Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em
Chương 3
Các bác sĩ trong bệnh viện bộ binh đương nhiên không nghe theo lời của Hình Khắc Lũy để đến đây. Do bệnh viện là tuyến dưới của quân khu nên họ liền đưa ra văn bản yêu cầu các bác sĩ trong viện: Trừ những ai xuất thân là lính thì tất cả những người chưa đủ kinh nghiệm làm bác sĩ sẽ phải tham gia huấn luyện tân binh trong một tháng, hơn nữa nếu kiểm tra thành tích không đạt yêu cầu thì sẽ phải huấn luyện lại. Cho nên dù không phải là quân nhân chính quy nhưng Mễ Kha vẫn phải chấp nhận lệnh nhập ngũ cũng như chấp hành các luật lệ nghiêm ngặt tại quân khu.
Lệnh tắt điện vang lên, cả quân khu chìm trong đêm tối. Tuy rất mệt mỏi nhưng Mễ Kha lăn lộn nhiều lần vẫn không thể ngủ được. Trong đầu lại không tự chủ nghĩ đến lúc trở lại kí túc xá, điện thoại hiện tin nhắn với nội dung vô cùng đơn giản: “Kiên trì, chờ em”. Tuy chỉ có 4 chữ nhưng lại vô cùng mạnh mẽ làm cho Mễ Kha cảm thấy như có nguồn khích lệ lớn lao. Mặc dù số máy lạ lại không ghi tên nhưng Mễ Kha vẫn thấy có chút quen thuộc. Đó có thể là ai? Mễ Kha nằm trên gối với đầy nghi vấn, cô mượn ánh sáng từ ánh trăng bên ngoài mà nhìn vách tường đến thất thần.
Nghiên San cũng không thể ngủ được, cô chờ đến khi Mễ Kha lăn lộn không biết bao nhiêu lần trên giường mới ló đầu ra hỏi: “Thiếu tá giữ cậu lại làm gì vậy?”
Mạch suy nghĩ bị cắt đứt, Mễ Kha mới hoàn hồn mà nhớ đến khuôn mặt nghêng ngang, tươi cười của Hình Khắc Lũy.
Biết trả lời sao đây? Chuyện giữa cô và anh không phải một hai câu là có thể nói xong. Tuy cô không thể nói ra miệng nhưng anh cũng là ân nhân cứu mạng cô. Ngoại trừ lần đó ra thì anh ta thật sự rất lưu manh. Mễ Kha suy nghĩ không biết phải trả lời thế nào thì phát hiện mấy giường bên tiếng ngáy to đều biến mất. Hóa ra đây là nghi vấn chung của toàn bộ nữ tân binh.
Sau một lúc lâu im lặng, Mễ Kha mới ỉu xíu giúc vào trong chăn, nhỏ giọng nói: “Phạt đứng!” Hình như lo lắng mình trả lời không thuyết phục, Mễ Kha lại bổ sung một câu: “Phạt tớ vì tớ nói nhiều.”
Người nói vô tâm, người nghe có ý. Mặc kệ Nghiêm San cho rằng câu nói của cô là một câu hai nghĩa, cô bắt đầu buồn ngủ rồi.
Kí túc xá lại một lần nữa rơi vào im lặng, dưới ánh trắng nhè nhẹ, Mễ Kha ngủ một giấc không mộng mị.
Doanh trại tân binh tuân theo nguyên tắc chia ra 2 đội nam và nữ, yêu cầu các nam binh tập luyện cùng một chỗ với Mễ Kha và các nữ binh khác. Tự phân chia sân rồi tự mình tập luyện, tác chiến. Chịu trách nhiệm huấn luyện và chỉ đạo trong cả quá trình là Hình Khắc Lũy và doanh trưởng của trại tân binh. Hình Khắc Lũy với khả năng tác chiến của mình đã nổi tiếng lẫy lừng khắp các sư đoàn, thậm chí là cả các đoàn quân. Thêm vào đó người có biệt danh “Hổ mặt cười” này huấn luyện tân binh vô cùng nghiêm khắc nên doanh trưởng Lý Bình không dám lơ là, chậm trễ.
Thân là quân nhân chuyên nghiệp lại thêm bị Hách Nghĩa Thành ra lệnh bắt đến đây nên đương nhiên anh sẽ không đặt toàn bộ tinh thần vào các nữ binh. Nếu không phải nguyên nhân vì Mễ Kha thì anh cũng sẽ không cả ngày lo lắng cho các nữ binh ở đây. Cho nên bắt đầu từ ngày thứ hai đến đây hình Khắc Lũy liền dựa vào kế hoạch huấn luyện nam binh mà tính toán tiến hành cuộc kiểm tra. Về phần anh, không rõ có mưu đồ riêng hay không nhưng nếu không làm thế thì cũng không thể tin các nữ binh này có thể xếp được đội ngũ hình vuông.
Cường độ huấn luyện của nữ binh so với cường độ của nam binh đã giảm đi rất nhiều, thế nhưng thể lực của Mễ Kha vẫn giảm sút rất nhiều. Lần đầu tiên hoàn thành 5km chạy việt dã, Mễ Kha cảm thấy sức chịu đựng của mình đã đến cực hạn. Cô nhanh chóng xuất hiện các triệu chứng như hoa mắt chóng mặt rồi ngất xỉu ngay tại thao trường.
Gần đến buổi trưa, khi Hình Khắc Lũy đang huấn luyện các nam binh về hướng vuông góc, đang nói với bọn họ đừng có mong là anh sẽ nương tay thì phía bên kia lại vô cùng tán loạn. Anh bực mình quay đầu lại, tầm mắt đảo qua từng người, trong lúc anh đang không tìm thấy bóng dáng kia thì lông mày anh chợt cau lại.
Hình Khắc Lũy yêu cầu Nghiêm San hô giải tán cho Mễ Kha có không khí để thở đồng thời đưa tay ấn vào huyệt nhân trung của cô. Thế nhưng các nữ binh đều không áp dụng kiến thức y học thông thường mà ngược lại trong lúc cấp bách lại tập trung vây quanh Mễ Kha, làm cản trở việc cấp cứu cho cô.
Lúc này một giọng nói trầm thấp vang lên: “Tránh ra”. Lời còn chưa dứt thì Hình Khắc Lũy đã đi tới hỗ trợ.
Khi anh nhìn thấy khuôn mặt đang trắng bệch như giấy kia, anh lập tức lạnh lùng hô lệnh giải tán rồi sau đó cúi người xuống ôm cô chạy một mạch đến phòng y tế.
Mễ Kha mở mắt thấy mình đang tựa vào người Hình Khắc Lũy thì cảm thấy tỉnh táo, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chợt đỏ bừng, Mễ Kha cố gắng giùng giằng ngồi thẳng người dậy, cúi đầu cự tuyệt: “Không cần anh giúp”.
“Nếu không phải đội trưởng của em bế không nổi em thì tôi cũng không muốn phải trông nom đâu. Buổi trưa ăn bao nhiêu cơm thế? Tự hành hạ bản thân à”. Khi Mễ Kha thoát ra khỏi vòng tay anh thì Hình Khắc Lũy nhanh chóng khôi phục vẻ mặt cười cợt với cô, che dấu đi ánh mắt nhu tình, dịu dàng lúc trước.
Mễ Kha không chịu nhận lỗi nói: “Quân nhân các anh rất thích bánh màn thầu? Tôi nhất định sẽ ăn thật nhiều, để cho các anh phải tiêu vượt chi phí”
Hình Khắc Lũy mỉm cười quan sát thân hình nhỏ bé của cô: “Em có thể ăn khiến cho chúng tôi tốn vượt chi phí quy định? Tôi với em thi xem sao?”
Mễ Kha ra vẻ ghét bỏ: “Ai muốn thi với anh?”
Thấy cô bướng bỉnh như một đứa trẻ, ánh mắt của Hình Khắc Lũy không tự chủ được lại trở nên dịu dàng, anh ngẩng đầu vò nhẹ mái tóc rối tung của Mễ Kha. Lời nói nghiêm nghị thật sự không hợp với ánh mắt dịu dàng lúc này của anh: “Trong người không khỏe thì có thể xin nghỉ, tỏ vẻ mạnh mẽ làm cái gì? Làm bác sĩ mà không biết điều này, cẩn thận không tôi cho em không qua kì kiểm tra đấy.”
Mễ Kha dùng sức đánh anh một cái: “Cậy có quyền mà lộng hành à? Anh dám cho tôi trượt tôi sẽ kiện anh”
Còn dám uy hiếp anh! Hình Khắc Lũy ranh mãnh siết chặt tay của cô: “Vẻ mặt rất quyết tâm, tiếp tục, kiện xong rồi sau đó thì sao?”
Mễ Kha cau mày lại rồi nhếch môi cười đầy giảo hoạt, sau đó…… dùng sức chùi hết bàn tay bị bẩn khi huấn luyện lên người Hình Khắc Lũy.
Thấy vậy anh cũng không giận: “Lấy chuyện ngất xỉu để nghỉ ngơi vài ngày đi. Yên tâm, có tôi ở đây, tôi bảo đảm em sẽ qua kì kiểm tra.”
“Ai cần anh thiên vị.” Mễ Kha cương quyết cự tuyệt ý tốt của anh: “Sức khỏe như nào tôi là bác sĩ đương nhiên biết rõ, nếu không một ngày nào đó tôi ngất xỉu trên bàn mổ của bệnh nhân thì biết làm thế nào? Bệnh viện đã có quy định rõ ràng, tôi không muốn vi phạm.” Mễ Kha nghiêng người nhìn thẳng vào mắt Hình Khắc Lũy nói: “Không phải anh đã nói rồi sao? Cả đám tân binh đều chẳng ra gì, cũng không thể tưởng tượng được lúc lên chiến trường sẽ ra sao? Tôi đã quyết định lựa chọn bệnh viện bộ binh thì đương nhiên sẽ làm được: Thời bình làm bác sĩ, thời chiến làm quân nhân.”
Thời bình làm bác sĩ, thời chiến làm quân nhân! Hình Khắc Lũy quả thật không tưởng tưởng được cô gái với thân hình gầy nhẳng thế kia lại có thể nói ra những câu như vậy. Mà anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận cô lại có tư tưởng giác ngộ cao hơn mình. Hơn nữa là vẻ mặt nghiêm của cô làm trong lòng anh dâng lên một cảm xúc khó hiểu.
“Em có suy nghĩ như vậy làm tôi rất vui mừng.” Hình Khắc Lũy khoanh tay trước ngực tỉ mỉ quan sát cô trong chốc lát, bắt đầu nhắc nhở cô: “Quả thật không cố gắng thì sẽ bị rớt lại phía sau. Vì vậy chúng ta phải cùng nhau cố gắng, dễ dàng hoàn thành tốt quan hệ “đồng chí”, vất vả cho em rồi.”
Cùng cố gắng cái gì vậy! Mễ Kha nhìn lên ánh trăng sáng thề tuyệt đối sẽ không cùng anh ta phát triển.
Mễ Kha cầm gối đập người trước mặt một cái, tức giận nói: “Anh không cần tỏ vẻ vì tương lai của tôi sẽ thôi ngu dốt để bây giờ bắt tôi phải nhượng bộ có được không hả?”
“Đừng lộn xộn nữa! Tôi không chịu trách nhiệm về ga giường của phòng y tế đâu.” Muốn đùa với cô một chút thì cô đã giận rồi, Hình Khắc Lũy đành phải dừng lại, cuối cùng nhìn cô bằng ánh mắt đầy thâm ý.
Mễ Kha sửng sốt một chút sau đó liền hiểu được lời anh vừa nói, hóa ra cô khó chịu trong người là vì mấy ngày kia lại đến rồi, mặt cô liền đỏ bừng lên. Mễ Kha thẹn đến mức muốn chui ngay xuống đất, dùng sức đẩy anh một cái: “Anh đi đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Hình Khắc Lũy không nhịn được cười, trước khi đi còn nghiêm túc ra mệnh lệnh cho cô: “Đợi lát nữa truyền dịch xong thì lấy quân phục của tôi khoác vào.”
Lần đầu tiên hai người gặp mặt cũng là trong tình trạng quần áo của cô không chỉnh tề, bây giờ lại…. Mễ Kha xấu hổ đến mức cả ngón chân cũng đỏ, cô lấy áo quân phục mang đậm hơi thở nam tính của anh để che mặt, xấu hở đến mức muốn độn thổ cho xong.
Hình Khắc Lũy chỉ cười vì thấy việc đó chẳng là gì cả.
Những ngày huấn luyện tiếp theo Mễ Kha vẫn tham gia như bình thường, chỉ có điều khác lạ duy nhất là kể từ ngày hôm đó Hình Khắc Lũy thỉnh thoảng lại đến chỗ tập của các nữ binh để kiểm tra. Làm cho Nghiêm San nhạy cảm phát hiện ra một điều, kể từ lúc Mễ Kha ngất xỉu thì thời gian nghỉ ngơi của bọn họ rõ ràng là nhiều hơn lúc trước.
Khi huấn luyện đến phần cấp cứu trên chiến trường thì Hình Khắc Lũy bàn bạc với doanh trưởng Lý Bình để cho các nam binh và nữ binh học song song tại cùng một chỗ.
Do đó khi bắt đầu huấn luyện, Mễ Kha tận dụng sở trường của mình yêu cầu Nghiêm San chia ra làm hai tổ. Vì họ vừa phải giảng giải vừa phải thực hành làm mẫu.
Nghiêm San đảm nhận xử lí vết thương chảy máu tay phải, cô đi đến chỗ chiến sĩ đóng vai người bị thương trước mặt để làm mẫu. Còn Mễ Kha xử lí trường hợp bị gãy chân, và người giả bị thương không ai khác chính là thiếu tá Hình.
Mễ Kha hoàn toàn phớt lớt vẻ mặt của Hình Khắc Lũy, rất chuyên nghiệp mà yêu cầu anh nằm xuống giả bộ gãy chân. Sau đó Mễ Kha thuần phục cầm lên 2 thanh nẹp, vừa kiên nhẫn giảng giải cho các nam binh: “Người này bị gãy xương chân với diện tích khá lớn, máu chảy ra khá nhiều, chúng ta phải sử dụng 2 thanh nẹp này để cố định, trước tiên phải băng lại chỗ đùi…” Cô vừa nói vừa vô ý thức chạm nhẹ vào đùi ngoài của Hình Khắc Lũy. “Khi băng thì phải khống chế tốt độ chặt của băng, lỏng quá thì sẽ không cố định xương được, còn chặt quá thì sẽ không tốt cho xương…” Cô miệng nói không được chặt quá nhưng tay thì lại đang ra sức siết chặt cuộn băng.
Mễ Kha đương nhiên chỉ nghĩ đến việc làm đau anh nhưng thân thể Hình Khắc Lũy đã trải qua không biết bao nhiêu thử thách, liệu cô có thể làm đau anh không? Anh chỉ cảm thấy một đôi tay mềm mại đang chạm vào cơ thể mình, làm cho anh sinh ra một cảm giác khác lạ. Mà loại cảm giác này làm cho sắc mặt của Hình Khắc Lũy trở nên khó coi, anh cảm thấy mình phải giạy cho cô một khóa học cơ bản. Ví dụ như: Thân thể của đàn ông rất nhạy cảm.
Hôm đó, sau khi buổi huấn luyện kết thúc, Hình Khắc Lũy tìm cơ hội thần không biết quỷ không hay, đi đến trước mặt cô nhỏ giọng nói: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, tôi sẽ nhập viện, tiến hành theo sát em.” Khi thấy lông mày Mễ Kha dựng đứng lên, anh cười hì hì mà bổ sung thêm một câu: “Đảo lộn bệnh viện của các em.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!