Vali còn dựng lên cạnh, cánh cửa màu trắng, vali bóng loáng được một cô gái trong đoàn làm phim dán mấy sticker hoa cẩm tú cầu với hoa hồng lên.
Bông hồng hoà vào trong ánh sáng, run rẩy nức nở, bị mài giũa thành màu đỏ sậm, rỉ ra chút mật hoa ngọt ngào.
Lương Mộc Thu bị hôn đến mức không thở nổi, hai gò má cũng đỏ rực, đôi mắt chẳng khác nào mặt biển sáng sớm tràn ngập sương mù bảng lảng.
Giữa lúc tách ra, cậu dựa lưng vào cửa, rõ ràng mới bị hôn đến mức không còn mảnh giáp, nhưng bây giờ lại lạnh nhạt tiêu sát, đầu gối đặt giữa h.ai chân Sầm Nam, ngón tay mảnh khảnh với lên phía trên, cố ý chậm rãi cởi từng cúc áo.
“Đừng nhúc nhích,” Cậu hạ giọng cảnh cáo Sầm Nam, giọng nói hơi khàn khàn, “Tôi phải kiểm tra trước.”
Sầm Nam đặt tay lên thắt lưng cậu, yết hầu khẽ lăn một chút, cũng khàn giọng hỏi: “Kiểm tra cái gì?”
Lương Mộc Thu cười, ngón tay khẽ vạch quần áo Sầm Nam ra.
Rèm cửa phòng khách đóng nhưng ở giữa vẫn còn khe hở, ánh mặt trời xuyên qua một tầng rèm vải cũng trở nên mập mờ khó nói. Vì là chiều hè nên nhiệt độ không thấp, sô pha màu xanh đậm mới thay cũng được nhuốm ánh vàng ấm áp.
Trong bầu không khí này, ngón tay Lương Mộc Thu hết lần này tới lần khác mang theo chút lạnh lẽo dán sát vào mảng da thịt trước ngực Sầm Nam.
Ngón tay cậu đột nhiên siết chặt, kéo quần áo Sầm Nam đưa anh đến gần mình.
“Đương nhiên là kiểm tra xem anh ở nhà có ngoan hay không.”
Nói xong, cậu chợt ngẩng đầu cắn lên yết hầu Sầm Nam, rồi lại mút một cái.
Đầu lưỡi ấm áp mềm mại mà ẩm ướt, lướt qua vị trí mẫn cảm như yết hầu, cảm giác này chỉ có người bị trêu chọc mới có thể tự mình hiểu được.
Ánh mắt Sầm Nam trầm xuống, không trách anh được, là do Lương Mộc Thu tự dâng mình lên trước.
Tay anh đặt bên hông Lương Mộc Thu siết chặt lại, bàn tay kia đi xuống nhấc chân Lương Mộc Thu lên vòng qua eo mình, ôm ngang người lên.
Đi thẳng vào phòng ngủ.
Lương Mộc Thu biết rõ còn hỏi: “Anh làm gì đó, vất vả lắm tôi mới về đến nhà, không định cho tôi ngủ một giấc à?”
Sầm Nam liếc cậu một cái, đôi mắt đen dày với hàng lông mi, vốn là mặt hồ sâu thẳm không một gợn sóng, nay lại như ẩn giấu sóng to gió lớn, đôi môi mỏng nhả ra hai chữ đơn giản mà trực tiếp.
“Làm em.”
*
Đồng hồ treo tường trong phòng khách từ khi Lương Mộc Thu bước vào cửa an phận thủ thường, cũng không có tác dụng thực tế gì.
Nhưng nó vẫn tích tắc kêu như mọi khi.
Ánh sáng trong phòng khách chuyển dần sang tối, chớp mắt quả lắc đã lăn được rất nhiều vòng.
Lương Mộc Thu nằm sấp trên gối màu xanh trắng, trên lưng là mồ hôi dày đặc đẹp hơn cả đồ sứ thượng hạng, nhưng giờ lại mệt mỏi như chú rùa nhỏ nằm im không nhúc nhích.
Nhìn cậu trêu chọc người ta thì có vẻ là cao thủ đấy, nhưng đến lúc dập lửa thì thảm hơn ai hết.
Nhất là ngồi máy bay lâu như vậy, cũng không yêu thích tập thể dục giống như Sầm Nam, thể lực không đủ. Được Sầm Nam bế lên giường không bao lâu đã lập tức trở mặt, đạp Sầm Nam một cái như con mèo được nuông chiều nên giở thói xấu ra, khàn giọng mắng Sầm Nam: “Xuống.”
Sầm Nam mới ăn no một nửa nhưng không còn cách nào khác, ngón tay thô ráp sờ mặt cậu, nhẹ giọng nói: “Vẫn yếu ớt như thế.”
Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên của mình và Lương Mộc Thu, Lương Mộc Thu vừa mới tròn 18, trong suốt như đoá sen mới vớt lên từ dưới hồ, bị anh dỗ dành ôm vào trong ngực mãi. Rõ ràng mới đầu giống như một tên quỷ háo sắc, nhưng chẳng mấy đã đòi không làm nữa, la hét hỏi thăm tổ tông đời thứ mười tám của anh.
Sầm Nam nhớ đến chuyện này thì không nhịn được cười cười.
Lương Mộc Thu híp mắt nhìn, thấy hơi khó hiểu, chẳng lẽ người này hỏng não rồi ư?
Sầm Nam cũng nằm xuống, lấy chăn mỏng cuốn Lương Mộc Thu vào trong ngực mình, trong phòng bật điều hoà nên nhiệt độ hơi thấp, như thế này thì vừa vặn.
“Em có muốn ngủ một lát không?” Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lương Mộc Thu, “Dậy sớm ngồi máy bay lại phải ngồi xe nữa, đợi đến giờ cơm chiều anh gọi em dậy.”
Đúng là Lương Mộc Thu có hơi mệt mỏi.
Đêm qua cậu ngủ không ngon, tuy rằng trên máy bay có ngủ bổ sung một lát nhưng vừa nãy lăn qua lăn lại cũng đủ mệt.
Cậu suy nghĩ một chút: “Được, vậy tôi ngủ một lát. Anh nhớ gọi tôi dậy đấy.”
Có lẽ là vì hoàn cảnh quen thuộc, chẳng mấy chốc cậu đã ngủ thiếp đi.
Trong khách sạn ở Nhạn Đô cậu luôn mất ngủ, bây giờ nằm trong lòng Sầm Nam, dù cậu không muốn thừa nhận nhưng lại có một cảm giác bình tĩnh đã lâu không thấy.
Thậm chí cậu còn cọ cọ Sầm Nam trong vô thức.
Sầm Nam nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu một hồi lâu, môi khẽ hôn lên trán cậu như một lời trấn an.
*
Lương Mộc Thu ngủ đến chạng vạng.
Cậu ngáp dài, lúc thay quần áo ở nhà đi ra thì Sầm Nam đã nấu bữa tối, Mao Đậu cũng đang vui vẻ trong phòng khách ngậm xương chó chạy tới chạy lui, vẫn ngốc như trước.
Lương Mộc Thu chơi với Mao Đậu một lát thì đi vào bếp, đặt cằm lên vai Sầm Nam nhìn vào trong nồi.
Bữa tối hôm nay là thịt bò hầm và cánh gà phi thơm, ăn kèm với bánh rán vỏ mỏng. Cậu hài lòng gật đầu, tốt lắm, Sầm Nam rất thức thời làm những món cậu thích ăn.
Sầm Nam gắp một cái bánh rán chay cho cậu ăn trước rồi đưa cho cậu đĩa cánh gà phi hành: “Em ăn trước đi, đợi lát nữa là được ăn thịt bò rồi.”
Có đồ ăn Lương Mộc Thu lập tức ôm đĩa chạy không chút lưu luyến.
Nhưng ngồi bên bàn ăn, miệng gặm cánh gà, mắt thì thưởng thức anh đẹp trai vai rộng eo hẹp nấu cơm cho mình, trong lòng cũng vui ra phết.
*
Lúc ăn cơm tối, Lương Mộc Thu nhớ ra một chuyện, đá nhẹ chân Sầm Nam một cái dưới gầm bàn.
“Không phải anh nói là đợi tôi về thì tặng tôi một món quà sao,” Cậu thẳng thắn nâng cằm, “Quà đâu?”
Sầm Nam múc một bát canh thịt bò cho cậu, “Còn không phải là chưa đến ngày Quốc tế Thiếu nhi sao, chờ sắp xếp xong xuôi thì mới tặng em được.”
Lương Mộc Thu không biết nói gì hơn.
Năm nay cậu 28 tuổi 10 tháng, vậy mà lại muốn nhận quà tặng nhân ngày Quốc tế Thiếu nhi, nói ra thì có hơi mất mặt.
Sầm Nam dùng từ cũng khiến cậu thấy hơi kỳ, quà tặng gì mà còn phải sắp xếp?
Cậu nghi ngờ nhìn Sầm Nam một cái.
Sầm Nam lại như hạ quyết tâm, cười cười với cậu: “Dù sao hai ngày nữa em cũng biết, không thích cũng không được trả lại.”
Lương Mộc Thu phồng môi.
Không nói thì không nói, cậu cũng chẳng thèm hỏi.
*
Ở nhà nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau Lương Mộc Thu lại đến thăm thầy mình.
Lần trước cậu đến đây cũng đã cách một khoảng thời gian, La Văn cứ thổi râu giận dỗi cậu, nói học trò mình thật là bất hiếu, quên mất người thầy là ông rồi.
Lương Mộc Thu ngồi dưới ô che nắng trong sân uống trà với La Văn, bị mắng thì im ru không đáp lại. Chờ khi La Văn mắng đủ rồi thì mới lấy một đôi văn chơi hạch đào mình mua được từ Nhạn Đô biếu thầy.
*cí món quà đó đây, nó là 1 dạng bi lăn tay mà người già hay cầm để lưu thông tuần hoàn máu và tăng khả năng tập trung, tránh bị suy giảm trí nhớ các thứ:
“Ha,” La Văn nhìn đôi hạch đào kia, “Thế mà đã học được cách hối lộ người lớn rồi đấy phỏng?”
Lương Mộc Thu thổi trà, “Làm gì có đâu thầy, này là con thật lòng muốn hiếu kính thầy còn gì, con chỉ có một người thầy là ngài, không đối tốt với ngài thì sao được?”
La Văn được vuốt lông thì lộ ra chút ý cười, nói gì thì nói ông vẫn luôn rất hài lòng với Lương Mộc Thu.
Lương Mộc Thu không phải học trò đi xa nhất, có thành tựu cao nhất của ông, nhưng lại là người ông yêu thích nhất. Bởi tính tình của tên nhóc này có hơi giống mình khi còn trẻ, tiêu sái thiện lương, không tính toán được mất cũng có thể buông xuống.
Duyên phận có lẽ chính là như thế.
Ông không có con cái nhưng cũng không cảm thấy hối hận, nhưng vô hình trung lại đối với Lương Mộc Thu nhiều hơn mấy phần thiên vị.
Đương nhiên đến bữa trưa Lương Mộc Thu ăn ở nhà La Văn, trên bàn cơm Lương Mộc Thu nhắc đến chuyện mình muốn mở phòng làm việc với thầy.
Cậu có ý nghĩ này cũng chừng nửa năm, nhưng đến gần đây mới hạ quyết tâm, dù sao cậu cũng sắp 30, cũng nên vì mình mà làm chút gì đó, mở ra một tấm bản đồ mới cho mình.
Chỉ có điều mở phòng làm việc nói dễ thì cũng dễ, mà nói khó thì cũng khó. Phải tìm được nhân tài thích hợp, sau đấy còn một đống thủ tục văn bản cũng cần bận rộn một thời gian.
Sau này cậu sẽ không cần một mình một trận nữa, nhưng cũng sẽ gánh vác càng nhiều trách nhiệm hơn.
La Văn cũng không thấy có vấn đề gì, chỉ nhìn cậu một cái: “Sợ gì chứ, làm hỏng thì còn có thầy đây. Thầy lăn lộn nửa đời người cũng không phải là vô ích.”
Lương Mộc Thu cũng không coi là thật: “Dù sao cứ nấp dưới cánh thầy mãi thì thầy mới là người mất mặt, còn nói nữa thì khác nào con vẫn chưa trưởng thành đâu.”
“Vậy con muốn gì?” La Văn nhướng mày, “Người ta còn ước gì có thầy như ta đấy.”
Này thì ngược lại.
Lương Mộc Thu vẫn cảm thấy được làm học trò của La Văn là phúc phần tám đời mình tu luyện được.
Nhưng cậu vẫn cười nhạt với ông: “Tất nhiên là vì con muốn xông pha chiến tuyến rồi, có lẽ chờ ngày nào đó người ta nhắc đến thầy, câu giới thiệu sẽ là đây là thầy của Lương Mộc Thu đó.”
La Văn bật cười.
Ông vỗ một cái vào lưng Lương Mộc Thu: “Tên nhóc thối.” Nhưng rồi lại ấn ấn bả vai cậu, “Vậy thì làm thật tốt đấy.”
Vì chuyện mở phòng làm việc mà Lương Mộc Thu ở chỗ thầy nói chuyện đến tối, La Văn còn muốn cậu ở lại ăn cơm nhưng cậu lại khoát tay cầm túi đi về.
“Không được rồi,” Cậu vừa thay giày vừa giải thích, “Trong nhà có người đang đợi con.”
Hôm nay Sầm Nam cũng hẹn cậu ăn tối.
La Văn nghe thế mới đầu thì hơi chán, vẫn đang chưa hiểu lắm nhưng nhìn vẻ mặt Lương Mộc Thu thì mới phản ứng được.
Ồ, thì ra học trò bảo bối của ông xuân này cuối cùng cũng thông suốt rồi!
Ông khá kinh ngạc, cười cực kỳ tươi: “Chính là cái người lần trước con nói đang theo đuổi con đó sao?”
Lương Mộc Thu gật đầu, không hiểu sao có hơi xấu hổ.
Cậu cầm đồ đứng ở huyền quan, tay đã đặt lên tay nắm cửa nhưng rồi dừng lại, quay đầu nhìn La Văn.
“Thầy, chờ khi nào con và anh ấy xác định rõ rồi thì con sẽ dẫn anh ấy đến ăn một bữa với thầy, vẫn mong thầy đừng ghét bỏ.” Cậu cười, “Thật ra con và anh ấy đã quen nhau rất nhiều năm, giữa chừng cũng xảy ra rất nhiều chuyện nhưng đi một vòng dài, cô phụ tấm lòng mai mối của thầy, con vẫn muốn chọn anh ấy.”
Đối với chuyện tình cảm của Lương Mộc Thu, La Văn chỉ giới thiệu chứ không nhúng tay vào.
Ông dường như ý thức được gì đó từ lời nói của Lương Mộc Thu.
Ông biết thời đại học Lương Mộc Thu đã từng có một khoảng thời gian rất khổ sở, nhưng khi đó ông và Lương Mộc Thu vẫn còn chưa thân thiết như sau này nên không hiểu nhiều lắm, chỉ biết đại khái.
Dưới ánh đèn mờ nhạt nơi huyền quan, ông giống như một người cha từ ái khoan dung cười với Lương Mộc Thu.
Vẫn là câu nói kia, “Này thì có vấn đề gì, con thích là được rồi.”
Một tay ông chăm sóc đứa nhỏ này, bất kể là sự nghiệp cũng được, tình cảm cũng thế, ông đều hy vọng học trò của mình được bình an thuận ý.
*
Hết chương 46.
Lời editor: Thật sự là mình rất thích cách thầy La Văn quan tâm Lương Mộc Thu luôn ấy, cảm giác ấm áp nhưng mà tự do, luôn tôn trọng Thu Thu và cũng chỉ đường cho cậu ấy rất nhiều. Trước hồi cấp 3 mình cũng từng học chuyên Văn, cũng được cô giáo mình dẫn dắt nhiều. Ngồi edit đến đây mà nhớ cô lắm lắm luôn >~<