Muốn Em Là Của Riêng Anh - Chương 10: Đã bốn năm rồi, anh ấy vẫn chưa quên được
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Muốn Em Là Của Riêng Anh


Chương 10: Đã bốn năm rồi, anh ấy vẫn chưa quên được


Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.

Vui lòng đem truyện nhớ mang nguồn.

Hơi thở mơ hồ chậm rãi lưu chuyển trong không khí, chung quanh dường như trở nên có chút nóng.

Tần Yên nhìn hắn từ trên xuống dưới, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Vì không muốn chạm vào Cận Nam Dã nên cô đành phải chống tay qua hai bên người của hắn, chống tới mức tay có chút đau lên cũng không bỏ xuống.

Tay ôm eo nhanh chóng rời đi.

Cận Nam Dã tránh ánh mắt của cô, hai bên tai hắn đỏ bừng.

Tần Yên vội vàng đứng dậy, ngập ngừng nói: “Tôi…tôi….”

Hắn cũng từ ghế đứng dậy.

Khi đứng dậy liền kéo dài khoảng cách chiều cao giữa hai người, hơn nữa hắn còn cúi đầu xuống nhìn cô.

“Tần Yên”. Cận Nam Dã cố gắng giấu đi vẻ mặt hoảng loạn của mình, nhanh chóng khôi phục lại vẻ lãnh đạm thường có

“Về sau cẩn thận một chút.”

Tim Tần Yên đập nhanh, “Được…tôi sẽ chú ý”.

Cận Nam Dã đi về phía cửa, trước khi đi ra ngoài còn ném cho cô một câu, “Trưa nay em tự đi ăn cơm trưa một mình đi, tôi sẽ không chiều ý em nữa”.

“……Ừ.”

Sau khi hắn rời đi, Tần Yên mới thở phào nhẹ nhõm, nhéo nhéo lỗ tai nóng rực của mình.

Chờ sau khi hô hấp trở lại bình thường, đầu óc cũng thanh tỉnh, cô lúc này đột nhiên khựng lại.

Gì?

Hắn vừa nói gì?

“Buổi trưa….Tôi sẽ không chiều ý em”

Hắn nói rằng hắn nghe theo cô sao.

Chiều ý.

Tần Yên thu dọn tài liệu trên bàn, định mở cửa đi ra ngoài thì thấy Cận Nam Dã đang dựa vào tường nghịch điện thoại di động.

Đôi chân dài cân đối hoàn hảo của người đàn ông được gập lại, khi hắn cúi đầu xuống, tóc xõa ra từ trán, tạo ra bóng tối dưới ánh đèn, càng phản chiếu các đường nét trên khuôn mặt hắn càng thâm thúy hơn.

Khi cô bước ra, Cận Nam Dã ngước lên, nhìn cô bằng đôi mắt đào hoa.

Tai không còn đỏ nữa.

Hắn đứng đây làm gì? Không nghĩ được buổi trưa ăn gì sao?

Tần Yên né tránh ánh mắt của hắn, cô ôm văn kiện đi tới trước mặt, ngẩng đầu hỏi: ” Anh đang suy nghĩ xem hôm nay sẽ ăn gì à?”.

Câu này thường coi như không có cấp dưới mà là như bằng hữu bình thường.

Cận Nam Dã bỏ điện thoại vào túi, nhìn cô, thành thật nói: “Tôi chưa nghĩ ra”.

Cô đề nghị, “Vậy anh đi ăn chung với tôi đi”.

“Tôi không muốn ăn trong nhà ăn.”

Tần Yên: “Vậy chúng ta đi ra ngoài?”

“Tôi không muốn đi, buổi chiều có cuộc họp.”

“…”

Không nghĩ tới ăn cái gì, Cận Nam Dã thẳng thắn xoay người đi vào văn phòng, “Tôi không muốn ăn.”

Tần Yên vội vàng kéo hắn, “Này, chờ một chút.”

Người đàn ông quay lại nhìn cô.

Cô nhét thuốc dạ dày trong túi vào tay hắn, “Anh không muốn ăn, lại muốn cho bệnh ngày càng nghiêm trọng hơn hả?”

Cận Nam Dã bỏ thuốc vào túi, nhìn cô hỏi: “Vậy em chọn đi, em muốn ăn gì?”

“Vậy thì … đặt thức ăn đi.”

Tần Yên lấy điện thoại ra, “Nhìn xem muốn ăn cái gì.”

Người đàn ông cúi đầu, ghé sát vào, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động của cô.

Cận Nam Dã xích lại, Tần Yên nhìn hắn từ góc độ này có thể thấy được đường nét góc cạnh và đường viền hàm rõ ràng, mịn màng của hắn.

Cô thu hồi ánh mắt, lên tiếng giới thiệu cho hắn: “Nếu đặt đồ ăn của quán ăn gần đó, khoảng nửa tiếng nữa sẽ có người giao”.

“Được.”

Cận Nam Dã chỉ vào món mì bò cà chua: “Tôi món này”.

Tần Yên cũng chọn vào dấu cộng bên cạnh, “Vậy tôi cũng ăn món này.”

Hai tô mì bò cà chua.

Cận Nam Dã trực tiếp chuyển cho cô 200 tệ: “Tiền còn dư em có thể mua chút đồ ăn vặt”.

Tần Yên: “…”
Thế nào lại xem cô như một đứa trẻ vậy.

Còn bảo cô đi mua đồ ăn vặt.

Không lâu sau khi đặt hàng, quán đã xác nhận đơn hàng.

Cả hai thẫn thờ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Gối cá đặt trên đùi của Tần Yên, cô chán nản véo nó, trên tay cầm bánh quy mà đồng nghiệp cho cô.

Cận Nam Dã cúi đầu mở gói bánh quy nhỏ, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Yên, khi thấy cô đang nhìn thẳng về phía trước, hai má mấp máy.

Hắn cũng nếm thử một miếng.

Có vị caramel.

“Em thích ăn?”.

Tần Yên nhìn hắn rồi nhìn chiếc bánh quy trong tay, “Tôi thấy nó ăn cũng được, bất quá cái này là do đồng nghiệp cho tôi”.

Cận Nam Dã bỏ một miếng cho vào miệng, chậm rãi lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chụp ảnh túi đựng bánh quy.

Trong nhóm hậu cần, @ bộ phận mua hàng.

Cận Nam Dã: [Hôm nay mua bịt bánh quy này rồi đem phát cho các đồng nghiệp trong công ty cho tôi].
Các nhân viên từ Bộ phận Mua hàng đã nhanh chóng phản hồi.

Tần Yên quay đầu nhìn hắn, “Anh làm sao vậy?”

Cận Nam Dã cất điện thoại, dựa vào ghế sofa, một tay cầm chiếc bánh quy nhỏ còn tay kia kẹp chặt chiếc gối cá của cô.

“Không có chuyện gì, hạ đường huyết có chút chóng mặt.”

“A?” Cô nhanh chóng đứng dậy nghiêng người nhìn hắn, “Anh chóng mặt sao? Có muốn nằm một lát không?

Cận Nam Dã lắc đầu.

Tần Yên: “Để tôi đi mua một chút thức ăn cho anh”.

Ngay khi cô chuẩn bị rời đi, người nào đó nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô từ phía sau.

“Không. Từ từ.”

Cận Nam Dã buông cô ra, ném vỏ bánh quy vào thùng rác: ” Cám ơn vì cái bánh”.

Tần Yên đứng trước mặt hắn, cúi đầu nhìn, “Anh thật sự không sao chứ?”

“Không sao.”

Điện thoại kêu “ding dong”.

Đồ ăn đặt đã tới.

Người giao hàng cũng gọi cho cô xuống dưới quầy lễ tân.
Tần Yên nhanh chóng chạy ra ngoài.

Khi cô chạy ra ngoài, Cận Nam Dã ngồi trong phòng nâng cằm, mắt dõi theo bóng lưng của cô.

Chẳng bao lâu, cô quay trở lại.

“Mau ăn đi.” Cô lấy hộp mì từ trong túi ra đặt trước mặt hắn, “Nếu không đồ ăn nguội ăn sẽ không ngon”

Cận Nam Dã nhận lấy, lấy ra một đôi đũa, cọ xát cho nó tách ra rồi đặt chúng vào hộp mì của cô.

Sau đó hắn cũng lấy đôi đũa của mình.

Tần Yên nhìn hắn: “Cám ơn, anh ăn đi”.

Cô ngồi xuống, mở hộp mì rồi bắt đầu ăn.

Cận Nam Dã ăn rất ít, động tác cũng chậm rãi, hắn ăn được vài miếng rồi buông đũa.

“Ăn xong rồi?”. Tần Yên nhìn hắn đứng dậy, hỏi.

Hắn thu dọn lại phần ăn, đôi môi có chút trắng bệch, “Ừ, em cứ từ từ ăn, tôi đi ra ngoài trước.”

Tần Yên không hiểu vì sao hôm nay khẩu vị của hắn lại kém như vậy, trái lại miệng cô ăn cảm thấy rất ngon, còn húp một muỗng canh nóng.
Cận Nam Dã trở tay đóng cửa phòng nghỉ, một tay cầm bịch đồ ăn, tay còn lại chống vào tường

Các đường gân trên mu bàn tay nổi lên.

Bệnh đau dạ dày khi lên cơn làm cho cơn đau quặn thắt khiến cho khí lực toàn thân đều mất hết.

Hắn nhắm mắt hít một hơi thật sâu, một lúc sau thì ném cái hộp vào thùng rác như không có chuyện gì.

Tần Yên ăn xong vui vẻ đem rác mang ra ngoài, vừa đi ra liền đụng phải Cận Nam Dã.

Hắn đang uống nước, yết hầu trên cổ khẽ chuyển động.

Lục tục có vài đồng nghiệp quay trở lại sau khi dùng cơm trưa, khi thấy Cận Nam Dã liền gật đầu chào hắn

Người đàn ông gật đầu với họ như không có chuyện gì xảy ra, sau đó nhìn về phía Tần Yên, “Sao không đi nghỉ ngơi?”

Tần Yên nhìn những đường gân nổi phồng trên mu bàn tay, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không chắc chắn, “Anh không thoải mái sao?”
Cận Nam Dã đặt ly nước xuống, giọng điệu thúc cô mau đi nghỉ, “Tôi làm sao mà không thoải mái được”

Cô đi được một đoạn liền quay đầu lại, “Thật không sao chứ? Môi anh trắng không còn giọt máu kìa.”

Hắn thúc cô: “Không phải, do em bị mù màu”.

Tần Yên: “…”

Cận Nam Dã cầm ly nước quay trở về văn phòng, chầm chậm đóng cửa phòng lại.

Giờ nghỉ trưa sớm bắt đầu.

Tần Yên cũng không nghĩ nhiều, chính mình nằm lên cái gối cá đặt trên bàn làm việc nghịch điện thoại di động.

Mãi cho đến khi kết thúc giờ nghỉ trưa, Cận Nam Dã mới đi ra khỏi văn phòng.

Đôi môi trắng bệch đã hồng hào trở lại.

Khi hắn đi ngang cô, cảm thấy có chút ngứa tay liền giật mạnh phần đuôi của chiếc gối cá.

Tần Yên suýt nữa bị kéo ngã.

Cô giận dữ quay lại, đã thấy Cận Nam Dã cầm văn kiện đi vào phòng họp.
Hắn làm sao có thể ấu trĩ như vậy!

Tần Yên ngồi trên bàn làm việc một chút cho tỉnh táo, vừa định đứng dậy đi rót một cốc nước thì thấy Lý Nghiên đi tới.

Cô liếc nhìn văn phòng chủ tịch, không thấy ai, lại tìm đến Tần Yên, “Cô có thấy Cận tổng đi đâu rồi không?”

Tần Yên: “Anh ấy đang ở phòng họp.”

“À, không trách được.”

Lý Nghiên cúi xuống nhìn thấy cái gối cá ở trên bàn làm việc của Tần Yên, không khỏi cảm thấy buồn cười, đưa tay ra sờ, “Sao cô lại mua cái này?”

Tần Yên liếm môi, “Tôi thấy thú vị liền mua.”

Lý Nghiên cười nói: “Cận tổng ghét loại gối kỳ quái này, cô mau cất đi, đừng để bị anh ấy nhìn thấy.”

“…”.

Hắn đã thấy rồi còn đâu.

Lý Nghiên không nói nhiều, cầm văn kiện đi vào văn phòng chủ tịch.

Sau đó, Tần Yên nhìn thấy ánh mắt của cô ấy đều dán chặt ở trên ghế da của Cận Nam Dã rất lâu.
Có một chiếc gối đầu mèo màu trắng trên đó.

Phòng giải khát.

Lý Nghiên lơ đễnh nghĩ đến cái đầu mèo vừa rồi, nước sắp tràn ra ngoài, nhưng cô dường như không để ý.

Một đồng nghiệp nhắc nhở cô: “Chị Lý Nghiên, nước đầy rồi.”

Lý Nghiên mới có phản ứng.

Ngay khi cô chuẩn bị nhả nút trên máy lọc nước, cô nghe thấy những đồng nghiệp khác đang xì xào bàn tán.

“Biết không, thực tập sinh mua một cái gối về. Cười chết, lại còn mua cái hình có con cá.”

“Hahaha công khai câu cá?”

Lý Nghiên nhấc cốc nước lên, dừng lại lắng nghe họ nói.

“Đúng vậy, sau đó Cận tổng không những không tức giận, lại còn giành lấy.”

“Hả? Cận tổng lấy con cá sao?”

“Sau đó, thực tập sinh đó mua một con mèo trở về. Cận tổng thấy liền lấy luôn.”

“Hahahaha còn gì nữa?”

Hai người đồng nghiệp dường như đã đụng phải thứ gì đó, càng nói chuyện phiếm càng trở nên náo nhiệt.
Lý Nghiên nghiến răng nghiến lợi, cô tức giận đến mức làm đổ nước, không quan tâm.

Thật trùng hợp.

Tần Yên lúc này mới bưng một cốc vào, lấy một gói cà phê đem ra ngoài.

Hai người đồng nghiệp buôn chuyện vừa đi ra ngoài.

Lý Nghiên và cô là những người duy nhất còn lại trong phòng giải khát.

Tần Yên đi tới chào hỏi, đặt cốc xuống dưới máy pha cà phê, Lý Nghiên thấy vậy liền cười khẽ.

” Cô gái, cô còn trẻ, nên tập trung cho công việc, đừng có tốn thời gian đi tìm kiếm nam nhân.”

“…”

Tần Yên kì lạ nhìn Lý Nghiên.

Lý Nghiên cười nhạo: “Một người đàn ông như Cận tổng, đẹp trai, đầy triển vọng, giàu có, không có cô gái nào không thích.”

Cô nhìn sang, “Nhưng cô nên biết, Cận tổng là đang chơi đùa với cô, sớm muốn gì anh ấy cũng sẽ đá cô, bởi vì cô sẽ không có khả năng khiến anh ấy yêu”.
“…”

Tần Yên khóe miệng giật giật, biết Lý Nghiên không tốt, cô cũng không sợ.

Cô nhìn thẳng mà nói.

“Chị Lý Nghiên, chị đang muốn nói gì vậy?”

Đôi môi đỏ mọng của Lý Nghiên cười mỉa mai, “Cô bé, cô không biết sao, Cận tổng chắc sẽ không nói cho cô biết, nhưng tôi vui lòng nhắc nhở cô.”

Cô ta đến gần.

“Anh ấy có bạn gái cũ. Đã bốn năm rồi mà anh ấy vẫn không quên được cô ấy.”

Tần Yên mở to mắt.

Lý Nghiên nhìn cô: “Cô so với cô ấy là cái thá gì?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN