Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.
Vui lòng mang truyện nhớ ghi nguồn.
Tần Yên cảm thấy môi mình đau nhói, giữa môi và răng dường như có mùi máu tanh thấm vào.
Cô cau mày đẩy người đàn ông trước mặt.
Nhưng có sự chênh lệch rất lớn về sức mạnh giữa nam và nữ.
Cô không thể cử động chút nào.
“Cận …” Tần Yên mơ hồ nói, “A, đau quá.”
Nghe thấy tiếng thút thít của cô, Cận Nam Dã càng dùng lực lên môi, vòng tay qua lưng, đẩy cô về phía cửa.
Đồng thời, hắn một tay nắm lấy cổ tay Tần Yên, đè lên trên đầu, một chân chen vào giữa hai chân cô một cách mạnh mẽ, độc đoán.
Kìm hãm hoàn toàn mọi cử động của cô.
Tần Yên nhắm mắt lại.
Nỗi đau cũng khiến cô chợt hiểu ra mọi chuyện.
Lý do hắn lại như vậy.
Sợ biệt ly, sợ lặp lại lời từ chối lời cầu hôn trước đây.
Vì vậy, nhìn thấy cô với những người đàn ông khác, lo lắng rằng cô đang chơi đùa hắn.
Tay Tần Yên thả lỏng một chút, liền vòng tay qua cổ hắn, bắt chước dụ dỗ.
Cắn lên môi hắn.
Môi và răng dính liền với nhau, mùi máu tanh nồng hơn.
Chỉ có thả lỏng hắn trước thì cô mới có cơ hội giải thích.
Người đàn ông thực sự đã buông tay.
Đôi mắt của Cận Nam Dã đen bóng, đôi môi của hắn đặc biệt đỏ tươi vì dính máu, trông rất quyến rũ.
Vừa nắm tay cô, hắn vừa dùng tay kia lau vết máu trên khóe môi.
Đôi mắt hắn vẫn nhìn cô trong giây lát, như thể hắn sẽ không buông bỏ mọi biểu hiện của cô.
Tần Yên nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Cận Nam Dã, em chưa bao giờ muốn chơi đùa với anh, cho dù có chơi mệt mỏi cũng không bao giờ muốn gạt anh ra.”
Hắn nhìn lên khuôn mặt cô.
Cô có chút nhũn ra, “Thật.”
Vừa dứt, chưa đợi Tần Yên phản ứng.
Trời đất chao đảo, cô bị đẩy ngã xuống ghế sô pha.
Cận Nam Dã một tay siết chặt hai tay cô, lại duỗi tay kéo rèm cửa sổ xuống.
Toàn bộ văn phòng chật như một cái lồng, chỉ có một tia sáng nhỏ xuyên qua nó.
Âm thanh của nhịp tim và nhịp thở của họ được khuếch đại vô hạn trong ánh sáng mờ ảo.
Người đàn ông đè cô vào sô pha, một tay kẹp cô không cho cô nhúc nhích, tay còn lại đưa tay ra lau vết máu trên môi cho cô.
“Vậy thì bốn năm trước em đã nói những gì?”
Tần Yên hai mắt nóng rực, tay bị hắn đè lại, không nhúc nhích được.
Cô nhẹ nhàng nói: “Câu đó là nói dối anh.”
“Tại sao?”
Môi cô run run, “Tối nay em sẽ cho anh biết câu trả lời.”
Cận Nam Dã trên cao nhìn cô, nhưng nét mặt của hắn dịu đi vì lời nói của cô.
Hắn từ từ cúi đầu, đưa lên môi cô.
Khi đến gần hơn, cô vẫn có thể cảm nhận được tiếng thở của hắn.
Lông mi của người đàn ông khẽ run lên, hắn ngập ngừng cúi xuống, hôn lên khóe môi cô.
Động tác nhẹ nhàng, nhưng nhẫn nhịn.
Khoảnh khắc Cận Nam Dã hôn cô, đầu óc Tần Yên đột nhiên trở nên trống rỗng, thậm chí cô còn quên mình phải phản ứng như thế nào.
Sau hai năm tiếp xúc thân thiết, tất cả những kỷ niệm ngày xưa tràn về trong tâm trí.
Cận Nam Dã ngẩng đầu lên, nhìn cô một lúc.
Sau đó hắn lại nhìn cô, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô.
Tần Yên nhắm mắt lại.
Nước mắt nơi khóe mắt cũng trượt xuống.
Cận Nam Dã ngừng nắm tay cô, thay vào đó giữ lấy phần gáy của cô.
Đôi môi nóng bỏng lại ấn xuống.
Sức mạnh trên người của hắn vô cùng nặng, như muốn ăn tươi nuốt sống cô, mang theo khát vọng chiếm hữu và kiểm soát mãnh liệt.
Như trút được nỗi oan ức đã tích tụ nhiều năm.
Tần Yên chỉ có thể ngẩng đầu, giọng nói rời rạc tràn ra cổ họng.
Trong vô thức, hắn hôn xuống xương quai xanh của cô.
Hô hấp có chút gấp gáp.
Người đàn ông đột ngột dừng lại giữa nụ hôn, vùi cả khuôn mặt vào cổ cô, thấp giọng nói: “Tần Yên, anh vẫn không thể tin được em.”
“…”
Yết hầu chuyển động lên xuống, “Đừng có đùa giỡn tình cảm của anh, được chứ?”
Tần Yên ngẩng cổ lên, vừa nghe hắn nói, viền mắt có chút đỏ lên.
Cô lắc đầu, không kìm được nước mắt, “Em xin lỗi.”
– Xin lỗi vì những lời nói năm đó.
Cận Nam Dã ngẩng đầu lên khỏi cổ cô.
Hai tay vẫn chống ngang, cổ đỏ bừng, cả mu bàn tay nổi gân xanh.
Hắn đưa tay xoa xoa xương quai xanh của cô, thấp giọng “Anh xin lỗi”.
Sau đó hắn đứng dậy và rời khỏi phòng tiếp khách.
Sau khi người đàn ông rời đi, Tần Yên dựa vào ghế sô pha.
Phòng tiếp khách trống trơn.
Tần Yên sờ lên xương quai xanh của mình, trên đó có dấu vết do hắn để lại.
Kể cả hình xăm.
……
Thật lâu sau, Tần Yên mở cửa phòng họp bước ra ngoài.
Quay lại bàn làm việc, những người xung quanh thậm chí không thèm nhìn cô, họ đều nhìn chằm chằm vào máy tính.
Cô nhìn lên văn phòng chủ tịch.
Cửa phòng đóng chặt, lạnh như băng cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.
Tần Yên cúi đầu, muốn gửi tin nhắn WeChat cho hắn.
Lúc này, người phụ nữ ở quầy lễ tân cầm một bó hoa đến cho Tần Yên, nói nhỏ với cô: “Đây là hoa do một người họ ‘Mậu’ tặng cho cô.”
Tần Yên sững sờ.
Tất cả những người xung quanh đều nhìn sang, tiếng “Ôi” mơ hồ lại vang lên.
Hoa đó là hoa hồng.
Màu đỏ tươi, lộng lẫy và chói lọi, có chút sương mai đọng trên đó.
Vừa nhìn là biết của người đang theo đuổi.
Tần Yên không trả lời, không cần phải suy nghĩ để biết ai đã gửi nó.
Màn hình điện thoại di động sáng lên, tin nhắn của Mậu Tư Uyên cũng được gửi đến.
Mậu Tư Uyên: [Em nhận được hoa chưa?]
Mậu Tư Uyên: [Một tâm ý nho nhỏ, mong em thích nó. Anh vừa hái nó ở vườn rồi đưa cho cửa hàng bảo dưỡng rồi gửi cho em].
Mậu Tư Uyên: [Không biết em có rảnh không, tối nay đi ăn cơm với anh được không?]
Tần Yên cầm lấy hoa hồng, xoay người liền thấy người giao hàng bưng hai túi trà sữa lên.
Mậu Tư Uyên: [Anh có đặt cho em trà sữa, không biết có hợp khẩu vị với em không. Em cứ cầm lên uống, hoặc có thể chia sẻ cho đồng nghiệp].
Ánh mắt của tất cả những người trong văn phòng đều tập trung về phía này.
Đồng nghiệp xung quanh cũng bàn tán xôn xao, hỏi: ” Là ai? Người theo đuổi hả?”
“Tôi vừa mới trộm nghe, là của người họ Mậu, họ này không có thông dụng. Hình như là Chủ tịch của tập đoàn Khoa học kỹ thuật Minh Tế, lúc nãy vừa mới ghé đây.”
“Thật? ?”
“Có vẻ như không phải vậy. Tôi nghe nói là do bên kia muốn vượt ra ngoài quy định của công ty và chỉ định ứng viên CT [1] chịu trách nhiệm cho dự án này, nhưng Cận tổng đã từ chối.”
“Chờ đã, ứng cử viên CT đó sẽ không …”
Tần Yên đưa trà sữa cho nhân viên ở quầy lễ tân và nhờ họ phân phát, còn cô bước ra khỏi văn phòng cầm bó hoa hồng.
Cô lên sân thượng, bấm số của Mậu Tư Uyên.
Giọng nói trong trẻo và ấm áp của một người đàn ông từ phía đối diện truyền đến: “Tần Yên, tối nay anh đến đón, chúng ta cùng nhau đi ăn tối.”
Tần Yên nhìn bông hồng trong tay cô, thẳng thắn nói: “Mậu Tư Uyên, thật ra em cũng có người mình thích.”
Không có gì ngạc nhiên, “Anh biết. Em thích Jim, sếp của em vừa rồi.”
“…”
“Anh cũng biết hai người từng là một đôi.”
Tần Yên đặt bông hồng trên ghế đẩu trên sân thượng, nhẹ giọng thừa nhận: “Đúng vậy, trong lòng em luôn có anh ấy.”
“Nhưng hai người đều có rào cản trong lòng.”
“…”
Tần Yên không khỏi cong đầu ngón tay.
Ngực dường như bị xé toạc ra, không chút lưu tình, ở nơi sâu nhất, chân thật nhất mà xé.
“Hai người sớm sẽ không quay lại được với nhau, vì sao còn ôm hoài niệm mà không chịu tiến về phía trước?.”
“Cứ cho rằng hai người có thể cùng nhau chung một chỗ. Đã có một đoạn kết thúc, liệu sau này có thể tiếp tục?”
“Cuối cùng, chỉ là giẫm lên vết xe đổ”
Giẫm lên vết xe đổ.
Năm chữ này không ngừng vang vọng trong đầu Tần Yên.
“Tần Yên, gia đình anh rất thoáng, hết thảy đều tôn trọng ý kiến em. Và hôn nhân không phải thứ ràng buộc hai người, nếu em không muốn, anh sẽ không ép buộc em…”
Cô thở dài, không khỏi cắt ngang: “Nhưng Mậu Tư Uyên, em không thích anh.”
Bên kia tạm dừng.
Sau đó, Mậu Tư Uyên bật cười, “Cho nên, bây giờ anh không phải đang theo đuổi em sao? Anh sẽ khiến em thích anh, chỉ cần em chịu cho anh một cơ hội.”
“…”
Mậu Tư Uyên: “Tần Yên, tối nay đến ăn cơm với anh. Anh biết trong lòng em rất vướng bận. Em cũng có thể coi anh làm cái gối để trút bỏ những tạp niệm trong lòng.”
“…”
Tần Yên nói nhỏ: “Thực xin lỗi.”
Không có âm thanh nào ở phía bên kia.
Tần Yên đưa hoa hồng cho dì đang quét dọn, sau đó chuyển tiền trà sữa và hoa hồng cho anh.
Quay lại bàn làm việc, Cận Nam Dã đang đứng trong văn phòng chủ tịch, cau mày nhìn đồng nghiệp uống trà sữa.
Thấy Tần Yên quay lại, hắn cũng từ xa nhìn sang, nhìn cô.
Tần Yên tránh ánh mắt của hắn, đưa trà sữa cho những đồng nghiệp khác trước mặt.
Người đàn ông mấp máy má, quay người đi vào văn phòng.
Sau khi tan làm vào ngày hôm đó, Cận Nam Dã đã rời công ty sớm.
Tần Yên đuổi theo bóng dáng của hắn, cúi đầu xuống, nhanh chóng gửi cho hắn một tin nhắn WeChat.
[Tối nay chúng ta nói chuyện].
Sau một lúc.
Cận Nam Dã: [Bận.]
Tần Yên: “…”
Cô mím môi, [Được rồi, chúng ta sẽ nói chuyện sau.]
Vừa xuống lầu trong công ty, Tần Yên đã nhìn thấy xe của Mậu Tư Uyên đậu ở ven đường.
Mậu Tư Uyên dựa vào cửa xe vẫy tay với cô khi nhìn thấy Tần Yên bước ra.
Khuôn mặt người đàn ông tràn đầy nụ cười, không hề giống như vừa bị từ chối.
Tần Yên đi tới, “Anh đây là…”
“Anh không phải là người dễ dàng từ bỏ.” Mậu Tư Uyên cười, “Cho dù em có từ chối tôi, anh cũng sẽ làm mặt nghe được.”
Anh gõ lên nóc xe, “Lên xe đi. Muốn từ chối anh thì phải trịnh trọng. Đừng tùy tiện cự tiệt ở điện thoại, nếu không sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh.”
“…” Tần Yên nhẹ nhàng thở dài nhìn anh, “Được rồi, tối nay nói chuyện này đi.”
Mậu Tư Uyên mở cửa xe, “Xin mời.”
Tần Yên ngồi ở phó lái, lại ngẩng đầu nhìn Mậu Tư Uyên, “Chúng ta đi đâu?”
Cánh cửa được đóng.
Mậu Tư Uyên nói từ cửa sổ xe: “Anh đã tìm thấy một nhà hàng, chúng ta hãy ăn cái gì đó. Em muốn nói cái gì, anh có thể tiếp cho em hết.”
Ở một nơi mà họ không thể nhìn thấy, Cận Nam Dã đang ngồi trong xe, chiếc đồng hồ trên tay phản ánh vẻ ngoài lạnh lùng của hắn.
Khi xe phía trước nổ máy, người đàn ông cũng bẻ lái và nhấn ga phóng theo.