Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.
Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
Âm thanh giống như loa siêu trầm ở bên tai Tần Yên vang lên, tràn vào màng nhĩ của cô, gảy một sợi dây trên đỉnh trái tim cô.
Tần Yên cong môi, nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn chung quanh thấy không có ai để ý mắt về bên đây, sau đó khẽ ngoắc ngoắc ngoắc ngoắc tay như một con mèo may mắn.
“Meo meo?”
Cận Nam Dã phảng phất bị cô kêu tiếng mèo này, nhất thời không kịp phản ứng, yên lặng mà nhìn cô.
Mặt mày có chút không nhịn được có nét cười.
Nam nhân có sự tự chủ rất mạnh.
Ánh mắt lộ rõ ý tứ “Anh rất muốn bắt em ăn cơm”, nhưng lại chỉ hướng sự chú ý của hai người đội trưởng bộ phận kinh doanh.
Cận Nam Dã cười nói giảng hòa, “Dù sao thì Tần Yên vẫn là một thực tập sinh, việc để cô ấy tiếp xúc với một số bộ phận sẽ giúp cô ấy phát triển hơn.”
Tiết Nghiêu thở dài, “Cận tổng nói như vậy, vậy thì tôi phải miễn cưỡng từ bỏ tình yêu của mình.”
Hoàng Húc vẫn ở bên cạnh, có chút đắc thắng, “Tôi chỉ muốn xem nhóm của anh có thể tự bay trong mùa giải năm sau hay không.”
Ngay khi anh ta nói những lời này, hai nhóm bắt đầu xắn tay áo lên.
Tiết Nghiêu: “Nói cái gì đó? Vừa có mèo thần tài liền hênh hoang phải không?”.
Hoàng Húc chống nạnh, “Tiền tháng này của nhóm hai chúng tôi đều bị mấy người nghiền nát, nhóm anh chỉ lên khi có Tần Yên mà thôi”.
Tiết Nghiêu: “Vậy thì xem nào! Nếu mùa sau nhóm chúng tôi thua, tôi sẽ mời mọi người ăn tối.”
Cả phòng họp nhanh chóng huýt sáo.
Bầu không khí càng thêm náo nhiệt.
Tần Yên cũng bị bầu không khí này làm cho vui vẻ.
Cô nhìn Cận Nam Dã, nháy mắt với hắn.
Những người khác cho rằng để xem văn hóa doanh nghiệp của một công ty như thế nào, trước hết phụ thuộc vào phong cách quản lý của người sáng lập và mối quan hệ giữa anh ta với cấp dưới.
Bầu không khí trong bộ phận kinh doanh tốt như vậy, khẳng định cũng là do cách quản lý tốt của hắn.
Trong khi trọng tâm là đơn vị kinh doanh.
Tần Yên lặng lẽ đến gần Cận Nam Dã, âm thầm đưa bàn tay nhỏ bé tới.
Không bao lâu, ngón áp út bị người khẽ nắm lấy, còn nhẹ nhàng lắc lư qua lại.
Chút ngọt ngào này chỉ có hai người bọn họ mới biết, trong hoàn cảnh lén lút này.
Có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Cận Nam Dã cũng nhân cơ hội chạm vào lòng bàn tay cô.
Hắn thấp giọng: “Em rất được hoan nghênh, nhìn hai đội trưởng của anh đang cãi nhau vì em kìa”.
Tần Yên lắc lắc ngón tay cười, “Đúng vậy, bạn gái của anh rất nổi tiếng. Nếu anh nói với họ rằng bạn gái của anh là em, ồ, anh sẽ ghen tị với họ.”
Cận Nam Dã nhìn hai đội trưởng tiếp tục cãi nhau vì Tần Yên, không khỏi thở dài: “Anh có chút hối hận vì phải chuyển em về bộ phận kinh doanh”.
“Bây giờ nói thì cũng đã muộn”. Tần Yên dỗ dành. “Bất quá, em đây tuy ở chỗ khác, nhưng lòng thì luôn hướng về anh”.
Đột ngột nghe lời biểu lộ từ cô, khiến hắn có chút phản ứng không kịp.
Tần Yên nhìn hắn.
Tình cờ nhìn thấy Cận Nam Dã đang cong môi.
Lúm đồng tiền chỉ xuất hiện trên mặt hắn khi hắn đang có tâm trạng tốt.
Người đàn ông lấy trong túi áo khoác ra một viên kẹo, nhẹ nhàng nhét vào lòng bàn tay Tần Yên.
“Ngoan nhé.”
Tần Yên bí mật cất viên kẹo vào trong túi, hơi nghiêng người, hít một hơi nói: “Cảm ơn.”
Lòng bàn tay lại bị hắn cào nhẹ.
Đúng lúc này, cửa phòng họp bị gõ.
Lý Nghiên bước vào với một vài phong bao lì xì.
Toàn bộ bộ phận kinh doanh im lặng.
Lý Nghiên phân phát tiền thưởng cho họ, mỉm cười: “Tiền thưởng của quý trước đều ở trong đó.”
Tiết Nghiêu thay cho toàn bộ nhóm nhân viên, cười nói: “Cám ơn Lý Nghiên”.
Lý Nghiên đi đến chỗ Tần Yên, đưa phong bao cho cô: “Là người đại diện của thực tập sinh, cô cầm lấy đem về đưa cho các thực tập sinh khác đi”.
Tần Yên nhận lấy.
Sau khi Lý Nghiên trả tiền thưởng, cô ấy nhìn Cận Nam Dã, “Cận tổng, vậy tôi đi ra ngoài trước.”
Cận Nam Dã: “Ừ.”
Tiền thưởng đã có trong tay, nhóm thứ nhất của bộ phận kinh doanh bắt đầu khoe với nhóm thứ hai.
Tần Yên ngừng tham gia cuộc tranh tài giữa hai nhóm trưởng, vội vàng phân phát tiền thưởng cho các thực tập sinh từng người một.
Điện thoại trong túi quần của cô phát ra âm thanh “ding dong”.
Cận Nam Dã: [phong bì đỏ]
Cận Nam Dã: [phong bì đỏ]
Tin nhắn trên các phong bì không phải là 520 và 1314, mà là:
[Sau khi tan làm].
[Đến tìm anh].
Không bao lâu.
Tần Yên nhận thêm ba phong bao đỏ.
[Có phần thưởng bổ sung].
[Đặc biệt cho].
[Bạn gái anh].
Từng phần lì xì đều có mức cao nhất là 200, tổng cộng lại nãy giờ là đã 1000, một phát cho cô giàu lên chỉ bằng mớ tiền thưởng này.
Tần Yên lén lút ngẩng đầu liếc nhìn Cận Nam Dã, đáp lại hắn: [Tối nay mời anh ăn cơm thế nào? Xung quanh trái phải đều là khách sạn].
Cận Nam Dã: [Xấu hổ?].
Cô cười một tiếng: [Tất nhiên là xấu hổ rồi].
Cận Nam Dã không biết từ đâu.
Đã gửi một số biểu tượng cảm xúc như “Mèo vỗ tay”, “Mèo cảm động” cho cô.
Tần Yên nhận hết rồi gửi lại cho anh một cách khá ngạo nghễ.
[Phú bà mèo chống nạnh].
Cận Nam Dã nhìn vào màn hình điện thoại di động, khóe mắt đuôi lông mày cong lên. Lúc này, đôi mắt đào hoa của nam nhân hơi cong lên mang theo ý cười, tình cảm mơ hồ, dịu dàng như ngâm trong nước.
Nhiều người xung quanh nhận thấy Cận Nam Dã mỉm cười, có chút ngạc nhiên.
Tiết Nghiêu liếc nhìn Hoàng Húc, hai tay đan vào nhau, làm động tác hai ngón tay chạm vào.
Dù sao thì, Hoàng Húc đã làm việc với hắn nhiều năm, nên anh ta đương nhiên hiểu điều này có nghĩa là gì.
——Cận Nam Dã đang yêu.
Hơn nữa còn là tình yêu cuồng nhiệt.
Tần Yên nhìn thấy ánh mắt của hai người họ, cô muốn nhắc nhở Cận Nam Dã kiềm chế lại.
Biểu tình luyến ái chưa gì đã lan tỏa như vậy.
Sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện!
Cận Nam Dã lần này cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, biểu cảm trên mặt tự nhiên chuyển đổi, lại là vẻ mặt lạnh lùng như cũ.
Như thể nụ cười vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Hắn chỉnh sửa lại cổ tay áo, sau đó tới cổ áo sơ mi, đứng dậy nói: “Được rồi, dù gì cũng không có gì làm tiếp theo, chúng ta dừng tại đây thôi”.
Tiết Nghiêu đột nhiên đi tới: “Cận tổng, tôi có chuyện muốn nói”.
Cận Nam Dã dừng lại.
“Cận tổng, Tần Yên cho tổ chúng tôi lập công lao lớn như vậy, dựa theo quy định của công ty thì cũng nên cho cô ấy một chức danh trong công ty”.
Tần Yên bây giờ chỉ là một thực tập sinh, và cô đều không liên quan đến hoạt động kinh doanh cốt lõi của công ty.
Nếu hiện tại cô có chức danh điều hành trong công ty, cô nhất định sẽ bị bó tay bó chân lại, không học hỏi được gì thêm.
Tần Yên biết Tiết Nghiêu thực sự tốt bụng.
Nhưng có đúng hay không, có chút hơi nhanh.
Hoàng Húc cũng tiến lên: “Đúng vậy Cận tổng, nên xem xét cho cô ấy một chức danh”.
Tần Yên nhìn Cận Nam Dã.
Người đàn ông cũng bắt gặp ánh mắt của cô.
Hai con mắt quấn quít một lúc lâu, hắn mới thấp giọng với họ: “Hai người quyết định đi.”
Ba từ này chắc chắn là một mặc định.
Hai đội trưởng thở phào nhẹ nhõm tán thưởng, “Tần Yên, cô sắp được thăng chức rồi!”
Tần Yên hỏi: “Tôi thăng chức gì?”.
Tiết Nghiêu suy nghĩ một chút, “Quản bồi sinh? Có lẽ là vậy”.
Hoàng Húc gật đầu: “Đúng vậy, quản bồi sinh, sau này sẽ lên làm chức quản lý cao cấp”.
Các thực tập sinh khác rất ghen tị, vội vàng vỗ tay: “Tần Yên, chúc mừng!”
Cô khiêm tốn cười: “Cảm ơn.”
–
Khi rời khỏi phòng họp, Tần Yên và Hoàng Húc đi phía sau bọn họ.
Thực tập sinh phía trước bàn luận: “Tôi vừa thấy Cận tổng cười. Tôi ở đây lâu như vậy đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười”.
“Hơn nữa, cười rộ lên còn có loại…cảm giác như là thiếu nam hoài xuân”.
“Phốc— cậu dùng phép loại suy nào vậy?”.
“Hahahaha, thiếu nam hoài xuân, thế nhưng tôi nghĩ tôi biết chính xác chuyện gì đang xảy ra.”
“Tôi cũng biết a, cái cách Cận tổng cười với lúc bình thường là hai người hoàn toàn khác nhau nha.”
“Chúa ơi, lẽ nào anh ấy đang nói chuyện với bạn gái của mình?”
Tần Yên: “…”
Thiếu nam hoài xuân.
Nếu Cận Nam Dã nghe thấy, không biết biểu cảm trên mặt hắn sẽ như thế nào.
Lúc này, cô nhân sự đi tới, nói: “Tần Yên, cô chuẩn bị đổi sang vị trí mới, vị trí mới ngay bên cạnh, đi theo tôi”.
Tần Yên cầm theo đồ của mình, đi theo tới bàn làm việc ở tổ hai.
Vị trí làm việc mới cách phòng chủ tịch tận ba vị trí.
Có chút xa.
Tiết Nghiêu và thực tập sinh đến chỗ Tần Yên, muốn giúp cô thu dọn đồ đạc một chút.
Nhưng cô cũng không có quá nhiều đồ, một mình cô có thể xử lý tốt.
Mọi người chỉ muốn tiễn đưa cô.
Một nữ thực tập sinh nói nhỏ với Tần Yên: “Mà này, không phải lúc trước cô và Cận tổng biết nhau sao?”.
Tần Yên hỏi ngược lại: “Hả? Sao lại hỏi như vậy?”
“Tôi nhìn thấy một cái gối con mèo trong phòng của anh ấy.” Hôm đó cô cũng nhân cơ hội chọc vào cái gối hình cá diếc.
“Loại chuyên về cá.”
“…”
Cô thực tập viên cong người, “Tần Yên, tôi luôn cảm thấy cô và Cận tổng, hai người…”
Cô ấy móc ngón tay cái.
“Có ý tứ.”
Tần Yên không nói dối, lúc nói dối mặt cô sẽ đỏ.
Khi cô đang lo lắng không biết làm thế nào để trả lời câu hỏi này, Hoàng Húc đã đến tìm cô.
“Tần Yên, lại đây, đồng nghiệp tổ hai đều muốn gặp cô.”
Tần Yên mừng rỡ hô một tiếng: “Ôi chao, được rồi!”.
Cô nhanh chóng vẫy tay với người thực tập, “Vậy tôi đi trước.”
Nhóm đồng nghiệp thứ hai tụ tập bên cạnh nơi làm việc mới của Tần Yên, còn đặc biệt phân phát đồ ăn nhẹ cho cô.
Thành viên của nhóm một miễn cưỡng nhận lấy đồ ăn nhẹ của tổ hai, vừa ngồi ăn đồ ăn, vừa liếc mắt sang bên đó.
Biểu tình trầm muộn, như là vừa đánh mất bảo bối gì đó.
Hoàng Húc đi lại đuổi người: “Đi đi! Đứng ở chỗ này làm gì, đây là chỗ phong thủy của nhóm tôi đấy”.
Tiết Nghiêu hét lên một tiếng, đối với Tần Yên mà hô to: “Tần Yên, nếu như tổ trưởng Hoàng đối xử với cô không tốt, cô hãy nhớ tìm đến tôi! Cánh cửa của nhà Tiết vẫn luôn vì cô mà mở cửa”.
Tần Yên cười vẫy tay với anh.
Hoàng Húc bên cạnh đột nhiên nói: “Mà này, hôm nay vừa rồi cô được thăng chức. Vậy thì cùng nhóm hai ăn liên hoan chứ nhỉ?”
Điện thoại cũng phát ra âm thanh “ding dong” vào lúc này.
Tiết Nghiêu: [Sau khi tan làm chúng ta cùng nhau tụ họp lần cuối đi! Chúng ta tổ chức tiệc chúc mừng cô lên chức].
Tần Yên đầu ngón tay dừng lại.
Hoàng Húc hỏi cô, Tiết Nghiêu cũng vậy.
Nhưng cô đã hứa với Cận Nam Dã rằng hôm nay cô sẽ mời hắn đi ăn cơm tối.
Cô vừa mới chuyển tới, nếu không đi thì thật sự là quá kỳ.
Tần Yên gửi cho Cận Nam Dã một tin nhắn trên WeChat: [Bạn trai à, tối nay em phải đi ăn liên hoan với các đồng nghiệp, cuối tuần em mời anh được không?].
Vừa vặn Chu Bân đi tới văn phòng chủ tịch tìm hắn.
Cận Nam Dã rất lâu không trả lời.
Tần Yên nhìn văn phòng chủ tịch có chút không yên lòng.
Hoàng Húc: “Sao? Như thế nào?”.
“Tôi nghĩ……”
Lời còn chưa dứt, Chu Bân từ phòng chủ tịch đi ra.
Một đường đi tới trước mắt họ.
Chu Bân: “Cận tổng nói hôm nay nhân viên bên bộ phận kinh doanh sẽ đi ăn liên hoan”.
Anh ta cũng cố tình nói thêm, “Là buffet”.
Hoàng Húc kinh ngạc mở to mắt, “Ý anh là tiệc buffet?!”
Chu Bân gật đầu, “Ừ, nhà hàng gần công ty.”
Hoàng Húc đuổi theo hỏi: “Cận tổng có ý gì? Tại sao gần đây công ty lại cho nhiều phúc lợi như vậy? Vừa là đồ ăn vặt, vừa là tiệc tự chọn”.
Chu Bân vỗ vỗ lồng ngực hắn: “Cận tổng cho là mọi người đã làm vất vả rồi”.
“…”
Hai người vừa đi vừa lẩm bẩm.
Tần Yên nhanh chóng mở máy.
WeChat của Cận Nam Dã đứng đầu.
Cận Nam Dã: [Anh sẽ đi ăn buffet tối nay với em].
Tần Yên đương nhiên hiểu được ý đồ của người đàn ông.
Điều này là để không muốn làm cô khó xử, đồng thời cho hai người có cơ hội hẹn hò.
Tần Yên che mặt cười khẩy.
Cận Nam Dã, người thường thậm chí không đến nhà ăn, lần này hắn đã trực tiếp mời cả hội đi ăn.
Chỉ để–
Hẹn hò với mình.
***
Bộ phận kinh doanh, thường làm thêm giờ, hôm nay tan sở sớm.
Điều mọi người thắc mắc là, Cận tổng, lại đi ăn buffet cùng mọi người.
Cả công ty đều biết rằng bộ phận kinh doanh đã đạt được một bước đột phá lớn trong tháng trước, một tháng hoàn thành mục tiêu cho nửa năm.
Tuy nhiên, là lần đầu tiên mà hắn đi ăn buffet.
Cận Nam Dã có thể đến muộn, vì vậy cả bộ phận kinh doanh đã đi trước.
Công ty có một phòng riêng theo chủ đề rừng rậm xanh mát, khu ăn uống nằm trong cùng một không gian.
Môi trường yên tĩnh và thanh lịch, âm nhạc nhẹ nhàng đang phát trong phòng riêng.
Sau khi Tiết Nghiêu nhìn thấy giá phòng riêng, nhanh chóng chạy tới trước mặt Hoàng Húc, dựng một ngón tay lên.
Hoàng Húc nhanh chóng tiến lên: “Một nghìn?”.
“Một nghìn, anh nghĩ có khả thi không!” Tiết Nghiêu lại giơ ngón tay lên, “Tôi đang nói về lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cái phòng đắt như vậy.”
Hoàng Xu trực tiếp trợn tròn mắt.
Tần Yên ngồi bên lối đi, lặng lẽ quan sát môi trường của phòng riêng.
Không biết Cận Nam Dã sẽ ngồi đâu.
Bộ phận kinh doanh được tổ chức bởi Tiết Nghiêu và Hoàng Húc, và mọi người đang đợi Cận Nam Dã đến.
Nhưng Chu Bân nói không cần đợi hắn, rất lâu sau Cận tổng mới tới.
Mọi người rời khỏi chỗ ngồi để lấy đồ ăn.
Tần Yên cúi đầu gửi tin nhắn WeChat cho Cận Nam Dã.
[Sờ sờ bạn trai. Khổ cho anh đã trễ thế này mà còn tăng ca].
Không lâu sau, Cận Nam Dã trả lời: [Mọi người ra ngoài ăn gì chưa?]
Tần Yên: [Ừ, đều đi ra rồi].
Cận Nam Dã: [Tốt rồi].
Một lúc sau, điện thoại reo.
Giọng nói tươi cười của Cận Nam Dã vang lên qua micro: “Anh đang ở cửa, em đang ở đâu?”.
Tần Yên nhanh chóng đặt cái đĩa trong tay xuống, “Em tới tìm anh”.
Màn đêm bên ngoài mờ ảo, những đám mây mỏng chậm rãi di chuyển, vầng trăng sáng treo trên không trung, có lúc mơ hồ, có lúc trong trẻo, thấp thoáng.
Người đàn ông thay một chiếc áo sơ mi bình thường màu trắng với một vài nút ở cổ áo mở ra, để lộ xương quai xanh mờ ảo gợi cảm.
Dưới ánh trăng, ánh mắt Cận Nam Dã sâu thẳm, khi hắn nhìn rõ bóng dáng của Tần Yên, đôi mắt hoa đào càng tối hơn một chút.
Tần Yên vội vàng chạy tới.
Ngay khi đứng trước Cận Nam Dã, cô đã bị hắn ôm chặt.
Hơi thở trên người Cận Nam Dã lúc nào cũng thơm tho, trong lành, quyện với mùi sữa tắm thoảng nhẹ.
Giống như của cô.
“Sao hôm nay anh về muộn vậy?” Tần Yên xoa lưng hắn, “Làm thêm giờ vất vả rồi.”
Hắn đặt cằm lên vai cô, vòng tay qua eo cô, trầm giọng nói: “Ừm, có một số việc cần giải quyết.”
“Ăn cơm chưa?”
“Chưa.”
“Vậy thì đi thôi.”
Cận Nam Dã thôi ôm cô, cầm tay cô vào khu vực buffet..
Cả hai trực tiếp đến khu vực đón khách để lấy đồ ăn.
Khi họ quay trở lại khu vực ăn uống, hầu hết họ đã ngồi sẵn.
Nhìn thấy Cận Nam Dã đến, Hoàng Húc và Tiết Nghiêu nhanh chóng đứng dậy vỗ tay, “Nào, chúng ta hãy cùng nhau cảm ơn Cận tổng của chúng ta.”
Cận Nam Dã vội vàng xua tay, “Mọi người xứng đáng.”
Hắn nói thêm: “Tất cả mọi người ngồi xuống ăn đi nhé.”
“Được rồi–!”
Tần Yên trở về chỗ ngồi.
Không lâu sau khi cô ngồi xuống, điện thoại phát ra tiếng “ding dong”.
Cận Nam Dã: [Đi xếp hàng để lấy cá hồi].
Khi vừa ngẩng lên, người đàn ông đã sẵn sàng đứng dậy, hắn cố tình hất càm khi đi ngang qua cô.
Tần Yên nói với nhân viên thực tập bên cạnh, “Tôi đi lấy thêm đồ ăn.”
Cô nhanh chóng theo chân Cận Nam Dã.
Ngay khi quay sang góc đường, Tần Yên đã vươn ngón tay móc vào ngón tay Cận Nam Dã.
Sau đó, bị một người nắm chặt cả bàn tay.
Họ tay trong tay đi đến khu vực nhận cá hồi.
Quả thực có rất nhiều người đang xếp hàng, nhiều người trong số họ đến từ các phòng riêng khác.
Tần Yên bị người trước mặt chặn lại, nhón chân xem có thể đem gia vị gì.
Cận Nam Dã lặng lẽ di chuyển một vị trí và kéo cô vào trong.
Vị trí này thực sự đã nhìn thấy rất nhiều.
“Anh muốn mù tạt hay nước tương?”
Cận Nam Dã cũng nghiêng người nhìn, “Ừ, còn gì nữa không?”
Tần Yên tiếp tục nhón chân, “Hình như có cái gì màu đỏ, dầu ớt?”
Cô liếc hắn một cái, “Ồ, nếu anh không ăn thì đừng lấy.”
Cận Nam Dã nhìn xuống cô ấy và hỏi nhẹ nhàng, “Cuối tuần ngày mai.”
“Ừm?”
“Có muốn uống chút rượu vang đỏ không?”
Tần Yên quay lại cười với hắn: “Được rồi, cá hồi và rượu đỏ xem ra rất ngon!”
Cận Nam Dã: “Được rồi, anh sẽ nhờ người mang một ít rượu vang đỏ đến phòng chờ.”
……
Không lâu sau, Chu Bân chuyển đến hai hộp rượu Bạch Lê Lô.
Đầy đủ mười hai chai.
Nhiều như vậy, các đồng nghiệp đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thường thì những loại rượu vang đỏ này chỉ được uống với khách hàng, nhưng không ngờ hôm nay chúng lại được đưa cho bộ phận của họ như một trò tiêu khiển.
Ly rượu lên bàn, đặt trước mặt mỗi người một ly.
Cận Nam Dã tìm một chỗ ngồi xuống, ngay đối diện với Tần Yên.
Tiết Nghiêu nâng ly, “Cảm ơn Cận tổng về rượu vang đỏ và ăn mừng nhà vô địch thành tích của nhóm chúng tôi trong tháng trước.”
Anh ta nhìn về phía Tần Yên, tiếp tục nói thêm: “Đồng thời, chúc mừng Tần Yên đã được thăng cấp trở thành quản bồi sinh.”
Nói xong, Tiết Nghiêu ngẩng đầu uống cạn.
Nhóm thứ nhất nhanh chóng vỗ tay.
Không chịu thua kém, Hoàng Húc cầm ly rượu đỏ lên, “Cảm ơn Cận tổng vì rượu đỏ, chúc mừng cô Tần Yên đã thăng chức trở thành quản bồi sinh và gia nhập nhóm thứ hai.”
Tiếng vỗ tay của nhóm thứ hai thậm chí còn lớn hơn của nhóm thứ nhất.
Một số thậm chí còn huýt sáo.
—— Nhất định lấy đà đè bẹp đối thủ.
Trưởng đoàn của cả hai đều nhắc đến Tần Yên khiến cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Tần Yên vội vàng cầm ly rượu nâng lên hai vị đội trưởng, “Cảm ơn tình cảm của hai người.”
Cô lại nâng ly và nhìn Cận Nam Dã, “Và, cám ơn Cận tổng.”
Mọi người đều nhìn Cận Nam Dã.
Tần Yên cũng nhướng mày nhìn hắn.
Đôi mắt và đôi môi đầy nụ cười của nam nhân.
Cận Nam Dã đứng dậy cầm ly rượu đỏ, đi tới trước mặt Tần Yên, sau đó khẽ chạm vào ly của cô.
Không gian bỗng im bặt.
Cận Nam Dã thì thầm, “Tiếp tục nỗ lực.”
“…”
Tần Yên cảm thấy mặt mình rất nóng, rất nhanh ngẩng đầu uống hết cả ly rượu.
Tiếng vỗ tay lại vang lên.
Quầng sáng mờ mịt, cả căn phòng riêng tràn ngập dấu vết của mùi dầu nhờn ngọt ngào, khiến Tần Yên cảm thấy thân thể nhẹ đi một chút.
Sau khi Tần Yên ngồi xuống, thực tập sinh bên cạnh cũng vội vàng tranh nhau chúc mừng cô.
Cô ngẩng đầu lên, liếc nhìn Cận Nam Dã.
Phát hiện hắn cũng đang nhìn cô.
Như là ăn ý, hai người mỉm cười với nhau, đồng thời nhanh chóng vùi đầu vào nhau.
–
9 giờ tối
Mọi người đã ăn khá nhiều.
Tiết Nghiêu đã nổi lên men rượu không ngừng kéo Hoàng Húc, bối rối nói: “Tôi nói cho anh biết, đừng luôn coi thường dự án RPO của chúng tôi, anh có biết chúng tôi bận rộn như thế nào không?”
Hoàng Húc đẩy mặt anh ra, “Nói như chúng tôi không bận.”
Đồng nghiệp lần lượt đi về.
Thực tập sinh Khương Vũ gọi xe.
Tần Yên viện cớ sẽ có người đến đón, vội vàng đến một ngã tư khuất, chờ xe của Cận Nam Dã.
Chiếc Bentley màu đen phóng nhanh lên.
Sau khi lên xe, Tần Yên ngã trên người của Cận Nam Dã.
Đêm nay cô uống rất nhiều rượu, vừa mới tiêu hao hết sức lực, hiện tại thật sự quá say không nói nên lời.
Chú Lưu đã kéo vách ngăn giữa lên.
Chỉ còn lại hai người bọn họ ở hàng sau.
Với mỗi hơi thở, không khí bắt đầu nóng lên.
Cận Nam Dã vươn tay ôm Tần Yên vào lòng, cúi đầu trêu chọc cô, “Khó chịu như vậy sao?”
Tần Yên lắc đầu, “Có chút chóng mặt.”
Cô lẩm bẩm, vặn người, cố gắng tìm một chỗ tốt hơn để ngồi, nhưng cô luôn cảm thấy không thoải mái.
Cận Nam Dã bước đến, “Có chuyện gì vậy?”
“Ngồi có chút không thoải mái, em muốn nằm sấp.”
“…”
Đây là lần đầu tiên nghe thấy một yêu cầu như vậy.
Cận Nam Dã vỗ nhẹ vào lưng cô, nắm lấy tay cô kéo lên, “Nào, nằm trên người anh.”
Tần Yên vòng tay qua cổ hắn, dùng cả tay lẫn chân mà khoanh chân hắn, toàn bộ đầu đều rũ xuống cổ hắn.
Sau một lúc.
Cảm thấy tốt hơn nhiều.
Chỉ là cái cúc áo trên cổ hắn cũng khiến cô đau.
Tần Yên nhíu mày đứng dậy, vươn tay cởi cúc áo của Cận Nam Dã.
Nằm xuống một lần nữa.
Ồ! tốt hơn nhiều!
Cận Nam Dã cảm nhận được sự nhẹ nhàng khi va chạm của cô, hít một hơi thật sâu và không dám cử động.
Lặng lẽ cho cô một cái đệm bằng thịt người để nằm.
Sau một lúc.
Những điều nhỏ nhặt khó chịu lại bắt đầu cọ xát với hắn.
Tần Yên cau mày lẩm bẩm nói: “Sao lại khó chịu như vậy.”
Cô với tay xuống nghịch ngợm, “Đây là cái gì?”
Không biết đụng phải cái gì.
Cận Nam Dã rêи ɾỉ, nhanh chóng ôm lấy Tần Yên, vùi đầu vào cổ cô.
Tần Yên còn đang ngẩn người, hỏi: “Anh sao vậy?”
Người đàn ông im lặng.
Cô nâng mặt Cận Nam Dã lên, hỏi nhỏ, “Tại sao anh lại không trả lời em?”
Cận Nam Dã không nhìn cô, tiếp tục tránh ánh mắt của cô.
Thấy hắn không để ý đến cô, Tần Yên lại tiến đến cọ xát, trong miệng nỉ non gọi tên hắn, như là đang làm nũng.
Thân thể cố ý uốn tới ẹo lui.
“Cận Nam Dã, tại sao lại không để ý đến người ta?”
Vừa rồi còn bình thường, bây giờ còn kinh khủng hơn.
Lên và xuống, trái và phải, mang theo trọng lực.
Cận Nam Dã nhắm mắt lại.
Lập tức, hắn ôm vật nhỏ đang động đậy trên tay, nghiến răng nghiến lợi bên tai Tần Yên, “Đừng nhúc nhích.”
Hắn kìm lại, “Nếu không đừng trách anh làm gì em.”
Tuần này mình có một bài tiểu luận nên mình không thể ra chương đều được, qua tuần sau mình sẽ chăm chỉ lại. Cám ơn các bạn đã thông cảm~~