Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.
Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
Cận Nam Dã đang ngồi trên ghế sofa, nghe thấy âm thanh từ phòng thay đồ, hắn nhìn lên.
Chỉ liếc mắt một cái, một tia kinh ngạc hiện lên trong mắt hắn.
Tàn thuốc giữa hai ngón tay của người đàn ông cũng nhanh chóng bị dập đi.
Động tác có chút bối rối.
Tần Yên dường như có thể thấy được ánh mắt thẳng tắp của hắn, nhưng không bao lâu, cô bị ánh mắt thiêu đốt của hắn làm cho có chút ngượng ngùng.
Cận Nam Dã cũng đã thay quần áo, hòa vào màn đêm của bầu trời, gương mặt xa cách trở nên mềm mại, nhu hòa hơn, đôi mắt chứa đầy thâm tình.
Người đàn ông đứng dậy khỏi ghế sofa, đi về phía cô.
Trên người hắn truyền đến mùi hương nhàn nhạt của thuốc lá hòa vào mùi hương riêng biệt của hắn, mùi vị độc đáo dễ chịu.
Cận Nam Dã cúi đầu nhìn cô, không nói một lời.
Những người bên cạnh hỏi: “Cận tổng, anh nghĩ thế nào?”
Cận Nam Dã không nói, nhưng Tần Yên rõ ràng cảm nhận được, tâm tình của hắn đang dần chuyển biết.
Tần Yên vừa định muốn hỏi hắn có đẹp không.
Ngay lúc này, Cận Nam Dã đưa tay ra nắm lấy tay cô một cách tự nhiên, lòng bàn tay hắn nóng rực, từng ngón tay luồn vào những ngón tay của cô.
Hắn ghé sát vào tai cô nhẹ nhàng nói: “Bữa tiệc sắp bắt đầu.”
Tay cô bị hắn giữ chặt.
Chặt hơn vừa rồi.
Như thể lo lắng rằng cô sẽ rời đi.
Tần Yên một tay giữ váy, tay kia bị Cận Nam Dã giữ chặt, hai người chậm rãi bước vào thang máy.
Mở đường đi đến yến tiệc ở lầu hai.
Cửa đại sảnh mở toang, bên trong vô cùng sôi động, rất nhiều người cầm ly rượu đỏ, nâng ly chúc tụng nhau.
Cận Nam Dã định ôm lấy vai Tần Yên, nhưng cúi đầu nhìn thấy bờ vai trắng mịn của cô, nhất là trước ngực kia có một khe rãnh quyến rũ, không tiếng động câu dẫn tầm mắt của người khác.
Lông mi của hắn rũ xuống, trong con ngươi bắt đầu gợn sóng.
Tần Yên hoàn toàn không biết, lo lắng nhìn tình hình bên trong.
Mãi cho đến khi khoác trên người có một chiếc áo tây trang khoác lên người, cô mới bối rối nhìn hắn, “Hả? Sao vậy?”
Yếu hầu của Cận Nam Dã khẽ lên chuyển động lên xuống, chăm chú chỉnh áo khoác trên người cô.
Thẳng đến khi sắc xuân trước ngực của cô bị che khuất, hắn nhỏ giọng nói: “Bên trong sẽ rất lạnh, mặc vào cho ấm.”
Tần Yên không khỏi cong lên khóe môi, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Cận Nam Dã ngừng nắm tay cô, vòng tay qua eo cô.
Nhiệt độ quanh eo dần dần lan ra toàn thân khiến cô đỏ bừng cả mặt.
Hết lần này đến lần khác, hắn cố tình ôm cô dựa sát vào người mình, cố ý thân mật như một cặp tình nhân.
“Tần Yên.”
Người đàn ông thì thầm tên cô.
Tần Yên thu lại ánh mắt của mình, hỏi, “Cái gì?”
Vừa quay đầu, cô đụng phải một đôi mắt chứa đựng sự dịu dàng.
Sức lực của Cận Nam Dã trên eo cô dần dần siết chặt, hắn ghé sát vào tai cô, khàn giọng nói: “Hôm nay em là bạn gái tôi.”
Tần Yên đè nén trái tim đang đập nhẹ, gật đầu, “Tôi biết.”
“Đừng lo lắng về những gì người khác nghĩ về em, họ đều sẽ tôn trọng em, lúc đó em muốn làm gì cũng được.”
Nói xong, người đàn ông giơ tay ra hiệu với nhân viên ở cửa.
Nhân viên đưa hai người vào trong.
Mọi người ở bên trong nhìn qua.
Nhìn thấy đó là Cận Nam Dã, bọn họ vội vàng đến chào hỏi.
Đây cũng là lần đầu tiên Tần Yên cảm thấy địa vị của Cận Nam Dã trong này cao như vậy.
Hắn giống như mặt trời, được người ngưỡng mộ, tôn kính.
Rất nhanh, bọn họ bị người khác vây quanh.
Cận Nam Dã không ngừng nắm tay cô, khi đang nói chuyện với người khác, hắn lại quay sang nhìn Tần Yên, đôi mắt đào hoa dịu dàng như muốn trào ra.
Tần Yên đi theo hắn.
Trên đường đi, cô đã gặp rất nhiều tên tuổi lớn trong ngành, thậm chí những nhân vật chỉ có thể nhìn thấy trên TV cũng xuất hiện ở đây.
Người đàn ông ứng phó một cách dễ dàng, tuy bận rộn nhưng hắn không quên dẫn cô đi giới thiệu với những người khác.
Khi nghe Cận Nam Dã nói ” Đây bạn gái của tôi”, Tần Yên có cảm giác như họ thật sự đã tái hợp.
Rõ ràng đó chỉ là một màn biểu diễn, nhưng hắn dường như đang diễn xuất bằng cảm xúc thật của chính mình.
Yến tiệc đã đến giữa buổi.
Cận Nam Dã vòng tay qua eo cô, nói nhỏ vào tai: “Em đi ăn gì trước đi, đừng để bị đói, có chuyện gì thì tìm tôi.”
Những người xung quanh đổ dồn ánh mắt ghen tị, thậm chí một số khách nữ còn che miệng cười khúc khích: “Cận tổng thật là giỏi chiều chuộng bạn gái.”
Tần Yên cảm thấy hai tay ôm eo mình dường như siết chặt.
Câu này không sai.
Cận Nam Dã thực sự rất nuông chiều cô.
Nhớ như in khi họ mới quen nhau, Tần Yên lúc đó mới biết Cận Nam Dã đã lén thành lập một công ty riêng, khoảng đầu tư hàng tháng rất lớn, gần như là không có khả năng để chi trả.
Nhưng hắn vẫn ăn uống tiết kiệm, còn bí mật để dành một khoản tiền.
Vào ngày sinh nhật của Tần Yên, hắn tặng cô cây son hàng hiệu xa xỉ đầu tiên trong đời.
Lúc đó, Tần Yên đã suýt khóc khi biết giá.
Hắn nhét thỏi son vào tay cô, giọng điệu cứng rắn nhưng vẻ mặt lại dịu dàng đến khó tin, “Cầm lấy đi. Tương lai không phải chỉ có son môi để tặng cho em.”
Sau bao nhiêu năm, chàng trai tiết góp tiền để mua son cho cô đã trở thành người đàn ông có khối tài sản hàng chục tỷ.
Sự giàu có, danh tiếng và địa vị dễ như trở bàn tay.
Hắn thành công rồi, nhưng bọn họ cũng đã chia tay.
Và bây giờ, trên danh nghĩa là diễn xuất, hai người họ trở thành người yêu của nhau.
Khi Tần Yên đi đến khu ăn uống, cô không thể chịu được mà quay lại nhìn Cận Nam Dã.
Người đàn ông đang nhìn cô.
Hắn vẫy với cô, làm kí hiệu điện thoại, ý bảo cô không cần lo lắng, có việc gì thì cứ gọi cho hắn.
Không biết có phải do Cận Nam Dã đã sớm chào hỏi hay không, cô đi rồi, không ai dám đi theo làm phiền cô.
Điều này cũng khiến Tần Yên thả lỏng.
Chí ít là cô cũng không cần ứng phó với những tình huống mà cô chưa từng gặp phải.
–
Trong nháy mắt, rượu đã trôi qua ba hiệp, các món ăn đã bắt đầu nguội.
Tần Yên liếc nhìn thời gian, đã đúng mười giờ tối.
Cô lấy túi đi đến chỗ Cận Nam Dã.
Trung tâm sảnh tiệc đã được thay khăn trải bàn mới, thậm chí rượu vang đỏ cũng được thay bằng loại rượu whisky mạnh hơn.
Giữa đám đông, Cận Nam Dã đang dựa vào một quán bar nhỏ.
Tư thế của người đàn ông lười biếng nhàn nhạt, trong tay lắc lư một chiếc cốc pha lê, chất lỏng màu trắng bên trong phản chiếu màu sắc sặc sỡ dưới sự chiếu rọi của ánh đèn.
Tần Yên đứng ở cửa, từ xa nhìn hắn hơi nhướng mi, đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, mang theo ý quyến rũ.
Hắn dường như đã uống rất nhiều, nghe người khác nói chuyện, thỉnh thoảng mới trả lời vài câu, động tác có vẻ hơi chậm chạp.
Nhưng dù nói hay cười, ánh mắt hắn vẫn không bao giờ rời khỏi cô.
Tần Yên bước tới.
Cận Nam Dã rời quán bar, bước chân vẫn vững vàng, nhưng đôi mắt lại đầy mê hoặc.
Những người xung quanh muốn giúp hắn, nhưng anh cười nhàn nhạt tỏ ý từ chối.
Người đàn ông đến bên cạnh Tần Yên, vươn tay nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng trước mặt mọi người.
Tần Yên sững sờ.
Hắn cọ nhẹ vào cổ cô, thân mật di chuyển, hơi nóng hòa cùng rượu phả qua tai cô.
Mọi người xung quanh đều ồn ào nói: “Cận tổng, anh nên về nghỉ ngơi đi nha, bạn gái của anh đang chờ kìa.”
Lẩn trong đám đông, Lưu Dự thâm trường tinh ý nhắc nhở: “Cận Nam Dã, anh có người chăm sóc rồi, bọn tôi không giúp anh về phòng đâu.”
Tần Yên cảm thấy mặt có chút nóng, toàn thân nóng rực.
Cô cảm thấy vòng tay ôm eo mình càng chặt hơn, hơi thở nóng rực giữa cổ ngày càng mãnh liệt.
Cận Nam Dã thì thầm vào tai cô, “Em về trước đi, tôi kêu tài xế chở em về trước.”
Nhưng Tần Yên lại giả vờ như không nghe thấy.
Cô gật đầu với những người khác, “Được rồi, chúng ta trở về phòng trước.”
……
Trên phòng dành khách.
Tần Yên đỡ Cận Nam Dã đi về phía phòng.
Toàn bộ hành lang trở nên vô cùng yên tĩnh, tựa như chỉ còn lại có hai người bọn họ, còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của nhau.
Cận Nam Dã dựa vào Tần Yên, một tay đặt lên vai cô, nghiêng đầu ghé vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi sao không về?”
Tần Yên vòng tay qua eo hắn, đáp: “Anh đã say như thế này rồi, tôi phải đưa anh về phòng.”
“Tôi có thể nhờ người đưa tôi về, tại sao phải tự mình đến?”
Giọng người đàn ông khàn hơn một chút, cùng với mùi rượu mang chút quyến rũ.
“Không phải hôm nay tôi đã hứa đóng giả làm bạn gái anh sao?.”
Tần Yên một tay lấy ra thẻ phòng, “Tôi không chăm sóc cho anh, lại còn nhờ người đưa anh về phòng. Anh nghĩ xem họ có đoán ra mối quan hệ thật sự của tôi và anh không?”
“…”
Cận Nam Dã im lặng.
Đến cửa phòng, Tần Yên đang định dùng thẻ quẹt cửa, mu bàn tay đột nhiên bị hắn cầm lại.
Cận Nam Dã áp lòng bàn tay ấm áp vào cô, cùng cô mở cửa.
Cả hai loạng choạng bước vào phòng.
Vừa bước vào, Tần Yên đã bị người đàn ông ép sát vào cửa, động tác có chút thô lỗ, mùi rượu nồng nặc pha lẫn mùi hương của cơ thể.
Tần Yên không dám nói lời nào, chỉ có thể cảm giác được hắn chậm rãi tới gần.
Giọng hắn khàn khàn đến cực điểm: “Em không có lý do nào khác?”
Hắn đến gần làm cho má cô có chút nóng.
Đôi môi mỏng tiến tới, như thể cô sắp hôn cô trong giây tiếp theo.
Tần Yên không dám động, nhẹ giọng hỏi hắn: “Còn muốn lý do gì nữa?”
Cô biết rằng chỉ cần cử động đầu một chút, vành tai của cô có thể chạm vào môi của Cận Nam Dã.
Không khí xung quanh lập tức trở nên loãng hơn, nhiệt độ tiếp tục tăng lên, bầu không khí mơ hồ ngày càng hoang dại.
Ánh mắt Cận Nam Dã từ từ di chuyển xuống khỏi mắt, dừng lại trên môi cô.
Tần Yên đầu óc trống rỗng, ngay cả thở cũng có chút khó khăn, ngón tay nắm chặt vạt áo, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn hắn.
Một giây tiếp theo, người đàn ông đột nhiên cúi đầu, tiến lại gần.
Ánh mắt của cô có chút hoảng loạn.
Cái gáy bị hắn giữ lấy, thân trên buộc phải hướng về phía trước, cả người càng gần hắn.
Khóe môi dường như bị thứ gì đó mềm mại chạm vào, mấp máy lưu luyến mà rời đi.
Tần Yên cả mặt đều nóng.
Cô không nhịn được kinh hô một tiếng, “Cận Nam Dã.”
Như thể hắn không nghe thấy, Cận Nam Dã lại ôm cô vào lòng, vùi đầu vào cổ cô.
Thấy cô không đẩy ra, hắn càng ôm chặt hơn.
Mỗi động tác trở nên thận trọng.
Sự điên cuồng và si tình trong mắt người đàn ông giấu đi, chỉ ở những nơi mà Tần Yên không thấy mới bộc lộ ra.
Người đàn ông ngập ngừng hỏi: “Tối nay đừng đi, được không?”
Ngực hắn hơi phập phồng, giọng van nài làm cho người khác không thể bỏ qua.
“Tôi uống say, có chút khó chịu”.