Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang - Chương 11-2: Bí mật (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang


Chương 11-2: Bí mật (2)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gió thu thổi qua, lá cây ngoài cửa sổ lại rơi hết.

Tô Khởi ép chân một chút lần cuối cùng, lúc ngẩng đầu thì thấy cây cối ngoài phòng múa trụi lủi.

Tan học, cô thay quần áo và giày, lạnh đến nỗi run bần bật.

Phó Thiến chợt hỏi: “Tô Khởi, sau này cậu muốn học trường cấp 3 nào?”

Trung tâm thành phố Vân Tây có năm trường cấp 3, nhưng chỉ có duy nhất một trường dạy tốt là trường Nhất Trung. Mấy trường còn lại có tỉ lệ nhập học thấp, môi trường học tập cũng không tốt.

Tô Khởi không chút nghĩ ngợi, nói: “Tớ muốn học ở Nhất Trung.”

“Trường cấp 3 không tuyển sinh học sinh lớp năng khiếu, chỉ tuyển học sinh đội Thể dục thôi, cậu biết chưa?” Phó Thiến buồn bã nói.

Lớp Nghệ thuật và Thể thao chỉ có đúng một khoá, giống như để thử nghiệm. Sau lớp họ thì trường Trung học Thực Nghiệm không tuyển sinh học sinh lớp năng khiếu nữa. Lớp này có nhiều học sinh điểm thấp vào học, bây giờ phải đối mặt với trường cấp 3, không còn được ưu tiên nữa.

“Có điều điểm của cậu tốt, bảo đảm thi đậu.” Phó Thiến nói.

Tô Khởi: “Còn hơn một kỳ lận mà, cậu cố gắng ôn tập đi.”

“Nhưng học khó quá, đầu tớ không chuyển động được.”

Tô Khởi không biết đáp lại thế nào, chỉ lấy tay sờ sờ đầu bạn.

Lúc ra phòng múa thì trời đã tối.

Học sinh lớp khác đã sớm tan học.

Hôm nay Tô Khởi phải trực nhật nên quay lại lớp học.

Cô có chút lo lắng. Lộ Tử Hạo và Lý Phong Nhiên có thành tích rất tốt. Lương Thuỷ thì tàm tạm, nhưng cậu lấy được vài giải thưởng trượt băng tốc độ cự ly ngắn rồi, chuyện vào Nhất Trung là ván đã đóng thuyền. Cô lo cho Lâm Thanh, thành tích vẫn luôn quanh quẩn ở trung bình, môn toán vô cùng kém. Lộ Tử Thâm phụ đạo cho cô suốt hè nên học kỳ này mới tốt hơn một chút. Nếu nghỉ đông có thể tiếp tục phụ đạo thì tốt rồi.

Trong lớp không có một bóng người.

Bốn mươi mấy chiếc ghế đặt trên bàn học, bốn chân đưa thẳng lên trời.

Tô Khởi thấy còn cách giờ nhóm bạn tan học khá sớm, cũng không vội làm trực nhật, lấy ghế của mình xuống, rồi lấy quyển tập mới mua ra. Dạo này cô thích sưu tầm mấy quyển tập xinh đẹp, luôn nhịn không nổi nên mua hết tiền tiêu vặt.

Hồi chiều cô có viết một bức thư cho Vương Y Y, bây giờ kiểm tra lại chính tả là có thể gửi được rồi.

Cô đọc lại, phát hiện tần suất xuất hiện của hai chữ “Lương Thuỷ” khá cao. Từ mấy chuyện vặt vãnh trong cuộc sống đến bày tỏ tâm tình, đâu đâu cũng có “Lương Thuỷ”.

Cô sửng sốt, tim đập nhanh hơn.

Lương Thuỷ………

Hai chữ này đẹp thật. Cô vô thức viết vào chỗ trống trên giấy viết thư, viết một lần, cảm thấy chữ “mộc” trong chữ Lương [1] to quá, lại viết lại; nét phẩy trong chữ “Thuỷ” [2] phẩy xa quá, cô lại viết lại lần nữa. Viết rồi lại viết, cuối cùng cũng viết được hai chữ “Lương Thuỷ” đẹp đẽ phóng khoáng.

[1] Chữ “Lương” (梁) có bộ “mộc” (木) ở dưới cùng.

[2] Nét phẩy: nét cong, kéo xuống từ phải qua trái.

Chữ “Thuỷ”: 水

Đẹp quá đi thôi.

Hai chữ nằm trên giấy rất tao nhã, giống như một người cao lớn đĩnh đạc.

Cô rất hài lòng, thì ra cái bàn tay tàn này cũng có thể viết chữ đẹp thế chứ.

Đang vui vẻ nhìn thì hành lang có người đi qua. Tô Khởi giật mình, chỉ là học sinh bên lớp bên cạnh. Tô Khởi vừa thấy trên giấy đầy chữ “Lương Thuỷ” thì hết hồn, nhanh chóng xé ném vào thùng rác. Cô sợ bị cô lao công phát hiện, lại xé tờ giấy thành rất nhiều hình vuông chữ “Lương” và chữ “Thuỷ”, rồi lại xé từng mảnh giấy nhỏ hình vuông đó thật nhỏ giống như tuyết, bỏ vào thùng rác.

Cuối cùng thì lấy chổi lật lật đống giấy trong thùng rác như đang xào rau, lúc này mới thở phào thật nhẹ nhõm.

Cô bỏ chổi xuống quay về chỗ, đi ngang qua chỗ ngồi của Lương Thuỷ thì tim khẽ nhịp một cái, nảy ra một suy nghĩ.

Cô chạy ra khỏi lớp, đứng nhìn hành lang, cầu thang và lan can một lúc, chỗ nào cũng không có người.

Cô quay lại chỗ ngồi của Lương Thuỷ, ném sách của mình xuống đất, tính là nếu có người bước vào thì cô sẽ liền giả vờ nhặt sách. Chuẩn bị xong mọi thứ, cô dịch chuyển chiếc ghế đang đặt trên bàn sang bên cạnh, lén nhìn vào trong hộc bàn.

Hộc bàn của Lương Thuỷ không được xem là ngay ngắn, nhưng cũng không loạn. Bên trái là một chồng sách giáo khoa đặt lung tung, bên phải là chồng sách bài tập, truyện Slam dunkInuyasha. Phía trên còn có một bịch bánh snack khoai tây và kẹo sing-gum Double Mint.

Là một hộc bàn rất bình thường của nam sinh, không có gì đặt biệt, nhưng Tô Khởi cảm thấy rất mới lạ, thậm chí còn cảm thấy trong hộc bàn của cậu có mùi gỗ và mùi sách. Lòng hiếu kỳ của cô dâng cao, cứ như đây là vườn hoa bí mật vậy.

Cô rút sách Toán của cậu ra lật xem, phía trên có viết rất nhiều ghi chú và công thức. Chữ của con trai phóng khoác qua loa, trông rất dứt khoác, không giống ai. Cậu viết số, nhất là 4, 5, 9 vô cùng đẹp, mấy chữ xyzπaβnhìn rất tự nhiên.

Cô tựa như đang thưởng thức tác phẩm của tác giả nổi tiếng vậy, vui vẻ xem một lúc lâu, rồi lại lấy sách tiếng Anh ra, chỉ thấy rất nhiều chữ xấu như gà bới và hình nhang muỗi không thể nhìn ra nổi, vừa nhìn đã biết lên lớp ngủ gà ngủ gật, tay để lại dấu vết trong vô thức.

Thế nhưng, cô chợt thấy tên mình.

“Su Qiqi” (Tô Thất Thất)

(trong ngoặc là chú thích của editor)

Viết kiểu nghệ thuật, chữ S viết vô cùng đẹp vô cùng phóng khoáng. Tô Khởi chưa kịp kinh ngạc vui sướng thì nhìn thấy phía dưới còn tên của mấy người khác nữa.

“Liang Shui” (Lương Thuỷ)

“Li Fengran” (Lý Phong Nhiên)

“Lin Sheng” (Lâm Thanh)

“Lu Zihao” (Lộ Tử Hạo)

Thì ra là lúc buồn chán trong giờ học nên viết chữ kiểu.

Tô Khởi để sách của cậu lại ngay chỗ cũ, nhặt sách của mình lên. Lúc đứng dậy thì thấy trên bàn cậu có vẽ một tiểu hoà thượng đầu trọc ngốc nghếch đứng bên cạnh một chú chó.

Tô Khởi: “……”

Lại nhìn thấy trên ghế mình có hàng chữ:

Tô Thất Thất là con heo.” Bên cạnh vẽ thêm một cái đầu heo nhỏ.

Tô Khởi: “……..”

Có quỷ mới biết cậu khắc câu đó lên trong tiết học nào.

Cô quay về chỗ ngồi, lấy tập nháp ra, viết lên đầu trang chữ cái abcd theo kiểu chữ của Lương Thuỷ. Lúc cô viết được một lát, cầu thang ngoài cửa sổ vang lên tiếng bước chân, một lần bước hai bậc, nhẹ nhàng nhảy.

Tô Khởi nghe ra được tiếng bước chân là của ai, nhưng lại giả vờ không nghe thấy, nhanh chóng lấy tập viết từ vựng tiếng Anh ra viết.

Chờ đã, sao mình lại phải giả vờ chứ?

Đầu óc còn chưa nghĩ tiếp thì Lương Thuỷ đã bước vào lớp.

Cô không ngẩng đầu lên, làm như những gì đang viết lúc này là chuyện trọng đại, bắt buộc phải hết sức chăm chú dùng toàn bộ sức lực thực hiện.

Lương Thuỷ bước xuống bục, đi qua hàng lang lớp, khó hiểu hỏi: “Hôm nay không phải đến cậu trực sao? Còn chưa quét lớp nữa?”

Tô Khởi đột nhiên nhớ đến việc chính, lập tức ngẩng đầu.

Lương Thuỷ vừa mới huấn luyện xong, mặt mũi đỏ bừng, băng đô tóc trên trán, tóc ướt thành từng cụm, trên cánh tay còn vài giọt mồ hôi.

Tô Khởi: “Cậu đừng để bị cảm.”

Cậu thở rất mạnh, để túi thể thao lên bàn, lấy khăn lau mồ hôi chảy xuống, lại tháo băng đô ra, lau tóc. Không khí bỗng tràn ngập mùi của thiếu niên mạnh mẽ vừa mới vận động.

Cô quay đầu nhìn cậu. Cậu lấy khăn lau lau tóc mình, giống đang lau đầu một chú chó.

Cậu nghiêng mắt nhìn cô: “Nhìn gì?”

Tô Khởi cuống quýt nhìn lên bàn, thấy băng đeo tay và băng đô của cậu thì nói lung tung: “Hôi chết được.”

“Hôi hả?” Cậu không chút để ý, thuận miệng nói, “Cậu giặt giúp tớ đi.”

Tô Khởi: “Được thôi.”

Lương Thuỷ ngạc nhiên một chút, nghi ngờ hỏi: “Thật hay giả?”

“Thật.” Tô Khởi với tay hai cái cục màu đen đó, cảm thấy lòng bàn tay ướt át nhưng ấm áp, bỏ vào trong cặp mình, “Ngày mai đưa cậu.”

Lương Thuỷ vẫn chưa tin: “Có phải cậu làm chuyện xấu gì sau lưng tớ không?”

Tô Khởi không trả lời, cũng không nhìn ánh mắt của cậu, tiếp tục giả vờ làm bài tập rất nghiêm túc.

Lương Thuỷ dẹp khăn, rót nước vào bình rồi uống, thấy cô còn đang ngồi ở đó làm bài thì đi đến phía cuối lớp, cầm chổi, bắt đầu quét từ tổ 1.

Tô Khởi nghe được tiếng động, lúc này mới nhớ ra mình lại quên nữa rồi, vội đứng dậy nói: “Để tớ quét đi.”

“Bớt giả đò hộ tớ.” Lương Thuỷ hừ một tiếng, cúi người quét rác, cũng không ngẩng đầu lên: “Cứ trực nhật là lười. Tớ nhìn thấu cậu rồi.”

Tô Khởi le lưỡi, lén cười cười, xách cây lau nhà ra ngoài. Cô nhẹ nhàng đi trên hành lang, cất tiếng hát: “Thế giới của em trở trên kỳ diệu, khó mà diễn tả thành lời….” [3]

[3] Tô Khởi hát bài “Nói yêu anh” của Thái Y Lâm.

Bồn nước nằm cạnh cửa lớp 9/3 ở cuối hành lang. Cô vặn nước xả cây lau nhà, vừa xối nước vừa lắc eo nhảy nhót:

“Ban đầu, em chỉ mãi ngắm nhìn anh, giả vờ là vô tình nhưng con tim lại loạn nhịp, còn thầm vui mừng vì anh không phát hiện em đang nấp trong…..”

Lương Thuỷ xách thùng rác đến đổ, bày ra bộ dạng đang nhìn một tên ngốc.

“……” Tô Khởi im miệng, thu lại biểu tình, dùng sức xối cây lau, vòi nước chảy ào ào.

Lương Thuỷ đã quen với dáng vẻ này của cô từ lâu, đến xem thường cũng lười. Cậu đem rác xuống lầu đổ, thấy cô vất vả xả cây lau nhà thì lấy cây lau từ trong tay cô, nói: “Để tớ. Cậu kéo thùng rác về lớp đi.”

“Ừm.” Tô Khởi kéo thùng không về, bước chân nhẹ đến nỗi có thể cất cánh.

Quay về lớp học, Lý Phong Nhiên cùng lúc đi lên lầu. Chưa đến nửa phút sau, Lương Thuỷ đã xách cây lau nhà quay lại, Lộ Tử Hạo và Lâm Thanh đi cùng cậu.

Mọi người dọn dẹp xong lớp học, đóng cửa sổ rồi về nhà.

Cuối thu đầu đông, gió đêm lạnh lẽo.

Lương Thuỷ quàng chặt khăn choàng cổ.

Tô Khởi vừa đẩy xe ra khỏi nhà xe, đột nhiên dừng lại: “Tiêu rồi, tớ để quên găng tay trên lớp rồi.”

Lương Thuỷ nhíu mày: “Sao cậu không vứt chính mình trên lớp luôn đi?”

Lý Phong Nhiên đang định nói gì đó, Lương Thuỷ đã cởi găng tay của mình ra, không thèm khách khí đập vào trán Tô Khởi. Tô Khởi hung dữ trừng cậu, nhặt găng tay rơi dưới đất rồi đeo vào: “Ôi, sao tay cậu to thế?”

Lương Thuỷ không trả lời cô.

“Cảm thấy găng tay cậu cũng thúi quắc.” Cô cố ý nói.

Lương Thuỷ nhịn không nổi nữa, quay đầu muốn cướp lại găng tay của mình. Tô Khởi đã nhanh chóng trốn, đạp xe qua sân thể dục.

Tâm tình cô đang rất tốt, giẫm lên bàn đạp, bỗng nhiên đề nghị: “Tụi mình đi chơi máy đua xe với máy bóng rổ đi.”

Lộ Tử Hạo nói: “Haiz, không được. Dạo này bố tớ ở nhà, về muộn sẽ mắng tớ đó.”

Mọi người cùng thở dài.

Lúc Lộ Tử Thâm nghỉ hè vào đại học thì Lộ Diệu Quốc về một lần, nghỉ Quốc Khánh về một lần, khoảng thời gian trước lại về lần nữa, rất thường xuyên.

Lương Thuỷ nói: “Xem ra bố cậu rất nhớ mẹ con cậu.”

Lộ Tử Hạo than thở: “Nhưng bố giám sát tớ nghiêm ngặt quá.”

Trò chuyện cả đường về nhà.

Tô Khởi vừa vào cửa thì liền bưng chậu nước và xà phòng, ngồi xổm trong nhà vệ sinh giặt băng đeo tay và băng đô cho Lương Thuỷ.

Tô Lạc bước vào, hỏi: “Chị đang làm gì đó?”

Tô Khởi giật mình, nói: “Không cần em lo.”

Nhưng tên nhãi Tô Lạc kia lại híp mắt nhìn nhìn: “Này là của anh Thuỷ mà?”

Lòng Tô Khởi hoảng hốt, cuống quýt giống như tên trộm. Ai ngờ Tô Lạc lại nói tiếp: “Sao chị tốt giặt đồ giúp anh ấy? Có phải chị lén lút làm chuyện xấu gì đó xong bị ảnh lấy làm điểm yếu rồi không?”

Tô Khởi nói: “Chuyện người lớn, mày lắm chuyện thế làm gì? Hả? Bài tập làm xong rồi sao? Học thuộc bài luôn rồi sao? Sang năm thi chuyển cấp cũng chuẩn bị tốt luôn rồi sao?”

Tô Lạc gãi gãi đầu, nói: “Lo cho chuyển cấp của chị đi kìa. Xớ.”

Tô Khởi vươn tay: “Mày mới nói gì với chị đó? “Xớ”? Tô Lạc, có phải mày không biết lớn nhỏ đúng không hả?!”

Tô Lạc ôm đầu bỏ trốn.

“Mày đợi đó cho chị.” Tô Khởi lại ngồi xổm xuống giặt băng đô, lúc đang chà thì nhớ đến lời Tô Lạc nói.

Bắt được điểm yếu?

Ừm, nếu cô là một con mèo, thì cô nhất định đã bị Lương Thuỷ bắt được cái đuôi.

Tô Khởi: “Meo~~”

Cô vui vẻ kêu meo meo, giặt băng đeo tay thơm phức, lại lo trời lạnh không khô kịp nên mở lửa nhỏ hơ lửa cho khô.

Cô đứng canh như đang làm bánh rán, vừa sợ hơ không khô vừa sợ hơ cháy luôn.

Cách một cửa sổ kính, mấy người mẹ trong hẻm đang trò chuyện với nhau.

“Sang năm là thi chuyển cấp rồi, lại không được đặc tuyển, tôi lo muốn chết đây.” Đây là giọng của Thẩm Huỷ Lan, “Đợi đến nghỉ đông lại nhờ Tử Thâm phụ đạo cho con bé. Dạo này ở nhà cũng không vẽ tranh nữa.”

Khang Đề không lo Lương Thuỷ, hỏi: “Thành tích của Thất Thất vẫn được mà hả?”

Trình Anh Anh nói: “Thi vào Nhất Trung hẳn là không có vấn đề gì. Dạo này con bé học hành cũng chăm chỉ, nhưng mà giáo viên nói đi học vẫn là thích nói chuyện riêng, còn ăn vụng nữa. Đứa nhỏ này thiệt tình, nói không nghe.”

Đang nói, đột nhiên mọi người nghe thấy một tiếng động rất lớn, hình như là tiếng bình hoa ném vào tivi.

Tiếng nói chuyện đột nhiên im bặt. Các gia đình trong hẻm đều yên tĩnh đi một giây, chỉ có tiếng đàn từ cửa sổ nhà Lý Phong Nhiên.

Giây tiếp theo, tiếng phụ nữ phẫn nộ khóc lóc xuyên thủng trời đêm: “Lộ Diệu Quốc chó đẻ, tôi đâm tổ tiên nhà anh!”

Tiếng đàn đột ngột ngừng lại.

Đêm đông tối đen như mực, hẻm tối tăm, trong căn nhà cuối hèm là tiếng ghế nện vào tường, tiếng kính vỡ, cứ như muốn phá nhà.

Mấy người mẹ nhìn nhau, chuyện lớn rồi, lập tức chạy đến nhà Lộ Tử Hạo. Đàn ông và bọn trẻ cũng chạy theo sau.

Trong nhà Lộ Tử Hạo hoàn toàn hỗn loạn, bị đập nát bét. Trần Yến thấy được thứ gì thì đều đập hết, còn chưa thoả mãn, cầm ghế đập lên bàn. Lộ Tử Hạo đứng ở góc tường, ngây ra như phỗng. Lộ Diệu Quốc cúi đầu ngồi một bên, trông như đã phạm một sai lầm lớn.

Khang Đề và Trình Anh Anh ngăn lại Trần Yến đang kích động: “Chuyện gì vậy?”

Cả mặt Trần Yến toàn là nước mắt: “Lộ Diệu Quốc, cái đồ không lương tâm đồ chó súc sinh! Mẹ nó, anh tưởng anh là vua chúa hay sao? Hả? Mà làm lòi ra một con khốn với một đứa tạp chủng? Tôi sinh cho Lộ gia các người hai đứa con trai chưa đủ hay mà để anh phải ra ngoài làm trò. Anh ở Quảng Châu gia đình đầm ấm, tôi thì ở Vân Tây thủ tiết cho anh, đồ chó như anh bị ngàn đao cũng không sợ báo ứng!”

Tất cả mọi người ở đây đều điếng người. Ánh đèn dây tóc làm mặt mọi người trắng bệch như ma quỷ.

“Chín tuổi.” Trần Yến cầm lấy tay Trình Anh Anh, khóc thét, “Cái đứa tạp chủng ở Quảng Châu kia chín tuổi rồi! Tôi bị anh ta lừa suốt mười mấy năm!”

Mấy người hàng xóm đều kinh hãi, ai cũng không biết phải khuyên thế nào.

Trần Yến giận điên người, bước đến đánh vào đầu Lộ Diệu Quốc: “Tôi gả cho anh mười mấy năm, có làm nửa điều gì có lỗi với nhà họ Lộ anh không? Bố anh là cái dạng này, anh cũng là cái dạng này, cả nhà họ Lộ các người là một đám chó tạp chủng!”

“Cô đừng có mà mắng trưởng bối của ông!” Lộ Diệu Quốc bị cô đánh chửi, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, giơ tay đẩy cô, “Tôi ở bên ngoài bán sống bán chết nuôi gia đình, cô có quan tâm đến suy nghĩ của tôi chưa? Là ai cho cô tiền để cô ở nhà làm bà chủ ăn nhậu chơi bời?”

“Tôi ăn nhậu chơi bời?? Anh…” Trần Yến khó thở, chỉ vào mũi Lộ Diệu Quốc. Bỗng nhiên…

“Súc sinh.” Trong góc, mặt Lộ Tử Hạo xanh mét.

Trần Yến bị sốc, mấy ông bố bà mẹ ở đây đều khiếp vía.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Gió bấc ở ngoài như tiếng khóc thút thít.

Lộ Tử Hạo nói từng câu từng chữ: “Lưu manh. Khốn nạn. Đê tiện.”

Lộ Diệu Quốc kinh ngạc, không thể tin được những lời này lại thốt ra từ miệng con trai. Con trai mắng bố, là tội ác to lớn. Trong khoảng khắc đó, kinh ngạc biến thành nhục nhã và tức giận. Lộ Diệu Quốc cầm chân ghế bị đập gãy hướng về phía Lộ Tử Hạo mà đánh.

Lâm Gia Dân xông đến ngăn lại: “Anh đang làm gì đó?!”

Lương Thuỷ lập tức kéo Lộ Tử Hạo sang chỗ mọi người đang đứng, giang hai tay bảo vệ cậu. Nước mắt Lộ Tử Hạo rơi đầy mặt, khóc thét quát lớn: “Ông chính là nguỵ quân tử!”

Một câu lên án này đầy căm uất nhưng cũng đầy tuyệt vọng.

Lộ Diệu Quốc ngẩn người đứng tại chỗ, khẽ buông tay, chân ghế rơi xuống đất, người cũng đột nhiên xụi lơ trên mặt đất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN