Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em
Chương 52
Bận rộn liên tục, lúc này trên núi đã là chín giờ tối, Hình Khắc Lũy không kịp đổi quân huấn, Hạ Hoằng Huân đã gọi điện tới, điện thoại vừa kết nối anh nói: “Trở về đoàn, nắm chặt thời gian đi cứu trợ một chuyến.”
Theo lý thuyết nếu để anh đi cứu trợ, Hình Khắc Lũy sẽ rất vui mừng, nhưng giọng nói của Hạ Hoằng Huân lại rất nghiêm túc, Hình Khắc Lũy nhạy cảm hỏi: “Mễ Kha có chuyện gì?”
“Cô ấy không có chuyện gì, chỉ là cần.” Hạ Hoằng Huân không muốn giải thích nhiều, “Chú ý lái xe an toàn, đi xem vợ chứ không phải chọc cho cô ấy khổ sở.”
Hình Khắc Lũy cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài, một mặt vừa khởi động mặt khác gọi điện cho Hạ Nhã Ngôn.
Từ đoàn 532 đến huyện dân không phải là quá xa, nhưng vì đường xá không tốt, tốc độ cao nhất cũng chỉ 50km/h. Kết quả Hình Khắc Lũy ban đêm giữ vững tốc độ 80km/h phóng nhanh đến huyện dân.
Trên đường suýt chút nữa tiếp xúc thân mật với một xe tải chở hàng, thật may là anh tay lái vững vàng phản ứng nhanh, thấy phía trước chỗ khúc cua đột nhiên xuất hiện xe tải, anh nhấn mạnh chân phanh, bánh xe cùng mặt đất ma sát kịch liệt, dưới tình thế nguy hiểm xe việt dã của anh dừng sát cạnh vách núi.
Tài xế xe tải hiển nhiên là hoảng sợ, sườn xe giống như bị mất khống chế đung đưa trái phải, tiếng phanh xe chói tai. Sau đó từ trên xe chạy xuống, gõ cửa sổ xe Hình Khắc Lũy, tức giận mắng: “Con mẹ nó, có bị bệnh không, trên đường núi mà dám đi nhanh như thế, vội vã muốn đầu thai à?”
Vì tránh xe tải, Hình Khắc Lũy chọn cách nguy hiểm nhất là dừng xe, nếu có chút sơ sẩy, dưới chân chính là vách núi sâu thẳm. Cho nên khi tài xế xe tải thấy lấy giọng nói ác liệt nói chuyện với anh, mặc dù nhìn thấy anh toàn thân quân trang, anh ta cũng không khống chế được nóng giận. Nghĩ đến Mễ Kha đang chờ mình, Hình Khắc Lũy vuốt mặt, giải thích: “Xin lỗi người anh em, vội đi gặp vợ.”
Tài xế xe tải nghe vậy sau đó lại nhìn quân huấn của Hình Khắc Lũy, cũng bớt giận mấy phần: “Nhưng cũng nên đi chậm một chút, rất nguy hiểm, thật là sợ đến đổ mồ hôi lạnh.”
Hình Khắc Lũy gật đầu: “Xin lỗi.”
Tài xế xe tải cũng gật đầu nói: “Làm lính không dễ dàng, một năm gặp vợ cũng chỉ vài lần, đi thôi đi thôi, chỉ là đừng phóng nhanh như vậy, an toàn là trên hết.”
Sau khi tài xế xe tải rời đi, Hình Khắc Lũy chống đỡ tay lái, ngồi một lúc cho tỉnh táo mới khởi động xe đi tiếp. Mấy tiếng sau anh đã đến nơi cứu trợ, nhìn anh toàn thân mệt mỏi bơ phờ, Hạ Nhã Ngôn lộ vẻ sững sờ, cầm điện thoại di động nhìn thời gian, ba giờ sáng: “Đường núi nguy hiểm, lại dám phóng nhanh như thế?” giọng nói hàm chứa lo lắng và tức giận.
Ở trên núi, vào lúc nửa đêm rất lạnh, nhưng trán của Hình Khắc Lũy lại đầy mồ hôi. Anh không trả lời mà hỏi lại: “Kha Kha đâu?”
Là Hạ Nhã Ngôn gọi điện cho Hạ Hoằng Huân, để cho anh cho phép Hình Khắc Lũy đến đây một chuyến, nhưng cô không nghĩ rằng cậu ta rạng sáng đã đến rồi. Nghĩ đến tình cảm của Hình Khắc Lũy đối với Mễ Kha, Hạ Nhã Ngôn không nói được một câu trách cứ: “Vào đi.”
Hình Khắc Lũy vào cửa, thấy Mễ Kha mặc quần áo bác sĩ ôm đầu gối ngồi trên giường, trán gục vào đầu gối, cảm giác cô thật mỏng manh yếu đuối.
Bàn tay vuốt nhẹ lên tóc cô, Hình Khắc Lũy giọng nói nhẹ nhàng: “Bảo bối, anh đến rồi!”
Ngồi im lặng mười tiếng đồng hồ, Mễ Kha rốt cuộc có phản ứng, cô chậm chạp ngẩng đầu.
Nhìn vào ánh mắt thất thần của cô, Hình Khắc Lũy đau lòng không chịu được, ôm chặt cô vào trong ngực.
Mễ Kha không giãy giụa không nói một lời, bàn tay nhỏ bé nắm chặt quân huấn của anh.
Lúc trước Hạ Nhã Ngôn trong điện thoại đã đem chuyện xảy ra nói cho anh biết, chiều hôm qua ở huyện dân xảy ra tai nạn xe cộ, một đứa bé mười hai tuổi bị tai nạn nghiêm trọng, không thể cứu nổi.
Thân là bác sĩ, không thể cả đời có thể cứu được hết tất cả người bệnh. Nhưng đối với Mễ Kha mà nói đối diện với tử vong, với sinh mạng của người bệnh vẫn là quá sớm. Nhìn vào vết máu ngưng đọng trên bàn tay, cô ngồi sững trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Ôm Mễ Kha vào trong ngực vỗ nhẹ, Hình Khắc Lũy thì thầm bên tai cô: “Bảo bối ngoan, muốn khóc thì cứ khóc.”
Đáy mắt Mễ Kha đầy tia máu, cô mở miệng nó: “Rõ ràng một giây trước vẫn còn nhịp tim, thế mà… cô bé mới mười hai tuổi, còn chưa…” Sau đó khóc không thành tiếng.
Bệnh tình thiên biến vạn hóa, bác sĩ không có nhiệm vụ gánh chịu toàn bộ trách nhiệm, huống hồ đây lại là tai nạn xe cộ ngoài ý muốn. Hình Khắc Lũy mạnh mẽ nói: “Là bác sĩ, đối với sinh tử trước mắt, chỉ có thể tận lực!” Sau đó không tiếng động ôm chặt Mễ Kha, muốn đem ấp áp trong ngực sưởi ấm trái tim bị tổn thương của cô.
Nghĩ lại trước khi cấp cứu, mẹ cô bé khóc lóc cầu xin cô cứu đứa bé, Mễ Kha gào lên, khóc lớn.
Hình Khắc Lũy không nói gì nữa, cánh tay ôm chặt cô hơn, yên lặng chống đỡ cho Mễ Kha, còn hơn “thiên ngôn vạn ngữ”, để cho cô dưới sự bảo vệ của anh, mặc sức khóc.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng khóc của Mễ Kha nhỏ dần, dựa vào trong ngực Hình Khắc Lũy, cô nhỏ giọng nói: “Bởi vì mẹ là y tá, từ nhỏ đối với bệnh viện không xa lạ gì. Mới đầu chỉ nghĩ là chỗ làm việc của mẹ, thích ở cùng mẹ…”
Mãi đến khi Mễ Kha năm tuổi, bởi vì ham chơi không cẩn thận ngã bị thương ở chân phải nằm viện thì trong lòng mới xảy ra biến hóa. Khi đó Ngải Lâm là y tá trưởng, công việc rất bận. So sánh với y tá cùng bác sĩ ở viện đang chăm sóc Mễ Kha, thân là mẹ, bà cũng không có nhiều thời gian chăm sóc con gái. Ngược lại, Mễ Ngật Đông bỏ việc ở công ty, cả ngày lẫn đêm ở trong phòng bệnh.
Mễ Kha đối với việc này có chút uất ức, bĩu môi oán trách: “Có phải mẹ không còn thương Kha Kha? Mẹ cũng không đến cho Kha Kha ăn cơm.”
Mễ Ngật Đông nhìn con gái nói: “Mẹ thương Kha Kha nhất, thương con hơn cả ba.”
“Không phải đâu.” Tiểu Mễ Kha ôm cổ ba, “Nếu mẹ thương Kha Kha tại sao lại đến chăm anh tiểu mập mạp ở phòng bên cạnh, không để ý tới con?Mễ Ngật Đông bế con gái trong ngực vỗ nhẹ: “Bởi vì không có ai chăm sóc anh tiểu mập mạp, nên mẹ mới đi chăm anh ấy, nếu không anh ấy thật đáng thương.”
“Nhưng mà,”
Mễ Kha cau mày, “Mẹ đi chăm anh ấy, Kha Kha không phải cũng đáng thương sao?”
“Kha Kha có ba, làm sao mà đáng thương?”
“Vậy ba mẹ của tiểu mập mạp đâu? Tại sao không đến đây?”
“Bọn họ ở nơi rất xa, không tới được.”
Tiểu Mễ Kha tất nhiên không biết chỗ gọi là rất xa chính là thiên đường, cô ngây ngốc hỏi: “Tại sao lại đi đến chỗ rất xa? Người bạn nhỏ không phải là nên ở cùng ba mẹ sao?”
Không đợi Mễ Ngật Đông trả lời, cô bé nghiêng đầu ngối lên chân ba, “Ba không cần đi công tác được không? Kha Kha sẽ rất nhớ ba.”
Mễ Ngật Đông vuốt nhẹ mái tóc con gái, cảm thán: “Chờ Kha Kha thích một bé trai khác cũng không nhớ tới ba.Tiểu Mễ Kha chớp đôi mắt to đen nhánh: “Thích bé trai là ai? Đang ở đâu?”
Mễ Ngật Đông cười lớn, trêu chọc con gái: “Nhà khác đang nuôi, chờ Kha Kha trưởng thành sẽ gả cho bé trai.Tiểu Mễ Kha trong ngực ba uốn éo vặn vẹo, không vui nói: “Gả cho bé trai làm gì, con cũng không biết bé trai đó.”
Mễ Kha nằm viện, các cô chú bác sĩ, chị y tá, rất thích chăm sóc cô, khiến cô dần dần quên chuyện Ngải Lâm không ở bên cạnh mình. Cho đến một ngày, nửa đêm tỉnh lại phát hiện mẹ khóc trong ngực ba, mới biết anh tiểu mập mạp cũng đã đến một nơi rất xa.
Nghĩ anh tiểu mập mạp được ba mẹ đón đi, Mễ Kha lại gần mẹ: “Mẹ sao lại khóc? Kha Kha sẽ không đi đến chỗ rất xa, Kha Kha và mẹ sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau.”
Sau này khi lớn lên, cô đã hiểu được anh tiểu mập mạp đi nơi nào, bệnh viện miễn phí khám chữa bệnh cho cả nhà bọn họ cũng xử lý chuyện hậu sự, vì nằm viện nên cô mới biết được bệnh viện là nơi nào, nghề nghiệp của bác sĩ, y tá ý nghĩa là gì. Vì vậy, cô quyết định học y, cứu người.
Mễ Kha tất nhiên hiểu rõ sinh mạng trước ốm đau bệnh tật yếu ớt thế nào, nhưng cô vẫn như cũ ảo tưởng bệnh viện là nơi tràn đầy hi vọng chứ không phải là tuyệt vọng, muốn cố gắng hết sức cứu chữa người bệnh. Giống như Ngải Lâm từng nói cho cô biết: “Trên thế giới có rất nhiều thứ cướp đi mạng sống của con người, ví dụ như bệnh tật.”
Hóa ra là như vậy, từ nhỏ “mưa dần thấm đất” và dưới sự ảnh hưởng của Ngải Lâm, cô quyết tâm học y. Hình Khắc Lũy giơ tay vuốt tóc Mễ Kha, giống như ba nói với cô: “Dù kết quả thế nào, chỉ cần trong quá trình luôn tận tâm cố gắng hết sức cứu chữa, giữ lại từng sinh mệnh, thì không cần phải tự trách.”
Mễ Kha cảm xúc cũng bình ổn đi nhiều, cô hỏi: “Sẽ luôn luôn ở bên cạnh em sao?”
“Tất nhiên.”
Hình Khắc Lũy ôm cô chặt hơn, “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều ở bên em.”
Hơi lạnh ban đêm, tựa sát vào trong ngực Hình Khắc Lũy, nghe nhịp tim có lực của anh, cảm thụ hơi ấm của thân thể anh truyền đến, Mễ Kha cảm thấy, yêu anh đó là lựa chọn chính xác nhất trong cuộc đời của cô. Vì người đàn ông này, không chỉ là chỗ dựa vững chắc cho cô, mà còn có thể chia sẻ dẫn dắt cho cô.
Cho nên nói: yêu và được yêu, đều được hưởng hạnh phúc trọn đời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!