Mười Năm Thương Nhớ - Phần 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2903


Mười Năm Thương Nhớ


Phần 13


Sau khi nghe xong cuộc điện thoại kia, Thanh Tịnh vô thức quay sang Minh Minh, thấy thằng bé vẫn đang ngồi kế bên chớp chớp mắt nhìn cô đầy mong đợi.

Ngô Bách Duy bị tai nạn như vậy không thể không đến mà đây là lần đầu tiên cô hứa hẹn với trẻ con, thất hẹn thì lại cảm thấy vô cùng có lỗi. Thanh Tịnh càng nghĩ càng khó xử, đắn đo một lát rồi mới nói: “Minh Minh, dì mới nghe một cuộc điện thoại, bây giờ phải tới đó xử lý, hôm khác lại hẹn con đi ăn có được không?”

“Có chuyện gì vậy?”. Trịnh Minh Viễn cũng nghe được cuộc điện thoại kia, nhìn cô qua gương chiếu hậu.

“Bạn tôi gặp tai nạn, tôi phải đến bệnh viện một chuyến”

Minh Minh dường như rất hiểu chuyện, nghe xong cũng không mè nheo đòi Thanh Tịnh dẫn đi ăn mà chỉ cầm tay cô lắc lắc: “Bạn dì Tịnh gặp chuyện, dì Tịnh phải đi chứ. Hôm khác dì Tịnh đến dẫn Minh Minh đi ăn cơm gà sau nhé, nhưng phải đền cho con hai suất cơ”

“Được, được”. Thanh Tịnh như gỡ được tảng đá đang đè nặng trong lòng, thở phào một tiếng, cười đáp: “Hôm khác dì đền cho Minh Minh nhé. Ngoan”.

Minh Minh ngoan ngoãn gật gật đầu, Thanh Tịnh cũng không nói nữa, vội vàng bảo Trịnh Minh Viễn đỗ xe vào lề đường để cô tự đón taxi đến bệnh viện. Trịnh Minh Viễn nghe xong chỉ nói:

“Người bị tai nạn là cậu luật sư đó?”

“Ừ. Điện thoại anh ấy đặt mật khẩu, không thể liên lạc được, người dân chỉ có thể gọi cho số khẩn cấp là số của tôi. Anh đỗ xe vào lề đường đi, bệnh viện thành phố ngược đường, để tôi tự đi”

Sắc mặt Trịnh Minh Viễn trong thoáng chốc rõ ràng trầm xuống, Ngô Bách Duy hẳn rất quan tâm đến Thanh Tịnh cho nên mới đặt số điện thoại của cô vào số khẩn cấp, mà cô vội vàng chạy đến bệnh viện với anh ta thế này, dù là điều nên làm nhưng lại khiến anh thực sự cảm thấy không vui.

“Tôi đưa cô đi”
“Không cần đâu, ngược đường, với cả Minh Minh đói rồi”.

Minh Minh ngồi bên cạnh cũng rất biết phối hợp với ba mình, vội vàng lắc đầu như đèn cù: “Lúc chiều bà Hân cho con uống sữa đến bây giờ vẫn còn một bụng sữa đây này. Ba mau đưa dì Tịnh đến bệnh viện đi. Buổi tối như thế này một mình dì Tịnh bắt taxi rất nguy hiểm đó”

Theo lẽ thường, nếu chỉ có mình Trịnh Minh Viễn thì nhất định Thanh Tịnh sẽ từ chối, tuy nhiên bây giờ bên cạnh anh còn có một trợ thủ đắc lực chuyên nói đỡ cho ba mình là Minh Minh, thành ra Thanh Tịnh có lòng yêu thương bao la với trẻ em liền dễ dàng xiêu lòng, chần chừ suy nghĩ một lát rồi cuối cùng vẫn phải đồng ý.

Sau khi đưa cô đến bệnh viện, Thanh Tịnh chỉ kịp chào Minh Minh một tiếng rồi vội vàng chạy vào khoa cấp cứu. Hỏi tới hỏi lui, cuối cùng mới biết Ngô Bách Duy bị thương cũng không nặng lắm, chỉ bị chấn thương phần mềm và rạn hai chiếc xương sườn, hiện tại đang nằm trong phòng bệnh sau cấp cứu.

Lúc cô đến nơi liền thấy Ngô Bách Duy đang nằm bẹp trên giường, người ngượm xước xát lẫn dính máu, trên đầu còn quấn một lớp băng trắng, xung quanh ngoài bình truyền nước đang chậm chạp chảy từng giọt ra thì cũng không có một ai.

Nghe tiếng động, Ngô Bách Duy nhíu mày mở mắt, thấy Thanh Tịnh bước vào thì có hơi bất ngờ, vội vàng chống tay muốn ngồi dậy nhưng vì vết thương vẫn còn đau nên mới dịch chuyển đã toát mồ hôi hột: “Sao em lại đến đây?”

“Anh cứ nằm đi, đừng động đậy”. Cô vội vã đi lại gần giường đỡ Ngô Bách Duy nằm xuống, lại nhìn chằm chằm mấy vết thương trên người anh ta một lượt: “Anh cảm thấy thế nào rồi? Còn đau lắm không?”

“Không sao, anh chỉ bị thương ngoài da thôi. Sao em biết mà đến?”
“Có mấy người đi đường thấy anh bị tai nạn, lấy điện thoại của anh gọi cho em. Người nhà anh đâu, đưa điện thoại đây em gọi thông báo cho gia đình anh một tiếng”

Ngô Bách Duy mỉm cười yếu ớt, lắc đầu: “Bị thương nhẹ thôi, nằm viện vài ngày là khỏi, em đừng lo”

“Bác sĩ nói anh bị rạn hai chiếc xương sườn đấy, bây giờ phải nằm một chỗ, nhất định không thể tùy tiện đi lại. Anh cố gắng đừng động đậy thì vết thương mới mau lành được”. Thanh Tịnh thấy Ngô Bách Duy không sao cũng thấy yên tâm hơn ít nhiều, cười cười: “Luật sư Ngô Bách Duy gián đoạn làm việc một ngày thì Văn phòng luật Tân An tổn thất kinh tế một ngày, thế nên anh chịu khó dưỡng thương đi. Rất nhiều thân chủ đang chờ anh đấy”

“Trong đó có cả tổng giám đốc Tịnh phải không?”
“Tất nhiên, nếu không nửa đêm em vội vàng chạy đến đây làm gì chứ?”
“Ừ. Nhìn thấy thân chủ của mình mất công lo lắng như vậy, tự nhiên anh thấy khỏe rồi”
“Anh ấy à, lần này mắc nợ em một buổi xem phim đấy. Em ghim nợ, đợi anh khỏe lại, tính sổ với anh sau”

Thanh Tịnh nửa đùa nửa thật, rót cho Ngô Bách Duy một ngụm nước ấm rồi cẩn thận đưa đến cho anh, sau đó lại chạy đi đóng tiền viện phí giúp Ngô Bách Duy, lúc quay trở về còn xách theo một ít cháo thịt mua từ căn tin bệnh viện.

Cô vừa vào phòng bệnh liền nhìn thấy ngoài Ngô Bách Duy ra thì còn có thêm hai người khác, một nam một nữ đều đã trung tuổi. Hai người họ nghe thấy tiếng mở cửa thì cùng đồng thời quay lại nhìn cô, Ngô Bách Duy ở giữa cũng nhanh chóng lên tiếng giới thiệu:

“Ba, mẹ, cô ấy là bạn, đồng thời cũng là thân chủ của con. Người con vừa mới nhắc đến”. Nói xong, Ngô Bách Duy lại nhìn Thanh Tịnh: “Tịnh, đây là bố mẹ anh”.

Thanh Tịnh có chút bất ngờ vì bố mẹ của Ngô Bách Duy đột nhiên lại xuất hiện ở đây, cúi đầu lịch sự chào: “Cháu chào hai bác ạ”.

“Tịnh, là tổng giám đốc của Viễn Thanh đúng không?”. Ba của Ngô Bách Duy nói.

“Vâng ạ, chú là…”. Mới lần đầu gặp nhưng cô nhìn ba của Ngô Bách Duy rất quen mắt, vài giây sau mới nhớ ra đây chính là một nhân vật quan trọng hàng đầu ở thành phố A: “Chú là bí thư thành ủy thành phố”

Ngô Tiến An gật đầu: “Hóa ra là tổng giám đốc Tịnh tuổi trẻ tài cao, mấy năm nay rất nổi tiếng ở thành phố A. Duy nhà tôi quen được với cô là diễm phúc của nó”

“Dạ không phải đâu ạ. Chúng cháu là bạn bè từ khi cháu mới bước chân vào kinh doanh. Anh Duy là luật sư rất có tiếng tăm ở thành phố A, quen được anh ấy mới là may mắn của cháu”

Cô thật sự không ngờ gia thế của Ngô Bách Duy lại lớn như thế, ba đã làm đến chức bí thư thành ủy, mẹ cũng làm trong một cơ quan ở trung ương, gia cảnh có thể nói là vượt quá tiêu chuẩn mà các cô gái đều mong ước. Chỉ là xưa nay Ngô Bách Duy đều khiêm tốn, không hề nói về mình, thậm chí văn phòng luật sư Tân An cũng là do anh tự lực cánh sinh lập nên, nếu hôm nay không gặp ba mẹ anh trong bệnh viện, có lẽ Thanh Tịnh mãi mãi chỉ nghĩ Ngô Bách Duy chỉ là một tài năng trẻ ở thành phố A mà thôi.

“Thật sao?”. Ngô Tiến An bật cười, không tiếp tục chủ đề đó nữa mà chỉ nói: “Hôm nay, cảm ơn cháu nhiều nhé. Cảm ơn cháu vì đã đến chăm sóc Duy”

Thanh Tịnh ở lại phòng bệnh trò chuyện với ba mẹ của Ngô Bách Duy một hồi, sau đó cũng không cần lo lắng không có người chăm sóc Ngô Bách Duy nữa cho nên ra về. Khi cô rời khỏi bệnh viện đã là hơn mười giờ tối.

Thanh Tịnh vừa bước ra sảnh lớn đã thấy xe của Trịnh Minh Viễn vẫn đỗ ở vị trí cũ, mà từ khi cô vào trong bệnh viện cho đến bây giờ đã gần bốn tiếng, lẽ ra anh đã phải đưa Minh Minh đi ăn từ lâu rồi mới phải, chẳng lẽ suốt thời gian ấy hai người vẫn chưa hề rời đi?

Thanh Tịnh rảo bước đi lại gần chiếc Range Rover của Trịnh Minh Viễn, cúi đầu nhìn qua cửa kính mới thấy anh đang nhắm mắt tựa đầu vào ghế lái, còn Minh Minh đã nằm ở ghế sau ngủ từ bao giờ. Cô giơ tay gõ nhẹ vào cửa kính, Trịnh Minh Viễn mở mắt ra thấy cô liền hạ kính xe xuống, trầm giọng nói: “Xong rồi à?”

“Sao anh vẫn chưa đi? Minh Minh đã ăn tối chưa?”. Thanh Tịnh sợ đánh thức Minh Minh cho nên nói rất khẽ.

“Nó nhất định không đi. Đòi tôi phải ở đây đợi cô để đưa cô cùng về”

“Vậy mà anh cũng nghe sao?”. Cô nghi hoặc nhìn Trịnh Minh Viễn, mới cách đây mấy tiếng anh còn dọa ném thằng nhóc vào trại huấn luyện, bây giờ lại chiều chuộng con trai đột xuất như vậy khiến cô không khỏi nghi ngờ.

Trong khi đó, Trịnh Minh Viễn bày ra bộ mặt thản nhiên đến mức không thể thản nhiên hơn được nữa, nhún vai nhìn cô nói: “Tôi cũng hết cách, nó khóc lóc ăn vạ. Dọa ném đi trại huấn luyện cũng vô dụng”

Cuối cùng, Thanh Tịnh bất lực chỉ có thể thở dài một tiếng, nhẹ nhàng mở cửa ngồi vào bên ghế phụ cạnh Trịnh Minh Viễn. Cô không nỡ nhìn Minh Minh bị đói, hơn nữa nó còn đang bị bệnh như vậy, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất. Đi ăn cùng cha con họ một hôm chắc Hà Thu Thủy cũng sẽ không trùng hợp thấy đâu: “Đi thôi”.

Nghe xong câu này, trong lòng cả Trịnh Minh Viễn lẫn thằng nhóc đang giả vờ ngủ phía sau liền muốn cười một cái. Tuy nhiên do đã thỏa thuận từ trước cho nên Minh Minh vẫn phải nín nhịn tiếp tục giả vờ ngủ, còn Trịnh Minh Viễn cũng chỉ khẽ “Ừ” một tiếng rồi lái xe ra khỏi bệnh viện.

Ba người bọn họ đi đến một tiệm cơm gà cách Vạn Kim Phúc không xa, lúc dừng xe, Trịnh Minh Viễn vòng ra ghế sau đánh thức Minh Minh “tỉnh dậy” rồi bồng thằng nhóc vào trong nhà hàng. Minh Minh vừa mở mắt thấy Thanh Tịnh đã sung sướng kêu lên:

“Dì Tịnh, dì về rồi à?”

Thanh Tịnh cả quãng đường đi không thèm mở miệng nói với Trịnh Minh Viễn câu nào, vậy mà khi Minh Minh vừa lên tiếng, cô đã lập tức vui vẻ ôm lấy nó vào lòng, cười cười: “Dì về rồi, Minh Minh đói chưa?”

“Con đói rồi, con bảo ba chờ dì đi ăn cơm gà đó. Dì Tịnh cũng đói rồi phải không?”
“Đói rồi đói rồi. Chúng ta vào ăn thôi. Hôm nay Minh Minh phải ăn liền hai suất đấy nhé”

Thằng nhóc gật đầu cái rụp, vô cùng ngoan ngoãn đáp: “Được ạ”

Ba người vào trong nhà hàng chọn một bàn gần cửa sổ, Thanh Tịnh đặt Minh Minh ngồi xuống bên cạnh mình còn Trịnh Minh Viễn ngồi đối diện. Phục vụ vừa mang menu ra, anh đã lịch sự nhận lấy rồi đưa cho cô: “Em chọn đi”

Thanh Tịnh tròn mắt nhìn Trịnh Minh Viễn, cô vẫn còn nhớ trước đây anh bắt cô ngắm mình cả đêm, dù cô bụng đói cũng nhất quyết không cho cô rời khỏi anh nửa bước. Vậy mà hôm nay anh lịch sự như vậy, quả thực cô không quen.

Thanh Tịnh chần chừ mấy giây, sau đó lại không muốn anh mất mặt trước Minh Minh nên khẽ hắng giọng một cái, cầm cuốn Menu từ trong tay Trịnh Minh Viễn, bắt đầu chọn món. Ba người bọn họ quây quần bên nhau, Thanh Tịnh vui vẻ trò chuyện với Minh Minh, còn Trịnh Minh Viễn từ đầu đến cuối đều không rời mắt khỏi hai người, thành ra người ngoài nhìn thấy nhất thời liền tưởng ba người là một gia đình thực thụ, lúc phục vụ mang đồ ăn ra còn nói: “Chúc gia đình anh chị ăn ngon miệng ạ”

Gia đình? Thanh Tịnh hơi ngây ra nhìn người phục vụ, sau đó lại nhìn Trịnh Minh Viễn, bỗng dưng vừa cảm thấy kỳ lạ, vừa cảm thấy tim mình thắt lại.

Nếu như không có biến cố trước kia, có lẽ bây giờ cũng là một gia đình, nói không chừng đã sinh liền hai đứa con. Chỉ tiếc hiện thực quá tàn khốc, cô và Trịnh Minh Viễn dù hiện tại đối mặt thì cũng chỉ là người dưng, và đứa trẻ đáng yêu Minh Minh này cũng chỉ là thằng bé không chung huyết thống với hai người.

“Dì Tịnh, sao vậy?”. Minh Minh thấy Thanh Tịnh đột nhiên ngẩn ra, liền cầm tay cô lắc lắc.

“À không sao”. Cô lúc này mới phát hiện ra viền mắt mình hơi nóng nóng, liền nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, mỉm cười nhìn Minh Minh: “Dì đang nghĩ xem nên ăn thêm món gì đấy. Minh Minh còn muốn ăn món gì không?”

Thằng bé nghiêm túc suy nghĩ mấy giây rồi nói: “Để lần sau được không ạ?”

“Tại sao phải để lần sau, con thích dì sẽ mua cho con, lần này cũng được mà”
“Để dành lần sau còn được gặp dì đó”.

Khi nói những lời này, hai mắt tròn xoe của Minh Minh chớp chớp rất đáng yêu, khuôn mặt có hơi gầy gò nhưng nhìn tổng thể, các nét của Minh Minh rất sáng sủa đẹp trai. Nhất là khi thằng bé cau mày ngẫm nghĩ thì nhìn rất giống Trịnh Minh Viễn, phải rồi, rất giống lúc Trịnh Minh Viễn ngồi trước bàn làm việc, khi anh cần suy nghĩ cái gì thì nét mặt đều y như Minh Minh.

Chẳng lẽ Minh Minh là con rơi của Trịnh Minh Viễn?

“Có được không ạ?”. Minh Minh thấy cô không trả lời lại tiếp tục hỏi.

Thanh Tịnh đang mải suy nghĩ liền vội vã giật mình, gật đầu liên tục với Minh Minh: “Được chứ, được chứ. Dì cho con số điện thoại, khi nào con muốn đi ăn thì cứ gọi điện thoại cho dì, được không?”

“Được ạ”

Sau khi ăn uống xong xuôi, ba người bọn họ cùng quay trở lại tiểu khu Vạn Kim Phúc, có điều lần này Minh Minh không còn giả vờ ngủ nữa mà ngủ thật, ngủ rất ngon trên vòng tay của Thanh Tịnh.

Cô ôm Minh Minh trong lòng, thỉnh thoảng giơ tay vuốt khẽ mấy sợi tóc trên trán thằng bé. Từng ánh đèn đường vụt qua chiếu vào trong khoang xe, nơi đó bỗng dưng ngập tràn không khí gia đình và tình thân. qua một hồi cả hai đều tĩnh lặng, Thanh Tịnh đột nhiên lên tiếng: “Minh Minh là con trai của anh à?”

Trịnh Minh Viễn có chút bất ngờ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt chợt lóe lên vài tia phức tạp. Anh im lặng một lúc lâu rồi mới đáp: “Trông nó rất giống tôi à?”

“Ừ, khuôn mặt này nếu đầy đặn hơn một chút thì giống hệt anh”

“Vậy sao?”. Trịnh Minh Viễn đột nhiên mỉm cười, lắc đầu: “Ở Thụy Sĩ ba mẹ tôi đã đưa nó đi xét nghiệm AND rất nhiều lần nhưng không lần nào phát hiện ra tôi và Minh Minh có huyết thống cha con cả. Hơn nữa…”

Anh ngừng lại một lúc, trái tim bỗng nhiên trầm xuống: “Trước nay tôi cũng chỉ có mình cô”

Thanh Tịnh không nhịn được, kinh ngạc quay sang nhìn Trịnh Minh Viễn, dường như không sao tin được anh lại nói những lời này. Trước đây anh nói chỉ có một mình cô, cô có thể tin, nhưng hiện tại anh có Hà Thu Thủy, khi tới quán bar còn gặp anh cặp kè với Tố Ngân, có đánh chết cô cũng không tin Trịnh Minh Viễn giữ thân như ngọc suốt tám năm qua.

Nhưng dù thế, những lời nói này ít nhiều cũng gõ nhẹ vào tim cô một cái, khiến lý trí của cô đột nhiên dao động.

Thanh Tịnh hít sâu một hơi, cố giữ tinh thần bình ổn rồi nhàn nhạt đáp: “Cảm ơn đại cổ đông Viễn. Tôi cũng nghĩ Minh Minh đáng yêu như vậy, làm sao có thể là con trai ruột của anh được chứ? Nhất định là do nó ở quá lâu với anh, lại thêm đêm nào cũng gặp ác mộng vì bị anh dọa ném đi trại huấn luyện, cho nên khuôn mặt mới giống anh đấy”

Trịnh Minh Viễn nghe xong không khác gì bị tạt gáo nước lạnh, chỉ có thể tức đến nghẹn họng, không thể nói được lời nào. Thanh Tịnh cũng không thèm để tiếp tục để ý đến anh nữa, chỉ thản nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm Minh Minh cho đến tận khi về đến tiểu khu.

Cô đưa thằng nhóc cho anh, còn cẩn thận dặn dò: “Nó còn bé, anh đừng tối ngày cứ bắt nó rèn luyện, rèn luyện. Hơn nữa nó từ nhỏ đã thiếu tình thương của người mẹ, lại sống với người bố khô khan có xu hướng thích bạo lực như anh, nhất định rất đáng thương”

“Tôi khô khan bạo lực?”

Thanh Tịnh không cần nghĩ đã thản nhiên gật đầu: “Không đúng sao?”

“Nếu như em thấy tôi khô khan có xu hướng bạo lực, hay là chăm sóc Minh Minh đi. Làm mẹ của Minh Minh, em thấy thế nào?”

Thanh Tịnh hừ lạnh một tiếng, biết ngay nói chuyện với Trịnh Minh Viễn chẳng có gì tốt đẹp, nhất là với cấp độ vô sỉ của anh theo thời gian càng ngày càng tăng như thế này. Cô xoay người đi vào trong nhà, trước lúc rời khỏi còn để lại một câu không đầu không cuối:

“Trịnh Minh Viễn, đừng có mơ”.

Yêu thích: 4.1 / 5 từ (7 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN