Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang
Chương 8-2: Phản nghịch là một loại thái độ (2)
Người Trần Sa Lâm muốn đánh là Lâm Thanh.
Cô thích một nam sinh học lớp 9, nhưng nam sinh kia thích Lâm Thanh. Theo lời Phó Thiến, cậu ta đã không ưa Lâm Thanh từ lâu. Hồi năm lớp Sáu, Trần Sa Lâm lúc nào cũng làm khó Lâm Thanh, như trên hàng lang sẽ cố ý đâm sầm vào Lâm Thanh, cạo sơn xe cô, còn đòi tiền cô.
Tô Khởi vừa chạy về phía sân thể dục vừa tức điên lên: “Sao cậu không nói sớm với tớ?!”
Phó Thiến oan ức cực kỳ: “Tớ tưởng cậu biết rồi? Tớ tưởng Lâm Thanh sẽ nói với mấy cậu chứ!”
Cổ họng Tô Khởi nghẹn lại, tức giận đến mức máu dồn lên não, dường như điên lên mà chạy đến phía sau sân thể dục. Ở góc sân có một toà tháp nước, sau lưng toà tháp nước đó là một khu đất hoang, bên cạnh núi Yến. Ngày thường không có người qua lại, là chỗ mà mấy học sinh quậy chuyên tính sổ.
Phó Thiến chạy được một nửa thì không dám bước đến. Cả người Tô Khởi vọt đến sau tháp nước thì thấy cả đám Trần Sa Lâm đứng thành một vòng tròn, một mình Lâm Thanh cúi đầu đứng ở giữa vòng tròn, giống như con nai bị chó săn bao vây.
Trần Sa Lâm không biết nói câu gì mà đi đến chỗ Lâm Thanh. Tô Khởi hét lớn: “Lâm Thanh!”
Cả đám nhìn qua, Tô Khởi lao vào giữa vòng tròn, một tay kéo Lâm Thanh ra sau để bảo vệ bạn, trên mặt toàn là mồ hôi, thở hổn hển, nói lớn: “Các người làm gì?!”
Trần Sa Lâm khoanh tay, lạnh nhạt nói: “Dạy cậu ta một chút, có ý kiến?”
“Có ý kiến đó!” Tô Khởi chạy đến nỗi hơi sốc hông, tay chống ở eo, vẫn cố nói lý: “Dạy gì chứ? Cậu cũng đâu phải giám thị. Với lại cậu ấy chọc cậu chỗ nào, cậu làm gì mà bắt nạt cậu ấy?”
“Thấy cậu ta khó ưa. Cả ngày làm cái bộ mặt kiêu ngạo lạnh lùng, làm cái mặt đĩ đó, bà đây nhìn là muốn đánh.” Trần Sa Lâm chửi một câu thô tục, vô cùng hung dữ.
Câu thô tục đó làm Tô Khởi rùng mình.
Lúc này cô mới thật sự ý thức được tình huống hiện tại – Trần Sa Lâm không phải bạn học của mình, cô ta là đồ lưu manh. Cả bọn đó cũng thế.
Cô bỗng nhiên sợ hãi, lỡ mà có đánh thật, cô với Lâm Thanh sẽ bị đánh vô cùng thảm.
Tay cô vô thức nắm chặt lấy tay Lâm Thanh, lòng bàn tay đổ đầy mô hôi nóng mồ hôi lạnh.
Cô cố gắng làm giọng mình nghe không quá yếu ớt, nói: “Đều là bạn cùng lớp với nhau, học với nhau ba năm lận, không cần phải thế, đúng không?”
Trần Sa Lâm không trả lời ngay, như đang suy xét điều gì.
Tô Khởi và Lâm Thanh đứng yên tại chỗ, tim đập thình thịch.
“Được.” Trần Sa Lâm nói, “Tôi tát cậu ta hai cái thì chuyện này xong.”
Cả người Lâm Thanh cứng đờ.
Sắc mặt Tô Khởi trắng bệch, sự giận dữ hiện lên trong mắt cô. Cô nhìn chằm chằm Trần Sa Lâm, nói từng câu từng chữ: “Không được!”
Trần Sa Lâm không ngờ Tô Khởi lại có gan trả lời mình như thế, sắc mặt cô ta càng khó coi hơn, khinh miệt nói: “Vậy tôi đánh luôn cả cậu.”
Lâm Thanh kéo kéo Tô Khởi, đi về phía trước, nói: “Thất Thất….”
Tô Khởi biết cô muốn nói gì, đột nhiên dùng sức kéo bạn mình về phía sau, lại đứng che Lâm Thanh, nói: “Nếu mấy người đánh tôi, tôi sẽ đánh lại!”
Trần Sa Lâm dường như vừa nghe xong chuyện cười: “Cậu đánh thắng tụi này?”
“Đánh không thắng. Nhưng tôi sẽ đánh miết luôn!” Phẫn nộ, sợ hãi, thù hận, căng thẳng —— Tô Khởi kích động đến nỗi mặt chuyển sang màu xanh, nói, “Sau này bất cứ lúc nào gặp các người, lúc tập thể dục hay tan học, lúc lên lớp, tôi vừa thấy là đánh ngay. Hôm nay các người có nhiều người, nhưng lớp Văn ngày mai thì sao, lúc tập thể dục ngày kia thì sao, tiết thể dục ngày kia nữa thì sao? Dù sao mặt tôi cũng siêu cấp dày, sau này tôi vừa thấy cậu là đánh. Tôi sẽ cắn tay cậu cắn tai cậu, kéo tóc cào mặt cậu, xé quần áo cậu. Cho dù lúc đó có giáo viên, dù đang trong giờ học thì tôi cũng sẽ xử như thế. Là cậu đánh tôi trước, tôi không hết giận nên thấy cậu một lần là đập cậu một lần. Ngay cả khi đập gãy bàn ghế trong lớp hay bị cả trường nhìn ở sân đi nữa, tôi cũng sẽ lôi cậu vào bùn mà đánh. Giáo viên tới cũng không có tác dụng! Bạn bè có lôi ra cũng lôi không được tôi!”
Cô hung dữ nhìn về phía những sữ sinh khác.
“Còn các người nữa, nếu ai dám đánh tôi thì tôi sẽ quấn lấy các người suốt ba năm cấp 2. Không, sau này lên cấp 3 hay ra đường thấy các người, tôi cũng sẽ lôi các người lăn vào đống rác mà đánh! Không tin thì thử đi!”
(Editor: quá đã Thất Thất ơi!!!)
Lần này, mấy nữ sinh lưu manh đều ngẩn người, rõ ràng có chút do dự. Người ác càng sợ người ác hơn. Họ trao đổi ánh mắt với nhau, không muốn bị con người giống chó hoang này quấn lấy.
Sắc mặt Trần Sa Lâm cứng đờ, mặt đen như mây đen dày đặc.
Tô Khởi nghênh cổ trừng mắt nhìn cô ta, tuyệt đối không để chính mình thua về khí thế. Cô bỗng liếc mắt nhìn xung quanh, nhanh chóng nhặt lên một viên gạch làm tư thế phòng thủ, ngón tay khẩy khẩy viên gạch, khớp xương níu chặt đến trắng bệch.
Yên tĩnh.
Không một ai lên tiếng.
Trần Sa Lâm hung tợn nhìn Tô Khởi một lúc lâu, một câu cũng không nói, bỗng rời đi. Mấy nữ sinh khác thấy thế cũng nhanh giải tán.
Bọn họ vừa đi, bả vai Tô Khởi liền sụp xuống, hai chân run run.
Lâm Thanh nghẹnh ngào: “Thất Thất……”
“Đừng nói gì hết! Chạy mau.” Tô Khởi sợ tới mức cả người run lên, một tay cầm gạch, một tay kéo bạn về hướng có người, “Tớ sợ tụi nó đổi ý quay lại đánh bọn mình!”
Trên đường về nhà, Lộ Tử Hạo nghe được chuyện này, tức đến nỗi chỉ nói được: “Sao lúc nãy các cậu không tìm tớ!” Cậu đạp xe đến nửa đường thì không chịu đi nữa, “Bây giờ mấy con nhỏ đó ở đâu!”
Tô Khởi: “Không thấy từ lâu rồi. Hồi nãy tớ sợ muốn chết, tưởng là bị đánh thật rồi chứ.”
Lộ Tử Hạo nói: “Nó dám?! Thanh Thanh, cậu đừng sợ, lần sau nó con nhỏ đó thật sự dám đánh cậu thì cậu nói tớ biết, tớ đi dạy nó —— không được, ngày mai tớ đi tìm nó luôn!”
“Đừng mà!” Lâm Thanh cuống quýt ngăn Lộ Tử Hạo, “Giải quyết xong rồi, không sao nữa đâu mà.” Lâm Thanh gấp đến nỗi đổ mồ hôi. Cô sợ nếu có con trai can dự vào, chuyện lớn lên, nhỡ Trần Sa Lâm lại tìm anh trai chị gái lớp lớn đến đánh Lộ Tử Hạo thì sao? Lúc đó phải làm sao đây?
Lộ Tử Hạo không giống với Lương Thuỷ. Tuy cậu ấy hoạt bát hiếu động, nhưng thân người nhỏ gầy, lại là mặt búng ra sữa, nếu trở thành mục tiêu ăn hiếp của tụi lưu manh thì càng chết nữa.
“Thất Thất đã nói chuyện rõ ràng với họ rồi. Cô ta chắc sẽ không tìm bọn tớ nữa đâu.”
Tô Khởi thấy bộ dạng sốt ruột của Lâm Thanh, bỗng suy nghĩ cản thận. Nếu Lộ Tử Hạo đi tìm Trần Sa Lâm, bảo đảm chuyện sẽ lớn lên, kéo bè kéo lũ đến đánh nhau luôn không chừng. Cô vội nói: “Đúng rồi. Nghe Thanh Thanh, trước hết cứ như thế đi. Nếu sau này bọn họ lại đến gây chuyện thì tụi tớ sẽ đến nói với cậu được không?”
Hai người nói hơn nửa ngày mới trấn an được Lộ Tử Hạo. Lộ Tử Hạo nói: “Lần sau xảy ra chuyện như thế nữa thì các cậu nhất định phải tìm tớ trước đó.”
“Chắc chắn luôn.”
Lộ Tử Hạo lúc này không để tâm vào chuyện vụn vặt nữa. Một lát sau, cậu nói: “Thất Thất, nhìn không ra nha, gan cậu cũng lớn thật.”
Tô Khởi vốn có chút sợ hãi, bây giờ nghe cậu nói như thế thì lập tức kiêu ngạo: “Từ nhỏ tớ đã lớn gan rồi, biết sợ bao giờ đâu?”
“Tớ không phải nói cái kiểu gan đó, ý tớ là dũng khí á.” Lộ Tử Hạo nói.
Tô Khởi không hiểu.
Lộ Tử Hạo cũng không giải thích, lại dặn thêm lần nữa: “Thanh Thanh, Thất Thất, hai cậu có chuyện gì thì nhất định phải nói cho tớ biết. Không được để người khác bắt nạt hai cậu, biết không? Thuỷ Tử với Lý Phàm không có ở đây, chỉ có tớ có thể bảo vệ hai cậu. Nếu tớ bảo vệ không tốt thì hai người họ sẽ mắng tớ.”
“Biết rồi mà. Sao mà dong dài thế.”
Lúc vừa vào hẻm Nam Giang, Tô Khởi nhìn thấy chú mèo kia lại đang liếm mông ở đầu hẻm. Cô giữ chặt Lâm Thanh: “Thanh Thanh, tụi mình chơi với Chiêm Chiếp xíu nha.”
Chú mèo hoang kia đến Nam Giang hơn một năm rồi, Tô Khởi đặt tên cho nó là Chiêm Chiếp.
Hai người dừng xe lại, ngồi xổm xuống sờ lông Chiêm Chiếp.
Tô Khởi nói: “Thanh Thanh, cậu đừng buồn nữa nhé? Là bọn Trần Sa Lâm sai, không liên quan gì đên cậu. Cậu không cần ngày nào cũng buồn nhé.”
Lâm Thanh ngước mắt nhìn bạn mình, khẽ gật đầu.
Tô Khởi lại moi moi cái đuôi của Chiêm Chiếp: “Mấy người đó, sau khi học cấp 2 xong sẽ làm gì thì chả ai biết. Nhưng học cấp 2 xong cậu làm gì thì tớ biết.”
Lâm Thanh nhìn chằm chằm Tô Khởi.
Tô Khởi ngẩng đầu lên, tự hào nói: “Cậu sẽ lên cấp 3, rồi vào đại học, sau này sẽ trở thành hoạ sĩ. Thanh Thanh, tuy tụi mình là lớp năng khiếu, nhưng không có bao nhiêu người có thể trở thành nhà nghệ thuật đâu, tuy vậy, cậu sẽ là một trong số đó. Vì vậy cậu phải chăm chỉ vẽ tranh, đừng có buồn bã, được không? Cậu yên tâm đi, trước khi cậu trưởng thành thì tớ sẽ bảo vệ cậu. À không đúng, cậu trưởng thành rồi tớ cũng sẽ bảo vệ cậu.” Tô Khởi nắm chặt tay Lâm Thanh.
Lâm Thanh sửng sốt.
“Meo~” Chiêm Chiếp meo một tiếng.
Tô Khởi: “Cậu xem, Chiêm Chiếp cũng nói đúng đó!”
“Ừm.” Lâm Thanh cũng nắm chặt tay Tô Khởi.
Tuy nói thế nhưng ngày hôm sau, lúc Tô Khởi và Lâm Thanh bước vào lớp thì trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nhưng Trần Sa Lâm không tỏ ra bất kỳ cảm xúc nào với hai người, cứ như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra.
Chiều hôm đó, khi đang ở phòng tập múa, Trần Sa Lâm còn giúp Tô Khởi nhặt giày múa lỡ bị người khác đá ra xa, còn thuận miệng nói mấy câu: “Sao giày múa của cậu không giống bọn tôi vậy, phía trên có nơ con bướm nữa.”
Tô Khởi nói: “Tôi thích nơ con bướm, mẹ tôi lấy dây màu hồng may lên cho tôi.”
Trần Sa Lâm “ờ” một tiếng, không nói tiếp nữa.
Chuyện này cứ như được giải quyết trong hoà bình như thế. Nhưng trong lòng Tô Khởi cứ cảm thấy rầu rĩ.
Cô biết thật ra Lâm Thanh rất khó chịu rất sợ hãi, nhưng cô ấy lại không nói gì nhiều. Cái chuyện này ngẫm lại thì thấy rất mất mặt, ngại mở miệng.
Mà việc Tô Khởi càng không thể lý giải đó là, vì sao lại xảy ra chuyện như thế?
Mấy người trước kia bị Trần Sa Lâm bắt nạt thì cô đều làm như không thấy, không để ý quá nhiều. Bây giờ chuyện này lại xảy ra với bạn thân nhất của cô, cô cảm thấy rất khổ sở.
Tại sao lại như vậy? Từ nhỏ mẹ đã nói với cô rằng thế giới có người xấu, phải cẩn thận với người xấu. Nhưng trong lòng cô, hình tượng người xấu vẫn luôn là người lớn cơ.
Vì sao trường cấp 2 cũng sẽ có người xấu? Vì sao giữa những bạn cùng lứa của cô cũng có người xấu?
Bọn họ đã là người xấu từ nhỏ rồi sao? Nếu không thì họ trở nên hư hỏng lúc nào?
Mấy vấn đề này Tô Khởi nghĩ không ra. Bởi vì nghĩ không ra nên cô rất khó chịu.
Cô đột nhiên rất nhớ Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên, giống như từ sau khi họ đi thì thế giới vận động rất không giống bình thường.
Hôm đó cô sang đưa mấy quả quýt cho Khang Đề, đúng lúc Khang Đề đang gọi điện thoại cho Lương Thuỷ, đưa máy cho Tô Khởi nói với Lương Thuỷ vài câu.
Tô Khởi cầm ống nghe, bỗng nhiên thấy rất buồn. Lương Thuỷ ở đầu bên kia vẫn đang ghét bỏ: “Con không có chuyện gì muốn nói với cậu ấy hết, phí tiền điện thoại.”
Tô Khởi không mở miệng.
Trong điện thoại lập tức vô cùng yên tĩnh.
Lương Thuỷ vốn chỉ là nói giỡn, nghĩ rằng Tô Khởi sẽ giận dỗi hét lại. Cậu ngạc nhiên, cho rằng đầu bên kia không có ai, nói: “Alo?”
“Thuỷ Tạp,” giọng Tô Khởi rất thấp, “Khi nào cậu quay về á?”
“Ai ăn hiếp cậu?” Lương Thuỷ nói, “Lộ Tử Hạo đâu? Cậu ấy không lo à!”
“Không có!” Tô Khởi vội nói, “Tớ thấy chán quá thôi.”
“Xem ra không có tớ thì cậu không vui vẻ lắm ha.” Lương Thuỷ nói.
“Quỷ tự luyến.” Tô Khởi hừ một tiếng, hỏi, “Cáp Nhĩ Tân chơi vui không?”
“Cũng được, tớ lại đâu phải đến đây chơi.” Lương Thuỷ nói Cáp Nhĩ Tân rất lớn, có rất nhiều nhà kiểu ngước ngoài, lại nói những vận động viên đến tập huấn với cậu đều đến từ khắp Trung Quốc.
Hai người Đông Tây Nam Bắc tán dóc một hồi, nói đến cuối cùng, Tô Khởi chợt nói: “Thuỷ Tạp, cậu đừng làm người xấu.”
“Người xấu cũng rất ngầu.” Thiếu niên Lương Thuỷ không để ý nói.
“Không có ngầu xíu nào hết á, ngu ngốc!” Tô Khởi nói, giận vô cùng, “Nếu cậu biến thành người xấu thì tớ sẽ nghỉ chơi với cậu luôn.”
“Nghỉ chơi thì nghỉ chơi. Nếu tới là người xấu rồi thì điều đầu tiên tớ làm chính là nghỉ chơi cậu.”
Tô Khởi giận đến cúp luôn điện thoại.
Khang Đề không biết hai đứa nãy giờ nói chuyện vui vẻ, vô cớ lại cãi nhau. Thế nhưng hai đứa vẫn luôn như thế, cãi rồi hoà, hoà rồi cãi, cũng không cần quá để ý.
Tô Khởi tức giận đi ra cửa, gặp phải một người đẹp trai bước vào Lương gia. Cô cảnh giác nhìn người đó mấy lần, ai ngờ rằng người đó lại cười với mình.
Người đó cười đẹp quá đi, Tô Khởi ngưng cảnh giác người đó ngay lập tức.
Hình như cô đã thấy người đó rồi, rất nhiều lần.
Cô càng nghĩ càng thấy không đúng, sau khi về nhà thì nói với Trình Anh Anh, có một người kỳ lạ vào hẻm, toàn đến Lương gia thôi.
Trình Anh Anh nói: “Con nít con nôi ở đâu lắm chuyện như thế, không phải chuyện con nên quan tâm.”
Thế nên Tô Khởi mặc kệ. Nhưng mấy ngày sau, khi cô tan học về nhà thì thấy Trình Anh Anh đang nói chuyện với người đàn ông kia, giống như rất thân quen. Những người lớn khác trong hẻm hình như đều biết người đó.
Tối hôm đó, Tô Khởi bất thình lình hỏi: “Dì Khang Đề muốn tìm bố dượng cho Thuỷ Tạp hả mẹ?”
Trình Anh Anh vẫn nói câu kia: “Chuyện người lớn, con nít đừng quan tâm.”
“Thuỷ Tạp nhất định sẽ tức giận đó, rất giận rất giận luôn!” Tô Khởi bỗng nhiên phẫn nộ nói. Đối với cô, đó chính là phản bội. Dì Khang Đề nhân lúc Lương Thuỷ không có ở nhà thì đem bố dượng về.
Trình Anh Anh ngẩn người, suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: “Con cảm thấy Lương Thuỷ sẽ phản đối sao? Thằng bé nói với con à?”
“Không có! Nhưng con biết. Cậu ấy nhất định sẽ rất đau lòng!” Tô Khởi bi phẫn nói, “Thuỷ Tạp đáng thương quá! Người lớn các mẹ xấu quá luôn á!”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!