Mười Lăm Năm - Quyển 2 - Chương 16: TUỔI THANH XUÂN - Sênh Ca
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Mười Lăm Năm


Quyển 2 - Chương 16: TUỔI THANH XUÂN - Sênh Ca


“Sênh Ca” đúng là một nơi bẩn thỉu xấu xa, Liễu Dung thầm cho nó một định nghĩa, nghĩ vắt óc nửa ngày mới bỏ thêm một tính từ__thối nát.

Lương Túc hiển nhiên không chỉ gọi một nhóm người__khi bọn Liễu Dung vào, trong phòng đang hô to gọi nhỏ, kêu gào vang dội, hai cô gái trang phục học sinh tiêu chuẩn là Lương Tuyết và Liễu Dung lại hấp dẫn tầm mắt mọi người. Lương Túc đứng dậy, khoác vai Lương Tuyết, tiện thể đoạt lấy micro khỏi tay một người không biết đang gào rú cái gì, lớn tiếng tuyên bố:

– Im lặng, im lặng hết.

Hình như anh là thủ lĩnh của đám, vừa đứng dậy là ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn vào anh. Liễu Dung quét mắt một vòng, phát hiện tên mập hôm đó thay Lương Túc trả tiền và cô gái khóc sướt mướt đều có mặt trong đám, cô gái vô cùng nhếch nhác lần trước bây giờ vẫn trang điểm rất đậm, hai mắt tô đen thui như bị đánh, kẹp giữa đám nam sinh cực kỳ nổi bật.

Lương Túc cười hi hi nói:

– Hôm nay gọi mọi người ra đây không phải để quẩy cho đã, mà để chúc mừng hai em gái tao vừa thi đậu trường trung học số 1…

Một cậu nam đeo kính ồn ào nói:

– Anh Lương, mộ tổ nhà anh bốc khói xanh rồi hả? Em gái ruột à?

Cô gái trang điểm đậm ỏn à ỏn ẻn nói theo:

– Anh Lương, rốt cuộc anh có mấy em gái tốt thế?

Cửa phòng ở ngay phía sau Liễu Dung, cô chợt có loại kích động muốn trở tay kéo cửa nói bye bye với đám sinh vật không biết là thứ gì thành tinh này, ngờ đâu Lương Túc lúc này mang theo ý cười quay đầu lại, liếc nhìn cô, tựa như nhìn thấu ý nghĩ lâm trận bỏ chạy của cô, anh kéo cánh tay Liễu Dung lại, đẩy cô và Lương Tuyết về phía trước, cười mắng:

– Đừng phun shit, người ta đều là trẻ ngoan, ai như đám ngu lâu dốt bền khó đào tạo tụi mày.

Anh chỉ vào Lương Tuyết, nói với chàng trai bốn mắt ồn ào:

– Mở to mắt rởm đục thủy tinh thể của mày ra nhìn nhá, không quen à?

Chàng trai đeo kính đẩy đẩy mắt kính, nhìn kỹ Lương Tuyết rồi mới “ai da” một tiếng:

– Em chính là em gái liệt sĩ đập một gậy cho Lục Tử chảy máu mũi cả tuần lễ?

Lương Tuyết vui vẻ:

– Có một tuần lễ thôi hả, tôi còn tưởng ít nhất phải băng huyết rồi chứ.

Cô ấy ung dung xắn ống tay áo sơ mi cũ, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, lúc ngồi ống quần dài cũng tự nhiên hơi vểnh lên một chút, cực kỳ tự tại, Liễu Dung cảm thấy ở Lương Tuyết có một loại phong độ có thể hòa vào mọi hoàn cảnh bất kỳ lúc nào, không bao giờ rụt rè.

Cứ như nếu cô ấy thình lình bị sét đánh, trực tiếp xuyên đến Hoa Thanh trì của Đường Minh Hoàng cũng có thể điềm tĩnh bò lên, quay về đôi cẩu nam nữ giai cấp địa chủ ấy chửi một câu:

– Xã hội cũ vạn ác chính là xây dựng sự xa xỉ của bản thân trên mồ hôi và máu của nhân dân thế này đây.

Đang suy nghĩ miên man, Lương Túc đẩy cô, dặn dò với cô gái trang điểm đậm:

– Mai Mai, em dịch sang bên chút, nhường chỗ cho em gái nào.

Mai Mai đáp một tiếng, đôi mắt gấu trúc tỉ mỉ đảo một vòng trên người Liễu Dung, cô ta trang điểm quá đậm, tới mức lông mi như dính cả vào mắt, lúc nhìn người khác cũng dính dính. Lại gần, mùi nước hoa thấp kém xen lẫn mùi mồ hôi và mùi thuốc lá phả vào mũi, Liễu Dung chợt cảm thấy mình không phải tới thám hiểm mà thuần túy là tới tự ngược.

Một tay Mai Mai khoác lên vai Lương Túc, õng ẹo cười nói:

– Anh Lương, em gái này của anh vui quá, ngồi xuống còn cúi đầu trước, ăn mặc thì như tiên hạc vậy, ở đâu ra thế?

Lương Túc không nhịn được cười, cười xong mới hơi áy náy, sợ Liễu Dung mất mặt, bèn vội vàng ho nhẹ, nghiêm túc nói:

– So với chuột đồng tinh như em thì người ta chính là tiên hạc mà?

Mai Mai giơ nắm đấm lên cao, nhẹ nhàng đấm vào vai Lương Túc, nũng nịu nói:

– Ai da, anh Lương đáng ghét quá hà!

Liễu Dung vội ôm lấy cánh tay mình, đỡ khiến người khác nhìn ra cô nổi da gà.

Mai Mai xoay người đến trước mặt Liễu Dung, chớp đôi mắt dính dính không nhìn ra lớn nhỏ:

– Em gái, chị xem như bạn gái của anh trai em, em khỏi khách sáo với chị, gọi chị là chị Mai Mai là được.

Liễu Dung rõ ràng bị lời giới thiệu huỵch toẹt đó làm giật mình, suy nghĩ hồi lâu mới phản ứng được, câu “chị xem như bạn gái của anh trai em” có nghĩa gì, cô kinh hãi nhìn Lương Túc, lắp ba lắp bắp:

– Lương Túc, anh, anh yêu sớm?

Gương mặt cà lơ phất phơ như cười như không của Lương Túc cứng lại, biểu cảm quái đản. Xung quanh yên tĩnh chốc lát, Lương Túc nhịp chân trên tay vịn ghế sofa, khom eo, đỡ trán, tạo dáng vẻ đồi bại thở dài:

– Anh nói này em gái Liễu Dung, em cần phải phát ngôn giật gân mới chịu hả?

Chàng trai đeo kính vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, ồn ào:

– Em gái, ngồi chỗ bên anh nè, yêu nghiệt Hoa Như Mai đừng dạy hư người ta, nghe chưa? Yêu sớm là không đúng!

Mặt Liễu Dung không khống chế được nóng bừng, cô muốn bắt chước dáng vẻ tự tại của Lương Tuyết, nhưng khí thế của một người bày ra đó, cô ngồi nghiêm chỉnh, đanh mặt, tay chân luống cuống, như con mèo nhỏ xù lông sợ đến mức chân run cầm cập mà vẫn trừng to mắt ý đồ giả làm lão hổ đe dọa tất cả sinh vật xung quanh.

Lương Túc túm Mai Mai qua một bên, còn mình ngồi giữa các cô, trừng gã bốn mắt:

– Mày nói nhiều quá__ Liễu Dung, thằng bốn mắt này tên Ếch, bụng dạ gian xảo, lời nó nói em cứ xem như đánh rắm đi.

“Ếch” hùng hổ chạy qua:

– Đừng nghe ảnh, anh tên Điền Huề (1), cực kỳ tốt bụng, đặc biệt là thích chăm sóc em gái.

(1) Điền Huề (田畦) phát âm gần giống với Điền Kê, Điền Kê (田鸡) nghĩa là ếch.

Liễu Dung bĩu môi, thầm nghĩ Trái Đất này đúng là quá nguy hiểm, ET từ hành tinh nào tới, rủ lòng thương rước cô đi với…

Sau đó đám tiểu lưu manh này chơi điên cuồng, một bộ bài poker chơi đủ kiểu, thua có đủ cách trừng phạt bỉ ổi, ban đầu là bắt hát một bài chỉ định, sau đó tăng lên làm một ly rượu đế, cuối cùng là chỉ người này hôn người nọ… Liễu Dung sởn gai ốc nhìn Mai Mai, cảm thấy lớp trang điểm trên mặt cô ấy đã bị hết ngụm nước miếng này đến ngụm nước miếng khác liếm sạch.

Cô luôn cẩn thận từng li từng tí như đi giày trên băng mỏng để không thua không thắng___người thắng nói ra biện pháp trừng phạt, cô không nói được, người thua phải chấp nhận trừng phạt, cô kinh hồn bạt vía___thế là chỉ có thể luôn phụ trách xem và gây ồn ào, cô có chút nghi ngờ nhiều lúc là Mai Mai cố ý thua, vì mỗi lần cô ấy đứng lên chịu phạt đều cười hoa xuân xán lạn, vui vẻ tiếp nhận.

Cuối cùng cô cũng biết cái gì gọi là “không bột đố gột nên hồ”, lượt bài này đúng là quá hỏng, Liễu Dung cau mày suy nghĩ nửa ngày, cắn răng giậm chân, nghĩ thầm, nếu thua thì cạn một ly rượu là xong, dù sao cô cũng không muốn hôn ai.

Cô chơi bài lại thất thần theo thói quen, thầm nghĩ nếu để cha mẹ biết cô con gái bé bỏng ngoan ngoãn của họ ở cái nơi bẩn thỉu xấu xa này cùng một đám sinh vật bất minh chơi trò chơi như thế thì không biết sẽ có sắc mặt gì…

Chợt dưới đáy bàn có một cái tay đưa qua, nhẹ nhàng quẹt quẹt cô, Liễu Dung cúi đầu, phát hiện Lương Túc đối diện đang nháy mắt làm mặt quỷ ra hiệu, cầm trong tay hai lá bài, Liễu Dung lập tức hiểu ý, ánh mắt đảo đảo như tặc, nhân lúc không ai chú ý, nhận lấy lá bài đưa tới, nhanh tay nhanh mắt đổi hai lá bài vô dụng cho anh.

Sau đó cô đàng hoàng cúi đầu xem bài, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giống như thứ đối diện cô không phải bài poker mà là bài thi cấp 3 vậy.

Ván này không phụ sự mong đợi của mọi người, Mai Mai lại thua, Điền Huề bốn mắt thắng, đang bỉ ổi xoa xoa cằm suy xét xem phải đổi chiêu thế nào để hành hạ cô ấy, còn chưa mở miệng thì Mai Mai chợt kêu lên:

– Không chơi không chơi nữa, bà đây không chơi nữa, anh Lương và em gái nhỏ tráo bài, tôi thấy nè, không gian lận chỉnh người ta như mấy người!

Liễu Dung cảm thấy cô ấy lúc thì “bà đây” lúc thì “người ta” rất dễ tạo nên nhận thức hỗn loạn cho bản thân___lúc là thục nữ giả, lúc là bà tám thật.

Cả đám ầm ĩ lên, đập bàn nói:

– Giỏi lắm đại ca, nhân lúc người ta không chú ý… hả?

Liễu Dung le lưỡi, Lương Túc chỉ cười. Điền Huề chợt nói:

– Chơi bẩn à? Vậy anh Lương hôn em gái nhỏ đi, ván này chúng ta cho qua.

Liễu Dung cứng đờ, Lương Túc ra vẻ bóp cổ Điền Huề, Lương Tuyết rất trượng nghĩa, lập tức đứng ra giải vây:

– Thôi chúng ta giải tán, trời cũng tối rồi, đừng để tôi về quá muộn, những cái khác không sợ, chỉ sợ bà nội tôi lắm chuyện lại càm ràm.

Lương Túc lập tức nói:

– Đúng đúng đúng, bà nội tao không phải người bình thường, Hắc Sơn lão yêu ở trước mặt bà ấy cũng phải ngoan ngoãn làm cháu trai, chúng ta không chọc nổi đâu, giải tán giải tán thôi.

Mai Mai cười híp mắt nói:

– Hôn một cái thì tốn mấy tiếng chứ? Anh Lương, anh hôn đi, tụi em liền giải tán.

Liễu Dung nóng nảy nhìn cô ấy, thầm nhủ chị gái này không phải nói mình là bạn gái Lương Túc ư, sao lại hào phóng thế chứ.

Điền Huề lập tức tiếp lời:

– Anh Lương, anh có được hay không, gọi mọi người ra hết rồi, đã chơi thì đừng chơi xấu chứ.

Lương Túc cười mắng:

– Tao chơi xấu cái giề, như vầy là con gái người ta chịu thiệt đấy, được không?

Tên mập cầm bài trong tay chọt chọt Liễu Dung, nghiêm túc nói:

– Chỉ một cái thôi, hôn xong chúng ta lập tức giải tán. Em nhìn anh Lương của chúng ta đi, là một nhân tài, đẹp trai kinh thiên động địa, nghĩ sao cũng thấy đâu có lỗ, đúng không?

Mặt Liễu Dung nhăn nhó, Điền Huề gõ đầu tên mập, Lương Túc ban đầu chỉ cười giả chết, họ quậy đủ 5 phút, rất có xu hướng không chịu để yên, anh hết cách, đành đứng dậy:

– Được, chỉ một cái thôi, được chứ?

Anh đỡ vai Liễu Dung, cảm thấy vai cô bé này cực kỳ nhỏ, xương mảnh cứ như hơi bóp nhẹ liền vỡ vậy, người cứng ngắc như tảng đá, vẻ mặt tủi thân thấy chết không sờn, lại gần còn có mùi sữa ngọt ngào khiến anh nhớ tới thú cưng hồi nhỏ nuôi.

Anh khom người, nhanh chóng chấm trên trán Liễu Dung một cái, sau đó kéo cô dậy, mở đường máu, giữa tiếng ồn ào của Điền Huề và Mai Mai “Sao lại hôn trán? Anh Lương gạt ai đó hả?” chạy ra ngoài.

Lương Tuyết cũng đứng dậy, không khách sáo gõ lên ót Điền Huề:

– Chơi gì chứ, tôi thấy rõ ràng là bắt nạt người ta.

Sau đó không đợi Điền Huề phản ứng, cô cũng nối gót rời đi.

Trong “Sênh Ca”, đâu đâu cũng có người cười. Lương Tuyết bước nhanh băng qua trong đó, nụ cười trên mặt nhạt đi từng chút từng chút một, lộ ra nét ưu thương không hợp với lứa tuổi.

Tiễn Liễu Dung đi rồi, hai anh em Lương Túc và Lương Tuyết chậm rãi cùng về nhà, Lương Tuyết chợt nói:

– Anh, hôm qua trường số 8 gọi điện thoại cho em?

Lương Túc vui vẻ:

– Làm gì, thi cấp 3 mà cũng đào góc tường hả?

Lương Tuyết gật đầu, lại trầm mặc một lát:

– Giáo viên chiêu sinh của họ nói, nếu em đến trường số 8, họ sẽ miễn học phí và phí ký túc cho em, ba năm.

Nụ cười trên mặt Lương Túc chợt cứng đờ, quay đầu nhìn cô gái cao gầy:

– Không phải… đợi đã, em không đồng ý chứ?

Lương Tuyết cúi đầu nhìn mũi giày mình, lát sau, cuối cùng cô lặng lẽ gật đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN