Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em - Chương 46
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em


Chương 46


Mễ Ngật Đông đột nhiên ngất xỉu làm Ngải Lâm và Mễ Kha vô cùng hoảng sợ, rất may Hình Khắc Lũy đã nhanh chóng ổn định cục diện. Đưa Mễ Ngật Đông lên xe, Hình Hiệu Phong đưa tiểu Hạ và Mễ kha, còn anh chở Thúc Văn Ba và Ngải Lâm tới bệnh viện lục quân, trên đường còn dặn Thúc Văn Ba gọi điện trước đến bệnh viện để chuẩn bị sẵn. Lúc anh lái xe bằng tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện, bên trong tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.

Mễ Ngật Đông được đưa vào phòng cấp cứu, lúc ấy Hình Hiệu Phong và Mễ Kha mới đến nơi.

Mễ Kha vừa áy náy lại lo lắng, nhưng lại cố gắng kiên cường nhịn không khóc trước mặt Ngải Lâm, trong đôi mắt to mờ mịt chứa đầy lệ, khiến Hình Khắc Lũy đau lòng.

Cô trước giờ được bảo hộ rất tốt, có khi nào phải trải qua những chuyện thế này?

Bước đến ôm bả vai cô, Hình Khắc Lũy giọng nói có lực an ủi: “Không phải sợ, có anh ở đây!”

Mễ Kha lại cố chấp tránh ra khỏi ngực anh, đi tới trước mặt Ngải Lâm, ngồi xuống cầm tay mẹ.

Ngải Lâm gương mặt đầy nước mắt nhìn con gái, lật tay cầm lại tay Mễ Kha: “Không có việc gì, bao nhiêu sóng to gió lớn ba con cũng vượt qua.’

Mễ Kha hốc mắt chua xót, cô nghẹn ngào: “Con xin lỗi!” Vừa cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống.

Ngải Lâm ôm con gái vào trong ngực, khẽ sẵng giọng: “Đứa bé ngốc.” Giống như khi cô còn bé, gây ra chuyện, bà chỉ dịu dàng nhẹ trách.

Dường như cực kì sợ mất đi cái gì, ôm chặt Ngải Lâm, Mễ Kha khóc nức nở kèm âm thanh an ủi: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng.”

Nước mắt Ngải Lâm khiến Hình Hiệu Phong nhớ lại. Ông nhớ năm đó khi nghe tin Mễ Ngật Đông kết hôn, bà cũng bình tĩnh ngồi trước cửa sổ, bình thản vuốt bụng. Một lúc sau, bà chỉ nói năm chữ: “Không cần lo lắng cho tôi.” Lời còn chưa dứt, giọt nước trong suốt từ khóe mắt rơi xuống.

Dưới ánh mặt trời, thương tâm tuyệt vọng cùng đau khổ của bà hiện ra rõ ràng.

Hình Hiệu Phong thừa nhận, một phút kia tim của ông, rất đau.

Lúc ấy ông giống như Mễ Kha đứng trước mặt bà, cầm bàn tay lạnh như băng, nói: “Còn có anh.”

Ngải Lâm mắt rưng rưng khẽ cười, nhưng cũng có ý cự tuyệt.

Hình Hiệu Phong trong lòng giống như kim châm, kéo lòng bàn tay cô, anh cố gắng dùng tin tức tàn khốc nhất để cho cô tỉnh táo: “Lâm Lâm, anh ta muốn cưới người khác.”Vậy cũng không ngăn được tôi yêu anh ấy.”

Hình Hiệu Phong khẽ ngửa đầu, liên tục hít sâu, sau nói cho cô biết: “Anh ta biết em mang thai.” Ngải Lâm ánh mắt kinh ngạc, Hình Hiệu Phong tiếp tục: “Nghĩ là của anh.”

Khó trách không chờ cô mở miệng báo tin vui mang thai cho anh, anh đã nói nếu không yêu anh, bảo cô có thể quay về với Hình Hiệu Phong, khó trách anh lại thỏa hiệp vơi ba mẹ, đồng ý cưới người môn đăng hộ đối, con gái Lý gia. Thì ra không phải vì cha mẹ chống đối khiến anh mệt mỏi mà là hiểu lầm cô phản bội tình yêu bọn họ.

Ngải Lâm cảm xúc chợt kích động, cô giống như người điên đánh vào người Hình Hiệu Phong, “Anh hại đứa bé của tôi không có cha, anh hại chết tôi…”

Hình Hiệu Phong thừa nhận vì muốn có Ngải Lâm, anh đã dùng chút thủ đoạn, thủ đoạn như thế nào tạm thời không đề cập đến, chỉ khiến Mễ Ngật Đông hiểu lầm Ngải Lâm ngủ với anh, và trông thấy anh đưa Ngải Lâm đến bệnh viện kiểm tra. Muốn Mễ Ngật Đông mất đi lòng tin với Ngải Lâm. Sau cùng muốn bọn họ triệt để kết thúc, Hình Hiệu Phong liên thủ với mẹ Mễ Ngư là Lý Mạn vận dụng quan hệ khiến việc làm ăn Mễ gia lâm nguy cơ… ép Mễ Ngật Đông cưới người khác. Tất cả hành động việc làm của anh là vì yêu Ngải Lâm.

Dù là có được hay không có được, nhưng cái cảm giác đau xót đó khiến Hình Hiệu Phong không khống chế được, ôm chặt Ngải Lâm, anh nghẹn ngào không nói lên lời. Sau đó, Hình Hiệu Phong tự mình lái xe đưa Ngải Lâm đến hôn lễ của Mễ Ngật Đông nhưng vì lái xe quá nhanh, nên xảy ra va chạm với một chiếc xe vượt đèn đỏ ở ngã tư đường. Trong lúc nguy cấp, Hình Hiệu Phong lấy thân mình bảo hộ cô, nhưng đứa bé của Ngải Lâm không giữ được, mà hôn lễ của Mễ Ngật Đông và Lý mạn đúng hạn cử hành.

Hình Hiệu Phong tỉnh lại, Ngải Lâm đã xuất viện, người ở giường bệnh chăm sóc anh chính là – mẹ Hình Khắc Lũy, Hạ Vũ Hồng.

Tuổi trẻ điên cuồng cố chấp, tạo ra rất nhiều sai lầm không thể vãn hồi, thật may là quanh đi quẩn lại, tất cả mọi người ai về nhà đấy, gặp được hạnh phúc của mình. Nếu như không phải Hình Khắc Lũy và Mễ Kha yêu nhau, Mễ Ngật Đông và Ngải Lâm, Hình Hiệu Phong và Hạ Vũ Hồng hai cặp vợ chồng nay, có lẽ cuộc đời này sẽ không gặp nhau, không liên quan tình cảm, chỉ vì những thứ tổn thương kia – không có cách nào đền bù.

Hình Hiệu Phong tất nhiên không phải muốn chọc tức Mễ Ngật Đông, ông chỉ là đi họp đi ngang qua thành phố A, thuận đường đến đoàn 5-3-2 muốn nhìn con trai, kết quả từ miệng Lệ Hành biết được anh đi tìm Mễ Kha. Điện thoại của Hình Khắc Lũy không gọi được, dưới tình huống đó Hình Hiệu Phong mới trực tiếp đi đến Mễ gia, không ngờ….

Mặc dù năm đó xảy ra đụng chạm nhưng nếu không trải qua những thứ kia, Hình Hiệu Phong vĩnh viễn không hiểu được cái gì gọi là tình yêu sâu nặng, ông nghĩ đến người vợ luôn sát cánh cùng mình, Hình Hiệu Phong cũng không hi vọng Mễ Ngật Đông sau khi tỉnh dậy sẽ nói chuyện với mình, ông nói với Ngải Lâm: “Chuyện của bọn nhỏ, chờ ông ấy tỉnh, tôi sẽ đi tìm ông ấy nói chuyện sau.”

Ngải Lâm cũng không tỏ thái độ, chỉ nói: “Chuyện Khắc Lũy và Kha Kha, tôi sẽ khuyên anh ấy. Anh ấy thật ra không phải thực sự phản đối, chỉ là thấy con gái bị bắt nạt mới nổi giận. Giờ đánh cũng đánh, mắng cũng mắng rồi, chắc cũng bớt giận.” Nhìn về phía Hình Khắc Lũy, bà xin lỗi nói: “Khắc Lũy, cậu đừng để trong lòng.”

Hình Khắc Lũy trong lòng cũng như lửa đốt, anh vốn nghĩ chịu đòn, nghe giáo huấn, về sau biểu hiện tốt một chút, Mễ Ngật Đông sẽ tiếp nhận mình. Hình Khắc Lũy thông minh như vậy, ngay sau cước thứ nhất thì câu nói: “Uổng công tôi mỗi lần nhẫn nhịn” anh đã tìm ra đầu mối. Anh nghĩ: có lẽ, ở một phương diện nào đó, Mễ Ngật Đông đã chấp nhận anh. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết phải là không phát sinh ra chuyện của Trầm gia. Lại không ngờ rằng Mễ Ngật Đông tức giận đến nỗi phải nhập viện.

Nói cho cùng đầu sỏ chính là anh. Giọng nói áy náy: “Bác gái bác đừng nói vậy, đừng nói đánh cháu mấy cái, dựa vào chuyện lúc trước xảy ra ở bệnh viện Lục quân, bác trai còn cho cháu vào cửa, chính là cho cháu cơ hội. Nói thật, cháu cũng không biết để mặt vào đâu” Nhìn về phía Mễ Kha, anh tiếp tục: “Chuyện bên kia cháu sẽ xử lý tốt, xin bác gái yên tâm.”

Tất nhiên hiểu anh ám chỉ bên kia là thế nào, sờ sờ tóc Mễ Kha, Ngải Lâm gật đầu: “Trước cùng ba cậu trở về đi, bộ đội không giống như bình thường, yêu cầu kỉ luật nghiêm ngặt. Cậu lưu lại cũng không giúp được gì chờ Ngật Đông tỉnh, bác sẽ bảo Kha Kha báo cho cháu.”

Hình Khắc Lũy đương nhiên hiểu Ngải Lâm muốn xoa dịu quan hệ của anh và Mễ Kha. Do dự một chút, anh không nói một lời cởi áo khoác quân trang, choàng lên người Mễ Kha, cố tình dừng lại chờ đợi một ánh mắt đáp lại của cô, nhưng không có, đành xoay người rời đi.

Cũng không phải rời đi thật, hai ba con đều là người trọng tình trọng nghĩa, trước khi Mễ Ngật Đông qua cơn nguy hiểm, Hình Khắc Lũy và Hình Hiệu Phong không ai rời khỏi bệnh viện. Một lát sau lại thấy Thiệu Vũ Hàn chạy đến. Ý thức được tình hình Mễ Ngật Đông không khả quan, Hình Khắc Lũy nhịp tim đập cũng hơi nhanh, không để ý cảm giác đau trên đùi, anh vội vàng chạy đến: “Sao anh lại tới đây? Chẳng lẽ bác trai…”

Đã nhận được điện thoại của tiểu Hạ, Thiệu Vũ Hàn đương nhiên biết người bệnh là ai.

Bước chân không ngừng lại, giọn nói của mang theo vội vàng: “Tôi kiểm tra trước một chút rồi nói.”

Thời điểm này không còn tâm trạng chú ý đến những thứ khác. Hình Khắc Lũy khập khiễng đi theo anh lên lầu, đứng ở khúc quanh cầu thang nghe được anh ta an ủi Mễ Kha: “Không phải sợ, không có chuyện gì.” Sau đó thay trang phục giải phẫu, đeo găng tay tiến vào phòng cấp cứu.

Nhìn Mễ Ngật Đông nhắm chặt hai mắt, căn cứ vào hiển thị của điện tâm đồ, trái tim của ông như mệt mỏi vô lực đang nghỉ ngơi.

Thiệu Vũ Hàn tỉnh táo giao phó bác sĩ: “Hồi phục tim!”

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Thiệu Vũ Hàn ở phòng cấp cứu khẩn trương, bận rộn. Nhìn điện tâm đồ đang thẳng tắp bắt đầu khôi phục dao động, các bác sĩ y ta cùng nín thở, một sóng, hai sóng, một tiếng trôi qua, điện tâm đồ khôi phục bình thường. Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Sáng hôm sau Mễ Ngật Đông tỉnh lại, trong phòng bệnh rất nhiều người vây quanh, nhưng không có Mễ Kha.

Chú ý đến ánh mắt của Mễ Ngật Đông, Ngải Lâm cúi đầu cầm tay ông: “Con ở bên ngoài.”

Mễ Ngật Đông chớp mắt, ý nói đã biết.

Ngải Lâm cười dịu dàng, giống như dỗ dành đứa bé nói: “Ông tốt nhất nghỉ ngơi, cái gì cũng không được nghĩ, chuyện trị liệu đã an bài tốt rồi, ông chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được.”

Đối với thân thể mình, Mễ Ngật Đông cũng rõ ràng, trái tim không tốt không phải mới một hai ngày, nhưng giải phẫu nguy hiểm rất lớn, không bác sĩ nào dám đảm bảo 100% thành công, cho nên dưới sự điều dưỡng rất hiệu quả của trung y, ông cự tuyệt phẫu thuật. Mà trước đó trùng hợp tới bệnh viên Lục quân gặp Mễ Kha xung đột với hai mẹ con Thẩm gia, chính là do khi hoạt động mạnh cảm thấy khó thở, lúc này mới hẹn đi kiểm tra, kết quả cũng vì hai mẹ con Thẩm gia náo loạn nên không kiểm tra được.

Mễ Ngật Đông lật tay vỗ nhẹ tai Ngải Lâm an ủi: “Bệnh cũ, không phải lo lắng.”

Ngải Lâm cầm tay ông chạm vào mặt mình, khẽ sẵng giọng: “Làm y tá cho ông nửa đời người, nghe được nhiều nhất chính là câu này.”

Mễ Ngật Đông mím môi, trong mắt hàm chứa áy náy.

Ngải Lâm vỗ vỗ mu bàn tay ông, “Vậy ông đồng ý không tức giận bọn nhỏ nữa tôi sẽ không lo lắng.”

Mễ Ngật Đông suy yếu cười, coi như đồng ý.

Ngải Lâm giúp ông đắp chăn, ánh mắt yêu thương nhìn ông.

“Không được tức giận nữa.” Bác sĩ khoa tim mạch Trần Văn vừa kiểm tra cho Mễ Ngật Đông nói: “Ông không chú ý, đừng nói viện trưởng, Hoa Đà tái thế cũng không thể nào cứu được.”

Mễ Ngư nửa đêm chạy đến nghe thế nhất thời không vui: “Chú Trần, chú không thể nói điều tốt được à?”

Trần Văn lấy ánh mắt trách cứ nhìn lão bằng hữu: “Chê tôi nói chuyện không dễ nghe, cũng đừng tới bệnh viện phiền tôi.” Sau khi bàn giao toàn bộ lời dặn của bác sĩ, cùng y tá đi ra ngoài, thấy Mễ Kha đang ngồi trên ghế, ông cố ý nói lớn: “Ngồi cả đêm không mệt à? Ba cháu không sau, trở về ngủ đi.”

Cả đêm không ngủ, Mễ Kha bộ dạng tiều tụy, nhưng dù Mễ Ngư và tiểu Hạ khuyên như thế nào, cô cũng chỉ cúi đầu ngồi trên ghế dài ngoài phòng bệnh, không nhúc nhích. Cuối cùng vẫn là Hình Khắc Lũy mạnh mẽ bế cô đi, cô mới ôm cổ anh khóc lớn.

Hình Khắc Lũy một bên ôm cô xuống lầu một bên cúi xuống ở bên tai cô dỗ dành: “Không sao bảo bối, đều đã qua rồi, không sợ nữa.” Dọc đường ôm cô tới cửa xe, anh trên trán đầy mồ hôi.

“Đều là anh không tốt.” Lấy tay lau nước mắt cho cô, anh liên tục nhận lỗi, sau đó còn kéo tay Mễ Kha, đánh mạnh lên người mình.

Đã bị Mễ Ngật Đông đánh như vậy, Mễ Kha sao nỡ đánh anh? Hai bên lôi kéo, Mễ Kha dùng sức rút tay lại không cẩn thận đẩy ngã Hình Khắc Lũy xuống đất. Mễ Kha hoảng hốt, vội vàng xuống đỡ anh.

Giữ chặt cổ tay cô, Hình Khắc Lũy đau đến cắn chặt răng: “Bảo bối, anh hình như… gãy xương.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN