Muốn Em Là Của Riêng Anh - Chương 22: Bạn trai cũ của em là cái gì?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Muốn Em Là Của Riêng Anh


Chương 22: Bạn trai cũ của em là cái gì?


Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.

Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.

Chỉ khi Tần Yên tỉnh dậy, cô mới biết thứ gì đang che thân.

Hóa ra là một chiếc chăn điều hòa.

Chăn điều hòa rất lớn, có thể che phủ cả một người lớn. Nhưng phải nói rằng kết cấu của chiếc chăn điều hòa này thật sự rất dễ chịu, không bông xù, và rất ấm áp.

Tần Yên đứng dậy, gấp chăn điều hòa, đang định hỏi ai đưa cho cô.

Lúc này, nữ nhân viên của bộ phận nhân sự đi tới, “Mọi người chuẩn bị một chút, Cận tổng sẽ có buổi chia sẻ đơn giản với các bạn.”

Tất cả các bạn thực tập nhanh chóng thu dọn bút vở và cùng nữ nhân viên nhân sự bước vào phòng họp.

Cô nhân sự: “Cận tổng chưa đến, các bạn nên chuẩn bị câu hỏi để chút hỏi anh ấy.”

Các bạn nữ thực tập hào hứng hỏi nhau: “Chỉ là em muốn biết, Cận tổng có bạn gái chưa?”

Tần Yên ở bên cạnh nghe.

“Những người đàn ông quá bận rộn thường không có thời gian để có bạn gái, phải không?”

“Hơn nữa tôi để ý Cận tổng không thích nói chuyện, có vẻ như là không có bạn gái thật.”

“Này, tôi nghe nói có một nữ thực tập sinh từ Đại học Nam Tầm, hình như tên là Tần hay gì đó, được Cận tổng đích thân sắp xếp làm trợ lý chính.”

“À? Đó! Thảo nào lần trước Cận tổng ngồi trước mặt cô ấy trong nhà ăn.”

“Do đó họ…”

Tần Yên cầm điện thoại giả vờ chơi đùa.

Cửa phòng họp mở ra, Cận Nam Dã bước vào.

Khuôn mặt vẫn ưa nhìn như vậy, chỉ là mặt mày có chút hờ hững khiến bầu không khí của cả phòng họp trở nên trang nghiêm hơn một chút.

Tần Yên ngẩng đầu nhìn hắn.

Đôi mắt hai người chạm vào nhau.

Cận Nam Dã nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt vẫn bình tĩnh và nghiêm túc.

Sau khi giới thiệu ngắn gọn về bản thân, Cận Nam Dã mỉm cười với mọi người có mặt và bắt đầu chia sẻ kinh nghiệm của mình kể từ khi bắt đầu kinh doanh.

Giọng người đàn ông êm dịu và trầm thấp.

Logic rõ ràng, ngôn ngữ hài hước.

Những người xung quanh đang chú ý lắng nghe.

Lúc này, người đàn ông như đang phát sáng.

Tần Yên bí mật liếc nhìn xung quanh.

Khi thực tập sinh bên dưới nhìn hắn, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Được nửa đường, Cận Nam Dã liếc nhìn Tần Yên, thấy cô đang cúi đầu xuống ghi chép một cách nghiêm túc.

Cận Nam Dã nhìn một lúc lâu, khi kết thúc một đoạn, hắn hơi nghiêng đầu.

Sự thờ ơ trong đôi mắt nâu đen mờ đi đôi chút.

Chia sẻ đã kết thúc.

Cận Nam Dã bước sang một bên, đưa sân khấu lại cho các đồng nghiệp trong bộ phận nhân sự, đồng thời cầm một chai nước khoáng lên nhấp một ngụm.

Lúc đang uống nước, ánh mắt thâm thúy nhìn Tần Yên.

Ngay khi Tần Yên đang định ghi lại một số kinh nghiệm vào sổ tay, cô nhận thấy có một ánh mắt đang dán chặt vào mình.

Cô nhìn lên.

Ngay khi nhìn thấy đôi chân dài của Cận Nam Dã, hắn đứng bật dậy khỏi chiếc ghế.

Hắn hỏi, “Ai là học viên thực tập đứng đầu điểm viết?”

Tần Yên chợt rùng mình.

Khi cô nhìn Cận Nam Dã, trên mặt sinh ra vài phần nghi hoặc.

Đuôi của người đàn ông hơi nhếch lên, hắn cố ý hỏi: “Đó là bạn học nào vậy? Bạn có thể cho tôi biết được không?”

Cô theo phản xạ đứng lên, “Là tôi.”

Mọi người trong phòng họp đều nhìn cô.

Cận Nam Dã: “Vừa rồi trông bạn có chút lơ đễnh, không chú ý đến bài giảng.”

Tần Yên:? ? ?

Rõ ràng là lúc nãy cô ghi chép vô cùng tỉ mỉ, bây giờ lại nói cô không chú ý đến.

Tần Yên cứng rắn nói: “Tôi nghe rất kỹ. Tôi nhớ từng lời anh nói.”
“Vậy sao?”

Câu hỏi này thực sự chọc tức cô.

“Ừ.” Tần Yên đóng quyển sổ trước mặt Cận Nam Dã.

“Tôi có thể kể lại kinh nghiệm cá nhân mà anh đã đề cập vừa rồi, anh có thể tùy ý kiểm tra tôi.”

Bầu không khí trở nên có chút kỳ lạ.

Cận Nam Dã nhìn cô thật sâu, thanh âm bình thản: “Tốt, tôi sẽ kiểm tra cô.”

Người đàn ông ngồi xuống ghế cao, hai chân dài duỗi về phía trước, hai tay bắt chéo, tư thế có chút lười biếng.

Con người này có khí chất có chút kỳ quái.

Nếu hành động này do người khác thực hiện thì chắc chắn sẽ khó coi. Nhưng là hắn, có chút thu hút.

Cận Nam Dã nhìn cô, hỏi, “Tôi đã tốt nghiệp trường đại học nào?”

“…”

Không ngờ hắn lại hỏi một câu đơn giản như vậy.

“Đại học Nam Tầm.”

“Còn chuyên ngành thì sao?”

“Chuyên ngành kép về Máy tính và Tài chính.”

Nhắm mắt đều trả lời được.
Cận Nam Dã gật đầu và hỏi thêm một số câu hỏi, tất cả về ngành săn đầu người.

Tần Yên biết rằng hắn đang kiểm tra kỹ năng của cô.

Nhưng những câu hỏi hắn hỏi rất đơn giản, tất cả đều là lý thuyết.

Cô trả lời: “Một số kỹ năng mà các công ty săn đầu người phải có là quản lý thời gian, kiểm soát rủi ro, kỹ năng đàm phán, kỹ năng điều tra, kỹ năng giao tiếp và kỹ năng đào tạo.”

Cô dừng lại và nói thêm: “Một chuyên gia săn đầu người cần phải có tư duy vĩ mô và học cách phán đoán trong giai đoạn đầu, nếu không, chi phí cơ hội sẽ trở nên rất lớn.”

Cận Nam Dã giải thích với các thực tập sinh khác: “Chi phí cơ hội có nghĩa là nếu bạn chọn làm dự án này, bạn phải từ bỏ thực hiện các dự án khác để thu được nhiều lợi ích nhất.”

Hắn nhìn Tần Yên: “Em không phải là chuyên ngành nhân sự sao? Từ này học ở đâu vậy?”
Tần Yên nhìn Cận Nam Dã một lúc, “Bạn trai cũ của tôi là một chuyên gia tài chính, tôi đã nghe anh ấy nói rất nhiều.”

“…”

Nghe vậy, Cận Nam Dã hơi nhướng mày, giữa lông mày hắn hiện lên một tia trìu mến không thể giải thích được.

Tần Yên đưa mắt nhìn sang chỗ khác, cố ý tránh ánh mắt của hắn.

Sau cuộc họp.

Các thực tập sinh lần lượt rời khỏi phòng họp.

Khi đi ngang qua bục, Tần Yên đột nhiên nghe thấy Cận Nam Dã nhỏ giọng nói: “Vậy …”

Cô cúi đầu nhìn người đàn ông đang viết.

“Bạn trai cũ của em là cái gì vậy?”

“…”

Gương mặt của Cận Nam Dã rất lạnh lùng.

“Đối tượng nghiên cứu?” Hắn ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của cô, “Hay là đồ chơi?”

……

Tần Yên trở lại bàn làm việc.

Cận Nam Dã vẫn ở trong phòng họp và một lúc sau mới đi ra.

Trước khi vào văn phòng, Cận Nam Dã quay lại nhìn Tần Yên.
Tình cờ cô cũng đang nhìn hắn.

Hai mắt vướng víu mơ hồ.

Tần Yên nhìn lại máy vi tính.

Người đàn ông dừng một chút, sau đó đẩy cửa văn phòng bước vào.

Tần Yên không thấy Cận Nam Dã ra khỏi văn phòng cho đến khi tan làm.

Thỉnh thoảng thấy đồng nghiệp ở các phòng ban khác vào tìm hắn.

Cánh cửa đóng mở, đóng mở, bận rộn đến mức muốn bay mất.

Cô có chút không yên lòng.

Cận Nam Dã có ý gì?

Đối tượng nghiên cứu gì? Đồ chơi gì?

Không thể hiểu bất cứ điều gì.

Tình trạng này vẫn tiếp diễn cho đến buổi chiều.

Nhiệm vụ hàng ngày của thực tập sinh là chơi CC [1], khối lượng công việc không quá lớn, có thể nghỉ việc sau khi hoàn thành một số nhiệm vụ cố định.

Tần Yên đang thu dọn đồ đạc.

Khương Vũ chạy tới, nghiêng người nói với cô: “Tần Yên, tôi đưa cô về.”

Anh ấy cười nói: “Nghe nói bây giờ cô đang ở trong trường, chỗ đó khá xa, để tôi đưa cô về”.
Tần Yên không quá nguyện ý cọ xát với những người khác phái.

Lúc đầu cô nghĩ anh sẽ đưa cô trở về một mình, nhưng vừa định từ chối, cô lại nghe thấy những thực tập sinh khác nói: “Cảm ơn Khương Vũ đã cho chúng tôi về nhờ.”

Khương Vũ cười nói: “Không sao, tôi cũng đi đường.”

Thực tập sinh kéo Tần Yên dậy, “Đi thôi, cùng nhau đi.”

Tần Yên không còn cách nào khác, đành phải nói: “Vậy tôi làm phiền anh quá.”

Khương Vũ cười vẫy tay, “Không phiền phức. Chờ tôi ở cửa công ty, tôi đi lấy xe.”

Tần Yên đi theo những thực tập sinh khác vào thang máy.

Đúng lúc này, cửa văn phòng chủ tịch mở ra.

Cận Nam Dã tắt đèn trong phòng làm việc, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Yên mang theo một cái túi nhỏ, chuẩn bị rời đi.

Hắn dựa vào cửa, mắt dán vào lưng cô.

Không lâu sau, Tần Yên bước vào thang máy rồi biến mất khỏi tầm mắt anh.
Người đàn ông lấy điện thoại di động ra, gọi cho tài xế đang đợi ở dưới lầu, “Chú Lưu, chú để ý dùm cô gái kia đi ra chưa.”

Hắn nói xong liền đi về phía thang máy.

Công ty ở tầng dưới.

Tần Yên đi phía sau lên xe cùng các bạn thực tập.

Khương Vũ cũng vui vẻ cười: “Xe của tôi hơi nhỏ, nhưng đưa cô về là được rồi.”

Các sinh viên thực tập đồng thanh nói: “Khương Vũ vất vả rồi.”

Trong một chiếc Honda màu đen ở phía sau.

Cận Nam Dã dựa vào cửa kính xe, dùng tay ấn thành nắm đấm lên môi, đôi mắt lim dim.

Đến lượt Tần Yên lên xe.

Khương Vũ ở sau lưng cô, lấy tay che đầu cô, khuôn mặt cười tươi như hoa.

Nhìn thấy xe của Khương Vũ đã khởi động, người đàn ông nghiêm nghị nói: “Đi theo.”

Hai chiếc xe song song.

Mười phút sau, xe dừng ở ven đường, một người thực tập xuống xe, xe nổ máy.
Hai mươi phút sau, chiếc xe lại dừng lại, và một thực tập sinh khác bước xuống.

Cận Nam Dã hiếm khi kiên nhẫn, đi theo chiếc xe phía trước một chút cũng không dừng.

Các sinh viên thực tập lần lượt bước ra khỏi xe.

Vẫn chưa thấy Tần Yên.

Cận Nam Dã cầm điện thoại di động lên, mở WeChat của Tần Yên.

Suy nghĩ một chút, lại không biết phải nói gì.

Chú Lưu liếc nhìn lại, hỏi hắn: “Cận tổng, anh có muốn tiếp tục đi theo không?”

Hắn nhấn tắt màn hình, “Đi theo, đi theo cho đến khi cô ấy xuống xe.”

Cho đến khi các thực tập sinh khác xuống xe.

Xe của Khương Vũ quay tay lái, trực tiếp lái lên cao tốc, đến trường đại học.

Mười lăm phút sau, đã đến Đại học Nam Tầm.

Xe đậu bên đường, Tần Yên bước xuống xe.

Ngay khi cửa xe vừa đóng lại, Khương Vũ bước ra khỏi ghế lái, chạy tới trước mặt cô.
Anh ta có một chiếc túi trong tay.

Anh đưa túi cho Tần Yên rồi nói gì đó.

Tần Yên xua tay từ chối, anh lại đưa cho cô, tiếp tục nói.

Tai anh ấy đỏ lên.

Cận Nam Dã mắt sâu, hai má hơi hóp xuống, quai hàm cũng dần dần căng lên, thậm chí ngón tay cũng bắt đầu khó chịu chà xát.

Tần Yên rốt cuộc không trả lời, xoay người chạy vào trường học.

Chàng trai buông tay trong tuyệt vọng.

Cho đến khi xe của Khương Vũ cũng rời đi.

Cận Nam Dã vừa ra khỏi xe, dừng trước trường đại học Nam Tầm.

Cúi lưng đút túi, nam nhân tựa vào cửa xe, hai chân dài trùng xuống, hai mắt thâm thúy, lẳng lặng nhìn về phía cổng trường.

Chú Lưu cũng xuống xe, bên cạnh nói: “Cận tổng, cô gái đó sống ở khá xa, thời gian đi làm hàng ngày không ngắn.”

Cận Nam Dã lấy ra một điếu thuốc từ trong túi.

Bật lửa khai hỏa.

Tàn thuốc lá đỏ tươi.
“Chú Lưu.” Giọng Cận Nam Dã trầm xuống, “Chú nghĩ xem, bốn năm trước cô ấy nói rằng chơi đùa với tôi…”

Toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông đã bị che khuất trong làn khói.

Cận Nam Dã mắt có chút đỏ lên, “Bốn năm sau, chú có cho rằng tôi còn có thể tin tưởng cô ấy sao?”

Chú Lưu bên cạnh nói: “Trong chuyện nam nữ, nếu có duyên thì ở bên nhau, còn nhẫn tâm thì sẽ ly tán. Đời người ngắn lắm, đừng để lại tiếc nuối.”

“Cận tổng, thử đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN