Mười Năm Thương Nhớ - Phần 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4160


Mười Năm Thương Nhớ


Phần 1


“Trên thế gian này, có những người phải đợi ngàn cánh buồm đi qua hết mới nhận ra mình phải quay đầu, phải đợi lúc chia ly thất tán mới bắt đầu hiểu được trân trọng, đợi đến lúc cảnh còn người mất mới bắt đầu nhớ nhung…”

Thế nhưng, đối với Vũ Thanh Tịnh, dù cô có ngồi yên một chỗ chờ trăm nghìn cánh buồm theo thuyền thuận nước xuôi dòng, cô cũng không thể buông bỏ được ba chữ Trịnh Minh Viễn. Ngay cả khi tám năm sau gặp lại, biết rõ bản thân đã chờ đợi trong vô vọng từng ấy năm trời để rồi nhận lại kết cục bị phản bội, cô vẫn không cam tâm quay đầu.

Trịnh Minh Viễn hôm nay đã không còn là Trịnh Minh Viễn lúc xưa, chỉ có riêng cô vẫn mãi là một Vũ Thanh Tịnh từng yêu anh bất chấp như thế!!!

***

Bầu trời qua ô cửa kính trên tầng 36 của tòa nhà Viễn Thanh là một bầu trời trong vắt, từng tia nắng vàng dịu nhẹ của thời gian gần cuối ngày chiếu lên mái tóc của một người con gái, phủ đầy lên bờ vai gầy đã cô đơn chống đỡ suốt tám năm qua của cô.

Thanh Tịnh ngồi trên ghế bọc da cao cấp, mông lung nhìn vạn dặm trời mây trước mặt. Trong suốt mấy tiếng cô chỉ lặng im một chỗ, nghĩ về một người đàn ông đã làm tổn thương mình sâu sắc đến mức đớn đau không thể nào quên được, mãi đến khi chuông điện thoại bàn trong phòng đổ dồn dập, cô mới chợt giật mình bừng tỉnh, chậm chạp xoay người.

Thanh Tịnh hít sâu một hơi, thu lại vẻ cô đơn trong đôi mắt, cất giọng lạnh lùng: “Alo”

“Tổng giám đốc Tịnh, em làm gì mà ngay cả di động cũng không thể gọi được? Giờ này đã quá giờ tan ca của công ty hai tiếng rồi đấy. Anh đợi em sắp nhũn cả chân rồi”

Ở đầu dây bên kia, giọng của Bách Duy đều đều vang lên, có một chút trách móc, một chút trêu chọc, nhưng cũng có cả một chút cưng chiều.

Thanh Tịnh chợt nhớ ra điện thoại di động đã để chế độ im lặng cả buổi chiều, mở ra thấy hơn mười cuộc gọi nhỡ của Bách Duy, vài cuộc gọi của thư ký và một số tin nhắn công việc. Hôm nay tâm trạng cô không tốt nên đóng cửa ở lì trong phòng, không muốn giao tiếp với ai, cũng quên béng luôn hôm nay mình có hẹn ăn tối với Bách Duy, không ngờ anh vẫn kiên nhẫn đợi cô suốt mấy tiếng như vậy. Thanh Tịnh có chút áy náy giải thích:

“Em xin lỗi, em bận chút chuyện nên quên mất. Hiện giờ anh đang ở đâu, em tới ngay”

“Ở đâu ấy à?”. Ngô Bách Duy cười cười: “Anh ở đây này”

Dứt lời, ba tiếng gõ cửa phòng lập tức vang lên, người ở bên ngoài có lẽ đã chờ đợi khá lâu, dường như chỉ đợi mỗi câu nói này của cô là giơ tay gõ cửa.

Thanh Tịnh buông điện thoại đi đến mở cửa, cánh cửa vừa mở ra đã thấy Ngô Bách Duy ăn mặc chỉnh tề, trên môi nở sẵn một nụ cười ấm áp như ánh nắng: “Làm cái gì mà trốn suốt cả buổi chiều trong này, ngay cả thư ký của em cũng bất lực cầu cứu đến anh đấy”

“Em làm việc, làm việc đấy anh trai”. Thanh Tịnh khẽ cười, nghiêng người một góc nhường đường cho Bách Duy bước vào phòng.

“Giấy tờ sổ sách trên bàn không có, trong vòng nửa phút cũng không thể nào dọn gọn gàng đến thế. Rèm cửa phía sau mở toàn bộ, giờ này đang là sáu giờ hai mươi lăm phút chiều, hoàng hôn sẽ chiếu thẳng vào đây, làm việc dưới ánh nắng màu đỏ rất hại cho mắt. Kết luận, em vừa ngồi đần trên ghế da ngắm hoàng hôn, đúng không?”

“Không uổng danh luật sư nổi tiếng của thành phố B, bái phục bái phục”
“Em đừng có nịnh anh, có nịnh thì anh cũng không hết đau chân vì đứng ngoài cửa chờ em hai tiếng đâu. Đền bù thiệt hại đi”

Thanh Tịnh đi đến sofa, rót ra hai cốc trà đặt lên bàn, hoàn toàn rũ bỏ vẻ cô tịch ban nãy mà vui vẻ nhìn người đàn ông kia: “Được được, anh muốn em bồi thường thiệt hại như thế nào? Đi ăn cơm tây, cơm sườn, hay bún bò Huế?”

“Như thế vẫn không đủ, là hai tiếng đấy”. Ngô Bách Duy giả vờ cau mày nhăn nhó: “Ít nhất phải ăn hai tô bún bò Huế và một ly cocktail B52 thì mới an ủi được tâm hồn mới bị tổn thương của anh”

“Trên phiên tòa anh có thường cãi trắng thành đen như thế này không? Phải tôn trọng đạo lý một chút chứ luật sư Ngô Bách Duy, tại sao anh lại đi theo chủ nghĩa tư bản không phân đúng sai như vậy hả?”

“Anh chỉ theo chủ nghĩa tư bản với mình em thôi. Ai bảo em là tổng giám đốc tập đoàn lớn, tiền nhiều không đếm xuể, mà hơn hết là chưa có đối tượng kết hôn nữa. Anh phải tranh thủ bòn rút mới được”

Thanh Tịnh cuối cùng cũng phải chào thua Ngô Bách Duy, cô cầm chìa khóa và túi xách đứng dậy, cười cười: “Được rồi, em thua. Đi nào, đi ăn bún bò Huế trước”

“Ok, để anh làm tài xế cho em”

Hai người đi chung một xe đến một tiệm bún bò Huế ở giáp vùng ngoại ô thành phố. Tiệm bún này nổi tiếng vì hương vị rất ngon cay đặc trưng của cố đô, bài trí quán lại mang đậm phong cách Huế xưa cũ, Thanh Tịnh và Bách Duy cùng có chung sở thích ăn ở đây, cho nên hầu như lần nào gặp mặt cũng cất công lái xe cả một quãng đường xa để tới thưởng thức.

Hôm nay trong lòng cô rất nặng nề, à không, không phải, là từ khi gặp lại Trịnh Minh Viễn, cô không có nổi một ngày nào thoải mái. Bây giờ đến nơi đây cùng Bách Duy, khoảng bình yên nhỏ bé cuối cùng này của Thanh Tịnh chợt khiến tâm trạng cô nhẹ nhõm đi rất nhiều. Cô chăm chú nhìn tô bún nóng hổi dưới bàn rồi lại nhìn vẻ mặt trong sạch của Bách Duy, đột nhiên thấy tâm hồn mình tĩnh lặng đến lạ.

“Sao thế? Em không ăn à?”. Ngô Bách Duy thấy vẻ mặt cô hơi ngẩn ra, chợt lên tiếng.

“Ăn đây, ăn đây, anh ăn hai tô chắc chắn sẽ lâu hơn em nên em cố ý ăn chậm chờ anh đấy”

“Ừ”. Bách Duy mỉm cười gật đầu: “Nếu ngoài chuyện ăn uống ra, việc gì em cũng chờ anh như vậy thì tốt”

Thanh Tịnh cầm đũa lên, tỏ vẻ hào hứng mà lại như cố tình không quan tâm đến hàm ý trong lời nói của người đàn ông kia: “Bún ngon thật, ăn thôi”

Thật ra, hơn ba năm nay, người theo đuổi Thanh Tịnh không chỉ có Đinh Nhật mà còn có Bách Duy, ngoài ra còn có rất nhiều đàn ông khác nữa. Cô quen Ngô Bách Duy trong một vụ kiện, năm đó công ty cô bị một công ty khác ăn cắp thương hiệu khi chưa đăng ký xong bản quyền, Ngô Bách Duy lại là luật sư trẻ tuổi đầy tài năng ở thành phố A, cho nên cô đã đến nhờ anh ta, hai người quen nhau từ đó.

Bách Duy hơn cô hai tuổi, gia thế tốt, công việc tốt, danh tiếng tốt, nhưng chuyện tình duyên lại giống hệt như Thanh Tịnh, độc thân bởi vì trong lòng chỉ mãi kiên trì theo đuổi một người.

Đáng tiếc, người cô theo đuổi trong suốt những năm tháng cũ là Trịnh Minh Viễn, còn đối với Ngô Bách Duy, anh lại luôn âm thầm theo đuổi và đứng sau bảo vệ một người phụ nữ là cô, lặng lẽ chăm sóc cho cô mà chưa từng đòi hỏi Thanh Tịnh phải đáp lại bất cứ thứ gì.

Có thể nói, hai người chung lý tưởng, nhưng kết cục cuối cùng lại đi khác con đường. Những con đường đều không dễ đi.

“Anh no rồi, hẹn em hôm khác ăn nốt tô còn lại”. Bách Duy đã sớm ăn xong tô bún bò của mình, ngẩng đầu nói.

Thanh đã biết trước nên không ngạc nhiên mà chỉ cười: “Lần nào cũng ghim nợ để có thể bòn rút tiếp lần tới, sao anh lại làm luật sư nhỉ? Đầu óc như thế không đem đi kinh doanh thật quá phí phạm”

“Em có cần quân sư, trợ lý, hay việc gì đại loại như tay sai làm việc lặt vặt của em không? Thuê anh đi, đầu óc này khả năng vẫn dùng được”
“Dùng được nhưng em không đủ khả năng tài chính để trả lương và nuôi anh, luật sư Ngô Bách Duy thu nhập một tháng trên dưới mấy chục nghìn đô, em không kham nổi”
“Anh có thể không cần lương, chỉ cần một tháng em chịu đầu tư tiền cho anh ra ngoài ăn bún bò và uống cocktail là được rồi”

“Xùy”. Thanh Tịnh cuối cùng cũng bật cười: “Đi, đi uống cocktail trả nợ cho anh”

Ngồi trên xe đến quán Bar, những ánh đèn đường lướt qua ngoài cửa sổ làm khuôn mặt hai người bên trong ánh lên những mảng sáng tối. Thanh Tịnh lườm Bách Duy: “Anh lại cố tình ghim nợ có đúng không? Lần nào cũng giành trả tiền trước”

“Được, vậy lát nữa em nhớ thanh toán tiền café trước, tránh để sổ ghi nợ của anh lại tiếp tục dày lên. Đến khi nào hết sổ, anh bắt em trừ nợ luôn đấy”

“Em biết võ, bắt được em rồi tính”
“Ok, ok, vậy ngày mai anh đi học Taekwondo”

Nhìn sắc mặt vui vẻ của Bách Duy, lại nhìn vẻ trầm tĩnh ẩn sâu đưới tròng mắt trong veo của anh, Thanh Tịnh cảm thấy lòng mình chợt dịu đi ít nhiều. Bách Duy là người đàn ông lương thiện, anh làm luật sư nhưng luôn luôn đặt sự công bằng lên hàng đầu, cô chưa từng thấy anh vì tiền hay vì bất cứ thứ gì mà giúp những kẻ tội ác không thể tha thứ được. Ngay cả cách đối xử với cô cũng vậy, Bách Duy hiền lành, trầm tĩnh, nhưng lại luôn vì sự vui vẻ của cô mà tìm cách khiến cô cười, hoặc có thể chỉ là nhẹ nhàng động viên khi cô không vui.

Ngô Bách Duy là người đàn ông tốt, không giống như ai kia, đến bên đời cô quậy một trận long trời lở đất, khi ra đi lại lãnh khốc vô tình. Còn cô lại có sở thích tự ngược bản thân mình, cứ đem lòng đi yêu một người không hề yêu mình như thế!!!

“Đến rồi, tổng giám đốc Tịnh, em nghĩ gì mà đần mặt ra vậy?”

“À”. Thanh Tịnh nghiêng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài, giờ này quán Bar Gió Đông nổi tiếng này rất đông khách, người người tấp nập ra vào, xe cộ chất đầy hai bên: “Đến nơi rồi”

Bách Duy lịch sự xuống xe mở cửa cho cô, khi hai người vừa bước vào đã thấy nơi đây chật kín người. Bách Duy cùng Thanh Tịnh đi về hướng phòng Bar quen thuộc mà mỗi lần cả hai lui tới thường chọn, không ngờ vừa đi được một quãng thì đột nhiên va phải một người phục vụ, ly café trong tay phục vụ sóng sánh rơi xuống sàn, café trong tách bắn lên áo vest của một người đàn ông cũng đang cùng hướng đi đến.

“A, xin lỗi, bạn có sao không?”. Thời điểm này quán Bar rất đông cho nên người nọ chen lấn người kia, cô đi sau, bị một người xô vào nên không tránh được mới va vào người phục vụ, làm đổ tách café trên khay.

“Tôi không sao nhưng mà…”. Phục vụ vừa nói vừa vội vàng rút khăn tay lau áo vest cho người đàn ông bị tách café kia văng trúng, quen béng mất phải trả lời Thanh Tịnh, rốt rít xin lỗi anh ta:

“Quý khách không sao chứ ạ? Tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm bẩn áo của anh. Xin lỗi anh, xin lỗi anh ạ”

Lúc này, Thanh Tịnh mới dời sự chú ý của mình, ngước lên nhìn người đàn ông kia. Mà vừa nhìn rõ khuôn mặt anh ta, trong lòng cô không nhịn được thầm rủa một tiếng “oan gia ngõ hẹp”.

Trịnh Minh Viễn mặc chiếc áo vest màu đen bị dính café, vẻ mặt như vừa tắm máu mười tám tầng địa ngục xong, khiến cho những người ở gần đó bị hàn khí lạnh lẽo của anh dọa dạt sang một bên, còn cô phục vụ kia thì sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Tránh ra”.
“Xin lỗi anh, mong anh thông cảm, tôi không cố ý làm bẩn áo của anh, tại tôi bị va vào nên không kịp phản ứng. Xin lỗi anh”

Phục vụ rối rít xin lỗi mà thần sắc của Trịnh Minh Viễn vẫn không biến đổi, anh chậm rãi nhả ra từng chữ, sắc lạnh đến mức khiến người khác nghe xong phải nổi da gà: “Buông tay”

“Tôi xin lỗi”

Cuối cùng, người phục vụ không chịu nổi sự uy hiếp vô hình khủng khiếp của Trịnh Minh Viễn, đành phải run rẩy rụt tay về: “Xin lỗi anh. Tôi sẽ giặt sạch áo cho anh. Cảm phiền anh cởi áo vest ra để tôi giặt rồi gửi lại anh được không? Anh cho tôi số điện thoại và địa chỉ nhà, tôi giặt khô rồi sẽ mang đến tận nơi trả anh ạ”

Trịnh Minh Viễn không thèm dùng nửa con mắt để liếc Thanh Tịnh, mà cô cũng chẳng muốn nhìn mặt anh ta nên cũng không nhìn lấy một cái, Thanh Tịnh vẫn kiên trì đứng ở chỗ cũ là vì cảm thấy mình mắc nợ người phục vụ. Cô vừa định lên tiếng nói sẽ đền tiền chiếc áo bẩn cho Trịnh Minh Viễn thay cho người phục vụ kia thì một giọng nữ chanh chua vang lên:

“Cho số điện thoại và địa chỉ nhà? Giặt khô đồ rồi mang đến nơi? Bài này hình như nghe quen lắm rồi thì phải, tôi thấy cô không phải muốn giặt mà cố tình làm đổ café để tìm cách trèo lên giường người ta thì có”

Cô gái kia một tay vẫn ôm chặt cánh tay Trịnh Minh Viễn, cả người tựa sát vào người anh như muốn tuyên bố với cả thế giới mình là người của Trịnh Minh Viễn, vênh mặt chỉ tay vào người phục vụ.

Cô bé phục vụ kia nghe xong càng hốt hoảng, rối rít xua tay: “Dạ không, không phải đâu ạ. Em chỉ muốn giặt sạch đồ trả anh ấy thôi ạ”

“Loại phục vụ như cô mà tôi không biết sao, bề ngoài tỏ vẻ yếu đuối nhu mì để đàn ông thương hại nhưng trong lòng lại toan tính làm cách nào câu được bọn họ nhanh nhất, không đúng sao? Thứ như cô mà cũng đòi đủ tư cách đụng đến áo của anh ấy? Đòi giặt sạch? Đừng có mơ. Áo của anh ấy chỉ mặc đúng một lần, là hàng cao cấp được thiết kế riêng, không cần cô đụng vào. Thanh toán tiền áo đi, 3000 đô”

Nghe đến con số 3000 đô, vẻ mặt của người phục vụ càng thêm sợ hãi co rúm lại, nước mắt ầng ậng chực rơi xuống. Thanh Tịnh vốn không định dây dưa với Trịnh Minh Viễn nhưng nghe xong cũng không nhịn được nữa, đưa tay lôi phục vụ đứng sau lưng mình, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai người trước mặt.

“Không phải chỉ là một cái áo thôi sao? Tôi va vào cô ấy trước, ly café trong tay cô ấy mới đụng trúng anh. Lỗi từ đầu là do tôi, tôi đền tiền thay cô ấy”

“Ồ, đây không phải là tổng giám đốc Tịnh sao?”. Cô gái kia cất giọng lanh lảnh, ánh mắt lộ ra vẻ thích thú: “Tổng giám đốc của tập đoàn Viễn Thanh phải không nhỉ? Viễn trong Trịnh Minh Viễn, Thanh trong Vũ Thanh Tịnh, chẳng phải là người phụ nữ từng một thời bên cạnh anh Viễn sao?”

Tố Ngân nói xong, lại quay sang len lén liếc nhìn sắc mặt của Trịnh Minh Viễn. Lúc này, anh mới dời mắt nhìn Thanh Tịnh, ánh mắt không biểu cảm, chỉ lạnh lùng hờ hững như nhìn muôn vàn người khác. Mà thấy thái độ này của anh, cô ta lại càng can đảm để nói thêm: “Tình cũ làm sao anh Viễn nỡ lấy tiền chứ, phải không anh Viễn?”

Trái với thái độ châm chọc của Tố Ngân, Thanh Tịnh vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh như không thể bình tĩnh hơn được nữa, chậm rãi mỉm cười: “Ồ, cô có trí nhớ tốt thật. Người đàn ông đứng bên cạnh cô thay phụ nữ nhanh hơn thay áo, vậy mà cô vẫn có thể nhớ đến một người ở quá khứ lâu lắm rồi là tôi cơ đấy. Nếu thế chẳng may ngày mai cô bị anh ta đá, trí nhớ của cô lại phải bổ sung thêm một người là chính mình, đúng không nhỉ”

“Cô…”. Tố Ngân nói dông nói dài cả buổi, không bằng Thanh Tịnh nói một câu, cô ta quả thực chỉ là một kẻ tiếp rượu trong quán Bar, hôm nay vô tình được sắp xếp tiếp một con cá lớn của thành phố A là Trịnh Minh Viễn, vốn định dụ dỗ để được một bước leo lên làm người đàn bà của anh ta, bây giờ kế hoạch còn chưa thực hiện xong lại bị phản bác như vậy thành ra nghẹn họng, chỉ có thể trợn mắt nhìn Thanh Tịnh.

“Thế nào?”. Thanh Tịnh không thèm để ý đến cô ta, nghiêng đầu nhìn Trịnh Minh Viễn: “Muốn đền áo phải không?”

“Tôi đổi ý rồi. Nếu cô muốn chịu trách nhiệm, tôi có cách khác hay hơn”. Trịnh Minh Viễn chậm rãi mở miệng, ánh mắt sắc bén vẫn giống ánh mắt của anh cách đây tám năm, chỉ là thanh âm đã không còn dịu dàng với cô như trước.

“Người như anh thì có chuyện gì hay ho ngoài những việc khiến người khác phải chán ghét? 3000 đô, tôi sẽ chuyển khoản đến anh, trong vòng một tiếng nữa anh sẽ nhận được”
“Thì ra giám đốc Tịnh vẫn quan tâm đến tôi, cô biết số tài khoản của tôi?”
“Số tài khoản thì có gì khó, điều tra một chút là ra thôi”

Trịnh Minh Viễn nheo mắt, đột nhiên cười lạnh: “Hình như cô quên tôi là ai rồi thì phải”

Nhìn thấy nụ cười nửa miệng lạnh lùng mang vẻ chết chóc của Trịnh Minh Viễn, trái tim không nghe lời của Thanh Tịnh lại đột nhiên làm loạn lên như tám năm trước, lúc này, cô thật sự ước mình quên được một kẻ phản bội như Trịnh Minh Viễn, nếu có thể giết được, cô chắc chắn sẽ băm xương anh ta cho chó nhai.

Chỉ tiếc, người đàn ông ấy lại là Trịnh Minh Viễn. Hành tung thần quỷ không hay, số tài khoản điều tra ra cũng không phải điều dễ dàng.

Giữa lúc cô đang không biết phải trả lời như thế nào thì Bách Duy đứng yên lặng nãy giờ bên cô, đột nhiên cất giọng: “Ba nghìn đô, tôi có tiền mặt, tôi thay cô ấy trả anh”

“Ồ, luật sư Ngô Bách Duy”. Tố Ngân dời mắt nhìn sang Ngô Bách Duy đứng sau Thanh Tịnh, cười phá lên: “Hôm nay gặp toàn người quen thế này, tổng giám đốc Tịnh thật có phúc, sau khi rời khỏi anh Viễn đã tìm được người đàn ông tốt như vậy. Có phúc khí, có phúc khí”

“Cảm ơn, người xưa có câu nồi nào úp vung nấy. Tôi nhìn cô không có phúc khí như vậy, quả thực rất hợp với người đang đứng bên cạnh cô”

Tố Ngân nghẹn họng lần thứ hai, bên cạnh, Trịnh Minh Viễn không thèm trả lời Ngô Bách Duy mà chỉ cười nhạt nhìn Thanh Tịnh: “Chúng ta là tình cũ, những thứ khác năm xưa tôi còn có thể cho cô nhiều hơn, chiếc áo vest này có là gì chứ?”.

Nói xong, Trịnh Minh Viễn khoát tay, Tạ Vĩnh Tuân bỗng dưng từ đâu tiến đến, dẹp hết những người đang đứng vây quanh bọn họ, đồng thời cũng đuổi người phục vụ vừa làm đổ ly café kia đi.

Trịnh Minh Viễn thản nhiên cởi áo vest ra, đem đặt vào tay Thanh Tịnh: “Nếu cô muốn đền thì cứ đem nó về giặt sạch rồi trả tôi”

Thanh Tịnh nhìn vẻ mặt nhơn nhơn của Trịnh Minh Viễn, nghe giọng nói đầy hàm ý châm chọc Ngô Bách Duy của anh ta, đầu muốn bốc khói. Cô vừa định ném áo vest vào mặt Trịnh Minh Viễn thì giọng Bách Duy đều đều vang lên:

“Anh Viễn hình như đang đùa thì phải. Tay cô ấy bây giờ chỉ dùng để ký văn kiện và gõ phím máy tính, không phải để giặt đồ cho anh như ngày xưa. Bây giờ Tịnh là người độc thân, những việc như thế này, cứ để chúng tôi trả anh tiền là được rồi”.

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN