MUỐN CẢ THẾ GIỚI BIẾT ANH YÊU EM
Chương 17: Đại Thắng
Tống Chính Ngạn bị cậu thanh niên này cho tâm trí bắt đầu mơ hồ, là có ý gì với con gái ông đây
“Cháu…được không?”
Phó Quân Hạo nở một nụ cười chắc chắn, dáng vẻ yên tâm này đừng nói là kêu đưa về, dù gả con gái luôn cũng tiện mà
“Chú Tống cứ yên tâm, cháu sẽ đưa Tiểu Tình về nhà an toàn. Đảm bảo với chú”
Ánh mắt kiên quyết đầy tín bảo đảm này của Phó Quân Hạo làm cho sự lo lắng trong lòng Tống lão gia nguôi ngoai phần nào.
“Được rồi, cứ theo ý cậu vậy, đưa Tiểu Tình về Tống Trạch, vì nó thường xuyên ở đó với con gái chú”.
“Dạ, được” Phó Quân Hạo bày ra bộ dạng bình chân như vại làm cho Tống Tiểu Tình như phát điên rồi, cô không ngừng nghiến răng nghiến lợi, lẩm bẩm trong miệng
“Được… cái con cóc ý.”
Người này rõ ràng là gây chuyện mà
Tống Chính Ngạn nhìn sang phía chú Lâm quản gia dặn dò kỹ lưỡng trước khi đi
“Chút nữa đưa Liễu tiểu thư về tận nhà, nhớ cẩn thận, không để sai sót”
“Dạ, ông chủ”
Tống Chính Ngạn cẩn thận sắp xếp mọi việc rồi mới rời đi.
Tiểu Tình không yên, dường như không chịu nổi bầu không khí quỷ quái này
Vừa lúc này, Mạc Tô Bình đi ngang qua, lúc nhìn qua kính phòng thì thấy Liễu Trang Như ngồi bên trong, Mạc Tô Bình nhịn không được đã đẩy cửa ngang nhiên bước vào
Ánh mắt khinh thường đâm đâm nhìn vào Liễu Trang Như, chẳng thèm để ý ai đang ngồi cạnh cô ấy. Mạc Tô Bình cứ ngông cuồng buông lời mỉa mai, châm chọc
“Hây yo…Tống tiểu thư nhiễm phong hàn nên dùng khăn che mặt, cô cũng học theo người ta dùng khăn che mặt, còn tưởng mình quý phái lắm sao, đúng là “trưởng giả học làm sang”, thật tức cười”
Tiểu Tình tận lúc này mới ngước mắt lên nhìn, cái giọng điệu chanh chua đó thật chói tai, khó mà tiếp nhận được.
Cô nhìn thấy ánh mắt uất hận của Liễu Trang Như, ngọn lửa lòng muốn bảo vệ người của mình đang dần cháy lên.
Tiểu Tình mở to đôi mắt nhìn sang Liễu Trang Như
“Cô ta là ai vậy? Cậu quen à?”
Liễu Trang Như bật cười, lấy tay che miệng “Cậu nghĩ ngoài cậu ra, có kẻ nào thật sự xứng để làm bạn mình không?”
Tiểu Tình làm vẻ đắc ý
“Ha Ha…Coi như cậu có lương tâm. Vì câu nói này, mình sẽ “chơi” chết cô ta cho cậu”
Liễu Trang Như vội ngăn cản “Ê….Ê….bậy bậy. Từ nhỏ đến giờ có đồ chơi chúng ta đều chơi cùng, cậu đừng hòng chiếm lợi ích một mình”
Tiểu Tình cười lên khanh khách
“Thật không ngờ cậu cũng không phải dạng vừa đâu. Được rồi, có phúc cùng hưởng, có đồ chơi cùng chơi”
Mạc Tô Bình bị hai người trước mặt nói bóng nói gió làm cô ả thất thần.
“Hai người nói gì đó? Hai người biết tôi là ai không? Khôn hồn thì ăn nói cho cẩn thận, tốt nhất là cút chỗ khác luôn”
Tiểu Tình chép chép miệng, phong cách chợ búa nổi lên rồi
“Con hàng này cứ ồn ào như ăn phải bả chó vậy, Liễu tiểu thư, cậu có biết là ai không?”
“À, mình nghe nói vị này đây là cái gì Mạc Mạc gì đó….Mạc tiểu thư…à đúng rồi, Mạc Tô Bình tiểu thư”
“À….Ra là Mạc tiểu thư….ủa..mà Mạc tiểu thư là ai nữa?”
“Ai biết đâu, tự xưng danh Mạc tiểu thư gì gì đó. Cậu đó nha, ngay cả Mạc tiểu thư cũng không biết”
“Hiu hiu….Trang Như à, chắc mình đắc tội với cô ta mất thôi, nhỏ như hạt bụi thì làm sao mình biết được là ai chứ, cứu mình với”
Tống Tiểu Tình úp mặt mình vào vai Liễu Trang Như giả vờ khóc lóc, còn Liễu Trang Như lại giả vờ xoa đầu Tiểu Tình
“Không sao, không biết không có tội, mấy hạt bụi nhỏ dính lên người mình còn chê bẩn, hơi sức đâu mà để ý”
Bị hai người Tiểu Tình và Liễu Trang Như trêu chọc. Kẻ xướng người họa, làm cho Mạc Tô Bình giận đến cứng cả miệng
“Các người….các..người…”
Tiểu Tình nhại theo giọng điệu lúc nãy của Mạc Tô Bình
“Sao…sao…bọn tôi làm sao…lại nói gì sai à…hây yo, thật ra thế này, có những chuyện không cần bọn tôi phải chửi thẳng vô mặt cô thì cô mới biết bọn tôi đang mắng chửi cô. Cô có hiểu không?”
Giọng điệu đang chửi người của hai người bọn họ như đang đùa giỡn thật khiến Phó Quân Hạo mở rộng tầm mắt. Bất giác anh khẽ cong môi cười, mắt anh vẫn nhìn Tiểu Tình, không rời được cô.
“Mình nghĩ chắc là cô ả không hiểu thật rồi, không phải loại não tàn đến mức này chứ. Người ta nói như vậy rồi còn không mau cuộn lại lăn qua chỗ khác đi, còn đứng đây chiếm tiện nghi nữa”
“À Tiểu Tình, cậu nói xem, đối với thể loại này có phải làm cho xã hội chậm phát triển không?”
Tiểu Tình dứt khoát chơi đòn kết liễu luôn
“Dùng hai chữ thôi. Cặn bã”
Mạc Tô Bình đỏ mặt tía tai, lần đầu tiên bị mắng nặng đến vậy mà không thể nói được gì. Cô ta dậm chân xuống đất, tức giận tột cùng
“Hai người đợi đấy, tôi sẽ xử hai người”
Liễu Trang Như nói vớ theo
“Mạc Bụi Bẩn….Mạc Cặn Bã….chúng tôi đợi cô”
Nhìn thấy dáng vẻ nghẹn họng kia của Mạc Tô Bình, Liễu Trang Như cười hả hê, đưa hai tay lên. Tống Tiểu Tình hiểu ý, đập tay với Liễu Trang Như
“Đại thắng”
Dáng vẻ vui như nhặt được kho báu của hai cô gái kia làm Phó Quân Hạo tâm phục khẩu phục. Thật không ngờ chỉ là trêu chọc một người đáng ghét cũng khiến họ vui vẻ đến mức này.
Anh nhận thấy một điều, xuất thân cao quý thì sao, những bữa tiệc xa hoa lộng lẫy thì sao. Cũng không bằng có một người bạn, một tri kỷ toàn tâm toàn ý với mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!