Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang - Chương 30-2: Bước qua nghìn núi muôn sông (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang


Chương 30-2: Bước qua nghìn núi muôn sông (2)


Nghỉ đông, Tô Khởi về Vân Tây sớm. Một năm nay trời vẫn rét, theo dự báo thời tiết, phải đợi qua mùng 1 tháng Chạp thì không khí ấm áp mới về với phía Nam.

Nhóm cấp 3 yên ắng dần theo mỗi năm, đến nghỉ đông năm nay, không ai trong nhóm gọi tụ tập nữa.

Ngày nào Tô Khởi cũng đóng đô trên sô pha, ôm chiếc Ipad được Lương Thuỷ mua cho chơi chém trái cây và Angry Bird. Nghe bạn bè giới thiệu, lại xem chương trình “The Return of Superman” của Hàn Quốc.

Mấy cặp bố con đáng yêu đến nỗi cả ngày Tô Khởi chỉ ở nhà cười ha ha – Minguk dễ thương quá đi!

Cô đột nhiên nghĩ ra, sau này phải sinh cho Thuỷ Tạp một Thuỷ Tạp nhỏ.

Sau này Thuỷ Tạp dắt theo Thuỷ Tạp nhỏ sẽ như thế nào nhỉ? Vừa nghĩ đã thấy hấp dẫn lắm rồi, ôi, muốn sinh quá~

Tô Khởi vui vẻ đưa Ipad cho Trình Anh Anh xem, nói: “Mẹ, mẹ xem bọn nhỏ trong đây dễ thương quá nè. Mẹ nghĩ sau này nhóc nhà con với Thuỷ Tạp có dễ thương như này không?”

Trong nhà đã biết chuyện đính hôn miệng của cô và Lương Thuỷ, Trình Anh Anh nhìn một cái, nói: “Dễ thương. Nếu mà giống Thuỷ Tạp thì siêu dễ thương.””

“…..” Tô Khởi nói, “Ý mẹ là sao? Con không dễ thương hả?”

Trình Anh Anh đang lặt rau, nhìn Ipad một cái: “Cái máy này con mua ở đâu vậy? Đắt lắm đúng không?”

“Này là Ipad, Thuỷ Tạp tặng đó~~ Anh ấy có học bổng.”

Trình Anh Anh: “Chưa bao giờ thấy con mua gì cho nó.””

Tô Khởi: “Con cũng chạy tới Mỹ thăm anh ấy rồi nha, còn mua cho một cái tai nghe siêu ngầu nữa.”

Trình Anh Anh không nói cô nữa.

Sau khi về Vân Tây, Tô Khởi chỉ đến nhà Lâm Thanh chơi hai lần.

Năm trước Lâm Thanh đã nghỉ việc. Công ty chiếm quá nhiều sức lực của cô, mà cô lại muốn ra ngoài làm hoạ sĩ tự do. Bây giờ Weibo của Lâm Thanh đã có ba mươi nghìn fan, không được xem là quá nhiều, nhưng cô muốn thử đi theo phong cách của chính mình.

Tô Khởi rất ngưỡng mộ, nói: “Phải cần nhiều can đảm lắm đó. Mẹ cậu nói sao?”

Lâm Thanh vốn tưởng Thẩm Huỷ Lan sẽ phản đối, nào ngờ bà lại rất ủng hộ. Chỉ là trong lòng Lâm Thanh cảm thấy rất áp lực.

Tô Khởi kể cô nghe trải nghiệm thi thạc sĩ của mình, nói: “Thuỷ Tạp nói, nếu đã quyết định rồi thì cứ kiên trì thôi. Dù sao tụi mình cũng còn trẻ, xông pha một lần cũng không sao.””

Lâm Thanh cười: “Đúng. Nếu đi không được, túng đến nỗi không có ăn thì lại quay về làm việc vậy.”

Tô Khởi lại hỏi: “Anh Tử Thâm nói thế nào?”

Lâm Thanh im lặng một chút: “Anh ấy nói rất tốt.”

Tô Khởi nhìn sắc mặt cô, hỏi: “Hai người sao vậy?””

“Không sao.” Lâm Thanh lắc đầu, một lát sau, nói, “Chỉ là áp lực rất lớn, bây giờ tớ là dân thất nghiệp lông bông rồi. Lúc trước cứ chần chừ không nghỉ việc, nghĩ là ít nhất có công việc thì cũng có chút tự tin. Bây giờ, cũng không biết phải loay hoay đến khi nào mới có thể tự lập nữa.” Cô ấy nói, sau chuyện lần trước, cô không còndính chặt anh như lúc trước nữa, giữa hai người dường như rất vô vị.

Tô Khởi sửng sốt, nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy mà Thanh Thanh. Có lẽ là yêu xa lâu rồi, không gặp được nhau nên chán nản chút. Nhưng sẽ ổn thôi mà. Không phải anh Tử Thâm được nghỉ về nhà rồi sao, hai người nói chuyện với nhau nhiều lên đi.””

Lâm Thanh mỉm cười: “Ừa, lát nữa tớ đi xem phim với anh ấy nè.”

Tô Khởi dựa vào sô pha, than: “Phải tới 29 Thuỷ Tạp mới về lận.”

Còn Lộ Tử Thâm phải về trường trước tết.

Hôm anh rời Vân Tây, Tô Khởi không để ý, nhưng buổi sáng đột nhiên nhận được tin nhắn của Lâm Thanh: “Thất Thất, cậu đến ga xe lửa được không?”

Hôm đó rất lạnh, mây đen kín trời, Tô Khởi run bần bật trong gió. Cô chạy tới ga xe lửa thì thấy Lâm Thanh ngồi bên bồn hoa, ánh mắt mông lung, không biết nhìn nơi đâu.

Gió lạnh thổi qua mái tóc dài của cô, qua gương mặt trắng nõn và xinh đẹp, có hơi lộn xộn nhưng lại đẹp vô cùng.

Trong lòng Tô Khởi chùng xuống, cô chạy đến cạnh Lâm Thanh: “Thanh Thanh, sao cậu ngồi đây? Anh Tử Thâm đi chưa?””

Lâm Thanh ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh ánh nước, nhưng dần biến mất.

Cô nói: “Tớ nói chia tay với anh Tử Thâm rồi.”

Tô Khởi ngẩn ra: “Sao vậy?”

Lâm Thanh mím môi, dường như muốn mỉm cười, nhưng độ cong của môi như muốn khóc: “Thất Thất, tớ thật sự không kiên trì nổi nữa.”

Tô Khởi nhìn vẻ mặt đau đớn của Lâm Thanh, hai mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Anh ấy đồng ý?”

Một hàng nước mắt của Lâm Thanh chảy xuống: “Chắc anh ấy cũng mệt rồi.”

Khi đưa anh lên xe lửa, Lâm Thanh nói chia tay.

Cô nói: “Anh Tử Thâm, em nghĩ, hay là tụi mình chia tay đi?””

Lộ Tử Thâm đang tính lên xe thì đứng lại tại chỗ, cứ như vậy nhìn cô, nhìn rất lâu, rồi nói một chữ: “Được.”

Lâm Thanh cũng không biết mình nghĩ gì, đột nhiên nói: “Sau này dù anh ở bên ai đi nữa, cũng đừng quen với cái người cùng lớp kia, em sẽ tức chết đó.”

Lộ Tử Thâm thật sự mỉm cười, bất lực và tái nhợt, lại chỉ nói một chữ: “Ừm.”

Sau đó, anh cúi đầu xách va li, lên xe.

Tô Khởi đứng trong gió, mũi chua xót, tiến lên một bước ôm đầu Lâm Thanh. Lâm Thanh ôm eo Tô Khởi, vùi đầu bật khóc.

Tiếng gió lớn đến nỗi át đi tiếng khóc của cô ấy, chỉ có vệt nước thấm vào quần áo Tô Khởi chứng minh cô thực sự rất đau khổ.

Tô Khởi ở cạnh Lâm Thanh vài ngày, nhưng Lâm Thanh không giống như lần trước ở Thượng Hải. Cô ấy rất bình tĩnh, cũng rất ít nói. Chuyện đến lúc này, cô ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Chỉ có một lần kia.

Sau khi Thẩm Huỷ Lan biết được thì vừa lo vừa giận: “Con bé này nghĩ gì vậy hả? Điều kiện của Tử Thâm tốt thế này, mẹ coi con sau này tìm được bạn trai tốt như vậy ở đâu ra! Con cứ hối hận đi!”

Lâm Thanh sụp đổ, khóc lớn: “Người ta tốt như vậy, con không có điểm gì xứng với anh ấy hết, chia tay chẳng phải là chuyện sớm muộn sao?”

Thẩm Huỷ Lan thấy con gái khóc tức tưởi thì đau lòng, sốt ruột nói: “Mẹ đâu có nói con không tốt? Mẹ sợ con hấp tấp quá thôi mà. Nếu nó có lỗi với con thì mẹ là người đầu tiên không đồng ý. Nếu con không thích nó, mẹ cũng không quan tâm. Nhưng không phải con thích nó sao? Sao mẹ không thấy con gái của mẹ tốt được? Trong mắt mẹ con là giỏi nhất, nên mẹ mới sốt ruột mà, con có chỗ nào không xứng với nó? ”

Lâm Thanh không nói lời nào, chỉ khóc lớn.

Thẩm Huỷ Lan vừa đau lòng, vừa sợ kích động con gái, mọi lời nói đều nghẹn lại, ôm con gái vỗ về trấn an.

Sau khi trút hết mọi thứ trong lòng mẹ vào hôm đó, Lâm Thanh đã bình tĩnh lại, bắt đầu vẽ tranh. Cô nói với Tô Khởi, cô muốn đến Bắc Kinh. Có một biên tập viên muốn xuất bản tranh của cô.

Tô Khởi nói được đó, ai cũng ở đó, có thể chăm sóc lẫn nhau.

Tô Khởi từng hỏi Lâm Thanh, có hối hận không.

Lâm Thanh không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ chuyện cô quan tâm là làm thế nào để tự lập hơn. Tốt nghiệp đại học được một năm, cô vẫn lang thang không có mục tiêu, sự nghiệp dậm chân tại chỗ, tuy có nghề phụ là vẽ tranh kiếm tiền, nhưng không tìm được đúng phương hướng.

Mỗi người trong nhóm đều bước về phía trước một cách kiên quyết, cô không muốn cứ như vậy nữa.

“Tranh tớ vẽ cũng được lắm. Bây giờ ai cũng dùng điện thoại thông minh, có nhiều cơ hội trên mạng. Nếu lại không có mục tiêu, không bắt lấy, tớ sợ lúc đó mới hối hận.”

Tô Khởi chợt hiểu ra, cô ấy đang đấu tranh, muốn tìm lại chính mình.

“Thanh Thanh, cậu dũng cảm lắm.”

Lâm Thanh cười khổ: “Dũng cảm khỉ khô ấy. Cậu không biết đâu, bây giờ tớ sợ xài hết tiền tiết kiệm rồi phải ra đường ăn ngủ nè.””

Tô Khởi nắm chặt tay bạn: “Tớ có thể cho cậu chỗ ở, miễn phí! Thanh Thanh, cả đời này, bất cứ lúc nào!”

Lâm Thanh cầm lại tay cô ấy, cười: “Được. Tớ nhờ cậy cậu nhé!”

Ra khỏi nhà Lâm Thanh, Tô Khởi thuận đường sang nhà Lộ Tử Hạo.

Tô Khởi hỏi: “Anh Tử Thâm sao rồi?”

Lộ Tử Hạo nói: “Có thể sao nữa? Đi học thôi. Đâu phải cậu không biết tính của ổng. Y hệt cái vị trong phòng này.”

Tô Khởi bước đến cửa phòng cậ, nhìn vào, Lý Phong Nhiên đang ngủ trong chăn.

Cô quay về ngồi trên sô pha: “Sao Phong Phong ở chỗ cậu?”

“Bố mẹ cậu ấy cãi nhau, tới chạy nạn.”

Hai người đang nói thì Lý Phong Nhiên mơ màng bước ra khỏi phòng ngủ, đi về phía sô pha, nhắm mắt lại để tỉnh táo một chút, hỏi: “Thanh Thanh vẫn ổn hả?”

“Mấy bữa nay đỡ hơn nhiều rồi.” Tô Khởi nói, “Cậu ấy tính đến Bắc Kinh.”

Lộ Tử Hạo nói: “Có chỗ ở chưa? Chỗ Tiếu Ngọc ở có hai phòng, chuẩn bị cho thuê một phòng, có thể giữ lại cho cậu ấy.”

“Để cho cậu ấy đi! Cách tụi mình cũng gần.” Tô Khởi nói, rồi nhìn Lý Phong Nhiên, “Còn cậu?”

Sau khi tốt nghiệp, Lý Phong Nhiên vẫn bay khắp thế giới, phần lớn thời gian đều ở khách sạn, nhưng cũng không phải giải pháp lâu dài.

Cậu xoa xoa đôi mắt: “Đang suy nghĩ, định cư ở Bắc Kinh hay Thượng Hải.”

Tô Khởi nói: “Bắc Kinh! Cả đám ở đó luôn!”

Lý Phong Nhiên mở to mắt, ra quyết định một cách đơn giản: “Được thôi.”

Tô Khởi mỉm cười, lại nhíu mày: “Này, cậu với cá viên nhỏ yêu xa cũng hơn một năm rồi mà hả? Hai người không có vấn đề gì hết sao?”

Lý Phong Nhiên lắc đầu: “Không có.”

Lộ Tử Hạo ngồi cạnh cười ra tiếng: “Lý Phàm thế này, ở cạnh nhau cũng giống yêu xa thôi.”

“……” Lý Phong Nhiên lườm cậu. Lộ Tử Hạo cười cười, đi rửa táo.

Tô Khởi ngồi xếp bằng trên sô pha, cảm thán: “Cá viên nhỏ mạnh mẽ quá đi.””

Lý Phong Nhiên nhìn chằm cô một lát, hơi mỉm cười: “Thất Thất, cậu cũng vậy.”

Tô Khởi ngạc nhiên, sờ sờ mặt: “Vậy hả? Cũng bình thường à.” Cô cười tươi rói, “Ngày mai Thuỷ Tạp về rồi, không còn yêu xa nữa.”

Cô gái nghiêng người ra sô pha, cười tươi rất hạnh phúc.

Lý Phong Nhiên nhìn nụ cười của cô, lại mỉm cười lần nữa, nói: “Tốt quá.””

Lộ Tử Hạo cầm một dĩa táo đến, Tô Khởi ăn một miếng, rất giòn.

Lộ Tử Hạo ngồi xuống: “Sắp Tết rồi, bố mẹ cậu vẫn còn cãi nhau sao?”

Lý Phong Nhiên: “Nhà tớ có lúc nào “cãi nhau”?””

Lộ Tử Hạo và Tô Khởi cùng nghĩ, đúng thật, bác sĩ Lý không cãi nhau, trước giờ đều là cô giáo Phùng lải nhải.

Lý Phong Nhiên cầm miếng táo, chợt nói: “Thấy mẹ tớ có hơi đáng thương.”

Tô Khởi thắc mắc: “Phong Phong, chuyện của cá viên nhỏ, cậu không làm sai mà.”

Lý Phong Nhiên nói: “Ý tớ không phải chuyện giữa tớ với mẹ, mà là mẹ với bố tớ.”

Tô Khởi hiểu, nhưng là chuyện của người lớn, cô không tiện hỏi nhiều.

Trần Yến mua đồ ăn về, giữ họ lại ăn cơm. Đều là cơm nhà nấu, ba bạn nhỏ xa nhà mấy năm nay đều vô cùng thoả mãn.

Trên bàn ăn, Trần Yến hỏi chuyện Lâm Thanh: “Đang yên đang lành, sao lại chia tay vậy?”

Tô Khởi nói đơn giản suy nghĩ của Lâm Thanh: “Dì Yến Tử ơi, chuyện của hai người họ, chúng ta đừng xen vào. Thuận theo tự nhiên đi ạ. Nửa cuối năm là anh Tử Thâm về nước rồi, tương lai rốt cuộc ra sao, không có ai nói trước được mà, đúng không ạ?”

Trần Yến thở dài: “Cũng chỉ đành vậy thôi.””

Hai bạn khách trẻ ăn uống no nê, lúc về nhà, Trần Yến còn gói cho mỗi người một chén bánh trôi rượu gạo.

Lý Phong Nhiên và Tô Khởi cùng nhau ra cửa, ra khỏi tiểu khu.

Nhà họ Lý gần bên này, đi bộ là về đến, cậu đưa Tô Khởi đến ven đường chờ xe buýt.

Gió lạnh đêm đông thổi đến, Tô Khởi quấn thêm một vòng khăn quàng cổ.

Lý Phong Nhiên hỏi: “Lạnh hả?”

Tô Khởi lắc đầu, đôi mắt trong đêm tối càng sáng lấp lánh. Cô có đôi mắt cong cong, lúc cười dường như đều rạng rỡ như ánh mặt trời.

Lý Phong Nhiên rũ mắt nhìn cô, cong khoé môi.

“Cậu cười gì đó?” Tô Khởi hỏi, hơi phà ra trong lúc nói chuyện bay theo gió.

Cậu nói: “Thất Thất, cậu vẫn giống như hồi nhỏ.”

Tô Khởi đảo mắt: “Vậy là tốt hay không tốt?”

Lý Phong Nhiên nói: “Tốt.”

“Từ nhỏ cậu đã luôn bên phe tớ. Không giống cái tên Thuỷ Tạp kia, suốt ngày chống đối tớ.”

Cậu cười nhạt, hỏi: “Học hành vẫn tốt hả?”

“Siêu mệt.” Tô Khởi thở dài, “Thầy hướng dẫn của tớ làm C919 đó, nửa cuối năm bắt tớ làm cu li đi theo nghiên cứu.”

Lý Phong Nhiên im lặng nhìn cô chằm chằm, tỏ vẻ không hiểu.

Tô Khởi bật cười: “C919 chính là… Boeing 737, Airbus A380, loại này, nước mình tự làm đó.””

Cậu gật đầu: “Xịn.”

“Làm gì có.”” Tô Khởi lắc đầu, “Đâu thể làm ra được trong chốc lát đâu. Dù có chế tạo ra rồi, cũng phải mấy thập niên sau mới có thể sử dụng thương mại được.”

Lý Phong Nhiên: “Vậy mà cậu còn chọn ngành này, thi nghiên cứu sinh hai lần.””

“Đúng vậy.” Tô Khởi chớp đôi mắt to, kiểu rất là đương nhiên, “Nếu bây giờ không ai làm, vậy vì vài thập niên sau vẫn không có cái gì hết ấy.”

Cậu chợt thấy cảm động, nói: “Cố lên. Thất Thất.”

Cô cuộn tròn nắm tay lại: “Cố lên!””

Làn gió cuốn những mảnh giấy vụn lướt qua chân.

Lý Phong Nhiên hỏi: “Ngày mai mấy giờ Thuỷ Tạp đến?”

“Ba giờ chiều!” Đôi mắt cô gái sáng lên, đèn đường rọi vào, giống hệt ngôi sao. Cô nói, “Vốn dĩ là ngày kia mới về, nhưng anh ấy về gấp.”

Nhắc đến Lương Thuỷ thì cô rất vui vẻ, rõ ràng là lạnh đến nỗi run bần bật, nhưng vẫn thả hai tay xuống, vui rạo rực, nói: “Cuối cùng cũng không phải yêu xa nữa rồi.”

Lý Phong Nhiên khẽ cười theo cô.

Cô rất vui vẻ, nhón chân, vô thức ngâm nga một giai điệu, là bài “Muốn trao em toàn bộ đoá hoa trên thế gian”. Giọng của cô gái rất mềm mại, ngâm nga rất hay.

Cô ngâm được nửa chừng thì định thần lại: “Phong Phong, sao sau này cậu không sáng tác nữa? Rõ ràng có tài năng đến vậy mà.”

“Phải luyện đàn, không có thời gian.” Lý Phong Nhiên nói, “Cậu thích bài này?”

“Thích chớ. Không phải tớ nói với cậu rồi sao, giống hương vị của mùa hè thời thơ ấu.” Tô Khởi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, hơi híp mắt, như nhớ lại chuyện cũ.

Hương vị của mùa hè thời thơ ấu.

“Cậu thật sự cảm nhạc rất tốt.” Cậu nói, “Nếu hồi đó kiên trì học đàn, không chừng cũng sẽ thành nghệ sĩ piano rồi.”

“Hết cách, người trong hẻm mình, tớ lúc này lúc kia nhất luôn.””

Xe buýt chầm chậm đến, Tô Khởi vẫy tay với cậu: “Tớ về nha Phong Phong.”

“Ừm.” Cậu đứng tại chỗ, vẫy tay với cô, nói, “Về tới nhà thì nhắn tin.”

“Biết rồi.”

Bên trong xe buýt sáng trưng, cô tìm chỗ ngồi, rồi lại vẫy tay với cậu.

Cậu cười cười, hạ tay xuống, nhìn xe buýt đi xa.

Đến khi đèn đuôi xe biến mất ở chỗ rẽ, Lý Phong Nhiên chậm rãi cúi đầu, bị gió thổi lạnh đến bỏ tay vào túi áo, chạm phải di động.

Cậu lấy ra nhìn thì thấy 8 giờ rưỡi tối, bây giờ ở Mỹ là buổi sáng.

Bên tai vang lên câu nói của Lộ Tử Hạo: “Lý Phàm thế này, ở cạnh nhau cũng giống yêu xa thôi.”

Trong lòng hơi nhói lên.

Như thể lúc nào không hay, lại giẫm lên vết xe đổ.

Ngón tay cậu bấm trên màn hình: “Đột nhiên hơi nhớ…“”, chữ “em” còn chưa đánh ra thì lại xóa hết, hỏi: “Đang làm gì vậy?

Vu Vãn chưa trả lời, lúc này đang trong phòng múa.

Lý Phong Nhiên bỏ di động vào túi, nhìn túi bánh trôi trong tay, suy nghĩ một lát, đi đến bệnh viện.

…..

Cách một bàn làm việc, Lý Viện Bình ngồi ở đối diện ăn bánh trôi.

Gần đây ông phải trực ban, nhiều ngày rồi chưa về nhà. Cô giáo Phùng đã chia phòng với ông hơn nửa năm nay, lần này thái độ dường như kiên quyết hơn mấy năm trước nhiều.

Hai bố con ngồi đối diện nhau, hồi lâu không nói chuyện. Trước giờ cả hai đều là ít nói.

Trên đường đến đây, Lý Phong Nhiên đã suy nghĩ rất nhiều chuyện để nói, nhưng giờ phút này đối diện với bố, nhìn mái tóc bạc của bố, chợt không biết nên nói gì.

Nhưng nào ngờ bác sĩ Lý lại ngẩng đầu: “Bố biết, con muốn nói chuyện mẹ muốn ly hôn với bố. Con yên tâm, bố sẽ giải quyết, không ảnh hưởng đến con đâu.”

Vậy là Lý Phong Nhiên hỏi: “Bố giải quyết thế nào?”

Lý Viện Bình không đáp lại được.

Lý Phong Nhiên nói: “Lần trước lúc hai người ồn ào đòi ly hôn, bố nói, bố còn thích mẹ.”

Lý Phong Nhiên cúi gầm đầu: “Bây giờ vẫn vậy.”

Lý Phong Nhiên nói: “Nhưng con không nhìn ra được gì hết.””

Lý Viện Bình sửng sốt, ngước mắt lên.

Dường như đây là lần đầu tiên ông nhìn con trai một cách rõ ràng như vậy, như thể đột nhiên, đứa nhỏ này đã trưởng thành rồi.

Ông nhìn cậu, giống như thấy bóng dáng mình lúc trẻ, im lặng, an tĩnh, cất giấu cảm xúc.

“Con nhìn ra bố Tô thích dì Anh Anh, bố Lâm luôn nhường nhịn dì Huỷ Lan, đến bộ Lộ cũng rất lấy lòng dì Yến Tử. Nhưng còn bố, thật sự thích mẹ sao?” Trên mặt chàng trai trẻ lộ ra nét nghi hoặc, “Tại sao thích một người, nhưng người khác lại không nhìn ra?””

Lý Viện Bình ngẩn người, sắc mặc người trung niên dưới ánh đèn có chút tái nhợt và tiều tuỵ. Ông xoa mặt, bất lực giải thích: “Phong Nhiên, bố bận quá. Hơn nữa, có nhiều người trời sinh không giỏi biểu đạt.”

“Vì bận, không giỏi biểu đạt, nên cứ vậy mà không quan tâm mẹ cả đời, để mẹ một thân một mình?”” Lý Phong Nhiên hỏi, “Lúc ở nhà, tại sao không nói thêm mấy câu giống bố Lâm, tại sao không tặng nhiều hoa như bố Tô? Nếu là không giỏi biểu đạt, thì bố à, bố may mắn lắm. Không giỏi biểu đạt, cũng chưa bỏ lỡ gì quá nhiều. Mẹ vẫn ở phía sau bố, con cũng trưởng thành rất tốt. Nhưng mà, nếu như bây giờ bỏ lỡ, lại không giữ lại, sau này có hối hận không? Hay là, bố cảm thấy bỏ qua lần này thì lần sau vẫn còn cơ hội thứ hai?”

“Thích, quan tâm, không bỏ được, cứ nói ra thôi. Một lần không được thì nói lần hai. Tại sao không nói?” Lý Phong Nhiên nhìn thẳng ông, đôi mắt vừa đen vừa trầm, “Bố không nói, người khác sẽ không thể biết tâm tình của bố. Người nhà cũng vậy. Không thể vì là người nhà mà cứ làm lơ. Vì chính là người nhà, là người thân nhất quan trọng nhất, mới càng phải biểu đạt chứ. Bố không nói, làm sao mẹ biết được là mẹ rất quan trọng đối với bố, con….”

Lời nói dừng lại bên miệng. Cậu rũ mắt, chợt bình tĩnh lại, như là đã nói xong rồi.

Lý Viện Bình câm lặng, không biết là bất ngờ trước con trai vốn luôn ít nói thế mà lại thao thao bất tuyệt, hay là bị những câu này chạm đến đáy lòng.

Ông nhìn con trai mình, trẻ tuổi, kiên nghị, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh, chỉ là trong mắt có nét đau thương như thoáng qua. Ông không biết, rốt cuộc con trai đang nói về quan hệ của vợ chồng ông, hay là quan hệ giữa hai bố con.

Ông cúi đầu, khuấy những miếng bánh trôi dưới đáy, gật gật đầu: “Bố biết rồi. Bố sẽ cố hết sức đền bù. Bố thật sự đã phớt lờ mẹ con quá nhiều.””

Lý Phong Nhiên không nói nhiều. Chờ ông ăn xong, cậu dọn chén, đứng dậy đi.

“Phong Nhiên….” Bố gọi cậu.

“Dạ?” Cậu quay đầu lại.

“Thật ra bố….”

Bốn mắt nhìn nhau. Bác sĩ Lý hé miệng, vẻ mặt hơi lúng túng và ngại ngùng, nói: “…. rất tự hào về con. Cũng rất…. xem trọng con….”

Vẻ mặt Lý Phong Nhiên thả lỏng một chút, biết thật ra ông muốn nói yêu mình.

“Về nhà sớm chút.” Cậu ra cửa.

Bác sĩ nhìn cửa văn phòng đóng lại, dựa vào ghế dựa, một lúc sau, hai mắt ngấn nước.

Lý Phong Nhiên ra khỏi bệnh viện, gió lạnh ập đến, di động trong túi rung lên.

Cá viên nhỏ: “Tập múa đó. Lạ nha, sao nhắn tin cho em lúc này?

Lý Phong Nhiên đánh ra mấy chữ: “Nhớ em.

Gửi đi.

Không hề do dự.

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

[Hồi trước có đăng đoạn ngắn này trên Wechat, sợ có nhiều chị em chưa đọc được, bây giờ bổ sung ]

[Câu chuyện nhỏ thời thơ ấu]

Sau lần đầu cầm đá thất bại, nhóm bố mẹ không chịu bỏ cuộc, quyết định thử lần hai.

Khang Đề gọi cả bọn nhỏ đang chơi xe trượt tới, lấy mấy viên đá trong tủ lạnh ra, nói: “Chúng ta thử lại lần nữa, xem mấy đứa cầm được bao lâu.”

Mấy đứa trẻ nhìn nhau, Lương Thuỷ nói: “Sao lại phải cầm đá nữa vậy?””

Trình Anh Anh nói: “Kiểm tra mấy đứa có ý chí không.””

Lộ Tử Hạo khẽ hỏi Lâm Thanh: “Ý chí là gì?”

Lâm Thanh rối rắm suy nghĩ trong chốc lát, đáp: “Tớ hiểu, nhưng tớ không biết nói thế nào.”

Tô Khởi tinh nghịch đòi điều kiện: “Khen thưởng gì vậy ạ?””

Trình Anh Anh trừng mắt với cô bé, Tô Khởi le lưỡi.

Khang Đề nói: “Cầm lâu nhất được một trăm tệ.”

Bốn đứa trẻ cùng kêu lên: “Wow!” Lý Phong Nhiên nhìn lên rồi nhìn xuống.

Lộ Tử Hạo lập tức giơ tay: “Con có thể cầm năm phút!”

Tô Khởi không chịu thua: “Con được tám phút luôn!”

Lương Thuỷ trợn hai mắt, nói: “Hai cậu ngốc hả? Tớ thấy một phút hai cậu cũng chịu không nổi rồi.””

Tô Khởi nói: “Ờ ờ ờ cậu giỏi nhất, cậu có thể cầm trong 80 phút.”

(Editor: =))))) buồn cười bà Thất chuyên gia nói quá =)))))

Lương Thuỷ nói: “80 phút thì đá tan hết rồi đồ ngốc!”

Phùng Tú Anh bật cười, trong sách có nói Lưu Diệc Đình có thể cầm tận tám phút.

“Được rồi, xoè tay ra hết nào.”

Năm bàn tay nhỏ cùng xoè ra, Khang Đề lần lượt thả năm viên đá vào tay chúng. Tay bọn trẻ co rúm lại một chút, nắm chặt.

Tô Khởi và Lộ Tử Hạo làm lố nhất, nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ, Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên thì rất bình tĩnh.

Các bậc phụ huynh háo hức nhìn con mình. Người lớn trong hẻm Nam Giang vẫn luôn cho thuận theo tự nhiên, rất ít khi so đo hay tạo áp lực cho bọn trẻ, nhưng trong hoàn cảnh này, cũng không khỏi hy vọng con có chí thi đua.

Nhưng chưa đến một phút, Tô Khởi đã kêu ai oán. Cô bé hít hà, nhảy dựng lên tại chỗ.

Trình Anh Anh căng thẳng, sợ cô bé buông tay đầu tiên. Tô Khởi quay sang nhìn vẻ mặt không chịu thua của đám bạn, lại nhíu mày nhẫn nhịn.

Cô bé hô lên: “Được năm phút chưa á?!”

“Mới có một phút.” Lý Viện Bình nói.

“Cố lên nha mấy đứa!” Lâm Gia Dân nắm tay thành quyền, cổ vũ bọn trẻ.

Tô Khởi tuyệt vọng trợn mắt, quay sang hỏi Lương Thuỷ: “Thuỷ Tạp, tay cậu đau không?”

Lương Thuỷ nghiến răng, nói: “Đau.” Cậu ngẩng đầu nhìn trời, phân tán chú ý.

“Tụi mình đây là đang giết hại lẫn nhau.” Tô Khởi nói, “Hay là giờ tụi mình buông tay hết, rồi một trăm tệ đó, mỗi đứa hai mươi tệ. Thấy sao?” Cô bé vui vẻ nói.

Lương Thuỷ nói: “Giọng cậu có cần lớn hơn chút nữa không?”

Tô Khởi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt “một lời khó nói hết” của người lớn, nhất là của Trình Anh Anh, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Cô bé cảm thấy khí lạnh thấm vào xương cốt, đau như muốn gãy tay luôn.

Lúc này Lộ Tử Hạo la lên: “Không được, cọn chịu hết nổi, tay sắp gãy luôn rồi.”” Cậu bé ném viên đá, mở miệng hà hơi vào lòng bàn tay. Trần Yến bật cười, không thấy bất ngờ lắm, đi đến sờ sờ tay con trai.

Bốn đứa trẻ còn lại tiếp tục cắn răng kiên trì.

Lâm Thanh cũng rất đau khổ, cắn môi tái nhợt, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, buông ra.

Lâm Gia Dân cười nói: “Ba phút, giỏi quá!”

Nhưng Lâm Thanh rất buồn.

Trình Anh Anh thì rất bất ngờ — không ngờ Tô Khởi lại có thể kiên trì đến tận lúc này.

Tô Khởi không nhảy không kêu, mặt nhăn mày nhó, ôm tay ngồi xổm xuống đất, gào lên: “Con sắp chết rồi nè!”

Lý Phong Nhiên rũ mắt nhìn cô bạn, tay cô bé đỏ bừng vì lạnh. Cậu nhìn bàn tay đã tê rần của mình, bỗng nhiên, không nói gì mà buông tay ra. Cục đá rơi xuống đất.

Phùng Tú Anh thầm thở dài, hơi thất vọng.

Bây giờ còn lại Tô Khởi và Lương Thuỷ. Tô Miễn Cần rất bất ngờ, cổ vũ cho con gái, nhưng Trình Anh Anh thì lại nhíu mày nói: “Được rồi Thất Thất, giỏi lắm rồi. Nhịn không được nữa thì thôi đi con.”

Tô Khởi không chịu. Cô bé ngồi dưới đất, nước đá tan ra nhỏ từng giọt xuống qua khe hở ngón tay. Cô bé ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng: “Đau chết tui rồi!””

Môi Lương Thuỷ trắng bệch, giọng điệu khiêu khích, nói: “Vậy cậu bỏ tay ra đi!”

“Tớ không!” Tô Khởi hét lớn với cậu để phát tiết, lại đau không chịu nổi, nước mắt rơi xuống, khóc ròng, “Tay tớ sắp gãy rồi. Hu hu.”

Cô bé vừa khóc vừa lải nhải, nhưng không chịu buông tay, khi nhịn không được nữa thì đạp chân lung tung xuống đất.

Đã năm phút trôi qua.

Trình Anh Anh đau lòng không thôi: “Thôi con, đừng cầm nữa. Mẹ thưởng cho con một trăm tệ được không?”

“Con không chịu!” Cô bé khóc hu hu, “Con không chịu đâu, con muốn thắng Thuỷ Tạp.”

Lương Thuỷ nhìn Tô Khởi một lát, thở dài, không nói câu nào cả, chợt thả lỏng tay.

Tô Khởi vừa nhìn thấy, trong mắt vẫn còn nước mắt, nhưng đã lập tức nín khóc mỉm cười: “Con thắng rồi!” Cô bé quăng viên đá, cười ha ha: “Con thắng rồi!”

Kết quả này làm người lớn bất ngờ vô cùng.

Thẩm Huỷ Lan nói: “Không ngờ Thất Thất thắng nha.”

Khang Đề cũng nói: “Em còn tưởng con bé quăng đầu tiên ấy chứ.”

Khang Đề cho Thất Thất một trăm tệ như đã hứa. Thất Thất đổi tiền lẻ với mẹ, quay lại với đám bạn, đưa hai mươi tệ cho Lương Thuỷ, nói: “Cảm ơn cậu nha Thuỷ Tạp.”

Vẻ mặt Lương Thuỷ lúng túng: “Gì đó?”

“Tớ biết lúc nãy cậu nhường tớ, đúng không?”

“Không có.” Lương Thuỷ hừ đáp, “Tự mình đa tình.”

“Có! Tớ biết đó!” Tô Khởi nhét tiền vào lòng bàn tay cậu.

Lý Phong Nhiên nhìn cô bé một cái, không nói gì.

Tô Khởi đưa cho ba người còn lại mỗi người hai mươi tệ, nói: “Chia nhau nè!”

Lâm Thanh nhận tiền, vẻ mặt tiếc nuối không vui ban nãy đã nguôi ngoai. Lộ Tử Hạo không để ý, tự dưng được hai mươi tệ, khỏi nói cũng biết cậu vui thế nào.

Trong nhà, cả nhóm người lớn thở dài ngao ngán, không có đứa nào vượt qua tám phút cả. Nhưng Lưu Diệc Đình lại làm được, xem ra mấy đứa nhỏ nhà họ không có tiềm năng vào Harvard rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN