Mười Năm Thương Nhớ
Phần 11
Trịnh Minh Viễn lần đầu tiên trong cuộc đời nói nhiều như vậy, hơn nữa còn chấp nhận cúi đầu chỉ vì một người con gái. Anh đã không yêu thì thôi, một khi đã yêu thì đến mạng cũng không cần, thậm chí đường đường là một Trịnh Minh Viễn lừng lẫy khắp chốn, người người phải nể sợ, bây giờ đứng trước mặt Thanh Tịnh lại có thể vứt sạch sĩ diện và tự tôn sang một bên, một lòng muốn có cô thêm lần nữa.
Anh thấy bản thân mình thật đáng thương, đáng buồn cười, năm xưa từng bị cô làm thương tổn đến mức mấy năm trời ròng rã không gượng dậy được, vậy mà sau khi khỏe lại, Trịnh Minh Viễn lại bất chấp tất cả để quay về tìm cô. Anh không thể buông tay, chính là không thể buông ra. Nếu có thể từ bỏ được Thanh Tịnh, anh đã sớm một dao giết chết cô rồi…
Nếu đã không làm được chuyện đó, vậy thì nghĩ nhiều làm gì? Kiếp này anh đã thua rồi, không sợ trời không sợ đất, thế nhưng lại sợ mất đi một người con gái.
Cho nên, Thanh Tịnh, anh không thể quay đầu được nữa, theo đuổi em có được không?
Ở phía đối diện, Thanh Tịnh nghe thấy những lời này của Trịnh Minh Viễn, hai mắt liền mở to nhìn anh. Có kinh ngạc, có bất ngờ, có khó tin, thậm chí còn có cả bi thương như chất chứa vào trong đôi mắt.
Cô thần người ra một lúc lâu, mà Trịnh Minh Viễn lúc này vẫn bày ra điệu bộ kiên nhẫn trăm năm khó gặp, lặng lẽ đứng chờ đợi một câu trả lời. Qua một lát sau đó, Thanh Tịnh mới hạ quyết tâm hít sâu một hơi, mạnh mẽ giơ chân đạp lên giày da của anh, vừa dồn hết lực giày vò Trịnh Minh Viễn, vừa nghiến răng nói:
“Đồ bệnh thần kinh”
Nói xong, nhân lúc Trịnh Minh Viễn vừa bị giật mình nên vô thức buông cô ra, Thanh Tịnh đã lạnh lùng đẩy anh sang một bên rồi xoay người đi vào trong nhà.
Khi cô vào đến nơi, Ngô Bách Duy đã bày biện xong một bàn đồ ăn thơm phức, bếp núc cũng đã dọn dẹp sạch sẽ cẩn thận. Ngô Bách Duy thấy Thanh Tịnh sắc mặt xám xịt từ bên ngoài bước vào liền lên tiếng:
“Tìm được đồ rồi hả em?”
“Chưa tìm thấy, em đưa anh ta đến tầng hầm rồi trở vào luôn”. Cô không muốn tâm trạng của mình làm ảnh hưởng đến Ngô Bách Duy, liền thu hồi lại vẻ khó coi ban nãy, bày ra khuôn mặt bình đạm như thường ngày: “Anh đã nấu xong hết rồi đấy à? Nhìn hấp dẫn quá”
“Ừ, xong rồi. Em đói chưa?”
“Bụng em biểu tình ầm ỹ rồi đây”. Thanh Tịnh cười híp mắt, đi lại gần bàn ăn rồi ngồi xuống: “Trước đây không nhìn ra anh đảm đang thế này đấy, luật sư Duy, nói đi, anh còn tài lẻ gì nữa, biểu diễn cho em xem nào”
Ngô Bách Duy tháo tạp dề ra, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Thanh Tịnh, cười cười: “Con người anh thực ra không có tài cán gì, chỉ biết nấu ăn, biết cãi nhau trên phiên tòa, sau này gặp em còn nhận ra mình biết cả chăm sóc người khác. Thế nào, có đủ tiêu chuẩn theo đuổi em không?”
“Rất…”.
Cô vốn định nói “rất đủ ấy chứ”, tuy nhiên còn chưa kịp nói xong thì phía sau đã truyền đến tiếng mở cửa, tiếp theo Trịnh Minh Viễn cả một thân toàn đồ đen, sắc mặt cũng đen như đít nồi từ ngoài vườn sau bước vào.
Thanh Tịnh nhìn thấy anh nồng nặc mùi thuốc súng như vậy, bỗng nhiên cũng chột dạ, vô thức nghiêng người ngồi cách xa Ngô Bách Duy ra một chút. Ngô Bách Duy thấy cô có vẻ khó xử như vậy cũng hiểu ý, quay đầu nhìn Trịnh Minh Viễn, cười nói:
“Anh đã tìm xong đồ rồi à?”
“Ừ”
“Anh đã ăn tối chưa? Ngồi xuống đây ăn cùng với chúng tôi đi”. Ngô Bách Duy lịch sự mời.
Trịnh Minh Viễn nhìn bàn ăn đủ món các loại, sau đó lại dời tầm mắt lên khuôn mặt của Thanh Tịnh, suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Không cần đâu, tôi còn có việc”
Nói xong, anh còn bổ sung thêm một câu khiến Thanh Tịnh gần như khẳng định chắc chắn rằng Trịnh Minh Viễn đã bị đứt dây thần kinh: “Mọi người cứ tự nhiên ăn đi”.
Trịnh Minh Viễn xách theo một hộp gỗ, tiện tay đóng cửa phía sau rồi đi ngang qua bàn ăn của hai người bọn họ. Mà nhìn anh đi như thế này, đột nhiên Thanh Tịnh lại có cảm giác day dứt khó chịu không thể tả, toàn thân cô như bị kiến bò. Cô chợt nhận ra một chuyện, năm xưa đây không phải là biệt thự của anh sao, toàn bộ tiểu khu nguy nga này không phải là của anh đó sao? Lúc đó Trịnh Minh Viễn không phải là đại ca đứng trên vạn người, bữa ăn nào cũng ngồi ở vị trí đầu bàn trang trọng nhất hay sao?
Tại sao tám năm sau vẫn ở ngôi nhà này, cô và Ngô Bách Duy có thể vui vẻ ăn cơm còn anh lại phải rời đi? Năm xưa anh vốn là chủ nhân của Vạn Kim Phúc cơ mà.
“Khoan đã”. Thanh Tịnh rút cục cũng bị lương tâm cắn rứt không chịu nổi, đành lên tiếng.
Mà lúc này, cả Trịnh Minh Viễn lẫn Ngô Bách Duy đều không hẹn mà cùng đồng thời nhìn về phía cô.
Thanh Tịnh hít sâu một hơi, không thèm để ý đến thái độ của hai người bọn họ mà hạ quyết tâm nói: “Anh đã đến rồi thì ngồi xuống đây cùng ăn đi, dù sao thì chúng tôi cũng chỉ có hai người, ăn cơm phải nhiều người mới vui”
Ăn cơm phải có hàng trăm đàn em cùng mọi người như trước đây mới vui!!!
Thanh Tịnh vốn tưởng Trịnh Minh Viễn sẽ làm cao từ chối thêm mấy lần, tuy nhiên không ngờ cô vừa dứt câu thì anh đã thản nhiên đặt hộp gỗ xuống, gật đầu một cái: “Được”. Sau đó, đi lại gần bàn ăn, kéo ghế ngồi sát bên cạnh cô.
Tình cảnh bấy giờ ngay lập tức trở thành Ngô Bách Duy ngồi bên trái, Trịnh Minh Viễn ngồi bên phải, Thanh Tịnh ngồi ở giữa hai người bọn họ.
Trịnh Minh Viễn lạnh lùng nhìn Ngô Bách Duy, Ngô Bách Duy cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trịnh Minh Viễn, cả hai gườm gườm nhìn nhau như muốn giết người đến nơi. Không khí mời chào trong căn phòng liền biến thành không khí nồng nặc mùi thuốc súng.
Trời ạ, đây chính là hoàn cảnh tình tay ba mà phim truyền hình cẩu huyết vẫn hay chiếu đó sao? Là hai nam cùng theo đuổi một nữ đó phải không?
Thanh Tịnh ân hận thầm kêu trời trong lòng, nếu biết sớm bọn họ sẽ như vậy, nhất định cô sẽ đuổi thẳng cổ người nào về nhà nấy, đỡ mất công nửa đêm nửa hôm phải ngồi đây làm ngòi nổ cho hai quả bom to đùng đang ngồi bên cạnh. Cả một ngày đi làm mệt mỏi, về đến nhà ăn một bữa cơm cũng không yên.
“Nào, thức ăn nguội rồi, chúng ta mau ăn thôi”. Thanh Tịnh cuối cùng cũng phải lên tiếng kéo giãn không khí.
“Ừ, ăn thôi”. Ngô Bách Duy thu lại ánh mắt nhìn Trịnh Minh Viễn, nhẹ nhàng gắp một miếng thịt cá vào bát của Thanh Tịnh, dịu dàng nói: “Em ăn cá này đi, thời gian này làm việc nhiều, mắt mỏi rồi phải không? Nào, ăn cá cho sáng mắt”
“Cảm ơn anh”.
Thanh Tịnh cũng lịch sự cười đáp lại, có điều cô còn chưa kịp cười lâu đã thấy Trịnh Minh Viễn gắp nguyên một tảng thịt bò nướng vào bát mình, sắc mặt lạnh băng, chỉ có miệng nhả ra hai chữ: “Ăn đi”
Ngô Bách Duy lẫn Thanh Tịnh đều tròn mắt nhìn Trịnh Minh Viễn như người ngoài hành tinh, không khí lại càng đậm thêm mùi thuốc súng.
“À…”. Sau vài giây kinh ngạc không thể nào tiêu hóa được hành động của Trịnh Minh Viễn, Thanh Tịnh sợ bom nổ cho nên ngay lập tức lấy lại tinh thần, cúi đầu ăn: “Đều là đồ ăn ngon, các anh cũng ăn đi”
“Nhìn em đói như vậy, ăn thêm chút đi”. Trịnh Minh Viễn lại tiếp tục gắp rau vào bát cô. Sau đó dường như cảm thấy vậy vẫn là chưa đủ, lại gắp tiếp salad, cà chua, tôm chiên, cuối cùng còn dùng muỗng múc cho cô hẳn một tô canh lớn: “Trước đây khi tôi còn ở Vạn Kim Phúc, không phải mỗi bữa em đều ăn rất nhiều sao? Bây giờ tôi không ở đây nữa, em cũng nên ăn nhiều một chút, phụ nữ không cần giảm cân làm gì”
Thanh Tịnh nhìn bát của mình đầy ắp đến mức không thể chứa thêm đồ ăn gì nữa, chỉ có thể tức đến nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Trịnh Minh Viễn. Vậy mà anh từ đầu đến cuối cũng không thèm quan tâm đến sắc mặt đầy nộ khí của cô, tiếp tục rót ra một ly nước ép, đưa đến trước mặt Thanh Tịnh:
“Phải rồi, dạ dày em không tốt, uống chút nước táo này cho dễ tiêu hóa. Mấy năm trước em đi theo tôi, phải thức đêm nghiên cứu tài liệu nhiều nên bị đau dạ dày, vẫn phải dùng men tiêu hóa còn gì?”
Khi anh nói những lời này, ngữ điệu hết sức thản nhiên, dường như không cảm nhận được cảm giác đau dưới chân mình đang dồn dập truyền tới. Ở dưới bàn, Thanh Tịnh lẳng lặng dẫm vào chân của Trịnh Minh Viễn, dùng hết lực nghiền đi nghiền lại, nghiến để anh phải đau đến im miệng thì thôi. Tuy nhiên, Trịnh Minh Viễn thần sắc vẫn không biểu cảm, vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra đến tận khi Ngô Bách Duy lên tiếng:
“Anh có muốn uống chút rượu vang không?”
“Không”. Cả Thanh Tịnh lẫn Trịnh Minh Viễn cùng đồng thanh nói.
Thanh Tịnh gấp gáp trả lời như vậy, thành ra có chút xấu hổ, cô liếc Ngô Bách Duy rồi ái ngại nói tiếp: “Muộn rồi, để hôm khác hai người uống với nhau đi. Ngày mai em còn có việc, tối nay phải ngủ sớm”
Trịnh Minh Viễn: “Cô ấy cần nghỉ sớm”
Ngô Bách Duy nghe xong đành phải gật đầu cười trừ: “Vậy được, hôm khác chúng ta uống rượu”
“Được”.
Suốt bữa ăn hôm ấy, hầu như Trịnh Minh Viễn không đụng đũa bất cứ thứ gì, anh ngồi bên cạnh nhìn Thanh Tịnh ăn uống một cách đầy “trìu mến”, còn Ngô Bách Duy ngồi bên kia cũng không dám gắp thêm gì vào bát của cô.
Sau khi ăn xong bữa cơm căng thẳng như đánh trận, Thanh Tịnh sợ bọn họ lại tiếp tục gây chuyện cho nên vội vàng giành việc rửa bát, đẩy cả Ngô Bách Duy lẫn Trịnh Minh Viễn ra về.
“Muộn rồi, các anh mau về đi”
Ngô Bách Duy: “Em cứ nghỉ ngơi đi, để anh rửa bát”
Trịnh Minh Viễn thản nhiên khoanh tay trước ngực, tựa vào khung cửa nhìn chằm chằm cô: “Tôi đứng xem em rửa bát”
Thanh Tịnh thật hết nói nổi, rút cục đành trực tiếp lôi xềnh xệch bọn họ tống ra khỏi cửa, trước khi quay vào nhà còn hét to: “Việc rửa bát em tự làm được rồi. Các anh về đi, lái xe cẩn thận”. Sau đó, không đợi Ngô Bách Duy lẫn Trịnh Minh Viễn trả lời, đóng cửa rầm một cái.
Hai người đàn ông kia khi ở trong nhà còn lịch sự chào nhau, bây giờ ra bên ngoài lập tức lật mặt, không ai thèm nói thêm câu gì, lập tức quay ngoắt đi hai hướng.
Thanh Tịnh ở trong nhà sau khi nghe tiếng ô tô của bọn họ đi rồi mới dám thở phào một tiếng, cảm thấy thoát được Trịnh Minh Viễn và Ngô Bách Duy chẳng khác nào vừa gỡ được tảng đá đè trong lòng. Ban ngày làm việc đã mệt, đêm về tới nhà muốn nghỉ ngơi một chút lại bị hai người kia hành hạ, thật muốn phát điên.
Cô thở dài một tiếng rồi chán nản bước vào bên trong định thu dọn đồ đạc, khi đi qua phòng khách lại phát hiện ra chiếc hộp mà Trịnh Minh Viễn lấy ra từ trong tầng hầm đã bị anh bỏ quên ở sofa.
Trịnh Minh Viễn gấp gáp đến đây để tìm thứ này, chắc hẳn cũng là đồ quan trọng, tại sao lại bỏ quên ở đây?
Thanh Tịnh đứng ngây ra nhìn chằm chằm chiếc hộp gỗ được chạm trổ hoa văn dưới ghế, nhìn từng đường nét tinh xảo nhưng mang đậm phong cách cứng cỏi mạnh mẽ trên nắp hộp, cuối cùng không kìm được, vô thức đưa tay chạm đến.
Chiếc hộp gỗ này được chế tác từ loại gỗ hương vô cùng hiếm, vừa nâng lên đã ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng trong không khí, xen lẫn trong đó còn có mùi hoa trà, mùi hương riêng biệt chỉ có trên người của Trịnh Minh Viễn.
Thanh Tịnh hít sâu một hơi rồi cầm lên lắc lắc mấy cái, bên trong liền vang lên những tiếng lách cách của kim loại va chạm. Cô đắn đo giây lát rồi rút cục vẫn bị sự tò mò của bản thân thôi thúc, quyết định mở chiếc hộp ra.
Bên trong là một khẩu súng Glock 17 đã cũ, còn có một số vỏ đạn đã bắn.
Hóa ra, Trịnh Minh Viễn nửa đêm nửa hôm đến tận đây là vì thứ này…
Thanh Tịnh bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mình như vừa bị giáng một đòn, cả người giống như bị ai rút cạn cả sức lực, vô thức ngồi phịch xuống ghế.
Những ngón tay cô run rẩy cầm khẩu súng Glock kia, khẩu súng mà năm đó cô đã lấy trộm trong tủ kính trưng bày của Trịnh Minh Viễn, đem đi giết Lâm Quý. Lúc đó, cô bị hắn cho uống thuốc kích dục, mê muội đến nhìn cái gì cũng không rõ, cũng chẳng thể nhớ được gì. Thứ mà Thanh Tịnh có thể nhớ nhất trong đêm hôm ấy chính là giữa lúc cô sắp rơi vào địa ngục thì Trịnh Minh Viễn đã đến, giống như một vị cứu tinh.
Anh vì cô mà đến, vì cô mà bay xuyên đêm từ Thiên Chúc trở về, vì cô mà lần đầu tiên đại giá quang lâm đến một nơi đồi trụy như quán Bar đó. Giây phút ấy, dường như bao nhiêu hiểm nguy đều có thể tan biến dưới đôi mắt lạnh lùng như biển lớn của anh, Thanh Tịnh năm ấy không phải là cảm kích tới rơi nước mắt, mà còn nguyện đem cả tấm thân lẫn trái tim mình trao cho Trịnh Minh Viễn.
Lấy thân báo đáp, thật lòng thật dạ.
Sau đó, khẩu Glock 17 cũ rích kia không còn xuất hiện ở tủ kính trưng bày của anh nữa, cô có tìm thế nào cũng không thấy. Đến hôm nay mới biết, hóa ra, Trịnh Minh Viễn đã đem nó cất trong chiếc hộp để ở dưới tầng hầm.
Nhưng anh giữ gìn nó cẩn thận như vậy làm gì?
Thanh Tịnh đặt khẩu súng xuống, lại cầm những vỏ đạn lên xem, phát hiện ra trên đó ghi rất nhiều ký tự. Vỏ đạn mà cô nhìn thấy đầu tiên có ghi ngày 12/01/xxxx, mảnh thứ hai có ghi 25/04/xxxx, mảnh thứ ba ghi ngày 15/06/xxxx, chính là ngày mà cô đã cùng anh nhảy dù từ trên trực thăng xuống huyện Thiên Chúc, lúc đó cô nói: “Mặc kệ anh có chấp nhận hay không, Trịnh Minh Viễn, em thích anh. Anh đồng ý cũng được, không đồng ý cũng xong, dù có dùng hết đời em cũng sẽ thu phục được anh”
Trịnh Minh Viễn trước nay thường ít nói, thậm chí cả những lúc hai người ân ái anh đều chưa từng nói yêu cô. Thế nhưng anh cẩn thận ghi những thứ này làm cái gì? Ghi những ngày có gắn với kỷ niệm của hai người làm gì?
Một giọt, rồi một giọt nước mắt rơi xuống vỏ đạn, tiếp tục chảy xuống sofa, lại nối tiếp những giọt khác.
Thanh Tịnh hai mắt đều nhòe đi, cái gì cũng nhìn không rõ, vô thức giơ tay sờ lên mặt mới phát hiện ra cả khuôn mặt mình đẫm nước mắt từ bao giờ. Trịnh Minh Viễn năm xưa đã từng yêu cô sâu đậm như thế, tại sao lại bỏ đi? Nếu anh thật lòng thật dạ không muốn bỏ lỡ cô, tại sao lại thân thiết như vậy với Hà Thu Thủy?
Tại sao anh không một lời giải thích mà cứ bạt mạng tiến vào cuộc sống của cô một lần nữa, không hỏi cô có đồng ý hay không đã tuyên bố theo đuổi cô?
Đến cuối cùng, cô phát hiện ra bản thân mình còn yêu Trịnh Minh Viễn rất nhiều, yêu đến mức dù đã từng trải qua nhiều đau đớn không muốn bước tiếp nữa nhưng vẫn không có cách nào vứt bỏ. Tình yêu này không thể một đao cắt đứt, lại càng không thể quên đi, cứ thế ngày ngày chịu đau đớn.
Mẹ kiếp, đã yêu đến sinh tử cũng không rời, vậy còn có thể từ bỏ cái gì? Hận thù cái gì?
Thanh Tịnh càng nghĩ càng thấy lòng đau đớn, toàn thân vô lực chìm trong một nỗi nhớ nhung khắc khoải bởi vì quá khứ kia. Cứ như vậy cho đến khi chuông cửa đột nhiên reo lên, cô mới giật mình sực tỉnh.
Đã nửa đêm rồi, ai còn đến gọi cửa?
Thanh Tịnh gạt nước mắt, đứng dậy đi đến nhìn màn hình camera, lần này vẫn là thấy Trịnh Minh Viễn bên ngoài. Anh nói: “Tôi để quên đồ”.
Nói xong, không thấy cô trả lời, Trịnh Minh Viễn lại bổ sung thêm: “Hộp gỗ, để ở sofa”
Không phải là cố tình quên để kiếm cớ quay lại “thả dê” cô đấy chứ? Ban nãy cùng anh đi một đoạn xuống tầng hầm thôi mà đã hết bị anh ôm rồi còn suýt hôn, bây giờ Ngô Bách Duy không còn ở đây, định quay lại ăn sạch sẽ cô đấy à?
Trịnh Minh Viễn, đừng có mơ cô mở cửa!!!
Thanh Tịnh vừa đó còn vật vã đau khổ, bây giờ nhìn thấy sắc mặt lạnh tanh đầy vô sỉ của Trịnh Minh Viễn, liền nhanh chóng khôi phục lại tinh thần tỉnh táo thường ngày. Cô tự nhắc bản thân mình, chẳng qua là anh đang ghen tức vì hiện tại có người đàn ông khác theo đuổi cô, vì anh không chiếm được nên mới muốn theo đuổi cô lần nữa.
Cô sẽ không ngây thơ như tám năm trước nữa đâu, sẽ không tin anh thêm lần nào nữa. Chừng ấy đau khổ suốt thời gian dài như vậy là đủ rồi.
Thanh Tịnh càng nghĩ càng quyết tâm, không mở cửa cho Trịnh Minh Viễn mà trái lại còn khóa thêm mấy lớp, kích hoạt chế độ chống trộm tiên tiến nhất, sau đó xách theo chiếc hộp gỗ lên lầu hai.
Bên dưới, người đứng ở ngoài dường như đã đổi tính đổi nết, vẫn kiên nhẫn bấm chuông cửa.
Thanh Tịnh nhẹ nhàng từng chút một mở cửa sổ tầng hai, nhìn xuống liền thấy Trịnh Minh Viễn vẫn đứng đó, bóng lưng cao lớn đổ dài xuống nền gạch trước hiên nhà. Cô không nói gì mà cứ im lặng nhìn anh, nhìn cho đến khi anh phát cáu lên mới thèm lên tiếng:
“Tôi cho em thêm hai phút, nếu không mở cửa tôi sẽ phá cửa xông vào”
“Anh quên à?”. Cô từ trên cao thản nhiên nói vọng xuống: “Biệt thự này được anh lắp mấy lần chống trộm, cửa còn chống được cả bom đạn. Dùng sức người không thể dễ dàng phá được đâu”
Trịnh Minh Viễn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thanh Tịnh sắc mặt ngay lập tức xám xịt lại. Cửa này đúng là anh đã gia cố mấy lần thiết bị bảo vệ, cũng có thể chống được cả bom và vũ khí hạng nặng, nhưng mà muốn vào không phải là không có cách.
Mà anh thì bản lĩnh có thừa.
“Em thật sự tin tôi không vào được?”
“Tin chứ”. Thanh Tịnh đến nghĩ cũng không cần nghĩ đã gật đầu cái rụp, vô cùng biết điều nói: “Vì tin nên tôi mới ở đây hỏi anh đây. Anh để quên cái gì, tại sao không gọi điện thoại một tiếng mà nửa đêm nửa hôm đến đây? Tôi là phụ nữ độc thân, để anh vào nhà vào giờ này mới không tiện”
“Vậy em mau lấy đồ cho tôi”
Cô giơ lên chiếc hộp gỗ, nhìn anh đáp: “Là thứ này có phải không?”
Trịnh Minh Viễn im lặng không nói gì, mà anh không nói nghĩa là không phủ nhận. Thanh Tịnh giữ thứ này thì càng thêm nặng lòng, chi bằng cứ trả lại cho chủ nhân của nó, cô và Trịnh Minh Viễn đã là quá khứ, vậy thì hãy để quá khứ ngủ yên đi.
Thanh Tịnh suy nghĩ giây lát rồi lại nói: “Anh bắt lấy này”
Dứt lời, cô liền cầm chiếc hộp gỗ thả xuống bên dưới. Trịnh Minh Viễn cũng nhanh như chớp giơ tay đón lấy, chuẩn xác bắt được chiếc hộp. Có điều, anh dường như rất trân trọng thứ này cho nên ngay lập tức lạnh giọng quát: “Em làm cái gì vậy?”
“Tôi vô cùng tin tưởng anh”. Thanh Tịnh thản nhiên cười cười: “Chiếc hộp này làm sao có thể làm khó anh được chứ?”.
“Em…”. Trịnh Minh Viễn còn chưa kịp nói xong thì đã nghe “rầm” một tiếng, Thanh Tịnh vốn không định đợi anh trả lời mà lạnh lùng đóng cửa. Cuối cùng, Trịnh Minh Viễn chỉ có thể bất mãn đứng ngốc ở bên dưới nhìn biệt thự nhanh chóng tắt điện, trong lòng thầm lẩm bẩm mấy chữ:
“Em đợi đấy”.
***
Lời tác giả: Bị cháy laptop nhưng tớ đã hứa với mọi người sẽ nghỉ một ngày, quyết sẽ không lỡ hẹn.
Thế nên mọi người đọc xong có thể like 1 cái, bình luận vài câu cho tác giả vui được không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!