Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang - Chương 10-3: Sống là phải nắm lấy cơ hội (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang


Chương 10-3: Sống là phải nắm lấy cơ hội (3)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mỗi ngày có một chuyến xe lửa đi từ Vân Tây đến tỉnh thành, 8 giờ rưỡi sáng xuất phát.

Tô Khởi thức dậy hơi muộn, 8 giờ 15 phút mới đến ga xe lửa. Cô không nhìn thấy Lý Phong Nhiên, nhưng lại thấy Lương Thuỷ ở phía xa. Cậu mặc đồ thể thao, bỏ tay vào túi quần, hai vai bên cao bên thấp, nghiêng người đứng bên đường. Rõ ràng là người có vận động, dáng người thẳng tắp, vậy mà lại đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, không biết học từ đâu cái kiểu đứng cà lơ phất phơ này.

Là mùa hè nên nắng buổi sáng rất gắt, chói đến mắt cậu nheo lại, không vui nhìn xung quanh, là bộ dạng chời đợi thiếu kiên nhẫn.

Tô Khởi đi đến, thắc mắc: “Sao cậu lại ở đây?”

Lương Thuỷ mắng thẳng vào mặt cô: “Mấy giờ rồi hả? Xe lửa sắp chạy luôn rồi kìa!”

Tô Khởi bị cậu mắng không vui tí nào, lầm bầm: “Sao lại là cậu chứ? Tớ tưởng đi với Phong Phong, tính tình cậu quá kém.”

Sắc mặt vốn dĩ đã khó coi lại đen thêm nữa, nói: “Tớ đi về.”

Tô Khởi trợn mắt trong lòng, kéo tay cậu lại đi về phía xe lửa: “Ai da, đuổi theo xe lửa nè!”

Thời gian đúng là có chút gấp gáp. Hai người kiểm tra vé rồi chạy đến sân ga, cách giờ xuất phát còn chưa đến năm phút.

Tô Khởi đưa vé cho người soát vé ở cửa xe, quay lại thì thấy Lương Thuỷ đứng một bên, đang xoay đầy nhìn về cuối sân ga.

Đã nhiều năm trôi qua, nhưng cuối sân ga vẫn là mảnh đất hoang và vụn đá như lúc trước, tường nhà ga xe lửa thì đổ nát. Lúc còn rất nhỏ, họ từng vào ga tàu bằng một lỗ thủng trên tường, rồi chạy đến đường ray chơi.

Cậu nhìn bức tường đổ nát đó, dường như thấy bóng dáng một cậu bé liều mạng chạy gọi: “Bố ơi!”

Vẻ mặt thiếu niên cô đơn và trầm mặc.

Còi xe lửa vang lên làm cậu hồi phục lại tinh thần.

Tô Khởi định nói gì đó thì người soát vé nghi ngờ hỏi: “Hai cháu đi đâu đây? Người lớn đâu?”

“Chúng cháu đi xem《 Cướp biển vùng Caribbe》, vé quay về cũng mua luôn rồi ạ.” Tô Khởi vội vàng đưa phiếu về cho người soát vé xem.

Người soát vé nhìn cô không giống bộ dạng muốn bỏ nhà đi lắm, nhưng nhìn nhìn Lương Thuỷ nhiều lần, cuối cùng vẫn cho họ lên xe, nói thầm: “Bố mẹ bây giờ cũng dễ thật, cho con chạy đến tỉnh thành xem phim, hiếm thấy.”

Trên xe không nhiều người lắm, hai người tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi đối diện nhau.

Lương Thuỷ cởi túi trên vai xuống, mở khoá, lấy ra một túi đồ ăn vặt to đúng ném lên trên bàn nhỏ.

Tô Khởi vui mừg: “Mua cho tớ ăn hả?”

Lương Thuỷ nói: “Ừm, đủ lấp kín miệng cậu. Ăn nhiều thì nói ít lại.”

Tô Khởi: “…….”

Cô trừng mắt với cậu một cái, đâm ống hút vào hộp sữa Wang Zai, mở một gói xí muội và gói chân gà: “Cậu ăn không?”

Lương Thuỷ lắc đầu, lười nhác dựa lưng vào ghế nhìn cửa sổ.

“Thuỷ Tạp, cậu có cảm thấy cậu đặc biệt giống một người không?” Cô nhét ống hút vào miệng.

Ánh mắt Lương Thuỷ nhìn sang, ý bảo cô nói đi.

“Cau Có trong “Không Não và Cau Có [1].”

[1] “Không Não và Cau Có” (没头脑和不高兴) là phim hoạt hình của Trung Quốc, kể về hai cậu bé. Một người tên “Không Não” hay quên trước quên sau, luôn mắc lỗi, người còn lại là “Cau Có”, hay nhăn nhó, luôn làm theo ý mình.

Lương Thuỷ mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cô một, hai giây sau, đột nhiên cười: “Cậu đúng là đần. Cậu đây là đang nói chính mình là “Không Não” chứ gì?”

“Còn khuya á,” Tô Khởi nói, “tớ với cậu không phải một cặp.”

Lương Thuỷ không thèm để ý, cười cười, không nói lời nào, quay đầu ngắm đồng ruộng to lớn ngoài cửa sổ.

Tô Khởi gặm chân gà nhìn nhìn cậu, cảm thấy cậu không giống ngày thường lắm.

Cậu đeo một chiếc băng đô thể thao màu đen trên trán, phía trên có chữ NY màu trắng. Vì đeo băng đô nên lộ trán ra, cả khuôn mặt trên dưới trái phải đều rõ ràng hơn.

Khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ xe lửa, ánh nắng rọi vào mặt cậu, tạo thành cái bóng đổ về trước. Tô Khởi phát hiện da cậu rất trắng, lông mi rất dài, mũi cũng rất cao.

Cô nhìn cậu trong chốc lát thì bị cậu phát hiện. Lương Thuỷ nhíu mày, ánh mắt đang hỏi: “Cậu sao đấy?”

Tô Khởi ghé vào bàn nhỏ, hỏi: “Thuỷ Tạp, cậu bắt chước Đạo Minh Tự [2] à?”

[2] Đạo Minh Tự là nam chính trong phim “Vườn sao băng”.

Đây là một tạo hình của Đạo Minh Tự trong phim. Lúc đó Thuỷ Tạp đeo băng đô thế này nên Thất Thất mới bảo bắt chước =)))

Lương Thuỷ: “…….”

Cậu cúi đầu túm đại phần tóc phía sau, lại chỉnh chỉnh băng đô, ánh mắt trốn tránh, nói: “Bắt chước cái đầu cậu.”

“Không bắt chước hả?” Tô Khởi thấy tóc cậu ướt ướt, lúc này mới biết, trước khi đến ga xe lửa thì cậu có đi tập luyện.

Đội thể dục yêu cầu nam sinh hớt đầu đinh, Lương Thuỷ không chịu, ngoan cố sống chết cũng không hớt. Giáo viên không có cách nào với cậu, liền mặc cậu. Lúc tập luyện, tóc dài rắc rối thì cậu đeo băng đô lên, giáo viên cũng mặc kệ cậu.

Xe lửa kêu xình xịch xình xịch trên đường ray.

Tô Khởi hỏi: “Thuỷ Tạp, sao cậu không hớt đầu đinh vậy?”

Thiếu niên trong tuổi dậy thì đáp: “Xấu chết được.”

Tô Khởi: “Nhưng hớt hay không hớt thì cậu cũng xấu mà.”

Lương Thuỷ: “……”

Tô Khởi báo được thù, nhếch miệng cười.

Lương Thuỷ không phải là người hào phóng để cô tuỳ ý bắt nạt như thế. Cậu đứng dậy đi đến gần cô, muốn cù nách cô. Tô Khởi đột nhiên co người lại trên ghế, trốn không thoát, bàn tay Lương Thuỷ để dưới nách cô cù một lát, Tô Khởi cuộn thành một cục trong góc, vừa cười vừa la to. Cô mặc chiếc quần lửng qua gối màu hồng, lộ ra đôi chân mịn màng trắng nõn.

Trong lúc đùa giỡn, cô lấy chân đạp cậu, chân cọ qua cánh tay cậu, cảm giác mềm mềm trơn nhẵn.

Đột nhiên Lương Thuỷ không đùa cô nữa, ngón giữa đánh vào trán cô một cái xem như kết thúc, quay về chỗ ngồi của mình.

Tô Khởi cười nhiều đến nỗi mặt đỏ hết lên, bỏ chân xuống, lúc này mới nghiêm túc nói: “Lúc nãy tớ chọc cậu thôi, thật ra cậu đẹp trai lắm.”

Cô đột nhiên có tâm mà khen cậu như thế, cậu ngược lại không biết phải tiếp chiêu thế nào, mất tự nhiên nhìn ra hoa cỏ tươi tốt ngoài cửa sổ, rõ ràng là có chút ngượng ngùng.

Tô Khởi: “Thật đó, cậu đừng có mà không tin tớ……”

Lương Thuỷ nhịn đủ rồi,vặn chai nước cho cô: “Đây đây đây, uống nước, câm miệng.”

“Tớ muốn uống sữa dinh dưỡng.”

“Được được được.” Lương Thuỷ chặn miệng cô lại, còn nước thì để phần mình.

Xe lửa chạy một tiếng rưỡi thì đến tỉnh thành.

Ga xe lửa ở tỉnh thành đặt sát nhau, người đông như nấm. Hai thiếu niên đứng trong sân ga rất to, nhất thời không tìm được phương hướng.

Lương Thuỷ nhìn khắp nơi, thấy cửa ra, dặn dò Tô Khởi: “Đi theo tớ, đừng để lạc.” Nói rồi đưa dây túi cho cô.

“Ò.” Tô Khởi ngoan ngoãn nắm dây túi.

Họ giống như hai chiếc lá cây nhỏ bị kẹp giữa đám đông mà đi xuống lầu, lên lầu, qua cầu vượt, xuống đất, cuối cùng cũng ra khỏi ga xe lửa.

Thế giới bên ngoài ga xe lửa càng rực rỡ hơn. Bốn phía là nhà cao tầng chót vót, tiếng còi inh ỏi, những tấm biển quảng cáo đủ màu sắc khiến mọi người choáng cả mắt, đến cả xe buýt cũng to gấp đôi những chiếc xe buýt nhỏ ở Vân Tây.

“Nhìn kìa Thuỷ Tạp, cầu vượt kìa!”

Hai thiếu niên chạy đến cầu vượt, ghé vào bên lan can xem đường phố rộng lớn, cây ngô đồng mọc rậm rạp, ngưởi xe như mắc cửi.

“To thật.” Tô Khởi nói, “Cáp Nhĩ Tân có to vậy không?”

“Tớ thấy ở đây nhiều người hơn.” Lương Thuỷ nói.

“Trưởng thành rồi tớ muốn đi đến rất nhiều thành phố. Thuỷ Tạp, tụi mình đi chung đi.”

Lương Thuỷ nhún nhún vai: “Được thôi. Lúc trước ở Côn Minh tụi mình có hẹn cùng nhau xem Olympic ở Bắc Kinh đó.”

Tô Khởi đếm năm một chút, nói: “Lúc đó tụi mình lên đại học rồi. Cùng nhau đi nha.”

Cậu khẽ cười, nói: “Hy vọng những ai trước đó cùng đi Côn Minh đều có thể đi cùng nhau.”

Tô Khởi biết cậu đang nói đến ai, giọng nói khẳng định: “Được mà, khi đó cậu trưởng thành rồi, cậu có quyền lên tiếng. Có thể đem theo người cậu muốn gặp đến luôn.”

“Tớ cũng nghĩ thế.” Lương Thuỷ nói.

Họ lại nhìn một hồi lâu, Tô Khởi đột nhiên hỏi: “Rạp chiếu phim ở đâu ấy?”

………

Họ xuống cầu vượt, tìm người hỏi vị trí rạp chiếu phim, rồi đi về hướng đó. Đi qua một cái quảng trường, Tô Khởi thấy nhà vệ sinh công cộng, nói lúc nãy uống nhiều nước quá nên mắc vệ sinh. Lương Thuỷ đi theo cô.

Tô Khởi nói: “Cậu đứng ở đây chờ tớ là được rồi.”

Lương Thuỷ nói: “Thôi đi, cứ đi theo cậu. Lỡ cậu đi lạc thì tớ biết đi đâu tìm chứ?”

Tô Khởi chỉ vào nhà vệ sinh công cộng kia: “Ở ngay bên đó thôi, sao có thể đi lạc được? Tớ lại chả phải heo.”

Lương Thuỷ: “Nhưng cậu đúng là heo mà.”

Tô Khởi: “…….”

Cô giận dữ liếc cậu một cái, quay đầu chạy.

Lúc Tô Khởi đi ra, nhìn thấy cậu còn đứng gần đó, phía trên đầu nửa mét có thêm một quả bóng bay màu hồng nhạt, lắc tới lắc lui trong gió.

Lương Thuỷ thắt nút trên sợi dây, cột lên ngón tay cô, nói: “Ở đây nhiều người quá, nhỡ có đi xa thì tớ có thể nhìn một cái là thấy cậu.”

Tô Khởi đang cảm động vô cùng thì nghe Lương Thuỷ nói: “Chủ yếu là cậu quá lùn.”

Tô Khởi kêu lên: “Tớ đã cao lắm rồi! Còn cao hơn được nữa đó! Cậu không thể so sánh tớ với Trương Dư Quả đâu ấy.” Trương Dư Quả là một bạn nữ trong đội thể dục. Mới học lớp 8 đã cao 1m75.

Lương Thuỷ “à” một tiếng.

Bong bóng cột trên tay Tô Khởi, theo hai người lon ton đến rạp chiếu phim.

Mới vừa đi qua quảng trường, cả hai thấy một tiệm bán đĩa, ngoài cửa dán poster album 《Diệp Huệ Mỹ》 [3]. Hai người nhìn nhau, lập tức bước vào.

[3] album “Diệp Huệ Mỹ” là album thứ 4 của Châu Kiệt Luân.

Tiệm đĩa này lớn hơn tiệm ở Vân Tây, trên giá gỗ có đầy CD và VCD, giống như một thư viện lớn, có hai tầng lầu.

Ở đây còn có một khu nghe nhạc, có thể đeo tai nghe nghe thử.

Tô Khởi và Lương Thuỷ đeo tai nghe, chọn album 《Diệp Huệ Mỹ》.

Tô Khởi hào hứng xoa tay: “Tụi mình nghe bài nào trước đây?”

Lương Thuỷ: “Ưu tiên con gái.”

Tô Khởi nói: “Vậy tớ muốn nghe 《Ngày nắng》!”

“Duyệt.”

Hai người chọn 《Ngày nắng》, nhạc vừa vang lên, chàng trai và cô gái liền nhìn nhau cười.

Nghe đến “Re sol sol si do si la sol la si si si si la si la sol”, Tô Khởi không nhịn được mà đánh nhịp, vui vẻ lắc đầu rung đùi.

Cửa hàng đĩa to như thế, thế giới xung quanh bỗng nhiên không tồn tại, chỉ có thế giới mà hai người họ đang nghe 《Trời nắng》.

Lương Thuỷ và Tô Khởi nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều tươi sáng. Khi nghe đến đoạn có giọng bè, cả hai cùng ngân nga: “Trước kia, có một người yêu em từ lâu, nhưng dadadadada…..”

Chỉ là hát vài ba câu thì không thuộc lời nữa, nhưng họ “dadada” hết cả bài.

Tháo tai nghe xuống, Tô Khởi vui vẻ không thôi: “Châu Kiệt Luân chưa bao giờ làm mọi người thất vọng!”

Tâm trạng Lương Thuỷ cũng rất tốt, nói: “Tớ tặng cậu một đĩa.”

“Thật hả?” Tô Khởi kinh ngạc, nhìn qua giá tiền, là bản gốc, “Đắt quá à, thôi đi.”

Lương Thuỷ cũng không quá để ý giá cả, đem đĩa nhạc ra tính tiền: “Cậu đừng có ngại, tuy nói tặng cho cho cậu nhưng tớ cũng lấy nghe mà.”

Trước giờ nhóm họ đều dùng chung đồ với nhau. Thế nên Tô Khởi vui sướng nhận lấy.

Sau khi ra khỏi cửa hàng đĩa, họ đến thẳng rạp chiếu phim.

Lương Thuỷ mua hai vé, phát hiện người đến xem phim đều là mấy sinh viên gần đây, từng cặp từng cặp, chắc là người yêu.

Hai thiếu niên nhỏ tuổi đứng trong đám người, vô cùng trẻ trung và non nớt.

Tô Khởi lại muốn đi vệ sinh, đưa bong bóng cho Lương Thuỷ cầm.

Lương Thuỷ nhận bong bóng, nói: “Quả nhiên hệt như mẹ tớ nói, người lười thì nhiều phân với nước tiểu.”

Tô Khởi nhấc chân đá cậu, cậu nhẹ nhàng tránh chân né đi.

Tô Khởi xếp hàng đi vệ sinh xong, thấy có xa bông rửa tay trên bồn rửa. Lần đầu tiên cô thấy xà bông rửa tay, tò mò đổ vài giọt lên tay xoa thành bọt chơi. Lúc đang xoa thì hai sinh viên đại học nữ vào xếp hàng, trò chuyện:

“Wow, nam sinh lúc nãy đẹp trai ghê.”

“Cậu không biết xấu hổ à? Nhỏ như vậy, vừa nhìn đã biết học sinh cấp 2 mà cậu còn thích.”

“Dáng cao mà, lỡ cấp 3 thì sao. Mà nếu có là cấp 2 thì cũng nhỏ hơn tụi mình bốn năm tuổi thôi? Cậu không thấy đẹp trai lắm à?”

“Đẹp trai lắm, nhưng bảo đảm có bạn gái rồi.”

“Haiz…. Cũng đúng, cầm bong bóng màu hồng…..” giọng nói đột nhiên im bặt.

Tô Khởi nhìn qua gương, thấy được ánh mắt của hai sinh viên đại học kia – cô là người nhỏ nhất trong cái toilet này.

Cô yên lặng rửa trôi bôt trên tay, khoá vòi nước đi ra ngoài.

Lương Thuỷ dựa vào tường chờ cô.

Cậu mặc đồ thể thao màu đen, đứng dựa vào bức tường đỏ của rạp phim, bong bóng màu hồng ở trên, giống hệt như tấm poster phim.

Thấy cô ra thì cậu đứng thẳng người, cột bong bóng lên ngón tay cô.

Tô Khởi đưa tay cho cậu ngửi: “Tay tớ thơm cực luôn.”

Lương Thuỷ hất ra theo phản xạ: “Đi ị xong không rửa tay đúng không?”

“Không phải! Ở đây họ có xà bông rửa tay, giống như xà bông tắm vậy đó. Thơm lắm.” Tô Khởi ngửi ngửi tay mình, lại đưa cho cậu ngửi.

Cậu lại ghét bỏ né tránh: “Thối.”

Nói xong thì đi đến quầy bán đồ ăn, mua cho cô bắp rang và Coca.

Hai người kiểm tra vé phim rồi, Tô Khởi muốn ăn bắp rang, không có thời gian quan tâm đến bong bóng nữa. Lương Thuỷ lấy bong bóng để cạnh mình, tránh chắn tầm nhìn của người sau.

Phim chiếu trong hai tiếng rưỡi, cốt truyện xuất sắc, hiệu ứng phim choáng ngợp. Sau khi xem xong, cả hai đều có chút chưa đã ghiền, thảo luận cả một đường quay về ga xe lửa.

Tô Khởi thích thuyền trưởng Jack, thấy ông ta thông minh lanh lợi, cũng rất thích Ngọc Trai Đen. Lương Thuỷ thích thuyền trưởng Barbossa, cảm thấy sự bất tử của ông quá ngầu. Họ bàn về cảnh những viên ngọc trai đen nổi lên mặt nước, bàn về trận chiến ngoài biển, mãi cho đến khi ngồi trên xe lửa, ánh hoàng hôn rọi qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt sáng bừng rực rỡ của nhau.

Chuyến đi ngày hôm nay quá đáng giá, họ chưa từng xem phim nào hay như thế. Màn ảnh lớn so với dùng VCD chiếu phim lên tivi thì rung động hơn nhiều.

Tô Khởi nói: “Tớ thích William [4] quá luôn, ảnh đẹp trai quá đi…..”

[4] Nhân vật William “Will” Turner do Orlando Bloom thủ vai.

Chưa nói xong thì Lương Thuỷ đã bắt chước giọng kéo dài của cô: “Sau này lớn lên tớ phải gả cho anh ấy~”

“……” Tô Khởi phồng miệng lên lườm cậu, lại cười khúc khích, nói: “Phong Phong nói ảnh còn đóng cái gì tiên…. à, hoàng tử Tiên!”

“Nhà tớ có đĩa Chúa tể của những chiếc nhẫn, cậu muốn xem không?”

“Được đó!”

Sau khi về nhà, còn chưa tháo bong bóng xuống thì đã đến thẳng gác mái nhà Lương Thuỷ, ngồi trên chiếu xem Chúa tể của những chiếc nhẫn.

Lúc xem, hai mắt cô tròn xoe. Anh diễn viên đó trong phim này càng đẹp trai hơn quá nhiều luôn, là một hoàng tử Tiên chính hiệu.

Xem được một nửa, Khang Đề ở dưới lầu kêu lên: “Thuỷ Tạp, dưa hấu gọt xong rồi, lấy lên cho Thất Thất ăn.”

Lương Thuỷ ngồi bất động tại chỗ, Tô Khởi lấy chân đá cậu: “Đi lấy dưa hấu.”

Lương Thuỷ: “Ai muốn ăn người đó đi lấy.”

“Đi đi.” Tô Khởi lại lấy chân đá cậu.

Tô Khởi nhàn nhạt nói: “Cậu mà đá tớ nữa thì tớ không khách sáo đâu.”

Tô Khởi là điển hình của ăn mềm không ăn cứng cộng thêm không tin tà ma mà tìm đường chết, lại dùng chân đá một cái.

Giây tiếp theo, Lương Thuỷ đột nhiên ngồi thẳng người bắt cô. Tô Khởi phản ứng cực nhanh, nhảy lên định trốn, nhưng lại không bằng Lương Thuỷ nhanh hơn, bắt lấy cánh tay cô: “Hôm nay không tin tớ không xử được cậu.”

Tô Khởi vội giằng co, vô tình không đứng vững nên ngã xuống giường. Lương Thuỷ nắm chặt hai tay cô, sau đó ấn cô trên giường, từ trên nhìn xuống Tô Khởi.

“Vẫn đá sao? Hửm?”

Tô Khởi không chịu thua, nhưng hai tay bị cậu siết rất chặt, cô đá cậu. Một chân Lương Thuỷ quỳ gối trên giường, một chân kia dịch chuyển, chặn lại chân cô đè trên giường. Cậu hất cằm: “Đá nữa? Đá đi!”

Tô Khởi vẫn muốn chống cự, bất ngờ vùng vẫy, xoay đùi, đầu gối Lương Thuỷ trượt khỏi chân cô. Cậu không vững, đột nhiên ngã sụp xuống, cả người đè lên người Tô Khởi.

Cơ thể của cậu gầy nhưng rắn chắc, mạnh mẽ, có hơi thở của sự trẻ trung, đè nặng lên người Tô Khởi. Mặt cậu cúi xuống, lướt qua mặt cô, gò má mịn màng ngoài dự đoán, mềm mại nhưng cũng cứng rắn.

Ngực cậu áp sát vào người cô, cô dường như có thể cảm thấy nhịp tim đang đập kịch liệt của cậu.

Có lẽ đó là nhịp tim của chính cô. Hoảng loạn, căng thẳng.

Cả người Tô Khởi hoàn toàn cứng đờ. Ngứa, cười, quậy, đều chẳng nhớ gì cả, chỉ còn lại nóng. Cứ như máu toàn thân đều nóng lên.

Lương Thuỷ cũng sửng sốt, chỉ cảm thấy cô sẽ bị mình đè hỏng mất. Cậu lập tức chống tay lên ga giường, tay chân luống cuống bò dậy từ trên người cô, vừa quay đầu, Lý Phong Nhiên cầm một dĩa dưa hấu đứng ở cửa, im lặng nhìn hai người.

Không khí bỗng yên lặng đến vô cùng đáng sợ.

Vài giây sau, Lý Phong Nhiên bước vào, để dĩa lên bàn, nói rất bình thường: “Sao hai cậu lại đánh nhau nữa rồi?”

Lương Thuỷ ổn định hơi thở, đáp: “Cậu ấy ngứa đòn.” Cậu đăt mông ngồi xuống sofa, nhìn hoàng tử Tiên trong tivi.

Tô Khởi cũng lập tức ngồi dậy, giả vờ như đang chơi giỡn như bình thường, nhưng trong đầu cô loạn hết cả lên. Cô cũng không biết vì sao loạn, chỉ biết tim đập như muốn nổ tung ra.

Lý Phong Nhiên hỏi: “Hôm nay xem phim hay không?”

“Hay. Cậu không đi tiếc thật, hiệu ứng phim….” Lương Thuỷ nói về phim với cậu.

Lý Phong Nhiên nghe, nhìn Tô Khởi. Từ sau khi cô ngồi dậy thì vẫn không nói gì, cô quá im lặng.

Cô ngồi một bên chăm chú ăn dưa hấu, rất chăm chú. Mặt cô ửng đỏ, đỏ giống như dưa hấu vậy.

Trong lòng Lý Phong Nhiên bỗng thấy đau nhói không giải thích được.

Cậu cảm giác được, có chuyện gì đó đã lặng lẽ diễn ra, không thể ngăn cản, nhưng cậu đã bỏ lỡ rồi.

Tựa như ở một nơi bí mật nào đó, hạt giống hoa mọc lên từ dưới đất, nhưng lại không phải vì cậu.

______________________________

Tác giả có lời muốn nói:

[Người lớn tâm sự đêm khuya (10)]

Trình Anh Anh: Em nghe cô giáo Phùng nói, Phong Nhiên được nghệ sĩ piano đó nhận làm học trò rồi, nói là vừa nhìn Phong Nhiên đã thấy hợp ý.

Khang Đề: Vậy hả? Vậy tốt quá rồi.

Trình Anh Anh: Sau này thằng bé sẽ đi theo người đó biểu diễn, người trong giới mà biết mặt, báo chí mà viết bài thì dần dần sẽ nổi tiếng rồi.

Khang Đề: Tốt thật, cũng không uổng công thằng bé vất vả luyện tập nhiều năm như thế.

Trình Anh Anh: Thuỷ Tử cũng giỏi lắm ấy, thi đấu lấy được hạng nhất. Em thấy theo cái đà đó thì hẻm mình thật sự sẽ có một quán quân Olympic.

Khang Đề: Haiz, tố chất cơ thể Thuỷ Tử vẫn là còn hơi kém một chút, gầy quá, tăng cân không nổi. Huấn luyện viên nói là quái lạ thật, thế mà lại chạy nhanh như thế. Chị phải nghĩ cách nói chuyện với huấn luyện viên một chút, tìm một kỳ huấn luyện ngắn hạn bên nước ngoài.

Trình Anh Anh: Này, em hỏi thật, có phải chị rất hy vọng muốn bồi dưỡng thằng bé thành quán quân không?

Khang Đề: Làm gì có, thằng bé thích thì chị ủng hộ cổ vũ nó nhiều hơn thôi. Lỡ hôm nào tự dưng nó không muốn tập nữa thì chị cũng không ngăn cản. Con người chỉ có một cuộc đời thôi, muốn làm gì thì cứ hết mình là được.

Trình Anh Anh: Chị cứ yên tâm đi, thằng nhỏ Thuỷ Tử này không chịu thua kém đâu.

Khang Đề: Chịu hay không chịu thua kém thì chị cũng không nghĩ nhiều, chỉ hy vọng thằng bé vui vẻ, cười nhiều. Haiz, em nói xem, hồi đó Lương Tiêu không biết cố gắng, chỉ biết vui vẻ, chị ghét chết được. Với chồng và với con đúng là yêu cầu khác nhau thật.

Trình Anh Anh: Phí lời, sao có thể giống được?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN