng ở Bắc Kinh)

Không chỉ thế, Vương Y Y còn gửi ảnh đến, là một bức ảnh chụp công viên vui chơi Bắc Hải. Trong ảnh là một cô gái xinh đẹp để tóc ngắn. Cô ấy nói, trường học cô bắt để tóc ngắn.

Ảnh không chỉ được chuyền qua tay cả nhóm bạn, mà những người lớn trong hẻm Nam Giang cũng xem ảnh chụp.

Tô Khởi cũng muốn gửi ảnh cho Vương Y Y, còn muốn chụp chung với nhóm bạn của mình.

Lâm Gia Dân rốt cuộc cũng phát huy ưu thế, để năm bạn nhỏ đứng ở bức tường gạch đỏ của căn nhà hoang. Không chỉ thế, Tô Khởi còn năn nỉ Lâm Gia Dân chụp vườn hoa bí mật hồi bé, chụp con hẻm tràn ngập hơi thở cuộc sống của họ, chụp cây dành dành, rãnh mương thối, giàn nho, có cả gác mái nhà Lương Thuỷ.

Sau khi rửa ảnh chụp, Tô Khởi rất thích tấm ảnh năm người chụp chung. Lâm Thanh để tóc dài đến eo, cười rất tươi. Tô Khởi thì cột tóc đuôi ngựa, tươi cười xán lạn. Lộ Tử Hạo chỉ cao hơn Tô Khởi một chút, gầy gầy, mặt búng ra sữa, cười đến hai mắt cong cong.

Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên đã cao hơn ba người rất nhiều, một người vẻ mặt nhàn hạ, một người yên tĩnh.

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt họ, sáng sủa, trắng trẻo, giống như năm tháng.

Cuộc sống của tuổi trẻ thật tươi mới, cho nên không ai chú ý đến khung cảnh trong bức ảnh —— hẻm Nam Giang đã bắt đầu cũ kỹ và già đi.

Biết Tô Khởi muốn viết thư hồi âm, các bố các mẹ của hẻm Nam Giang đều rất tò mò, đề cập đến một đống vấn đề cho cô viết trong thư.

Tô Khởi chọn tờ giấy viết thư có hình hoa rất đẹp, dán rất nhiều tem. Cuối cùng, trong một buổi trưa nọ, dưới cái nhìn chăm chú của bốn người bạn, Tô Khởi bỏ lá thư kia vào hòm thư rất cẩn thận.

Cho đến rất lâu sau, Tô Khởi mới nhớ ra, tấm ảnh kia không được sao lưu, cuộn phim chỉ rửa ra một tấm đã gửi đến Bắc Kinh.

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Thời đại đó, không có sao lưu. Chỉ có duy nhất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN