Mười Năm Yêu Anh Nhất - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
363


Mười Năm Yêu Anh Nhất


Chương 30


Hạ Tri Thư mơ một giấc mộng rất dài. Trong mơ, cậu thấy trên bục giảng đầy những bụi phấn bay lả tả, có một cậu trai vai đeo cặp sách kiên nhẫn đợi cậu về nhà. Thấy trong ngày ông nội qua đời, trong sân một mảnh tịch liêu, các cụ già lặng lẽ cầm hoa, bệnh viện trắng toát nhuốm màu tuyệt vọng, còn cậu đứng một mình trong hành lang vắng vẻ khóc không thành tiếng.

Đến khi cậu trai vai đeo cặp sách đã lớn rồi, lại đổi sang Hạ Tri Thư chờ hắn về nhà. Hoa trong vườn ũ rủ úa tàn, Hạ Tri Thư thề, đời này cậu không chăm sóc hoa nữa.

Lúc Hạ Tri Thư tỉnh, ngoài trời đã tối mịt. Cậu nén cơn choáng váng mở cửa phòng ngủ, đèn ở phòng khách không ai bật, khói thuốc lởn vởn khắp phòng. Tưởng Văn Húc đứng cạnh cửa sổ sát đất hút thuốc, đốm lửa lập loè, gạt tàn chứa đầy tàn thuốc.

“Không phải anh nói cai thuốc rồi ư.” Hạ Tri Thư mở miệng, giọng hơi khàn.

Tưởng Văn Húc khẽ giật mình, dập tắt tàn thuốc: “Xin lỗi.”

Hạ Tri Thư bật đèn, nói: “Lúc anh phiền lòng sẽ luôn không nén được mà hút thuốc.”

“Anh đang phiền điều gì?” Hạ Tri Thư ngồi ở bậu cửa, kề trán vào cửa sổ trông ra phía xa.

Tưởng Văn Húc cười, xoay người sờ đầu cậu: “Em đừng đoán mò mà nhọc lòng, là chuyện làm ăn thôi.”

Hạ Tri Thư không đáp, chỉ thấy đầu choáng từng cơn, thảm trắng dưới chân bị máu nhuộm từng giọt, khiến cậu nhất thời chưa hoàn hồn lại được. Cậu kinh ngạc đưa tay sờ vết máu trên thảm, vì cúi đầu mà máu càng chảy nhanh hơn.

Mãi đến khi Tưởng Văn Húc bắt gặp, cậu vẫn cố gắng hít mũi, chẳng quan tâm điều gì, chỉ biết cố ngăn máu chảy ra.

“Nghĩ cái gì thế? Ngẩng đầu lên nhanh! Ngẩng đầu lên!” Tưởng Văn Húc cuống lên, vội vã ngồi xổm xuống để cậu ngửa đầu lên đùi mình, trên tay và quần áo dính đầy máu nhơm nhớp.

Dằn vặt hồi lâu mới cầm máu được, Tưởng Văn Húc ôm ngang cậu vào phòng tắm, cẩn thận điều chỉnh nước ấm.

“Sao đột nhiên lại chảy máu mũi?”

Hạ Tri Thư nhíu mày, vì mất máu mà sắc mặt trắng bệch: “Do không khí khô quá.”

“Mùa đông ở phương bắc hanh khô. Ngày mai anh tìm người mua cho em cái điều hòa hơi nước.” Tưởng Văn Húc giúp cậu rửa sạch mặt mũi. Trên quần áo của cậu cũng dính vết máu, hắn định bảo cậu cởi đồ rồi cùng tắm, nhưng không ngờ bị cậu đẩy ra.

Phản ứng của Hạ Tri Thư rất lớn, cậu vừa đẩy Tưởng Văn Húc ra rồi lập tức nắm cổ áo mình, ngón tay bấu chặt đến tái xanh.

Tưởng Văn Húc ngẩn cả người: “Em sao vậy?” Hắn hơi xấu hổ, còn có một chút tủi thân không nói thành lời, thêm cả một chút khó hiểu nữa: “Quần áo bẩn cả rồi.”

“Để em tự cởi.” Ánh mắt Hạ Tri Thư chếch xuống thân thể Tưởng Văn Húc, biểu hiện vẫn là kháng cự.

Sắc mặt Tưởng Văn Húc tối sầm: “Bẩn như vậy, toàn là mùi máu, anh không có hứng thú kia đâu.”

Hạ Tri Thư biết hắn đã hiểu lầm, nhưng chẳng có cách nào để nói ra. Cuối cùng chỉ có thể nhìn Tưởng Văn Húc không nói lời nào, rửa sạch tay rồi ra khỏi phòng tắm. Có điều năm phút sau đó, âm thanh đóng cửa vọng đến, Tưởng Văn Húc đã ra ngoài.

Như vậy cũng tốt, tùy tiện tìm một tình nhân còn biết điều hơn cậu nhiều, nhưng hắn hết lần này tới lần khác muốn ở lại đây nhẫn nhịn chịu đựng cuộc sống chẳng khác nào làm thiếp. Hạ Tri Thư chậm rãi cởi quần áo, trên cánh tay chi chít vết kim, một vết rồi một vết, hợp thành một mảng xanh tím.

Cậu ngâm mình trong bồn tắm ấm áp, rồi bỗng thấy sợ hãi. Cậu cảm thấy hình như mình cần phải quyết định một chuyện gì đó, ví dụ như, nên tìm chỗ nào để dừng chân. Cho dù có chết ở đâu cũng phải làm phiền tới người khác, nếu cậu chết trong nhà, mười ngày nửa tháng không ai phát hiện, bộ dáng khi ấy nhất định rất khó coi, dọa Tưởng Văn Húc cũng không tốt.

Hạ Tri Thư nghĩ rồi đột nhiên nhếch môi cười, lúc này cậu mới cảm thấy quá trình chết đi của một người cũng không phải quá khó khăn, cái khó nhất là sau khi chết sẽ như thế nào.

Nước ấm khiến cậu như nhũn ra, cậu cũng không ngâm lâu, nhân lúc còn chút sức lực thì đứng dậy lau người. Cẩn thận mặc lớp đồ ngủ dày liền cảm thấy ấm hơn hẳn.

Mùi thuốc lá ngoài phòng khách còn chưa tan hết, không khó để nhận ra là mùi thuốc lá Suyan. Hạ Tri Thư ngửi đến mơ màng.

Khi cơn đau đầu ập tới, bấy giờ cậu mới phát hiện mình quên uống thuốc, thế là lại ép mình đi nấu nước, một nắm thuốc vào đến dạ dày lập tức cuộn lên thật lâu.

Hạ Tri Thư nằm trên sô pha đợi ngấm thuốc, con mèo chơi bên cạnh, nhẹ đưa vuốt chạm vào người cậu, ngưa ngứa.

Lúc nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, Hạ Tri Thư còn nghĩ là ảo giác, mãi đến thấy sắc mặt hầm hầm của người kia mới kịp phản ứng.

“Đừng mải chơi với mèo nữa, rửa tay ăn cơm.” Mặt Tưởng Văn Húc vẫn lạnh tanh, lúc nãy hắn ra ngoài là để mua cơm mang về.

“Gan xào, cho em bổ máu.” Tưởng Văn Húc bày đồ ăn ra bàn, giọng điệu chẳng mấy thân thiện nhưng sắc mặt đã dịu dàng hơn.

Hạ Tri Thư ngồi ngẩn ra trước bàn ăn, nghĩ đến thật lâu về trước, Tưởng Văn Húc sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà mặt nặng mày nhẹ với cậu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN