MUỐN ĐỒ ĐỆ THẲNG, SƯ PHỤ PHẢI LÃNH KHỐC
P1. Chương 5
Một đường từ khách điếm bay về phái, Niệm Hoa bày ra tư thế cao ngạo, khoanh chân ngồi trên thuyền băng, từ trên cao nhìn xuống rừng núi, nội tâm tung hoa vô vàn.
“Sư tôn…” hiện tại Liên Không pháp lực yếu kém, không thể tự mình phi kiếm bay lượn, muốn y tự mình trở về Đồng Vân phái không biết phải đi mấy tháng nữa. Thành ra Niệm Hoa đành phải ‘không tình nguyện’ để y đi cùng.
Niệm Hoa bỗng nhận ra, Liên Không thỉnh thoảng rất hay gọi mình, cứ như là sợ mình sẽ quên mất y. Nếu là ‘Niệm Hoa’ trước kia, thì chắc chắn là gã không những sẽ chẳng quan tâm đến y, ngược lại còn trừng mắt mắng vài ba câu. Nhưng hiện tại người y gọi lại là mình, hắn lại không cục súc như gã, nên chỉ có thể làm bộ ‘ta đây lười nói chuyện cùng ngươi’.
Nhưng dù vậy, bất quá hắn vẫn nên quan tâm y một chút, dù sao cũng là ‘đứa con trai tinh thần’ của mình. Nghĩ vậy, Niệm Hoa âm thầm gật đầu, cầm quạt đập đập vào lòng bàn tay, nhếch miệng cười lạnh, nói: “Hôm nay ngươi làm ta mất mặt.”
Liên Không siết chặt lòng bàn tay, cúi đầu ẩn nhẫn đáp: “Đồ đệ vô năng, xin sư tôn chỉ giáo.”
Niệm Hoa nhìn đi chỗ khác, nheo mắt suy nghĩ. Muốn tiểu hài tử này không làm mất mặt mình, chỉ còn có cách khiến y trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng với thể trạng kia… Hắn liếc nhìn Liên Không ngồi ở một góc đáng thương hề hề nhìn mình…
Trái tim rung động, lập tức quay mặt đi.
Vẫn là vỗ béo một chút, Niệm Hoa thầm niệm nhiều lần trong lòng.
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn lạnh lùng nói: “Trở về chăm chỉ luyện tập, chuyện như vậy đừng để xảy ra lần nữa.”
Liên Không cúi đầu xem như là đáp ứng.
Thuyền băng sắp hạ xuống đất, cát bụi nổi lên.
Trong thuyền băng bỗng mở ra một lỗ thủng lớn, trực tiếp vứt Liên Không xuống đất. Niệm Hoa có hơi thương sót, lại sợ nhìn đến vẻ mặt đáng thương của y, hắn nhanh chóng phi thuyền bay đi mất.
Liên Không chật vật đứng dậy, tuy từ khoảng cách ấy rơi xuống đất không quá cao, nhưng là thả người quá bất chợt khiến y không kịp chuẩn bị từ trước mà lăn lộn dưới đất, hai bên tay xây xát rơm rớm ít máu. Đợi đến khi y ngẩng lên, chỉ thấy đối phương lạnh lùng chia cho mình một bóng lưng xa dần.
Liên Không chậm rãi nhếch miệng, quay người trở về khu viện của đệ tử, vừa đi y vừa thầm nghĩ rốt cuộc cũng có thể thoải mái rồi. Cái đám chuyên bắt nạt y kia, hiện tại đã bị phạt nên chắc chắn sẽ không còn ai đến làm phiền y nữa.
Niệm Hoa bay một vòng, quyết định trước tiên tìm nhà bếp xem xét.
Quản bếp thấy hắn lần đầu ‘giá lâm’ liền vừa lo vừa sợ chạy đến tiếp.
Quản bếp họ Thường, rất dễ nói chuyện. Hai người khách sáo đôi ba câu liền quen, ông ta từ lo lắng đã chuyển sang hớn hở, tiếp đón Niệm Hoa nồng nhiệt, dẫn hắn đi một vòng quanh nhà bếp.
Niệm Hoa cảm thấy cái phòng bếp này so với căn chung cư hắn thuê khi trước còn muốn to hơn nhiều. Trong này có đầy đủ gia cụ, muốn gì đều không thiếu. Có lúc hắn bất chợt cố tình hỏi mấy thứ như thịt gà hay cháo hoa, Thường quản bếp vẫn như trước cười nói mọi thứ hắn muốn bất cứ lúc nào cũng đều có thể mang đến viện.
Niệm Hoa gật đầu hài lòng, lấy từ trong ngực ra quyển sách ‘dưỡng tử’ của Đào Ngân, đưa cho Thường quản bếp, dặn ông ta chiếu theo sách mà nấu ăn rồi đem đến phòng hắn mỗi ngày.
Thường quản bếp sửng sốt nhìn bìa sách, nụ cười méo mó, sau đó liền cười ha ha đồng ý.
Nhìn biểu cảm của ông ta, Niệm Hoa trong lòng thầm nghi ngờ trên bìa sách viết cái gì, tuy nhiên cũng không để lộ ra ngoài mặt, uổng cho mười mấy năm đi học, người ta đồn là không biết chữ liền xấu mặt. Cho nên hắn cũng không để lộ quá nhiều tâm tình, phất tay liền đi.
Trở về phòng của mình, trong người liền thư thái hơn cả. Ở đây đang là mùa hạ, nắng nóng chói chang, mà Niệm Hoa lại là thuộc tính thủy – băng, tức là lạnh, cho nên bản năng vốn sợ nóng, trong phòng được ưu ái luôn có một lò băng đúc bằng công lực, gần giống như một loại điều hòa, tỏa khí mát lạnh.
Niệm Hoa lên giường muốn đánh một giấc, nhưng trong đầu đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ làm lòng hắn giật thót, lập tức đạp cửa chạy về phía khu phòng của chúng đệ tử.
Thời điểm Liên Không chuẩn bị ngủ, cửa phòng liền bị ngoại lực đánh bật, lỏng lẻo dán trên tường. Ánh sáng tràn vào căn phòng rách nát nọ khiến y không thích ứng nổi, kêu “A” một tiếng rồi giơ cánh tay che hai mắt.
Thân ảnh cao gầy của người nọ được nắng trưa chiếu rọi, không khiến người khác áp bức, ngược lại giống như thiên tiên tỏa ra hào quang chói lóa.
Tuy nhiên đây chỉ là cảm giác rung động ban đầu, hành động tiếp theo của đối phương thì lại làm cho Liên Không đau đớn và chán ghét.
Niệm Hoa tóm chặt lấy cánh tay gầy khẳng khiu đang che mắt của y, không biết rằng đụng phải vết thương ngoài da, thuận đà kéo luôn y từ dưới đất bẩn lên. Chiều cao hai người chênh lệch, y cảm nhận được ánh mắt cao ngạo từ trên nhìn xuống của hắn.
Niệm Hoa nheo mắt, đánh giá y từ trên xuống dưới, rồi đến xung quanh phòng nhỏ cũ rách.
Loại ánh mắt này khiến Liên Không rất khó chịu. Nó lạnh lùng không cảm xúc, phảng phất còn hiện ra tia khốc liệt khó coi.
Hệ thống bỗng dưng phát ra tiếng hoan hô:
[Chúc mừng ký chủ, nam chính dường như rất ghét ngài!]
Trong lòng Niệm Hoa thầm mắng “Đừng có đâm chọc linh tinh! Bị con trai ngươi ghét ngươi cũng sẽ vui sao?”
Hệ thống yên lặng như đang hồi tưởng, xót xa nói:
[Hiển nhiên là không…]
“Hừ!” Niệm Hoa hừ lạnh, nhìn đăm đăm vào mắt Liên Không, đôi mắt đen láy mà sâu thẳm phản chiếu một ít ánh sáng nhỏ nhoi. Không thể nhầm được, đôi mắt này vô cùng đẹp, hơn nữa chỉ thuộc về những đứa trẻ thông minh. Trong trẻo, sạch sẽ, vô khuyết.
Bị ép nhìn vào mắt Niệm Hoa, Liên Không chỉ sợ ác ý của mình đối với hắn bị phát hiện, cả người căng thẳng, tay khác lẳng lặng ở đằng sau siết chặt. Thời gian trôi qua càng lâu, y càng cảm nhận được áp lực từ đối phương. Một thân tu vi so với thân thể phàm nhân không bằng này quá cường, rất dễ gây ức chế cho người khác.
Thật lâu, không nhịn được, Liên Không thẳng thắn phun một búng máu, bắn thẳng vào bạch y may bằng gấm. Vết máu lan trên áo vải, tựa như đóa hoa bỉ ngạn nở rộ.
Niệm Hoa sửng sốt, trong lòng triệu hồi hệ thống hỏi nguyên do, hệ thống nói là vì tuy Liên Không gia nhập tiên môn đã lâu, nhưng lại không hề nhận được chỉ dạy, tuy trong người có ít tiên khí tự tu luyện, nhưng thân xác vẫn không khác người phàm là bao. Tu vi hắn cao hơn, dễ gây ức chế huyết mạch của người thường, làm y hộc máu là chuyện dễ dàng.
Niệm Hoa lo Liên Không tổn hại thân thể, tự trách bản thân nhiều lần. Cũng không nói gì, một đường kéo y ra khỏi căn phòng rách nát.
Nguyên bản cốt truyện, Liên Không chính là tiểu hài tử bị bạc đãi, chính cả phu quét rác trong phái cũng không bằng. Bị tệ bạc đến nỗi ngày ăn đánh thay cơm, đêm ngủ ở phòng rách, ngày qua ngày thê thảm vô ngần.
Niệm Hoa đến đây, chính là để giúp đỡ Liên Không thoát chết, cũng là mong muốn bù đắp cho y chút tình cảm thiếu hụt, tránh y biến đen gây họa lục giới. Mà nhân vật không thể OCC, cho nên không thể dùng phương thức dịu dàng đối diện với y, trong lòng hắn rất xót xa.
Chỉ là hắn không ngờ, hệ thống cũng không ngờ, Liên Không lại là trọng sinh trở về. Khiến con đường tẩy trắng nhân vật chính của Niệm Hoa gập gềnh, càng tẩy càng đen.
Liên Không kiếp trước thực chất là ma tôn mạnh nhất tu chân giới, từ lâu đã không còn ai tự quyết định lôi tay kéo chân y đi như vậy nữa. Không ngờ sống lại rồi vị sư phụ y ghẻ bỏ tương kính như tân lại làm ra nhiều hành động khác với trước kia.
Khiến y cảm thấy, giống như… một người hoàn toàn khác.
Trong một thoáng hô hấp Liên Không đột ngột đình trệ, ý nghĩ này hắn đã từng nghĩ tới, nhưng lần này đột nhiên lại mãnh liệt hơn.
Rằng nếu đây không thật sự là sư phụ chân chính của y, như vậy… hai người có thể chung sống hòa hợp sao?
Nhưng nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của sư phụ nhìn mình… Liên Không vẫn biết rằng kiếp trước Niệm Hoa luôn đối với y lạnh lùng, nhưng lại chưa từng nhìn đến y, còn kiếp này, vẫn lạnh lùng như thế, khi nhìn đến ánh mắt của hắn, tựa hồ còn hơn một tầng lãnh ý. Trong đầu còn kịp nghĩ đến người kia,… Thiếu niên lặng lẽ rũ mắt xuống, hàng mi cong dài che đi biểu tình phức tạp nơi đáy mắt.
Trở lại hậu viện của mình, Niệm Hoa tìm đến phòng đã phân phó người hầu dọn dẹp, một tay đẩy Liên Không vào, lạnh lùng nói: “Từ nay ngươi ở đây” ngẫm nghĩ còn trừng mắt dọa nạt: “Ngoan ngoãn ở chỗ này, đi chỗ khác ta chặt chân” còn ‘sợ’ y hiểu lầm, khoanh tay nói: “Ngươi ở đây an toàn, bình thường không đi ra sẽ ít tiếp xúc với môn đồ bên ngoài, tránh cho ta bị người ta nói không biết dạy đồ đệ” trước khi đi hắn còn nói thêm: “Ở đó nghe ta sai bảo!”
Trước tiên Niệm Hoa chưa muốn Liên Không tiếp xúc tới luyện công, bởi vì hắn muốn y có da có thịt, khỏe mạnh hơn một chút mới yên tâm. Đang tuổi lớn nên ăn cái gì đó để tăng chiều cao và không bị suy dinh dưỡng, nếu không sau này có thiệt cũng chỉ mình y thiệt mà thôi.
Liên Không nhìn bóng lưng Niệm Hoa rời đi, lại nhìn đến bố cục trong phòng, ở đó còn đặt lò băng tỏa ra khí lạnh, làm phòng trở nên mát mẻ hơn.
Cũng không biết tiếp theo Niệm Hoa hắn sẽ bày trò gì, trước tiên y sẽ ở căn phòng này. Dù sao ngày mai vẫn là mờ mịt, hôm nay nên triệt để tận hưởng, quân đến tướng chặn, chờ khi hắn chơi chán, thuyền đến bến tự thẳng, muốn xem hắn vén màn giải đáp như thế nào.
Niệm Hoa trở về còn lo Liên Không không thoải mái, sai người đem cơm đến cho y, tiện thể hỏi y cảm thấy sao. Đệ tử trở về nói y rất tốt, trong lòng hắn mới yên tâm, ngả người đánh một giấc ngon lành.
Đêm khuya, trăng thanh.
Liên Không gọi một tiếng sư tôn, đẩy cửa phát hiện người trong phòng đã ngủ, nhưng mấy cây đèn trong phòng đều không tắt.
Y chậm rãi đến gần giường Niệm Hoa, nhìn hắn đã lâm vào giấc ngủ sâu, lòng bàn tay cầm đao lặng lẽ toát mồ hôi.
Loại đao này, tên gọi là Chu Di đao, kích thước nhỏ gọn, chuyên dùng để đối phó với đám người tu tiên. Y có được con này, sở dĩ là dùng tiền của phái phát cho đồ đệ mỗi tháng góp được.
Không quá đắt, nhưng đủ để cướp đi sinh mạng người trước mắt.
Liên Không cố gắng không phát ra tiếng động tiến dần về phía giường, nhìn người nằm ở đó, an an ổn ổn ngủ.
Không ngờ khi ngủ, nhìn sư tôn y lại đẹp đến vậy. Y biết sư tôn vốn đẹp, không nghĩ đến khi ngủ lại càng đẹp hơn, bởi vì lúc này, Liên Không sẽ không thấy ánh mặt lạnh lẽo khiến nội tâm y chán ghét nữa.
Đao đã chĩa vào vị trí trái tim, vậy mà tay cầm đao siết lại thả, nội tâm thì mâu thuẫn tới cực điểm.
Giết, sẽ không ai hành hạ y.
Nhưng y sẽ không còn thấy người này nữa.
Nhưng nếu không giết,… chỉ sợ về sau đã không còn cơ hội.
Niệm Hoa hé miệng, gọi một tiếng: “Liên Không…”
Tay cầm đao của Liên Không run rẩy, y che dấu quay mặt đi, lập tức đưa ra quyết định trong giây lát.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!