Mười Năm Thương Nhớ
Phần 4
Đã rất lâu rồi không được ngồi chung một chiếc xe với nhau như thế này, Thanh Tịnh suốt cả quãng đường đều im lặng nhìn ra cửa sổ, nhìn từng hàng cây bên đường vụt qua, nhìn phố phường của thành phố A sầm uất nhộn nhịp, sau đó cuối cùng ánh mắt lại không nhịn được, khẽ liếc qua gương chiếu hậu dời đến gương mặt trầm lặng của Trịnh Minh Viễn.
Mà nhìn thấy gương mặt này, bỗng nhiên cô lại cảm thấy vô cùng hoài niệm quá khứ, rất nhớ những tháng ngày ở bên nhau trước đây, hôm nay cùng nhau ở trong một khoang xe chật hẹp, Thanh Tịnh đột nhiên lại có cảm giác như tám năm qua so với giờ phút này hóa ra cũng chỉ là mây trôi nước chảy.
Lần cuối cùng khi bọn họ ngồi chung xe là khi ở trấn cổ huyện Thiên Chúc, hai người ở trong một chiếc Humer hầm hố đi xuyên núi, vượt qua trùng trùng nguy hiểm, thậm chí Trịnh Minh Viễn còn dùng toàn bộ thân mình để bao bọc cho cô khỏi tác động của bom sóng âm, kết cục tấm lưng anh bị kính chống đạn đâm nát, máu thịt đầm đìa.
Bây giờ sau tám năm, hai người bọn họ ngồi đây, không còn tình yêu, chỉ còn lại hận thù và cố chấp. Không còn bao bọc che chở, chỉ còn lại một khoảng cách không cách nào xóa bỏ.
Hóa ra, giữa điểm đến và điểm đi là quãng đường, còn giữa chia ly và gặp lại, lại là cả một quãng đời. Tám năm dài đằng đẵng trôi qua, có muôn vàn thứ đã thay đổi, mà thay đổi lớn nhất lại chính là lòng người.
“Nhìn cái gì?”. Trịnh Minh Viễn vẫn chuyên tâm lái xe, tuy nhiên khướu giác nhạy bén của anh vẫn phát hiện ra nãy giờ Thanh Tịnh ngồi đần ra nhìn gương chiếu hậu, chằm chằm nhìn mình.
Cô giật mình vội vàng thu lại tầm mắt, ngoảnh đầu tiếp tục nhìn ra cửa sổ: “Lâu không gặp, nhìn kỹ một chút cũng là điều bình thường”
“Vẫn nhớ chuyện cũ?”
“Đại cổ đông Trịnh Minh Viễn, tôi không phải kẻ vô tình vô nghĩa như anh, chuyện ở quá khứ tất nhiên tôi nhớ rất rõ”. Thanh Tịnh mệt mỏi tựa đầu vào ghế da, không còn vẻ giương cung bạt kiếm với Trịnh Minh Viễn nữa mà chỉ còn lại một nỗi thất vọng nặng nề.
Đáy mắt Trịnh Minh Viễn chợt tối lại, bàn tay đẹp đẽ của anh siết mạnh vô lăng đến mức các khớp ngón tay hằn lên, tuy nhiên, thanh âm của anh vẫn thản nhiên như cũ: “Nếu cô muốn nối lại tình xưa, tôi…”
Trịnh Minh Viễn còn chưa nói hết câu, Thanh Tịnh đã lạnh lùng ngắt lời: “Anh hiểu nhầm rồi, tôi vẫn nhớ chuyện cũ không có nghĩa tôi còn tình cảm với anh. Đối với một người bình thường, chuyện ở trong quá khứ không thể nói quên là có thể quên, huống hồ tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường như bao người bình thường khác. Chuyện năm xưa giữa tôi với anh, tôi coi nó là kỷ niệm, hiện tại không còn muốn kỷ niệm đó kéo dài nữa. Tám năm đã trôi qua rồi”
Với phụ nữ, nỗi đau có thể hóa thành nước mắt, nhưng đối với đàn ông, mọi cay đắng đều phải giấu vào tận trong đáy lòng. Hôm nay, nghe những lời này từ miệng Thanh Tịnh thốt ra, Trịnh Minh Viễn thực sự rất muốn một tay bóp chết cô, cho cô sống không bằng chết.
Thế nhưng tám năm trước anh không làm được, tám năm sau anh cũng không thể nào làm được, chỉ có thể từ từ buông tay…
Trịnh Minh Viễn bỗng nhiên bật cười: “Hình như cô mới là người hiểu lầm thì phải. Tôi không coi chuyện quá khứ là kỷ niệm, cùng lắm cũng chỉ là một lần chơi bời mà thôi. Nếu cô muốn nối lại tình cũ, tôi thực sự cũng không còn hứng thú, một chút cũng không có”
“Tốt”. Thanh Tịnh lòng đầy cay đắng, đáp lại anh cũng bằng một nụ cười: “Vậy thì hy vọng ngoài hai lần họp cổ đông 6 tháng, chúng ta không gặp mặt, cũng đừng liên quan đến nhau”
“Được”
Khi Trịnh Minh Viễn nói xong câu đó, không khí trong xe lại tiếp tục rơi vào im lặng, tiếp theo cả một quãng đường dài cũng không ai nói với ai thêm bất kỳ câu gì nữa.
Hai người cứ lặng im như thế cho đến khi Thanh Tịnh phát hiện ra cảnh vật bên đường có hơi khác lạ, những phố phường sầm uất của thành phố A không còn, chỉ thấy xung quanh lác đác vài ngôi nhà nhỏ xen kẽ những cây xanh như ở vùng ngoại ô thành phố.
“Này, anh đi đâu thế?”. Cô giật mình, vội vàng quay sang nhìn Trịnh Minh Viễn, khẽ kêu lên.
Sắc mặt đang trầm tư suy nghĩ của anh đột nhiên hơi biến đổi, ánh mắt sắc bén tập trung quan sát hai bên đường, sau đó đầu mày lập tức cau lại: “Nhầm đường rồi”
“Hả?”. Cái gì mà công ty tôi ngay gần đây, ngồi xe năm phút là đến, cái gì mà IQ khủng bố, Trịnh Minh Viễn thế nào mà lại đi lạc đường ra tận ngoại ô thành phố như vậy, thật mất mặt: “Anh đi lạc đường?”
Trịnh Minh Viễn có chút xấu hổ, thẹn quá hóa giận: “Tôi mới về thành phố A, không nhớ rõ đường. Cô đi mòn gót giày ở đây rồi, lạc đường xa như vậy mới phát hiện ra?”
Vừa nãy nói những lời làm tổn thương nhau, Thanh Tịnh mải chìm trong đau khổ cho nên không để ý đến đường, cô rõ ràng tin tưởng tuyệt đối IQ của Trịnh Minh Viễn nên mới mặc kệ anh lái xe. Bây giờ anh đi sai đường lại đổ lỗi cho cô, đây là cái đạo lý gì vậy?
“Vừa nãy tôi bận ngủ, tôi không nhìn đường. Anh lái xe, anh không biết đường thì ít ra phải bật định vị chứ?”
“Tôi tin tưởng cô biết đường”. Trịnh Minh Viễn cho xe tấp vào lề đường, lẩm bẩm nói: “Không nghĩ cô chỉ biết ngủ như vậy”
“Tôi chỉ biết ngủ? Nếu không phải vì anh yêu cầu hợp đồng gấp như vậy, cả đêm qua tôi đã được ngủ ngon, hôm nay không phải ngồi trên xe ngủ gật như thế này. Bây giờ anh lại đổ lỗi cho tôi chỉ biết ngủ”
“Cô…”
Trịnh Minh Viễn còn chưa nói hết câu, bên ngoài đã vang lên mấy tiếng gõ cửa, cả hai đồng thời quay sang mới phát hiện ra bên ngoài có hai người cảnh sát giao thông đang vẫy vẫy tay với bọn họ.
Nhìn thấy cảnh sát giao thông, sắc mặt Trịnh Minh Viễn càng lúc càng khó coi, anh chậm rãi bấm nút hạ kính xuống. Một đồng chí cảnh sát bên ngoài lên tiếng: “Chào anh chị, mời anh chị xuống xe làm việc”
“Tôi làm sai chuyện gì?”. Trịnh Minh Viễn cau mày hỏi lại.
Một người ảnh sát giơ gậy chỉ về phía biển cấm đỗ xe cách đó chỉ vài mét, nghiêm giọng đáp: “Ở đây cấm đỗ xe, mời anh xuống cho tôi kiểm tra giấy tờ”
Không hiểu hôm nay Trịnh Minh Viễn bị đứt sợi dây thần kinh nào mà không những không nổi nóng, trái lại còn bày ra điệu bộ nghe lời trăm năm khó gặp, liếc Thanh Tịnh một cái rồi lẳng lặng mở cửa bước xuống.
Anh đứng ở lề đường nói chuyện với mấy người cảnh sát, cô ở trong xe không nghe được bọn họ nói chuyện gì, chỉ biết Trịnh Minh Viễn hỏi gì cũng liên tục lắc đầu, còn mấy người cảnh sát thì chia nhau lập biên bản.
Không phải là anh quên mang giấy tờ xe đấy chứ?
Thanh Tịnh trong lòng thầm kêu cha gọi mẹ, nhìn đồng hồ bây giờ đã là gần một giờ chiều, mà chiều nay cô còn một đống việc ở công ty, ở vùng ngoại ô thế này không có Taxi, bị lập biên bản rồi giữ xe thì bọn họ dùng cách nào đi về thành phố A bây giờ?
Trịnh Minh Viễn chết tiệt, đồ sao chổi!!!
Thanh Tịnh không cam tâm phải tìm cách về thành phố A trong hoàn cảnh lãng nhách như vậy, nhất thời nghĩ Trịnh Minh Viễn có thể để quên giấy tờ trong hộp đựng đồ trên xe nên thò tay thử mở. Kết cục giấy tờ xe chẳng thấy đâu, lại moi ra được bản hợp đồng chuyển nhượng tiểu khu Vạn Kim Phúc đã có sẵn chữ ký của Trịnh Minh Viễn.
Không phải ban đầu nói để quên trên xe, lúc xuống xe lại nói để ở công ty sao? Tại sao bây giờ lại ở đây? Trịnh Minh Viễn dẫn cô đi một vòng đến tận ngoại ô, rút cục là vừa hại cô không thể đi ăn với đối tác, vừa phí công vô ích.
Thanh Tịnh càng nghĩ càng thấy lòng dạ Trịnh Minh Viễn đúng là đen tối sâu không thấy đáy, không biết anh định giở trò gì nhưng thiệt hại về hợp đồng hôm nay của cô với công ty kia, nếu không thể ký thì chắc chắn sẽ là một số tiền không nhỏ. Mà nhớ đến tiền, lửa giận cô lại càng thêm phừng phừng, Thanh Tịnh hùng hùng hổ hổ mở cửa xuống xe, cùng lúc đó Trịnh Minh Viễn cũng nói chuyện xong với mấy người cảnh sát, chậm rãi đi lại phía cô.
Vẻ mặt vẫn lạnh như cục đá, tuy nhiên vì quen biết nhiều năm nên Thanh Tịnh vẫn nhìn ra được một chút bất đắc dĩ. Trịnh Minh Viễn thờ ơ nói: “Không giấy tờ, tịch thu xe rồi”
Thanh Tịnh lúc này đang nổi giận nên không quan tâm đến ba chữ “tịch thu xe”, cầm hợp đồng giơ lên trước mặt Trịnh Minh Viễn:
“Cái này là cái gì?”
“Hợp đồng”. Bản mặt anh vẫn không một chút biểu cảm, thản nhiên đáp, một chút áy náy cũng không có.
“Tại sao anh nói với tôi là để ở công ty? Công ty anh ngồi xe năm phút là tới?”
“Lúc xuống xe tìm không thấy cho nên tôi nghĩ là để ở công ty. Công ty tôi cũng đúng là ngồi xe năm phút là tới”
“Bây giờ là bao nhiêu phút? Anh dẫn tôi đi lòng vòng đến tận đây, hại tôi không tiếp được đối tác, hợp đồng thiệt hại anh đền bù được không? Chỗ này là chỗ nào hả?”
Thanh Tịnh vừa nói dứt câu thì chiếc Porsche chầm chậm đi qua, liếc qua cửa kính thấy một người cảnh sát giao thông đang ngồi trong đó. Lúc này, cô mới chợt nhớ ra ba chữ mà Trịnh Minh Viễn vừa nói khi quay lại, tịch thu xe, trời ạ, ở chỗ khỉ ho cò gáy này bị tịch thu xe thì bọn họ về bằng cách nào?
“Này này… đồng chí cảnh sát”. Cô lập tức quên béng đi việc hợp đồng, quay sang gấp gáp gọi người cảnh sát. Tuy nhiên, nguyên tắc là nguyên tắc, Trịnh Minh Viễn không xuất trình được bằng lái xe, lại không có giấy tờ đăng ký xe, hai người cảnh sát kia muốn không tịch thu xe của bọn họ cũng khó.
“Vô ích, bọn họ lập xong biên bản rồi”. Trịnh Minh Viễn thoải mái đút hai tay vào túi quần, nhìn Thanh Tịnh bằng ánh mắt đầy thông cảm.
“Anh bị làm sao thế hả? Lái xe không giấy tờ cũng dám lái, còn đưa tôi đến tận đây. Anh nhìn xem, xung quanh đây có ngôi nhà nào không? Chúng ta về thành phố A bằng cách nào bây giờ, hả?”
Mấy ngày vừa rồi bị Trịnh Minh Viễn chọc điên không ít lần, Thanh Tịnh bình thường dù ít nói nhưng rút cục cũng không thể chịu nổi, thật sự muốn xả một trận cho bõ tức. Trịnh Minh Viễn đứng bên cạnh cũng ngoan ngoãn đột xuất, không nổi điên, không nộ khí, cũng chẳng tỏa ra một chút nào nguy hiểm, chỉ lẳng lặng lên tiếng:
“Cô mang theo điện thoại, gọi một cuộc đi”
Điện thoại, đúng rồi. Thanh Tịnh sau một hồi giận tới mức đầu óc bị ngu, nghe hai chữ “điện thoại” mới nhớ ra mình có thể gọi người tới giúp đỡ. Tuy nhiên, khi sờ đến túi xách thì không thấy đâu, hình như ban nãy lúc cô tìm xong hợp đồng đã để luôn trên xe, mà xe thì bị người cảnh sát kia lái đi rồi.
Trời ạ, hôm nay là ngày sao chổi gì thế này!!!
“Sao thế? Điện thoại đâu?”
“Còn phải hỏi à? Đều là tại anh”. Thanh Tịnh tức đến mức một bụng đầy nộ khí, nghiến răng nghiến lợi: “Để trên xe rồi”
Vốn dĩ cảnh sát thấy đồ vật trên xe sẽ trả lại cho hai người trước, tuy nhiên lúc nãy Thanh Tịnh đã làm rơi túi xách dưới gầm ghế, lại đang nổi cơn thịnh nộ với Trịnh Minh Viễn nên cũng không buồn nhặt lên, chắc hẳn người cảnh sát kia không thấy để trả lại.
“Tốt”. Trịnh Minh Viễn thần sắc không biểu cảm, rút điện thoại của mình từ trong túi quần ra, có điều màn hình đã đen ngòm, chắc hẳn pin cũng đã hết từ lâu: “Điện thoại tôi cũng hết pin rồi”
Phải nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn. Nơi đây chỉ có cô và Trịnh Minh Viễn, nếu cô nổi điên với một kẻ tàn nhẫn máu lạnh như anh, biết đâu Trịnh Minh Viễn lại khùng lên, giết người diệt khẩu.
Thanh Tịnh thầm lẩm nhẩm câu thần chú “phải nhẫn nhịn” trong lòng, cuối cùng đành hạ giọng: “Anh nghĩ cách quay về thành phố đi, buổi chiều tôi còn có việc”
“Hết cách. Đi bộ thôi”. Trịnh Minh Viễn nhún vai.
Đứng ở đây nửa tiếng cũng không có chiếc xe nào qua lại, quả thực chỉ còn cách đi bộ. Sao hai chú cảnh sát kia lại xuất hiện ở nơi đồng không mông quạnh này không biết.
Cuối cùng, Thanh Tịnh mang vẻ mặt bất mãn, lẽo đẽo theo sau Trịnh Minh Viễn đi bộ về hướng ngược lại. Thời gian này đang là mùa thu, ánh nắng mặt trời không mạnh lắm nhưng đi một chút mồ hôi đã túa ra nhễ nhại, Trịnh Minh Viễn đút tay vào túi quần thản nhiên đi trước, được vài trăm mét, đột nhiên anh quay lại nhìn cô:
“Làm cái gì mà đi chậm như rùa bò vậy? Với tốc độ của cô, hai ngày nữa chưa chắc đã về được thành phố?”
Tám năm nay Thanh Tịnh đều bù đầu với công việc, không có thời gian tập thể dục, càng không có thời gian luyện võ, cơ thể đã mất đi sự dẻo dai từ lâu, bây giờ đi một chút hai chân đã bắt đầu đau nhức.
“Tôi là phụ nữ, phụ nữ đấy đại cổ đông Viễn. Anh là đàn ông, sải chân dài, thể lực tốt hơn tôi, tôi đi chậm hơn anh chẳng có gì đáng mất mặt”
Trịnh Minh Viễn thờ ơ “ờ” nhẹ một tiếng, sau đó dừng lại đợi cô, khi Thanh Tịnh gần đuổi theo được anh, Trịnh Minh Viễn đột nhiên giơ tay tóm chặt lấy cổ tay Thanh Tịnh, kéo mạnh một cái.
“Á”. Cô đi giày cao gót nên bị kéo liền lảo đảo muốn ngã, sau đó cả người liền nhào vào trong lồng ngực quen thuộc của một người.
Đã lâu không có cảm giác này, không được ngửi mùi hương quen thuộc của Trịnh Minh Viễn, đột nhiên Thanh Tịnh có chút ngây ra, tròn xoe mắt nhìn anh, quên cả vùng vẫy.
“Trừng mắt nhìn tôi làm cái gì?”. Cơ thể Trịnh Minh Viễn rất cao lớn, bình thường anh đã cao hơn cô hẳn một cái đầu, bây giờ cả người Thanh Tịnh nghiêng ngả dựa vào anh, tất nhiên là càng thấp hơn nhiều so với Trịnh Minh Viễn, khiến anh phải cúi đầu nhìn xuống.
“Buông ra”. Thanh Tịnh đột nhiên cảm thấy xấu hổ, vội vàng đứng thẳng dậy, vô thức kéo phẳng lại tà váy, động tác trông có vẻ rất bình thường nhưng bên trong tim cô lại đập như trống dồn.
Trịnh Minh Viễn không nghe được tiếng tim đập của Thanh Tịnh nhưng rõ ràng ngửi thấy mùi hương trên tóc cô, khóe miệng không nhịn được, nhếch lên để lộ một nụ cười: “Đi bên phải tôi”
“Làm cái gì?”
Anh không trả lời mà chỉ hơi ngước lên trời, cô ở bên anh một thời gian khá dài, đương nhiên hiểu hàm ý của Trịnh Minh Viễn. Đi bên phải nghĩa là bóng của anh sẽ đổ về phía cô, mà Trịnh Minh Viễn cao như vậy, cô đứng bên đó tất nhiên sẽ không bị nắng chiếu đến.
Đáy lòng Thanh Tịnh không nhịn được, đột nhiên rung động dữ dội, một niềm vui nho nhỏ như một dòng nước ấm cứ thế len lỏi trong tim. Đàn bà là thế, dẫu bị đàn ông làm tổn thương bao nhiêu đi chăng nữa thì chỉ cần một hành động quan tâm chở che của anh ta thôi, lại có thể cười rồi.
Trong lúc Thanh Tịnh còn chưa kịp nói gì thì Trịnh Minh Viễn đã kéo tay cô đi tiếp, cô đứng bên cạnh anh không còn bị nắng, cũng không cảm thấy quá bài xích anh như trước đây nữa, đôi khi không nhịn được, còn lén liếc anh.
Màu vàng rực của nắng chiếu đầy lên mái tóc ngắn của Trịnh Minh Viễn, chiếu lên khuôn mặt nghiêng đầy nam tính quyến rũ của anh. Nước da của anh sau tám năm vẫn thế, lúc nào cũng luôn trắng hơn cô, môi đỏ hơn cô, sống mũi cũng cao thẳng hơn cô, năm xưa Thanh Tịnh từng nghĩ Trịnh Minh Viễn không đem nhan sắc này đi kiếm tiền thật quá phí phạm. Bây giờ cũng vẫn nghĩ vậy, khuôn mặt hoàn hảo của anh đúng là có thể khiến phụ nữ điên cuồng. Khiến rất nhiều người phải kinh tâm động phách.
Bọn họ đi thêm một đoạn, Trịnh Minh Viễn lại đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn Thanh Tịnh. Từ lúc tìm thấy hợp đồng, trong lòng cô vẫn có cảm giác đề phòng anh giở trò cho nên lập tức nghi ngờ, cau mày hỏi Trịnh Minh Viễn:
“Lần này là chuyện gì?”
“Tháo giày đi”. Anh dời tầm mắt xuống cổ chân đã nổi lên mấy vệt màu hồng của cô, cất giọng lạnh lùng: “Đây không phải sàn diễn thời trang, cô đi giày cao gót làm gì?”
Quả thực đi bộ bằng giày cao gót trong hoàn cảnh như thế này vô cùng bất tiện, mà nãy giờ không biết cô bị đứt sợi dây thần kinh nào mà quên béng đi cảm giác đau, giờ Trịnh Minh Viễn nói vậy, Thanh Tịnh mới chợt cúi xuống nhìn chân mình, phát hiện cổ chân vô cùng bỏng rát.
Trịnh Minh Viễn đúng là có ý tốt nhưng miệng của anh có thể nào độc địa hơn được không? Nói năng tử tế thì mất bát cơm của anh à? Sao lần nào cũng cau có với cô như vậy?
Thanh Tịnh hừ lạnh một tiếng rồi cũng ngoan ngoãn cúi xuống tháo giày, Trịnh Minh Viễn thấy cô hậm hực nhưng vẫn phải nghe lời như vậy, đột nhiên có hơi buồn cười. Anh vừa định giơ tay kéo Thanh Tịnh lên lưng, vốn muốn cõng cô đi hết đoạn đường này, cánh tay mới vừa đưa lên không trung thì đằng sau bỗng dưng vang lên mấy tiếng còi xe đứt quãng.
Cửa kính xe chầm chậm kéo xuống, người ngồi trên xe nhoài người ra ngoài, vẫy vẫy tay về phía bọn họ: “Tịnh”
Thanh Tịnh nhìn thấy Ngô Bách Duy thì hai mắt lập tức sáng rực lên, chiếc BMW của anh trong giờ phút này chẳng khác gì vị cứu tinh của cô. Thanh Tịnh sung sướng vẫy tay lại, phấn khích reo lên: “Luật sư Duy, sao anh lại ở đây?”
Ngô Bách Duy dừng xe mở cửa bước xuống, lịch sự gật đầu với Trịnh Minh Viễn, sau đó đi đến trước mặt Thanh Tịnh, nở một nụ cười: “Anh mới nhận một vụ kiện, nguyên đơn là người ở vùng X, vừa mới tới đó gặp người ta về nên đi qua đây. Tại sao em lại đi bộ ở đây?”
“Em có chút chuyện, xe lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Tạm thời có thể cho bọn em đi nhờ xe về thành phố được không? Ở đây khó bắt xe quá”.
Sắc mặt Trịnh Minh Viễn càng lúc càng lạnh đi, tuy nhiên hai người kia thì dường như chẳng chút nào quan tâm đến anh, đặc biệt là Thanh Tịnh, giờ này cô chỉ muốn về thành phố càng nhanh càng tốt.
Ngô Bách Duy nhanh chóng gật đầu: “Tất nhiên là được chứ, hai người lên xe đi. Lên xe rồi nói”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!