Muốn Giấu Ánh Trăng Đi - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Muốn Giấu Ánh Trăng Đi


Chương 17


Gần đây trường Trung học số 1 Nam Vu lan truyền một chuyện.

“Các cậu biết gì chưa? Đại ca hiện giờ không thích đánh nhau với người ta nữa đâu. Bây giờ ai mà đắc tội đại ca sẽ được hưởng cách thức trừng phạt mới. Tuần trước ở căn tin, mình thấy anh ấy bắt một cậu bạn quỳ đứng, nghe bảo sau hôm đó, chân cậu ta đi không nổi luôn rồi.” 

“Mình cũng có nghe nói, hình như là cậu ta nhặt được thẻ ăn của người khác, mua một đống đồ ăn, định quẹt hết tiền trong thẻ.”

“Đại ca đúng thật là anh minh thần võ! Mình ghét nhất mấy kẻ tham lam như thế!” Một trong những người thường xuyên làm mất thẻ, bị quẹt hết tiền lên tiếng. Đại ca chính là đang thay trời hành đạo, trút giận giúp đám người có khổ cũng không biết kêu ai như bọn họ đây mà.

“Lần trước mình đi ngang qua lớp 15, còn nghe được đại ca phạt một đàn em chép nội quy trường cơ đấy. Hình như em trai kia nói xấu bạn cùng lớp, chia rẽ tình đoàn kết, đại ca biết liền phạt cậu ta.”

“Không chỉ có như vậy thôi đâu. Trong lần kiểm tra sức khỏe tháng trước, một người của hội học sinh kiểm tra không công bằng, cũng bị đại ca xách ra ngoài bắt cắt móng tay cả một tiếng.”

“Đại ca không phải là… giáo bá sao? Từ khi nào đại ca lại đi quản mấy cái việc này vậy?”

“Ai mà biết được? Cơ mà mình nghe đồn rằng anh ấy muốn gia nhập hội học sinh, cho nên mới biểu hiện tích cực như thế.”

“Vào hội học sinh thì có lợi ích gì?”

“Vào hội học sinh thì có thể danh chính ngôn thuận trở thành đại ca của trường Nam Vu, không phải sao!”

“A, thì ra là thế.” Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

Cùng lúc đó, cái người đang được lôi ra để bàn luận sôi nổi, đại ca của Nam Vu, đang ngồi trong lớp, một tay lười biếng chống cằm, tay kia mở hộp bút nhìn vào bên trong, khóe miệng trộm xuất hiện một nụ cười.

Trịnh Thuấn thấy vậy, lặng lẽ chọc chọc bên cạnh: “Mày có thấy anh Yến cười không, sao mà nụ cười này kỳ quái thế nhỉ?” 

Tạ Địch nhìn thoáng qua một cái, khắp người nổi da gà: “Thấy, thấy. Còn đáng sợ hơn khi anh Yến muốn đánh người nữa.”

Nói xong, cậu ta nhanh chóng kéo cái đầu đang hóng hớt của Trịnh Thuấn về lại chỗ cũ: “Đừng nhìn đừng nhìn, anh Yến không muốn tao với mày thấy cái nụ cười này đâu. Tao với mày không nhìn, không biết gì hết.”

Thứ được giấu trong hộp bút của Kỳ Yến chính là một tấm ảnh, nữ sinh trong đó buộc tóc đuôi ngựa, làn da trắng, đôi mắt long lanh, khóe môi nở nụ cười mang theo chút ngây ngô.

Đây hình như là tấm ảnh chứng nhận tốt nghiệp hồi học Trung học cơ sở của Thẩm Ý.

Nhưng không đẹp bằng cô bây giờ.

Đang miên man suy nghĩ, bên cạnh bỗng xuất hiện một bóng người quen thuộc, dọa cho Kỳ Yến nhảy dựng, lại “bộp” một tiếng đóng hộp bút, gây ra động tĩnh không nhỏ.

Thẩm Ý cũng bị hành động của anh làm cho giật mình: “Cậu làm sao thế?”

Cô chỉ nhỏ giọng gọi anh một tiếng, sao vẻ mặt anh lại như nhìn thấy ma vậy?

Kỳ Yến có tật giật mình mà một tay đem hộp bút nhét vào ngăn bàn, rủa thầm một tiếng. Anh cũng không biết tại sao hôm đó ma xui quỷ khiến lại xé ảnh chụp của cô giấu đi.

Hôm đó anh trả lại thẻ ăn cho Thẩm Ý, cô ‘A’ một tiếng, thắc mắc: “Ảnh của mình đâu mất rồi?”

Anh mặt không đỏ, tim không loạn mà nói dối: “Lúc tôi nhặt lên đã không thấy rồi, chắc là rơi mất ở đâu đó.”

Thẩm Ý nói: “Mình dán keo chắc lắm mà nhỉ…”

Anh nghĩ thầm: Chẳng trách được mình xé khó như thế.

Thẩm Ý cũng không nghĩ nhiều chuyện tấm hình nữa, mà tủm tỉm cười đặt một hộp nhỏ lên bàn anh: “Chocolate, mình tự làm đó.”

Kỳ Yến nhìn hộp bánh được thắt nơ: “Sao lại tặng cho tôi?”

Thẩm Ý chớp mắt: “Quà cảm ơn. Cảm ơn cậu đã nhặt được thẻ ăn của mình.”

Lại nhắc đến chuyện này… Kỳ Yến không khỏi ho khan vài tiếng: “Chuyện nhỏ, không tốn chút sức lực nào. Cậu không cần khách khí như vậy đâu.”

“Sau giờ học có muốn làm bài tập với mình không?” Thẩm Ý lại cười hỏi.

“Được” Kỳ Yến gật đầu. Dạo gần đây, anh rất chú ý nghe giảng, sẽ không đến mức ở trước mặt cô mà viết đề cũng sai, xấu hổ đến mức muốn tìm cái hố nhảy xuống như lần trước nữa. 

Buổi chiều tan học, Kỳ Yến và Thẩm Ý đến tiệm bánh ngọt ở một con hẻm trên phố Tây. Lúc bước vào, anh không thấy hai người mà mình nghĩ tới, không khỏi lên tiếng hỏi: “Bọn họ đâu rồi?”

“Ý cậu là Địch Miên Miên với Đinh Đạo Trí sao?” Thẩm Ý nói: “Mấy ngày nay, Miên Miên hình như có tâm sự, đã về nhà từ sớm rồi. Còn Đinh Đạo Trí dạo này giúp cháu cậu ấy học bổ túc.”

Kỳ Yến sửng sốt, hết chỉ mình lại chỉ cô: “Cho nên, chỉ có hai chúng ta ở đây thôi sao?”

“Đúng vậy.” Thẩm Ý buông cặp sách, cười tủm tỉm nói: “Lần trước cậu đã mời tụi mình ăn bánh kem rồi, lần này đến lượt mình mời cậu.”

Kỳ Yến ừ một tiếng. Nhưng anh có chút không vui, bởi tiểu tiên nữ coi anh như người ngoài. Vì vậy nên khi Thẩm Ý hỏi anh ăn gì, anh chỉ tùy tiện đáp một cách uể oải.

Thẩm Ý đi nhanh về nhanh, trên tay cầm hai cái bánh kem nhỏ, đẩy cái bánh có màu cam đến trước mặt anh.

Vị cam.

Kỳ Yến cầm nĩa chọc vào viên kẹo bông gòn hình Hello Kitty trên bánh.

Thẩm Ý một bên làm bài tập, một bên ăn bánh kem, viết xong một trang liền tự khen thưởng mình bằng một miếng bánh. Cứ như vậy, nhìn mấy con số buồn tẻ trong vở cũng có vẻ thơm ngọt giống bánh kem, ngon miệng vô cùng.

Ăn xong chiếc bánh kem nhỏ, cô ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chiếc bánh kem vị cam của Kỳ Yến vẫn y nguyên, còn anh thì đang vùi đầu nghiêm túc làm bài.

Kỳ Yến làm bài suôn sẻ, lúc kiểm tra đáp án thì thấy đều đúng hết. Anh không khỏi cảm thấy vui mừng, muốn đem bài tập khoe cho tiểu tiên nữ. Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, lại thấy tiểu tiên nữ của anh nhìn chằm chằm vào chiếc bánh của mình không chớp mắt.

Thẩm Ý thấy anh nhìn mình, có chút ngượng ngùng cắn thìa nhỏ trong tay, nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu không ăn bánh thế?”

Kỳ Yến nghe vậy liền bỏ bút xuống, xắn một muỗng bỏ vào miệng: “Ngon thật.”

Thẩm Ý: “…”, khóc không ra nước mắt, cô còn muốn ăn.

Nhìn thấy bộ dáng thèm ăn của cô, Kỳ Yến không khỏi dở khóc dở cười, cũng không muốn trêu chọc cô nữa, đẩy bánh kem qua: “Đây, của cậu.”

Thẩm Ý lập tức lắc đầu: “Không được không được, mình ăn nhiều sẽ tăng cân.” Mặc dù cô thích đồ ngọt, nhưng vẫn biết suy nghĩ đến cân nặng của mình và lượng đường trong bánh.

Kỳ Yến liền nói: “Không ăn thật sao? Vậy tôi ăn hết.”

Thấy anh định lấy lại bánh, Thẩm Ý vội vàng giữ lại: “Để mình ăn một miếng đã!” Nói xong còn sợ anh không đồng ý, nhanh chóng dùng dùng thìa xắn một miếng bánh. Cô vừa lòng đến mức khi ăn đôi mắt cũng đều cong lên.

Kỳ Yến nhìn cô, nghĩ thầm, ai nói tiểu tiên nữ là uống sương sớm mà lớn lên? Rõ ràng tiểu tiên nữ của anh lớn lên từ trong hũ mật mà, nếu không làm sao có thể khiến lòng anh ngọt ngào như thế này. 

Gần 6 giờ, Kỳ Yến tiễn Thẩm Ý lên xe buýt, lúc này mới xoay người đi đến chỗ đậu xe, ai ngờ nửa đường lại nhận được điện thoại của Kỳ Mịch, anh ta như quỷ khóc sói gào trong điện thoại. 

Kỳ Mịch: “Anh mày thất tình rồi.”

Kỳ Yến: “Không phải ngày nào anh cũng thất tình à?”

Kỳ Mịch: “…”

Kỳ Mịch: “Mẹ nó, em nói tiếng người hộ anh cái đi!”

Nói là thế, nhưng 10 phút sau, Kỳ Yến vẫn đến biệt thự của Kỳ Mịch. Ấn chuông một lúc lâu, cửa mới được mở ra.

Vừa mở cửa, mùi rượu đã xộc thẳng vào mặt anh.

Kỳ Yến không khỏi nhíu mày.

Chỉ thấy Kỳ Mịch say khướt nằm vật vờ trên sofa, dưới chân là một đống chai rượu đã chẳng còn sót giọt nào, trên tay vẫn còn cầm một ly rượu, mời anh: “Nào, cùng nhau uống rượu!”

Kỳ Yến không chút suy nghĩ mà từ chối ngay tắp lự: “Không uống. Ngày mai em còn muốn đi học.”

Kỳ Mịch như là vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm, liền chế nhạo cười vài tiếng: “Em không phải đã bỏ bê chuyện bài vở từ lâu rồi sao? Sao vậy, nay lại muốn làm con ngoan trò giỏi hả? Bài vở mãi nhàm chán lắm, nghe anh này, phải giống anh mới gọi là sảng khoái!”

Kỳ Yến đi tới, đá đá người anh ta: “Anh uống nhiều quá nên đầu óc lệch sóng luôn rồi hả?”

Kỳ Mịch lại thuận thế ôm luôn chân anh mà lè nhè kể anh nghe mối tình tan vỡ đầy thảm thương của mình, nói đến mức kích động, lấy tay đấm mạnh xuống nền: “Cô ta ghét bỏ anh! Cô ta thế mà lại ghét bỏ anh! Cô ấy ghét anh đã từng có nhiều bạn gái!”

Kỳ Yến lạnh lùng nhướng mày: “Ngại ghê, em cũng ghét.”

Kỳ Mịch: “…”

Tinh thần anh ta khôi phục đôi chút, đột nhiên ngồi dậy: “Quên đi, em chẳng hiểu gì sất. Hiện tại cậu phải quý trọng em gái nhỏ xinh của mình đi, liệu mà để tâm đến cô ấy, cẩn thận cô nhóc bị người ta dụ chạy luôn bây giờ.”

Kỳ Yến cau mày: “Anh nói nhảm cái gì đấy?”

Kỳ Mịch bày ra bộ mặt nuối tiếc, lôi ra hộp thuốc, cầm một điếu cắn trong miệng: “Anh nghiêm túc đấy. Dù sao tiểu mỹ nữ của em đẹp như thế, so với mấy cô bạn gái của anh thì đẹp hơn nhiều lắm.”

Kỳ Yến lạnh lùng: “Đừng có so sánh cô ấy với đám oanh yến của anh.”

“Ờ.” Kỳ Mịch chẳng nói thêm nữa, duỗi tay đưa cho hắn một điếu thuốc: “Hút cùng anh một điếu.”

Kỳ Yến không tiếp anh ta, mà nói: “Bỏ đi. Không hút.”

Kỳ Mịch thắc mắc: “Sao thế?”

Kỳ Yến nói: “Em còn chưa thành niên đâu.”

Kỳ Mịch: “???”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN