MUỐN CẢ THẾ GIỚI BIẾT ANH YÊU EM - Chương 41: Thuyết Âm Mưu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
319


MUỐN CẢ THẾ GIỚI BIẾT ANH YÊU EM


Chương 41: Thuyết Âm Mưu


Nói chuyện với nhau một lúc, Tiểu Tình biết được bác gái này cũng có ý định đến bệnh viện thăm chồng của bà, chính vì vậy hai người cùng nhau vừa đi vừa trò chuyện đến bệnh viện, thấy trên tay của bà ta xách một bình giữ nhiệt, Tiểu Tình cố tình trêu bà ấy một chút

“Bác trai xem ra có phúc khí quá, cưới được một người vợ đảm đang yêu thương chồng như bác”

“Chồng bác họ Lâm, gọi bác là bác Lâm được rồi, cứ gọi bác gái nghe xa lạ quá” Người phụ nữ không muốn kéo xa khoảng cách với cô, hiếm có dịp gặp một người tốt, có nghĩa khí như vậy, bà cũng muốn làm thân

Tiểu Tình lễ phép gật đầu “Dạ, bác Lâm” người phụ nữ họ Lâm đối với cô rất nhiệt tình, nói chuyện cũng không quá giữ vai vế, cả hai trên đường cứ cười cười, nói nói, rất hợp ý nhau

Mãi đến lúc quay trở lại bênh viện, Tiểu Tình không nhìn thấy Đậu Đỏ ở trong phòng, cô chạy đến phòng kiểm tra tổng quát gặp bác sĩ ở đó, được biết sau khi làm kiểm tra xong, Đậu Đỏ đã được y tá đưa trở về phòng nghỉ

Vậy sao Đậu Đỏ lại không có ở trong phòng

Tiểu Tình đứng bên cầu thang, nhìn ra khung cửa kính, một bóng dáng quen thuộc liền lọt ngay vào mắt cô, Đậu Đỏ đang ngồi dưới một băng ghế đá ngắm nhìn những đứa bé khác chơi cướp bắt

Tiểu Tình lấy một chai nước suối, đi xuống ngồi cạnh bên Đậu Đỏ

“Con gái, uống nước đi nè”

Đậu Đỏ hai tay nhận lấy chai nước, ngước đôi mắt ngây thơ nhìn Tống Tiểu Tình “Mẹ Tiểu Tình, mẹ về rồi”

Tiểu Tình cười cười xoa đầu bé “Sao không ra chơi cùng các bạn mà ngồi đây vậy con gái”

Đậu Đỏ phồng má lắc đầu “Con không thích” Tống Tiểu Tình nhìn bộ dạng ngập ngừng của bé con, như muốn nói gì đó nhưng lại thở dài, Tiểu Tình cong miệng cười dịu dàng nhìn bé con đáng yêu của mình “Mẹ Tiểu Tình đừng giận mẹ của con nữa có được không?”

Câu nói ngây thơ chứa đầy tâm sự này vô tình làm tim của Tiểu Tình có cảm giác nhói nhói, cô cố giải thích với bé “Mẹ không giận chị ta, chỉ là mẹ muốn chị ấy chú ý an toàn của con hơn thôi”

“Vậy là mẹ Tiểu Tình không giận nữa có phải không? Mẹ yên tâm đi, sau này trước khi ăn món gì, Đậu Đỏ cũng sẽ gọi điện thoại xin phép mẹ trước, con sẽ không ăn lung tung, bị kiêng ăn rất khó chịu” Đậu Đỏ chọt chọt hai ngón tay vào nhau, chừa rồi, con thật sự chừa rồi

Tiểu Tình cười tít mắt, đứa bé này thật biết cách lấy lòng người khác, bảo sao cô không dốc lòng dốc dạ mà yêu thương cho được.

“Tiểu Tình, chào cháu” Tiểu Tình ngước mắt nhìn lên, trước mắt cô là Bác Lâm, bà ấy đang đẩy một người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn

“Bác Lâm, cháu chào bác” Tiểu Tình nhìn người đàn ông ngồi ở phía trước “Đây là bác trai ạ?” Người phụ nữ gật đầu mỉm cười “Ông ấy vừa phẫu thuật tim, bác đưa ông ấy ra ngoài đi dạo, trong phòng ngộp quá” Nói rồi người đàn ông nhìn lên Tiểu Tình, bác Lâm cúi xuống nói với ông ta “Đây là cô bé tôi nói với ông khi nãy” Ông lão gật gật đầu mỉm cười, tỏ ý đã hiểu

Tiểu Tình nhìn Đậu Đỏ, ý tứ là chào bà đi, Đậu Đỏ nhìn người phụ nữ có gương mặt phúc hậu liền ngoan ngoãn khoanh tay cúi đầu thật lễ phép”Đậu Đỏ chào ông, chào bà”

“Ngoan ngoan” Bà Lâm xoa đầu Đậu Đỏ, gật gật hài lòng “Tiểu Tình đứa bé này là…”

“Dạ là con gái của cháu ạ” Tiểu Tình liền đáp lời một cách vô cùng tự nhiên, đây vốn là chuyện rất bình thường với cô

“Cháu có gia đình rồi à, thế ba của cháu bé đâu?” Dù chỉ là bà Lâm vô ý hỏi đến ba của Đậu Đỏ nhưng khiến Tiểu Tình có chút ngập ngừng, mãi một lúc vẫn không thể trả lời, đúng thật là không thể nói rõ việc này, chuyện nhà không nên để người ngoài biết quá nhiều, cũng không mấy tốt đẹp gì

“Là tôi đây, có vấn đề gì không?” Một giọng nói trầm trầm quen thuộc phát ra từ phía sau, Tiểu Tình quay cả người nhìn lại người đó

Phó Quân Hạo trước mặt người khác lại giúp cô nhận làm ba của Đậu Đỏ, chuyện này hơi buồn cười, anh ta thèm con đến mức nhận con người khác là con mình sao? Những lần trước Tiểu Tình đều chỉ cho là anh ta nói đùa, dù sao cũng không có người ngoài nên không sao. Lần này trước mặt bà Lâm, anh vẫn như vậy. Tiểu Tình không đoán nổi người đàn ông này, bề ngoài lạnh lùng như vậy nhưng lại luôn xuất hiện, giải vây những tình huống rắc rối của cô, anh ta thật sự muốn gì…

Câu nói của Phó Quân Hạo vô cùng bình thản, vô cùng tự nhiên nhưng không hiểu sao sắc mặt của bà Lâm lại biến sắc mạnh. Bà ta trợn to mắt nhìn Phó Quân Hạo, gương mặt trắng bệch ra

Tiểu Tình ngạc nhiên lay lay tay của bà Lâm “Bác Lâm, bác sao vậy?” Mãi một lúc bà ta mới hoàn hồn, ngữ khí luống cuống “À…không sao…ở đây gió lạnh rồi, bác đưa ông ấy lên phòng nghỉ ngơi, gặp lại cháu sau” Vừa nói, bà ấy nhanh chóng đẩy xe rời đi

Khi bóng dáng hai người đi khuất, Tiểu Tình mới liếc nhìn Phó Quân Hạo, con người đó vẫn lạnh lùng đáng sợ, tại sao trước người lạ, anh ta luôn tỏa khí lạnh, còn khi nhìn cô lại vô cùng dịu dàng.

“Phó Quân Hạo, cảm ơn anh” Tiểu Tình vừa dứt câu, Phó Quân Hạo liền tiếp lời “Không cần cảm ơn, tôi chỉ nói sự thật”

Sự thật gì đây đại ca. Tiểu Tình méo mặt, không thể nói nên lời.

Phó Quân Hạo ấn cô ngồi xuống băng ghế, anh ta cúi thấp người khụy một chân xuống đất, dùng ánh mắt sâu hun hút nhìn Tiểu Tình, bộ dạng không thể nào nghiêm túc hơn “Anh nhớ không nhầm bà ta lần đầu xuất hiện cùng với em” Ý của Phó Quân Hạo hỏi chính là em quen bà ta từ khi nào

Bộ dạng nghiêm túc này làm Tiểu Tình chỉ còn cách trả lời thành thật với anh, Phó Quân Hạo đối xử với cô cũng tốt, ít nhất chưa từng hại cô, không cần phải đối xử xấu xa với anh ta như vậy “Tôi chỉ vừa quen biết bà ấy lúc nãy, gặp trên đường rồi nói chuyện cũng hợp nên có chút thân thiết thôi”

“Vừa gặp đã kết thân, em cũng hòa đồng với thiên hạ nhỉ?” Phó Quân Hạo đã biết chuyện Tiểu Tình bắt cướp nên sau khi xong việc ở Phó trạch liền tức tốc chạy đến bệnh viện kiểm tra cô “Không bị thương chứ?” Anh lạnh lùng buông một câu hỏi, nghe có vẻ như tùy miệng thôi nhưng mắt của anh ta đã đảo nhìn Tiểu Tình mấy lần

Tống Tiểu Tình lắc lắc đầu “Không có, mấy tên cỏn con đó chưa đủ khả năng làm tôi bị thương”

Phó Quân Hạo thăm dò biểu hiện của Tiểu Tình để xác nhận là thật hay giả, anh vịn vào hai bên cánh tay của cô “Không cho phép em đưa bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm”

“Lúc trước thế nào anh không cần biết, bây giờ đã có anh, chỉ cần em giữ mạng sống đến khi chấp nhận làm phu nhân của anh, như vậy là được”

“Phó đại boss à, suốt ngày anh cứ bảo tôi giữ mạng, có phải muốn trù ẻo tôi chết sớm không?” Tiểu Tình thở dài, thật sự không hiểu người đàn ông này muốn nói cái gì, khiến người khác thật bất an

Phó Quân Hạo vẫn kiên nhẫn nhìn Tống Tiểu Tình, biết là cô không hiểu ý mình, anh vẫn từ từ chậm rãi bày tỏ “Đây là lần đầu tiên anh yêu một người, nên không biết phải biểu hiện thế nào cho đúng”

“Chỉ cần em đói, anh sẽ cho em ăn”

Tiểu Tình “…”

“Nếu em muốn làm bà chủ Phó gia, anh cũng bằng lòng đáp ứng”

Tiểu Tình”…”

“Em thích tiền, được thôi, tài khoản ngân hàng của anh, tất cả đều cho em. Mật khẩu mỗi thẻ tài khoản đều đã đổi thành ngày sinh của em”

Tiểu Tình “…”

“Anh biết em có tài sản của Tống gia rồi, nhưng nếu không chê, căn biệt thự Hoàng Nhật Triều của anh cũng không ngại đổi tên chủ hộ thành tên em”

Tiểu Tình “…”

“Nếu em không thích ở nhà của anh thì em có thể ở riêng, chỉ cần em đi đến đâu, anh cũng có thể mua nhà nơi đó cho em”

Tiểu Tình “…”

“Hay em có hứng thú với Tập đoàn Phó thị, anh nhường vị trí chủ tịch cho em, chỉ xin em cho anh làm trợ lý tham mưu, để nếu công ty có phá sản, anh còn có thể giật dậy”

Tiểu Tình “…”

“Hơn năm mươi phần trăm cổ phần trong tay anh đều có thể cho em, không biết em có hứng thú không?”

Tiểu Tình “…”

Tiểu Tình bị Phó Quân Hạo đề xuất một tràn làm cô không tiếp thu không nổi

“Phó Quân Hạo, anh đang tỏ tình đó hả?”

Phó Quân Hạo gật đầu “Phải, anh nói nhiều như vậy? Em nghe có hiểu không? Dù em không hiểu cũng không sao, anh có thể nói lại một lần nữa”

“Đừng đừng đừng, hiểu rồi, nghe rõ rồi, mà Phó Quân Hạo anh là một người đặc biệt nên cách tỏ tình cũng rất ấn tượng” Tiểu Tình từ chối thẳng thừng vì đã xác định được tâm tư Phó Quân Hạo, anh ta là tổng tài tàn nhẫn nhưng trong việc thổ lộ tình cảm lại vô cùng nguyên thủy, vô cùng nguyên thủy

Đậu Đỏ ngồi tròn tròn ở bên cạnh, vẻ mặt đen xì không vui, lại phồng đôi gò má bầu bĩnh lên “Hai người có biết là có trẻ con ở đây không? Dạy hư con nít”

Tống Tiểu Tình “…”

Phó Quân Hạo “…”

“Mẹ Tiểu Tình, mẹ đừng nghe chú ấy dụ dỗ, lừa con nít thôi. Chú ấy lừa mẹ sinh một em bé khác để dành đồ ăn của Đậu Đỏ, dành mẹ Tiểu Tình của con thôi” Đậu Đỏ đứng lên ghế, điệu bộ như đang giáo huấn kẻ trộm, khẩu khí vô cùng đanh đá, ngữ khí này cũng học từ Tiểu Tình mà ra “Ý đồ của chú, cháu đã nhìn ra từ lâu rồi, toàn dùng thuyết âm mưu để bắt nạt Đậu Đỏ”

Tiểu Tình đần thối mặt “Thuyết âm mưu”

Mặt của Phó Quân Hạo cũng đần thối không kém “Nhóc con, suy nghĩ quá sâu xa rồi, ai dạy cháu câu “Thuyết âm mưu” vậy”

“Không cần biết là ai dạy, chú đã bị cháu vạch mặt, điều kiện thỏa hiệp của chúng ta kết thúc, không cạnh tranh công bằng nữa, mẹ Tiểu Tình là của cháu, chú đừng hòng dùng mấy câu nói ngon ngọt lừa mẹ Tiểu Tình” Đậu Đỏ nói liên tục một hơi, bao nhiêu quất uất thiếu ăn mấy hôm nay liền đổ dồn hết lên người Phó Quân Hạo, mượn việc công trả thù riêng

Nhóc con, cháu giỏi lắm, còn dám lật mặt.

Mặc kệ Đậu Đỏ đang gây rối, Phó Quân Hạo lại vịn tay lên hai vai của Tiểu Tình, gương mặt có chút âm trầm “Mấy hôm nay Phó thị của chút bất ổn, anh phải đích thân giải quyết, có thể anh sẽ ít xuất hiện trước mặt em hơn, nhưng em yên tâm, mỗi ngày anh sẽ gọi cho em ít nhất năm cuộc gọi, em không cần sợ sẽ nhớ anh”

Tiểu Tình “Nhớ”, trời ơi Phó tiên sinh, anh không xuất hiện là tôi mừng lắm rồi, còn sợ tôi nhớ là sao, anh yên tâm đi, không có chuyện đó đâu

“Phó đại boss, anh không cần phải vậy đâu, cứ tập trung lo chuyện công ty cho tốt, tôi…tin tưởng anh…hề hề” Diễn xuất kém như vậy mà hòng quá mắt Phó Quân Hạo

Anh để ý lúc Tiểu Tình không phòng bị mà bất ngờ đặt lên cánh môi đào của cô một nụ hôn, Tống Tiểu Tình lập tức đẩy Phó Quân Hạo ra, cô nhìn xung quanh, nét mặt không thể ngại ngùng hơn

“Phó Quân Hạo, anh đừng có lộ liễu như vậy” ý tứ của cô là đừng có hôn cô nữa, huống hồ còn đang ở khuôn viên bệnh viện. Ấy vậy mà lọt vào tai của Phó Quân Hạo lại biến thành một ý khác, đừng hôn cô ở chỗ đông người, vậy chỗ vắng người thì được phép.

Phó Quân Hạo cong miệng cười, nụ cười mê hoặc chết chóc này mới có thể khiến Tống Tiểu Tình chú ý, đây là lần thứ hai cô nhìn thấy nụ cười đẹp mê hồn của Phó Quân Hạo.

“Được, không hôn ở đây”

Đậu Đỏ mặt càng đen hơn, hai người họ dám thân mật như vậy “Giữa thanh thiên bạch nhật, chú còn dám bắt nạt mẹ của cháu, chú là người xấu”

Phó Quân Hạo không cần nhiều lời với Đậu Đỏ, anh quay mặt sang hướng bé con “Muốn ăn thì phối hợp một chút, chuẩn bị cho cháu rất nhiều đồ ăn trên phòng”

Đậu Đỏ lập tức thay đổi sắc mặt, bộ dạng nịnh bợ liền bày ra “Chú nói thật ạ?””

“Không tin có thể lên phòng xem” Câu nói chắc chắn vừa buông ra từ miệng Phó Quân Hạo, Đậu Đỏ nhảy khỏi ghế, lẫm đẫm chạy vụt lên phòng, mặc kệ hết mọi thứ đang diễn ra phía sau

Tống Tiểu Tình “…” Vì đồ ăn mà con có thể phản bội mẹ sao

Phó Quân Hạo “…” Điểm yếu lớn như vậy dễ dàng nắm bắt quá đấy nhóc con

Một bàn thức ăn bày sẵn trên phòng, không ăn thì phí phạm lắm, vì thế mà khi nhìn thấy thức ăn, Đậu Đỏ vui hơn trẫy hội. Cứ thế mà ăn lấy ăn để, quên mất mẹ Tiểu Tình đang bị người ta dụ dỗ ở dưới.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN