MUỐN ĐỒ ĐỆ THẲNG, SƯ PHỤ PHẢI LÃNH KHỐC - P2 - Chương 2: Thân Phận (Thượng)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


MUỐN ĐỒ ĐỆ THẲNG, SƯ PHỤ PHẢI LÃNH KHỐC


P2 - Chương 2: Thân Phận (Thượng)


Mạnh Hoài Đông nhìn người trước mặt, thanh y cùng khuôn mặt đều bình thường, thậm chí trông mặt nàng còn phải nói giảm nói tránh thành “nhìn không được”. Nhưng quan sát kĩ, lại thấy được người này như vô tình mà cố ý toát ra phong thái khác thường. Nếu không nhìn khuôn mặt của nàng mà chỉ xem dáng vẻ, sẽ khiến người ta cảm thấy bộ y phục tầm thường nàng mang trên mình có chút không thích hợp.

Hắn thầm nghĩ, bản thân ở miệng núi lửa đánh nhau nửa ngày, không ngờ núi lửa bỗng dưng bùng phát, chạy không kịp mà chỉ có thể sơ sài làm một cái kết giới hộ thể, sau đó bị ngoại lực mạnh mẽ ném đi đâu cũng không biết, nhưng chắc chắn hắn đã bị bất tỉnh một thời gian, có lẽ là do may mắn gặp được người tốt nên được trợ giúp. Tỉnh lại ở nơi xa lạ này cũng không có gì ngạc nhiên.

Nghĩ như vậy tâm trạng liền tốt lên, hắn hướng người vừa vào phòng làm một tiểu lễ, cẩn thận nói: “Tại hạ là Mạnh Hoài Đông, các hạ là?”

“Mạch Sửu” Mạch Văn đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, nhanh chóng nói ra một cái tên, thầm nghĩ vẫn là lừa mình dối người, không muốn khai ra tên thật.

“Mạch Sửu sao?” Mạnh Hoài Đông lẩm bẩm đọc nhiều lần trong miệng, âm thầm ghi nhớ tên của ân nhân. Nói chuyện vài câu mới biết người đến giúp hắn không phải nữ nhân.

Mạch Văn cùng hắn nói vài câu, lại như nhớ đến gì đó mà ngừng đúng lúc, nói: “Cứ gọi ta thế nào cũng được, giờ mau chóng chỉnh trang lại rồi đi xuống lầu ăn khuya”

Mạnh Hoài Đông không nói gì thêm, lập tức làm theo lời Mạch Văn. Đến khi ra khỏi phòng trong đầu hắn bỗng lượn lờ một suy nghĩ: “Đầu năm nay mình dễ tin người ngoài như vậy sao?”

Ngồi đối diện với Mạnh Hoài Đông, Mạch Văn tựa hồ có suy nghĩ, trước tiên vẫn gọi đồ ăn, sau đó mới hướng hắn nói chuyện: “Ta chỉ là ngẫu nhiên cứu người, nhấc tay chi lao, ngươi không cần để tâm”

“Đa tạ tấm lòng của Mạch huynh đệ” Mạnh Hoài Đông chắp tay nói: “Nếu ngươi đã nói vậy thì ta cũng không biết trả lời ra sao. Nhưng chuyện ngươi đã cứu ta cũng không thể không nhắc đến. Hiện tại chưa biết dùng gì để báo đáp, nhưng nếu là chuyện công tử cần, ta có thể sẽ lập tức dốc toàn lực giúp đỡ!”

“Đừng khách khí!” Mạch Văn xua tay: “Ngươi muốn báo đáp ta, chi bằng thay ta làm một chút chuyện đi?”

Mạnh Hoài Đông thấy có cơ hội liền gật đầu chờ Mạch Văn nói tiếp.

Mạch Văn nói: “Ta là người sống ở dưới khe núi, buổi chiều núi lửa đột nhiên tràn xuống khiến nhà ta ở đó bị thiêu rụi, hiện tại đã không còn nơi nương tựa, không biết có thể đi cùng ngươi hay không?”

Mạch Văn hắn hiện tại không rõ thân phận, một chút trí nhớ của thân thể này cũng không có, hơn nữa kể từ khi hắn rời đi không biết đã bao nhiêu năm, nhìn Liên Không cùng Mạnh Hoài Đông đều là lớp thế hệ sau mà đã trưởng thành như vậy, chỉ sợ thời gian cũng không phải chỉ qua một tháng như hắn tưởng tượng. Tại thời đại này người ta vẫn thường có câu: “Thắng làm vua thua làm giặc”. Nếu hắn mà cứ đi lung tung trong cơ thể không có bất kì linh lực nào mãi phỏng chừng dễ chết như chơi, ở một mình không khả thi, trước vẫn là theo chân anh hùng ngao du tứ phương đi. Bởi vì Mạch Văn từng viết sau khi Liên Không bị Niệm Hoa đẩy xuống Xích Tử Vực, Mạnh Hoài Đông ở trong phái thêm hai năm nữa, đủ lông đủ cánh rồi liền xuất phái du ngoạn giang hồ, mọi chuyện ở giới tu chân sau này đều không cùng hắn dính líu.

Cứ quyết định như vậy, nếu như hệ thống QJO kia kéo Mạch Văn về chỉ do lỗi chương trình bắt nhầm người mà sau này không trở về được, hắn nhất định sẽ tránh xa nam chính, theo gót Mạnh Hoài Đông sống cuộc đời còn lại!

Mạnh Hoài Đông nhìn Mạch Văn, trong lòng mang tia suy nghĩ kì quái, nhưng nghĩ đến người trước mặt là ân nhân của mình, lại trông có vẻ nho nhược kia, vẫn gật đầu đồng ý, chờ hắn mang chuyện muốn nhờ nói ra.

Mạch Văn biết Mạnh Hoài Đông dễ nói chuyện, vừa đúng lúc đồ ăn khuya được mang lên. Sau khi bồi hắn hết ba vò rượu, Mạch Văn hướng hắn nói: “Ta muốn có một thân phận, không biết bên cạnh ngươi đang thiếu thân phận gì, có thể cho ta một cái được không?”

Rượu vào quá nhiều, Mạnh Hoài Đông hơi ngà ngà say, tiếp tục nốc cả chén rượu trên tay, đau đầu không muốn nghĩ ngợi, hắn lập tức đáp lại: “Thân phận gì? Ta thì làm gì có thân phận gì cần bên cạnh?”

Mạch Văn nhìn hắn say sỉn mà ăn nói hàm hồ có phần buồn chán, không nói gì nữa. Hai mắt Mạnh Hoài Đông vì uống rượu mà có phần mông lung, nhìn gương mắt mơ hồ trước mặt nhất thời lại không phân biệt được nam nữ, hắn yên lặng một chút rồi bỗng dưng đập bàn, nói: “Không đúng, ta thiếu! Làm thê tử của ta, ngươi có ngại không?”

Mạch Văn thuận tay cầm đôi đũa đập vào đầu hắn mắng: “Ngại làm em gái ngươi thì có đấy!”

Ngày hôm sau, không khí trong lành, bên dưới người ta bắt đầu hội chợ. Bởi vì là một ngôi làng nhỏ nên cũng không náo nhiệt như ở thành lớn bình thường, nhưng không khí vẫn vui vẻ thoải mái khiến người sinh ra cảm giác tốt đẹp. Bị tiếng nói cười từ bên dưới vọng lên đánh thức, Mạch Văn tỉnh lại, nhìn ra xa không thấy các cột ăng ten như ở hiện đại, xung quanh đều là nhà cấp bốn bình dân, mọi thứ khiến hắn nhận thức sâu sắc hơn về nơi mình đang sống.

Miên man suy nghĩ một chút, trong đầu bất ngờ vang lên tiếng máy móc phi nhân loại:

[Ting! Xin chào ký chủ, ta là QJO!]

[Hệ thống hôm qua gặp trục trặc nên tạm thời dừng hoạt động. Hôm nay bắt đầu làm việc trở lại, hiện đang quét mã khu vực…]

[Hệ thống bắt đầu nhận diện thân phận…]

[Hệ thống chuẩn bị dung nhập nhân vật… 1%… 5%… 27%… 58%… 99%…]

[Hệ thống bắt đầu quét nhân vật…]

[Bắt đầu tạo hình nhân vật: 85%…]

[Bắt đầu tải dung nhập nhân vật:

Thân xác: 99%…
Sức mạnh: 90%…

Kỹ năng giao chiến: 56%…

Khả năng đấu đối kháng: 60%…

Thuộc tính hệ mộc: 67%…

Vũ khí Lục Tỵ nhận chủ: 77%…]

[…100%!]

[Dung nhập nhân vật thành công!]

[Bắt đầu tái tạo cốt truyện:… 70%…]

Mạch Văn có phần choáng váng, chưa đầy một khắc thủ tục hoàn tất. Cứ tưởng là xong rồi, không ngờ nó còn không chịu tha mà nói ra thông tin nhân vậy:

[Tên: Đậu Lục.

Tuổi: 27

Giai đoạn tu luyện: không rõ.

Thuộc tính: hệ mộc.

Thể lực hiện tại: 100%

Công lực: 100%

Sức chống trả: 100%

Khả năng đấu đối kháng: 100%

Tình trạng: trạng thái tốt nhất.

Hoàn cảnh: ngụ tại một trong số chi nhánh của Mục điếm.]

“Đậu Lục?” đậu xanh? Mạch Văn tìm kiếm tên nhân vật này trong trí nhớ, tròn một khắc mới chợt nghĩ đến một nhân vật qua đường…

Đậu Lục, nhân vật giáp qua đường, xuất thân là con của ma tôn hiện tại đang nhậm chức trong ma đạo. Hắn chỉ xuất hiện qua vài đoạn tua chậm trong trí nhớ nam chính, chính là một lần bỏ đi chơi, đúng lúc gặp nam chính từ trên vực rơi xuống. Hắn quanh năm sinh sống ở sâu bên dưới Xích Tử vực, là người bốn mùa bị nhốt ở nơi tăm tối, được hưởng những hậu đãi chỉ có của người trong ma tộc quý tộc. Tuy nhiên Đậu Lục trời sinh tính cách hướng ngoại, cảm giác ở nơi u tối kia mãi mà có phần tẻ nhạt. Hắn đã lớn nhưng ít tiếp xúc với bên ngoài cùng nội đấu nên vẫn là người đơn thuần. Lần đầu tiên may mắn có cơ hội được gặp nam chính, phát hiện y tuy gầy gò, nhưng lại là người đẹp nhất hắn từng thấy. Đáng tiếc là y sắp trở thành người chết, hắn nghĩ người này chắc chắn là ngoại nhân lai vãng, cứu y sau này cuộc sống phỏng chừng sẽ thú vị hơn nhiều.

Sau đó “Đậu Lục” đem nam chính vác lên người, mang về động cứu chữa.

Đậu Lục sau này tự nhận mình là sư phụ Liên Không. Và cái này không quan trọng, chuyện nghiêm trọng nhất chính là, Đậu Lục nọ là nhân vật thích tự tìm đường chết chính hiệu! Hắn chờ khi nam chính tỉnh lại liền muốn cưỡng hôn y! Không không không, cưỡng hôn không phải ý này, ý của nó chính là đem nam chính trở thành nàng dâu nuôi, ép gả cho hắn!

Kí ức của nam chính chỉ thoáng qua một chút, cuối chương Mạch Văn để lại dòng chữ:

Liên Không vác đao bổ người, giết không suy nghĩ!

Số phận của Đậu Lục – nhân vật qua đường, rất đáng thương, hết chương liền chết. Cho nên Mạch Văn khi đó mới đặt một cái tên để bày tỏ nỗi lòng đồng cảm hết sức chân thành đến nhân vật này — Đậu Xanh! Không không, do ta đánh sai, phải là Đậu Lục!

Đậu Lục số khổ, một mình nuôi dạy nam chính ròng rã bốn năm năm trời không công, muốn y gọi một tiếng sư phụ mà không có, mong y lớn để gả vào gia, ghi vào phả thì lại bị y cầm đao chém chết không áy náy.

Càng nghĩ mà càng thấy thương, Mạch Văn có phần đau đớn cho thân phận kế tiếp của mình, cớ gì cứ phải là hắn xuyên vào nhân vật xui xẻo trong truyện? Hả!

Cảm nhận sau khi làm mọi bước hoàn tất sáp nhập xong Mạch Văn hình như không vui, QJO tốt bụng hỏi thăm:

[Ký chủ có gì không hài lòng với nhân vật Đậu Lục sao?]

“Tại sao lại mang ta về đây?” Mạch Văn nói: “Thế giới này vốn không cần ta, tại sao lại mang ta về hả! Mà đối tác trước kia là 001, cái hệ thống cưỡng gian không* nhà ngươi từ đâu lòi ra!” vừa nghe cái tên hệ thống đã cảm thấy những ngày tiếp theo ở thế giới này vui vẻ chính là điều xa vời rồi!

(*tên hệ thống gọi là QJO.

QJ: ngôn ngữ mạng, mang ý cưỡng gian, đừng hỏi nhiều, đây là chủ ý của ta (=゚w゚=))

[Ký chủ bình tĩnh, nghe ta giải thích. Tôn chủ đã quan sát qua kí chủ một thời gian, phát hiện kí chủ ngoại trừ tài viết truyện còn rất có tiềm năng làm người đóng thế nhân vật qua đường, quyết định tìm cho ngươi một vai diễn mới trong truyện. Lần này sẽ không quản OOC phạt ngươi nữa, cho ngươi tự do tự tại, nhiệm vụ quan trọng chính là bảo toàn tính mạng nếu có thể, và giúp nam chính không chết!]

Đối với chuyện này Mạch Văn không có hứng thú, ngồi nghe nửa ngày chẳng đáp lại một chữ.

Hệ thống bất đắc dĩ nói:

[Lần này tôn chủ đã tìm hiểu qua gia cảnh của kí chủ, suy nghĩ có đãi ngộ đặc biệt cho ngài, chính là phát tiền công!]

Nghe đến “tiền” Mạch Văn cảm thấy đề tài không tồi, rất khơi gợi hứng thú, chăm chú lắng tai nghe hệ thống nói tiếp.

[Tiền công này coi như là làm công ăn lương đi, chúng ta sẽ gửi vào tài khoản ngân hàng của ký chủ hàng tháng, chính là ở thế giới kia. Ngươi càng duy trì mạng sống được bao lâu liền cho ngươi nhiều bấy nhiêu, theo từng tháng mà tiền lại tăng lên coi như là bù đắp cho phí sinh hoạt bất tiện.]

Mạch Văn cúi đầu, thầm nghĩ vậy là vẫn có thể trở về thế giới kia? Nhưng không phải hắn đã bị tắc chết rồi sao? Chẳng lẽ sẽ được tìm cho một thân xác khác, sống một cuộc đời mới? Như vậy tiền sẽ vào như nước, công việc bấp bênh cũng có thể cải thiện?

Rất tốt! Mạch Văn rất hài lòng, chấp nhận thân phận Đậu Lục. Hắn sẽ cố gắng duy trì mạng sống, không biết hiện tại nam chính bao nhiêu tuổi rồi, kiếp trước hình như bị dừng lại ở đoạn thời gian y hai mươi hai mốt gì đó.

Đậu Lục hỏi hệ thống: “Này, từ ngày ta đi đã qua mấy năm rồi?”

[Đã qua năm năm rồi. Vì khoảng thời gian trước khó tìm được cơ thể thích hợp với kí chủ, nhân vật Đậu Lục vừa xuất hiện trong suy nghĩ của nam chính liền được tôn chủ khai thác, sử dụng để ngươi kí linh.]

“Nghĩa là ta…” Đậu Lục nuốt nước bọt, nhớ đến một chi tiết núi lửa, Liên Không cùng Niệm Hoa đại chiến một hồi, thương tích nặng nề. “Đậu Lục” biết được liền chạy đến núi lửa tìm kiếm, sau đó đem Liên Không về, tối hôm đó hắn nói với y mọi chuyện đòi y gả. Liên Không không ngần ngại giơ đao chém chết hắn, liền trở thành kẻ đối đầu với ma tôn nhậm chức cùng ma giới, bất chấp thân phận y là con của Huyết Ma Ma Tộc Liên Điệp!

Sự việc này xảy ra, nghĩa là lẽ ra hôm qua hắn đã phải chết rồi sao?

Đậu Lục cảm thấy có phần may mắn, sắp chết tới nơi vẫn thực vô tư. Hơn nữa nhớ lại ánh mắt hôm qua Liên Không nhìn hắn, trong lòng đột nhiên mang cảm xúc xa lạ.

Hệ thống nói:

[Ký chủ, ta nói sợ ngươi không tin, thế nhưng ta vẫn muốn nhắc trước, nam chính đã có con! Hai người không thể đến với nhau đâu!]

“Ừm, ta biết, sẽ nhớ kĩ…” Đậu Lục vô thức đồng ý, nhưng bỗng nghĩ tới gì đó, lập tức kinh hoàng dồn dập hỏi: “Sao? Cái gì? Có con? Với ai? Đứa nhỏ mấy tuổi rồi? Sao bây giờ ngươi mới nói?” hỏi xong cũng không thèm đợi hệ thống trả lời đã lập tức ôm đầu: “Khoan, chuyện này thì liên quan gì đến ta. Hỏi làm gì chứ, phiền nhiễu!”

Thấy đầu kí chủ sắp nổ tung, hệ thống tốt bụng nói:

[Vẫn là thân phận như trước, nam chính là đồ đệ của ngươi. Không những vậy y còn có thể bị cong, cho nên ký chủ à, muốn đồ đệ thẳng, vẫn là sư phụ phải lãnh khốc!]

Đậu Lục cảm thấy lời này thật quen tai, không khỏi nhếch một cái với hệ thống. Hệ thống không quan tâm, nói:

[Ký chủ biết đấy, nam chính đã có con, chính là không đứa trẻ nào sẽ chấp nhận mình có nhiều thêm một ba ba ghi vào gia phả.]

Đậu Lục giơ tay đập vào đầu, nói với hệ thống: “Cút!”

Đậu Lục hắn đây, không bao giờ thèm dây dưa với nam chính! Có khi chính là nam chính muốn lao đến bên hắn mới đúng! Nhiệm vụ của hắn chỉ bảo toàn một mạng kia cho nam chính, không bao hàm nghĩa vụ cùng y sinh hoạt, chuyện lạnh lùng cùng bẻ cong kia đối với hắn không hề quan hệ. Vẫn là hắn theo Mạnh Hoài Đông hưởng phúc cháu con thôi!

Đậu Lục tay phải sờ lên đoạn gồ ghề trên mặt, tay trái gõ xuống bàn, âm thầm suy nghĩ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN