Móc chìa hình mông Corgi qua tháng năm cũng trở nên cứng nhắc, cậu cầm rồi mở cửa căn hộ.
Sắc trời hãy còn chưa tối hẳn, rèm cửa phòng khách không kéo xuống khiến cả căn phòng sáng sủa rõ ràng.
Nháy mắt khi đẩy cửa ra, Lương Mộc Thu có hơi không phân biệt được hôm nay là hôm nào.
Lúc trước khi cậu dọn khỏi đây, đồ đạc trong căn hộ bị cậu vứt đi rất nhiều. Cậu nghe chủ nhà nói nơi này chẳng mấy đã có khách tiếp theo đến, cũng là sinh viên giống cậu nên họ sẽ trang trí lại căn hộ theo ý thích.
Căn nhà này lẽ ra nên khác hoàn toàn mới đúng.
Nhưng khi mở cửa ra, bên trong lại là “căn nhà” giống hệt trong trí nhớ của cậu, là ngôi nhà bảy năm trước cậu và Sầm Nam đã ở cùng nhau.
Giấy dán tường màu be, đồ nội thất cổ điển sẫm màu, dưới khung cửa sổ màu đen là một chiếc tủ bằng kính viền nâu sẫm, bên trong đặt mấy đồ sứ và cốc ly mà Lương Mộc Thu thích.
Đằng trước sô pha có một tấm thảm trắng sang trọng, mùa đông nằm ở đây sẽ cảm thấy rất ấm áp, bên cạnh kệ sách có một hộp thuỷ tinh nắp vàng đặt mấy đồ đạc linh tinh kiểu tai nghe, ví, kẹo bên trong.
Bên cạnh giá sách là một chậu cây bonsai*, năm đó cậu trồng loại nào cũng không sống được lâu, chỉ có chậu cây bonsai này là may mắn sinh tồn.
*Raw là ⼀盆⻳背⽵, mình tra trên google thì nó là một loại cây bonsai nhưng mình không hiểu được cụ thể nó là loại nào, tra nghĩa Hán Việt từng từ thì có từ còn “chưa có giải nghĩa âm theo Hán Việt” nên mình để tạm là cây bonsai nhé:(
Lương Mộc Thu không khỏi lạc giọng.
Sau khi Sầm Nam rời đi, cậu đã dần dần thay đổi bố trí trong nhà, cậu cho là bản thân mình đã sớm quên mất “ngôi nhà” ban đầu của họ thế nào rồi.
Nhưng đến giờ phút này cậu mới nhận ra một phút một giây cậu cũng không hề quên.
Tay Sầm Nam nhẹ nhàng ôm lên vai cậu dẫn cậu đi vào trong, tủ giày ở cửa chính cũng giống hệt năm đó, sau khi mở tủ là một đôi dép trong nhà màu xám và một đôi màu đen bình thường, nhưng nhìn một cái đã biết là đồ đôi, cũng như tất cả những đồ đạc trong căn nhà này đều là “đồ đôi” cả.
Thay giày xong, anh dắt tay Lương Mộc Thu đi vào rồi nói: “Căn nhà này là năm ngoái anh nhờ Nhậm Khải Hàm mua lại giúp mình, khi đó anh vẫn không tiện trở về, rất nhiều chuyện đều nhờ anh ấy ra mặt giúp. Sau khi mua mới thấy nhiều thứ trong nhà đã thay đổi, anh bèn trang trí lại một lần nữa, những đồ nội thất này, bộ trà cụ mà em dùng, tất cả mọi thứ anh đều tìm kiếm từng chút một. Hôm qua anh thuê người đến quét dọn lại một lần nữa, cũng coi như sạch sẽ.”
Lúc mua căn hộ này anh hãy còn ở Mỹ, chỉ có thể giao cho bên công ty trang trí, anh phụ trách kiểm soát từ xa. Các chi tiết đều cực kỳ tỉ mẩn, kiên quyết muốn giống hệt như trong trí nhớ.
Công ty người ta hẳn là bị anh tra tấn đến sắp sụp đổ, không thể hiểu nổi vì sao ngay cả hoa văn gạch men trong nhà tắm cũng nhất nhất phải thế nọ, nếu không nhờ thù lao anh trả đủ nhiều thì có lẽ họ đã sớm bỏ đi.
Cuối cùng đến khi hoàn thiện xong, ngay cả cười đối phương cũng miễn cưỡng, hẳn trong lòng đã không ít lần mắng anh ngu ngốc.
Nhưng lúc anh làm tất cả những điều này cũng không thể xác định liệu Lương Mộc Thu còn có thể chấp nhận anh nữa không.
Khi đó anh biết Lương Mộc Thu không qua lại với người khác, nhưng như thế thì sao chứ, biết đâu khi anh về nước sẽ bị Lương Mộc Thu phán tử hình thì sao.
Anh vất vả tái dựng lại nơi này, tìm ra tất cả chi tiết để đảm bảo nơi này khôi phục như lúc ban đầu, chỉ vì muốn tạo cho mình một tổ ấm.
Chim mỏi muốn về tổ ấm.
Cho dù Lương Mộc Thu thật sự không còn yêu anh nữa.
Anh cũng có một nơi để lừa dối chính mình.
Nhưng may mắn thay, nơi đây hôm nay đã có hai người cũng quay về.
*
Lương Mộc Thu đẩy cửa sổ phòng khách ra, trời chạng vạng chưa tối hẳn, ánh hoàng hôn choán đầy căn phòng như một lớp phấn vàng nhạt, nhìn qua cửa sổ là có thể thấy trường đại học của cậu và Sầm Nam.
Cậu không rõ hiện tại trong lòng mình có cảm giác thế nào, khi quay lại đây nói đau lòng là có, nhưng lại không hoàn toàn chỉ có đớn đau, mà giống như khi khối máu đông lạnh như băng một lần nữa tan chảy đi qua trái tim, kí.ch thích trái tim phập phồng.
Cậu còn nhớ trong phòng ngủ có một ban công nhỏ, khi thời tiết tốt cậu sẽ ngồi đó uống cà phê. Sầm Nam sẽ ngồi đối diện cậu nhìn những quy định pháp lý dày muốn chết, lúc không kiên nhẫn lông mày sẽ nhíu lại với nhau rồi bực bội ấn nút.
Cậu đột nhiên quay đầu lại hỏi Sầm Nam: “Cái bàn tròn nhỏ trong phòng ngủ anh tìm kiểu gì vậy? Cái đó là lúc chúng ta đến cửa hàng đồ cổ mua, không có cái thứ hai mà?”
Năm Sầm Nam rời đi, cái bàn tròn kia đột nhiên bị hỏng một chân, bị cậu nản lòng mang ra khu tái chế.
Sầm Nam hơi trầm mặc.
Đó là thứ duy nhất anh không thể tìm được chính xác.
“Anh đã mua một cái rất giống.” Anh hạ giọng nói, “Không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra.”
Lương Mộc Thu rũ mi.
Rất giống, nhưng cũng không phải là lúc ban đầu.
Cậu đứng bên cửa sổ một lúc rồi mới đi bộ một vòng trong căn hộ nhỏ này.
Phòng bếp vẫn mới, dù sao trước kia họ không trực tiếp nấu ăn nhiều, trong phòng sách còn trống trơn vẫn không có mấy, cũng không có những tài liệu in lộn xộn của cậu trước kia. Mở cửa phòng ngủ ra, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là mấy bức ảnh trên tường, các khung ảnh lớn nhỏ trang trí bức tường, bên trong là mấy tấm ảnh của cậu và Sầm Nam.
Lương Mộc Thu đứng lại nhìn kỹ.
Có tấm khi họ mới 19 tuổi đi ra biển chơi, có tấm cậu và Sầm Nam cùng đi leo núi, có tấm cậu sinh nhật 20 tuổi uống say, không coi ai ra gì mà ôm hôn Sầm Nam nồng nhiệt.
Cửa trên ban công phòng ngủ hãy còn mở, gió đêm từ từ thổi vào, mái tóc mềm mại của Lương Mộc Thu cũng hơi bay bay. Hôm nay cậu mặc cả cây trắng, đứng trong phòng ngủ sậm màu này cảm giác mềm mại trơn láng như trân châu.
Sầm Nam đứng bên cạnh cậu cũng nhìn bức tường này, chút tiếc nuối chôn sâu trong lòng giờ phút này đã quay trở lại.
Anh thì thào: “Đáng tiếc không có ảnh của em từ khi 21 đến giờ.”
Anh lớn hơn Lương Mộc Thu mấy tháng, nói đúng ra thì Lương Mộc Thu vẫn chưa tròn 28 tuổi.
Anh đã bỏ lỡ Thu Thu nhiều năm, giống như trong nháy mắt cậu đã trở thành dáng vẻ này.
Lương Mộc Thu giơ tay chạm vào một bức ảnh gần mình, đó là trước khi Sầm Nam ra nước ngoài họ đã cùng nhau chụp, trên ảnh cậu cười rực rỡ như ánh mặt trời, hoàn toàn không biết vài tháng sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Hốc mắt cậu vẫn hơi đỏ nhưng không hề khóc, lúc quay đầu nhìn Sầm Nam thậm chí còn cười bất đắc dĩ.
“Cho nên anh đưa tôi đến đây là để làm gì?” Cậu hỏi, “Không phải là đến để tôi nhớ lại quá khứ đấy chứ?”
Sầm Nam im lặng hồi lâu, nhất thời không biết nói gì.
Anh đã đánh giá quá cao chính mình, cho rằng mình vào căn hộ này nhiều hơn Lương Mộc Thu mấy lần, sẽ thích ứng tốt hơn, sẽ có thể tỉnh táo khống chế cảm xúc của mình, thong thả bình tĩnh nói những lời mình muốn.
Trong tủ lạnh có sâm panh và bánh ngọt, trong phòng sách có hoa hồng, ngay cả trong phòng ngủ này cũng có mấy tủ quà đều cùng theo anh băng qua nửa vòng trái đất.
Anh chuẩn bị rất nhiều thứ để tỏ tình với Lương Mộc Thu.
Nhưng giờ phút này đầu óc anh lại trống rỗng, cái gì cũng không nhớ ra.
Anh còn lo lắng hơn cả hồi trung học.
Suy nghĩ thật lâu, anh cứng ngắc giơ tay lên lau đi khoé mắt ươn ướt của Lương Mộc Thu rồi xin lỗi: “Xin lỗi em, vốn dĩ anh không muốn làm em khóc.”
Này còn phải nói ư.
Lương Mộc Thu chợt nhớ ra hôm qua Sầm Nam cũng nói lời này, nhưng ở trên giường.
Cậu không nhịn được trừng mắt nhìn Sầm Nam một cái.
Ngón tay Sầm Nam không rời khỏi làn da Lương Mộc Thu mà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, tim anh đập nhanh đến khó tin.
Dưới ánh chiều ta, hoàng hôn lộng lẫy như màu mực tan vào trong nước, anh nhìn vào mắt Lương Mộc Thu rồi lựa chọn nói thẳng, khẽ cất lời: “Anh đưa em đến đây thật ra chỉ là muốn hỏi em một chút, em có bằng lòng muốn bắt đầu lại với anh không?”
Tuy rằng trong lòng cậu cũng có suy đoán, nhưng khi nghe thấy những lời này Lương Mộc Thu vẫn thấy giật mình.
Cũng đúng, cậu và Sầm Nam vẫn chưa tính là chính thức ở bên nhau, lòng tự trọng kỳ cục của cậu đã ngăn cản điều đó.
Nhưng ngay sau đó, điều khiến cậu còn ngạc nhiên hơn đã xảy ra.
Cậu thấy Sầm Nam gắng gượng cười với mình nhưng không thành công, mà đôi mắt chẳng khi nào gợn sóng, lúc nào cũng lạnh lùng như màn sương mờ ảo, nay lại đỏ thẫm lên, nước mắt chảy dài nơi khoé mi.
Cậu không biết nước mắt của Sầm Nam có nóng như mình không.
Nhưng khi nhìn giọt nước mắt ấy, trong lòng cậu như bị đập ra thành nhiều vết nứt.
Cậu nghe Sầm Nam nói: “Anh biết gương vỡ khó lành, là anh bỏ rơi em 7 năm, anh chia tay với em. Năm 18 tuổi anh đã từng thề với em nói sẽ không bao giờ rời bỏ em, anh sẽ chăm sóc em cả đời, chờ khi em tốt nghiệp thì chúng ta sẽ kết hôn với nhau. Nhưng cuối cùng anh lại nuốt lời. Anh biết em sẽ buồn, sẽ đau đớn như thế nào khi ở đây, nhưng anh vẫn bỏ rơi em.”
Sầm Nam nói đến đây, cổ họng như ứ nghẹn.
Ngay cả chính anh cũng biết tội mình không thể tha thứ, thế mà vẫn còn trông cậy Lương Mộc Thu sẽ mềm lòng.
Anh là kẻ tiểu nhân vô sỉ ti tiện nhất thiên hạ, nhưng lại muốn thần của mình sẽ thương hại.
Anh hít sâu một hơi, nghiêng mặt. Nước mắt vẫn chảy dài trên má, ngực đau đến gần như không nói được nữa.
Anh cũng không nhớ rõ đã bao năm rồi mình không khóc, 7 năm này lúc được đưa đi cấp cứu cũng chưa từng kêu đau.
Chỉ có hai lần rơi lệ, một lần khi bà nội qua đời, một lần khi chia tay Lương Mộc Thu.
Cả hai người đều là những người quan trọng nhất cuộc đời anh.
Giờ là lần thứ ba.
Cố kìm nén cảm xúc mình lại rồi nhìn sang Lương Mộc Thu, đây là người anh cất giấu tận nơi đáy lòng, là xương cốt anh, là linh hồn anh, là khát vọng duy nhất trên thế gian này của anh.
Anh nhẹ giọng nói: “Anh không phải người tốt, Thu Thu, anh biết là anh không công bằng với em, nhưng anh vẫn hy vọng em ở bên mình. 18 tuổi em tỏ tình với anh, hỏi anh có thích em không, bây giờ đã 10 năm trôi qua rồi, đổi lại lần này để anh thổ lộ.”
Anh cười với Lương Mộc Thu, tuy rằng nước mắt hãy còn chưa khô nhưng dáng vẻ cười rộ lên lại chẳng khác biệt gì so với năm 18 tuổi đó.
Vẫn anh tuấn ngất trời, còn có cả nhiệt huyết tuổi trẻ.
Anh cúi đầu, khi hoàng hôn trên trời vương chút nắng cuối cùng, anh hôn lên Lương Mộc Thu.
Nụ hôn trộn lẫn chút đắng cay, bị nước mắt làm cho ướt đẫm. Nhưng hai cánh môi dán sát vào nhau lại mềm mại mà nồng nàn.
Tựa như mùa hè Lương Mộc Thu tỏ tình với anh.
10 năm trôi qua như mây trắng trên trời, anh vẫn còn yêu cậu ấy*.
*Raw là 他依然爱他, tác giả không nói rõ là ai vẫn còn yêu ai nên mình dịch theo ý của cả đoạn. Nhưng thật ra nói ai yêu ai cũng không quá quan trọng, vì dù sao hai con người này vẫn còn yêu nhau lắm lắm.