Mười Lăm Năm - Quyển 2 - Chương 22: Cứu mạng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Mười Lăm Năm


Quyển 2 - Chương 22: Cứu mạng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Liễu Dung, Thường Lộ Vận và Lương Tuyết vừa thi học kỳ xong, theo lời mời của Hồ Điệp đến trường nghệ thuật Hi Xuyên trong truyền thuyết.

Trải nghiệm một ngày du lịch trường nghệ thuật Hi Xuyên mãi rất nhiều năm sau cũng khiến Liễu Dung không thể nào quên. Sự thực chứng minh, Hồ Điệp chính là một cô gái không có gió cũng có thể khơi lên ba thước sóng, dù cô ấy thực sự chỉ mời bạn bè đến chơi cũng có thể khơi ra những tai nạn không thể nào tưởng tượng nổi.

Về mặt này, cô ấy đúng là có chút duyên phận y chang hiệu quả như Lương Túc.

Trường nghệ thuật Hi Xuyên là nơi nào?

Nghe nói những cô gái xinh đẹp nhất cả thành phố chủ yếu đều từ đây mà ra, tuổi tác từ 11 12 đến 17 18, có một phần học ở trường 2 3 năm rồi ra ngoài làm học sinh năng khiếu, tuổi nhỏ thì học cấp 3, đầu óc thông minh chút thì nói không chừng cũng có thể làm sinh viên đại học, ngoài ra nếu trong nhà có điều kiện quen biết thì hoặc vào trường nghệ thuật hoặc vào đoàn văn nghệ kiếm sống, những người kém mà gia đình có tiền thì bỏ ra mười mấy vạn làm lính văn nghệ, tương lai xuất ngũ trở về cũng sẽ có công ăn việc làm.

Cha mẹ Hồ Điệp cuối cùng đã hoàn toàn ly hôn, nói theo lời Hồ Điệp chính là nên ly hôn lâu rồi, đôi cẩu nam nữ từ sáng đến tối không lúc nào yên tĩnh đó ban đầu không nên kết hôn. Lúc nói lời này, miệng cô ấy ngậm muỗng nhỏ ăn kem, dửng dưng như không, hình như không hề ý thức được mình chính là do đôi “cẩu nam nữ” đó sinh ra.

Dù vậy, cô ấy cũng không cần lo cho tương lai của mình, bất luận là người mẹ dũng mãnh hay người cha khiếp nhược của cô ấy đều có tiền có quan hệ xã hội, điều kiện bẩm sinh của cô ấy vốn đã tốt, lại thêm học múa, tương lai có thể chết đói sao?

__Tuy rằng cô ấy luôn quang quác oán giận không thôi:

– Mình nói mấy cậu nghe, học khiêu vũ thảm lắm, mình muốn về trường học sách rồi nè, cuộc sống này không phải dành cho người mà, giáo viên của mình ngày nào cũng không cho mình ăn tối, lúc người khác ăn cơm thì cô ấy nhìn mình chạy bộ trên sân, mình vừa chạy vừa khóc, lòng thầm hát bài “Cải thìa”. (1)

(1) Một ca khúc dân ca Hà Bắc.

Liễu Dung nhìn cô ấy, cảm thấy “cải thìa” này có tinh thần hơn hồi học cấp 2 nhiều.

Cô gái bên cạnh đi cùng Hồ Điệp lập tức nói một câu chua lét:

– Đó là cô giáo xem trọng cậu, bà lão đấy bợ đỡ muốn chết, người bả chướng mắt thì ngay cả quản bả cũng không thèm.

Cô gái nói xong, túm tóc lại, hất cằm, gật đầu với Liễu Dung:

– Mình tên Mễ Hiểu Lộ, ở chung phòng với bạn ấy, mình biết các cậu, cô ngốc này nói mãi từ sáng đến tối, mình nghe tới mức tai sắp đóng kén rồi.

Mễ Hiểu Lộ có khuôn mặt đúng chuẩn to cỡ bàn tay, cằm nhọn, mắt hoa đào, trên mí mắt đánh ít bóng mắt xinh đẹp, Liễu Dung cảm thấy ánh sáng trong đôi mắt ấy quả thực như có điện, làm giật mù mắt chó của cô. So với các cô gái trường nghệ thuật này thì Triệu Bân Bân tính là cái thá gì, quá giản dị tự nhiên rồi.

Lúc này ngoài cổng chợt có một chiếc Audi chạy tới, bấm còi, Mễ Hiểu Lộ quay sang nhìn rồi gật đầu với các cô:

– Chú mình tới đón, mọi người thong thả chơi nhé, mình đi trước đây, bye bye.

Cô ấy xoay người, mái tóc đen gợn sóng tung ra phía sau theo động tác của cô ấy, khuyên tai trên vành tai lúc ẩn lúc hiện theo từng bước chân yêu kiều.

Trong lòng ba nhân sĩ khác trường có mặt chợt hiện lên cảm xúc tự ti khó nhận dạng. Mễ Hiểu Lộ lớn hơn các cô cùng lắm chỉ một hai tuổi, nhưng Liễu Dung cảm thấy, trước mặt cô ấy, mình hệt như một cô bé dậy thì hỏng.

Chênh lệch giữa lolita và ngự tỷ đôi lúc không ở tuổi tác mà là bẩm sinh.

Người đàn ông trung niên ló cái đầu hói ra khỏi xe Audi, mặc đồ tây, giày da bóng lưỡng, tươi cười vẫy Mễ Hiểu Lộ lên xe, bàn tay phì nhiêu khoác lên vai cô ấy rất mờ ám. Lương Tuyết tinh mắt nhìn thấy, cau mày hỏi:

– Chú của cô ấy? Chú gì bỉ ổi vậy?

Hồ Điệp cười, nụ cười bây giờ của cô gái vô tâm lại có chút ý sâu xa, hàng mi dày rũ xuống, ánh mắt không xuyên qua được, khóe môi cong như cánh hoa, dường như cô ấy cười nhưng lời nói ra lại có vẻ gay gắt khó tả, cô ấy nói:

– Ai biết được.

Lương Tuyết hình như hiểu ra gì đó, nhìn chiếc xe đã đi xa rồi lại nhìn Hồ Điệp, thở dài, không nói gì.

Hồ Điệp quay mặt sang lại trở nên vui vẻ:

– Đợi mình vô lớp dọn đồ rồi mời các cậu ra ngoài ăn.

Các cô ấy ở đây cũng học văn hóa, chỉ là thời gian học không nhiều, mỗi ngày chỉ học một hai tiết, tác dụng chủ yếu là cho các cô gái dậy sớm huấn luyện giấc ngủ bù dưỡng nhan, giáo viên cũng mặc kệ, dù sao tương lai các cô ấy cũng không dựa vào nó để sống. Ở đây cũng có thi học kỳ môn văn hóa, kết quả học tập của Hồ Điệp cũng xem như tốt, thế là càng thuận lợi suôn sẻ___cô ấy quả thực đã biến thành học sinh ưu tú.

Phòng học trường nghệ thuật Hi Xuyên là một giảng đường lớn, có bảng đen, có điều cạnh bảng đen là một chiếc piano. Bình thường các cô ấy học môn văn hóa cũng như học kiến thức nhạc lý ở đây, kỳ thi cuối kỳ môn văn hóa vừa kết thúc, phòng học trống rỗng, chỉ có một nữ sinh ngồi ở dãy đầu tiên.

Khi nhóm Liễu Dung theo Hồ Điệp vào, ánh mắt mỗi người đều không kiềm được dừng lại ở cô gái kia một lát.

Lượn một vòng quanh trường nghệ thuật Hi Xuyên, dù ngoại hình xuất sắc như Hồ Điệp cũng phai mờ trong đám đông, đủ loại sinh vật xinh đẹp sáng ngời lấp lánh tầng tầng lớp lớp, ngay cả Mễ Hiểu Lộ  kia có ngoại hình người người oán hận cũng không dám nói ở đây là “hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh”.

Nhưng cô gái này thì khác, cô ấy không hề đẹp chút nào, Thường Lộ Vận cúi đầu nhìn chân mình, cảm thấy vị này đại khái là cùng cân nặng với mình, lòng vô cùng nghi hoặc, dáng như vầy mà cũng học múa?

Cô gái đó mặc áo len màu vàng nhạt, cửa tay áo đã mòn. Da cô ấy rất trắng, kiểu trắng nhợt bệnh tật, có thể thấy cả mạch máu, mái tóc dài ảm đạm xõa phía sau, trên bàn có một ly thủy tinh đã uống đến đáy, cô ấy ngồi đó, trên bàn có một quyển sách giáo khoa ngữ văn nhưng cô ấy không nhìn, vô cùng chăm chú gọt giũa móng tay mình.

Hồ Điệp thấy cô ấy thì sửng sốt, nhẹ nhàng bước tới chào:

– Hân Hân.

Cô gái giũa móng tay quá nhập tâm, không ngẩng đầu, ngó lơ các cô.

Hồ Điệp cũng không để bụng, đi thẳng tới phía sau lấy đồ của mình rồi xoay người dẫn ba người bọn Liễu Dung ra ngoài, lần thứ hai đi ngang cô gái kỳ lạ kia chợt nghe cô ấy khẽ hỏi:

– Có phải các cậu thấy mình vô cùng mất mặt không?

Bước chân Hồ Điệp dừng lại, suy nghĩ rồi vô tư nói:

– Có gì đâu, tụi mình đâu có mong chờ thi điểm cao để sống, copy mấy bài thôi mà, bà già giám thị mãn kinh, đừng để ý tới bả, lần sau thi ngon hơn là được. Không chỉ chỗ tụi mình mà trường trung học trọng điểm thi còn có gian lận nữa kìa, đúng không Liễu Dung?

Liễu Dung mở to mắt “a” một tiếng nhìn Hồ Điệp, sau đó cúi đầu nhìn cô gái kia, gật đầu trái lương tâm:

– Đúng đấy, kỳ này người ngồi phía trước mình bị bắt, chạy theo giáo viên tới văn phòng, khóc lóc như Mạnh Khương Nữ vậy á. (2)

(2) Mạnh Khương Nữ: nhân vật trong truyền thuyết Trung Quốc, khóc tang chồng 3 ngày 3 đêm làm sụp cả trường thành. 

Vất vả cho bạn học Hoàng Lỗi nhé_____Thường Lộ Vận lẳng lặng tự tưởng tượng cảnh cậu ta cos Mạnh Khương Nữ, tự vui vẻ, cô nhìn Liễu Dung, thầm nghĩ quả nhiên chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi, một cô gái ngoan ngoãn cũng có thể ác độc như vậy.

Cô gái kia hình như không nghe thấy, lực mài giũa tay càng lúc càng lớn, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, hồi lâu mới khẽ khàng nói một câu:

– Mình… mình không muốn sống nữa.

Hồ Điệp sững sờ, trở nên nghiêm túc, giật phăng quyển sách ngữ văn vứt qua một bên, vỗ vỗ bàn cô ấy:

– Cậu nói bậy bạ gì đấy, sống tốt biết mấy.

Cô gái nhếch môi, cười miễn cưỡng, không nói gì, định đứng dậy, cả người liền lung lay chao đảo, cô ấy yếu ớt ngồi trở lại, sau đó từ từ ngã xuống, nói như mê sảng:

– Đầu mình choáng…

Mấy cô gái xung quanh giật mình, Thường Lộ Vận nói:

– Trường cậu có phòng y tế không, cô ấy bị bệnh à?

Hồ Điệp lại gần hỏi:

– Hân Hân, cậu sao thế?

Hân Hân nằm sấp trên bàn, vùi mặt vào khuỷu tay, Liễu Dung chú ý thấy sắc mặt cô ấy hình như trắng hơn lúc nãy, sau đó Hân Hân nhỏ giọng nói:

– Mình uống nửa chai…

– Nửa chai gì?

– Nửa chai thuốc ngủ, đầu mình choáng…

Yên lặng, mấy cô gái bị dọa sợ, qua một lát, Hồ Điệp chợt hét ầm lên:

– Tào Ngu Hân, cậu tự sát?!

Hân Hân đã không còn lên tiếng nữa, nằm dở sống dở chết trên bàn, Lương Tuyết không biết lấy từ đâu ra sức mạnh như vậy, nắm chặt vai Hân Hân xách cô ấy dậy khỏi bàn, nhưng thân thể Hân Hân hoàn toàn không có sức, như một đống bùn nhão ra sức trượt xuống, Lương Tuyết cao hơn cô ấy nửa cái đầu, không kéo nổi cô ấy, Thường Lộ Vận vội vàng qua bên kia giúp đỡ.

Lương Tuyết quay đầu nói với Hồ Điệp:

– Cậu đừng kêu nữa, mau gọi 120, còn kêu nữa là chết người bây giờ!

Hồ Điệp luống ca luống cuống mở điện thoại, run rẩy ấn số bậy thành 128, Liễu Dung cảm thấy hi vọng vào cô gái này thì không biết tới chừng nào, bèn ấn cô ấy xuống, tự mình gọi điện thoại cấp cứu, nói rõ chuyện xảy ra. Sau đó Lương Tuyết và Thường Lộ Vận luống cuống tay chân đưa Hân Hân ra ngoài.

Cái trường nghệ thuật quỷ quái âm thịnh dương suy này, Lương Tuyết vừa gian nan bước đi vừa nghiến răng trong bụng, khắp trường đều là con gái mảnh mai yếu đuối, quá thiếu giống đực, đi thật xa cũng không thấy một người có thể giúp được. Đầu Hân Hân chốc chốc lại quẹt vào vai, Lương Tuyết lớn tiếng nói bên tai cô ấy:

– Đừng ngủ! Ngủ rồi là không còn gì cả đâu, muốn chết thật à? Nghĩ xem cha mẹ nuôi cậu lớn chừng này, dễ lắm sao?

Hân Hân mơ màng phun ra một câu:

– Đầu mình choáng…

Lương Tuyết cau chặt mày:

– Cậu không thể ngất__mình nói này, mẹ ruột mình chạy theo người khác, trong nhà chỉ có một người cha bị câm, nhà nghèo rớt mồng tơi mà mình không nói gì này, chuyện của cậu bao lớn chứ, tới mức đó à? Mịa, khó khăn lắm mới được nghỉ ra ngoài dạo một vòng mà gặp phải loại chuyện dở hơi ngàn năm hiếm thấy này, thật là mở mang tầm mắt, Hồ Điệp cậu là sao chổi chuyển kiếp đấy à?

Hồ Điệp ôm một đống đồ của mình và Hân Hân, vừa đi vừa rớt vừa nhặt, vất vả theo bên cạnh, nghe được cũng uất ức:

– Mình đâu có biết, Hân Hân sao cậu nghĩ không thông vậy hả…

Liễu Dung vội giúp cô ấy cầm bớt một nửa đồ đạc, thầm nghĩ nửa chai thuốc ngủ là khái niệm gì? Truyền thuyết kể rằng người uống thuốc ngủ tự sát, lúc chết căn bản không hề hạnh phúc như bề ngoài, ý thức vẫn rõ ràng, vẫn biết rõ người qua lại xung quanh, chỉ là không mở mắt được không tỉnh lại được, sau đó vô cùng khó chịu, cứ thế mang theo từng chút từng chút hối hận mà từ từ chết đi… Cô rùng mình, nhìn đầu Hân Hân càng lúc càng buông thõng, chợt cảm thấy cái chết sao gần đến thế.

Lương Tuyết thấy không ổn, nói với Thường Lộ Vận:

– Cậu đỡ cô ấy chút.

Sau đó để Hân Hân dựa vào Thường Lộ Vận, Lương Tuyết dành ra một tay tát mạnh lên mặt Hân Hân, khiến Hân Hân đang mơ mơ màng màng tỉnh táo lại một chút, Lương Tuyết túm chặt cổ tay cô ấy, hình như sợ không đối xứng, bèn tát thêm cái nữa bên má kia, không biết Lương Tuyết ra tay ác cỡ nào mà gương mặt như người chết của Hân Hân vừa đỏ vừa sưng:

– Ngủ là chết đấy, đồ ngu! Cậu cam tâm sao?!

Hân Hân ngơ ngác nhìn Lương Tuyết, chợt nước mắt tuôn trào:

– Mình không muốn chết, mình không muốn chết… chóng mặt, khó chịu… ư… mình không muốn chết…

Xe cấp cứu cuối cùng cũng đến, trong bốn người trừ Hồ Điệp ra thì ba người còn lại đều xa lạ, họ và Hân Hân chỉ là duyên bèo nước gặp nhau, các cô theo cô ấy đến bệnh viện, canh giữ bên ngoài phòng cấp cứu, cảm thấy mùi thuốc sát trùng khắp bệnh viện như đều mông lung.

Hồ Điệp nói:

– Cô ấy ban đầu là hạt giống tốt nhất trong tụi mình, điều kiện cơ thể bẩm sinh tốt, cảm giác âm nhạc cũng tốt, sau đó bị bệnh nặng, uống rất nhiều thuốc kích thích, trở về liền biến thành như vậy, có giảm béo thế nào cũng không giảm được, xem như tiêu rồi, giáo viên cũng bỏ mặc. Cô ấy đã tới cái tuổi này, từ nhỏ đã luôn ở trường nghệ thuật, chưa học hành đàng hoàng được mấy ngày, dù qua trường bình thường học cũng theo không kịp người khác. Hôm qua thi, cô ấy gian lận bị bắt… kỳ thực có rất nhiều người gian lận, giám thị luôn mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ riêng cô ấy… có lẽ nhất thời nghĩ không thông…

Mỗi buổi tối các cô học thêm dưới sự giám sát nghiêm khắc của giáo viên, vừa huấn luyện vừa khóc lóc, kỳ thực Tào Ngu Hân luôn lặng lẽ ở trong góc khuất nhìn sang, trong lòng Hồ Điệp hiểu rõ, đó vốn dĩ là vị trí ban đầu của cô ấy.

Các cô oán mệt, oán giáo viên nghiêm khắc, nhưng dẫu sao các cô còn có thể oán.

Liễu Dung quay đầu nhìn quanh cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt, chợt cảm thấy nơi đây giống như một cái lồng kính thủy tinh lớn, bên trong là một con sâu nhỏ tên Hân Hân đang liều mạng giãy giụa, va đập lung tung, làm thế nào cũng không tìm ra lối thoát.

Lúc Lương Tuyết đưa Hân Hân ra, tay không cẩn thận bị quẹt ra vết thương, vừa nãy bác sĩ đã băng bó lại cho cô, tay quấn miếng vải trắng bây giờ mới cảm thấy đau, kêu “ui da” một tiếng, khẽ mắng:

– Cái thế giới chết tiệt này.

_____

 Theo Listverse, vào đời nhà Tần có một đôi vợ chồng họ Mạnh sống ngay cạnh đôi vợ chồng họ Khương. Họ đều là những người sống vui vẻ, tốt bụng nhưng không ai trong số đó có con. Nhiều năm trôi qua, nhà Mạnh quyết định trồng một cây bầu nhưng khi đậu trái, quả lại nằm ở phần đất của nhà họ Khương. 

Khi cắt đôi trái bầu, hai vợ chồng vô cùng ngạc nhiên khi thấy có một bé gái xinh đẹp ở trong đó. Hai nhà liền cùng nhau nuôi dạy cô bé và đặt tên là Mạnh Khương Nữ.

Mạnh Khương Nữ lớn lên và lấy chồng họ Phạm. Hai người kết hôn chưa lâu thì chồng nàng bị bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Mạnh Khương ở nhà chăm cha mẹ chồng già yếu, coi sóc việc nhà và ngày đêm ngóng chồng trở về.

Tuy nhiên, do chồng đi bao năm vẫn biền biệt nên Mạnh Khương bèn đi tìm không quản đêm ngày. Khi đến nơi, nàng dò hỏi mọi người mới hay tin chồng đã chết từ lâu, thây vùi dưới chân Vạn Lý. Đau buồn trước cái chết của chồng, nàng đã khóc 3 ngày đêm và nước mắt làm sụp đổ một đoạn tường thành, làm lộ ra những đống xương trắng. Mạnh Khương liền cắn tay cho bật máu, rồi nhỏ vào những đám xương khô. Khi máu nhỏ vào, đám xương khô bỗng sáng bừng lên. Mạnh Khương liền ôm lấy hài cốt của chồng, an táng chu đáo rồi gieo mình xuống biển Bột Hải tự vẫn.

Ngày nay, câu chuyện về nàng Mạnh Khương phần lớn người dân Trung Quốc đều biết và có nhiều dị bản khác nhau.

Sau khi nàng Mạnh Khương mất, thái tử Phù Tô hạ lệnh mai táng nàng chu đáo và truy tặng phẩm hàng Tả tướng quân cho chồng nàng, truy phong tước hiệu Trinh Phu Nhân cho Mạnh Khương. Thấy sự việc lạ lùng, người dân nơi đây đã lập một miếu đá gọi là Khương Nữ Tử. Hiện nay tại Sơn Hải quan, tỉnh Hà Bắc vẫn còn đền thờ nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN