Muốn Ly Hôn? Không Có Cửa Đâu! - Chương 36: Anh ấy là của tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Muốn Ly Hôn? Không Có Cửa Đâu!


Chương 36: Anh ấy là của tôi


Gần đây Tống Duy ít khi lên mạng, tất cả tâm tư đều đặt trên người Mạnh Thụy Thư, cả ngày chỉ biết chít chít meo meo đảo qua đảo lại xung quanh hắn.

Nhưng từ khi ngồi cùng bàn với Trần Niệm Niệm, biết cô là fans của chị dâu nhà mình mới chú ý tới cô và tài khoản của Thẩm Trì một chút.

Không ngờ hôm nay vừa tới lớp thì bị bạn cùng bàn túm lấy, cho xem bài đăng trên weibo.

Tống Duy nổi giận, đùa à, có người dám bắt nạt chị dâu nhà cậu?!

Đừng nói là anh họ, Tống Duy cậu sẽ là người đầu tiên không cho phép, lũ người ngu ngốc hỗn đản!

Cả buổi sáng hai người chẳng nghe được chữ nào vào đầu, chỉ lo củng cố tinh thần cho hội fans nữ, Trần Niệm Niệm còn tự mình đi mắng người, mặc dù… cô cũng chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng cô biết, bác sĩ Thẩm là bác sĩ tốt nhất trên thế giới, không gì sánh nổi!

Tống Duy đảo mắt cũng đủ biết chuyện đằng sau là thế nào, hình tượng trên mạng của Thẩm Trì vẫn đang dừng ở hình ảnh cứu người trên máy bay.

Để lại cho mọi người một hình tượng vô cùng “chính diện”.

Ban đầu mọi người còn bình luận khách quan đối với sự cố này, đám người bên phía đối phương hùng hổ, vẻ mặt đầy hăm dọa, sẵn sàng đánh nhau, còn nói những lời thô tục, bên phía bác sĩ hoàn toàn gặp bất lợi.

Toàn bộ quá trình đều là hình ảnh bác sĩ và y tá bị dọa, không ai chịu nghe giải thích.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra ở giữa vướng mắc một hiểu lầm gì đó.

Về sau lại có một tài khoản nhỏ xuất hiện, ăn nói tào lao, tự xưng là nhân viên của Nhị Viện, nói bác sĩ Thẩm ngày thường kiêu căng chẳng coi ai ra gì, lần này phẫu thuật là sai lầm của hắn, bệnh nhân vốn dĩ có thể phẫu thuật một lần là xong, hắn cố tình tự cao, rút ngắn quá trình, kết quả bị lật xe, chỉ có thể phẫu thuật thêm lần nữa để cứu vãn.

Trực tiếp thay đổi hướng gió trên mạng.

Giữa trưa, Tống Duy khí thế hừng hực tan học, nhưng mà chưa soái được hai giây đã bị Trần Niệm Niệm kéo lại.

“Cậu từ từ đã, tôi cũng đi, tôi đi cùng cậu!”

Giờ phút này Tống Duy chỉ có bực bội và bực bội, trong đầu óc chỉ toàn là suy nghĩ có người muốn chỉnh chị dâu của cậu, cậu phải đi về nói cho anh họ biết, cậu muốn anh họ đánh chết đám người kia!

“Cậu đi làm gì? Chuyện nhà chúng tôi cậu đừng xen vào!”

Trần Niệm Niệm tủi thân, đi theo Tống Duy ra tận cổng trường, “Tôi là fan trung thành của Thẩm ca ca, cậu không thể ngăn tôi lại được, tôi cũng có thể giúp đỡ mà!”

Tống Duy trợn mắt nhìn cô, “Thôi đi cô nương ơi, cậu mau về đi, thuận tiện xin nghỉ hộ tôi buổi chiều, tôi đi về trước xem chị dâu của tôi thế nào rồi, cậu đừng rước thêm phiền nữa.”

Hôm nay Mạnh Thụy Thư có việc ở gần đó nên chuẩn bị rẽ sang đón Tống Duy đi ăn cơm trưa luôn, không ngờ lại thấy cậu và một cô gái lôi lôi kéo kéo ở trước cổng trường.

Hắn nhăn mày, môn toán kiểm tra 43 điểm còn chưa đủ mất mặt à, không lo chăm chỉ học hành còn dám học người ta đi tán gái?

Mạnh Thụy Thư dừng xe không lâu thì Tống Duy nhìn thấy, mang theo cái đuôi nhỏ kéo tới tận gần xe hắn, “Mạnh ca ca, sao anh lại tới đây?” Không đợi Mạnh Thụy Thư trả lời, Tống Duy liền giật lại cặp sách của mình trong tay nữ sinh kia, “Aiya cậu mau thả tôi ra đi, tôi phải về nhà, cậu ở trường chờ tin tức của tôi, có gì tôi báo cho cậu sau.”

Mạnh Thụy Thư: “???” Có vẻ rất bí mật?

Cô gái nhìn thấy Mạnh Thụy Thư, ngoan ngoãn buông cặp sách của Tống Duy trong tay mình ra, sau đó rụt rè chào hắn một tiếng, “Ca ca.”

Mạnh Thụy Thư gật đầu, không nói gì, nhìn Tống Duy mở cửa ngồi vào xe.

Nghe tiếng ca ca kia, Tống Duy nổi sùng, “Đây là ca ca của tôi! Cậu gọi cái gì mà gọi?!” Chỉ trong nháy mắt đã biến thành một con gà trống sẵn sàng chiến đấu, đầy cảnh giác nhìn Trần Niệm Niệm.

Mạnh Thụy Thư đỡ trán, “Mau ngồi yên đi, nhiều lời cái gì đó!”

Tống Duy nhìn bên này lại nhìn bên kia, bất mãn ngập tràn, có cảm giác nhìn hai người họ ở cạnh nhau thật ngứa mắt.

Trần Niệm Niệm một hai muốn theo Tống Duy về nhà, gặp Mạnh Thụy Thư cũng hơi ngại nhưng vẫn đứng ở bên cạnh xe không nhúc nhích.

“Ca ca, em cũng muốn đi cùng…” Tiểu cô nương ấp úng nhìn Mạnh Thụy Thư.

Đối với đứa em gái này Mạnh Thụy Thư vốn không có ý muốn dính líu tới quá nhiều, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, làm sao có thể lạnh lùng tỏ ra không có gì được?

Chỉ là hắn còn chưa nghĩ xong lý do để từ chối thì đã bị Tống Duy hung hăng chặn trước, “Tôi không cho phép! Cậu quay lại lớp đi, về nhà tôi gửi tin nhắn cho cậu!”

Mạnh Thụy Thư: “…..” Hắn hơi bối rối, về nhà gửi tin nhắn là cái quỷ gì? Khai báo hành trình? Hai đứa nhỏ này thật sự yêu đương à?

Tống Duy về nhà, Mạnh Thụy Thư không đi theo nữa, dù sao hắn cũng chỉ là người ngoài, lúc này cậu khẳng định là Thẩm Trì không muốn bị quá nhiều người chú ý tới.

Tống Duy vừa vào cửa, còn chưa thay giày đã gọi tới tấp, “Chị dâu? Chị dâu “chị” ở đâu?”

Dì giúp việc dở khóc dở cười nhìn bộ dạng xoắn xuýt, giày chưa cởi dép đi trong nhà chưa mang của cậu, “Thẩm tiên sinh đang ở nhà, cháu đừng gấp, mà sao bây giờ cháu lại về nhà? Buổi chiều có đi học kịp không?”

Tống Duy xua xua tay với dì, “Đi kịp đi kịp!”

Thẩm Trì vừa ra khỏi WC đã bị Tống Duy chặn lại, cậu cẩn thận đánh giá tay anh, “Chị dâu, “chị” không sao chứ?”

Trong lòng Thẩm Trì ấm áp, “Anh không sao, nhưng sao em đột nhiên lại chạy về nhà? Ăn cơm chưa?”

Tống Duy mếu máo, “Vẫn chưa ăn…”

Dì giúp việc cũng vừa nấu cơm xong, thấy Tống Duy về liền vội vàng dọn cơm lên, “Chưa ăn thì mau tới ăn đi, đừng để chậm trễ giờ học buổi chiều.”

Hai người ngồi xuống bàn, lần trước Thẩm Trì bị thương ở tay trái, ăn cơm hay làm gì cũng ít bị ảnh hưởng, bây giờ thì không được, dì lấy cho anh một cái thìa và một cái dĩa, Tống Duy nhìn mà đau xót.

Kiều Cảnh Thành đi từ thư phòng ra, trực tiếp ngồi xuống đối diện Thẩm Trì, gắp đồ ăn vào bát cho anh.

Tống Duy bất mãn nhìn anh họ nhà mình, trên mạng đang loạn đến long trời lở đất như vậy mà vẫn còn ngồi đây được, nhưng nhìn kỹ thì có cảm giác bầu không khí giữa hai người rất không tồi nên cái gì cũng không nói.

Sợ ảnh hưởng đến tâm tình ăn cơm của Thẩm Trì.

Thẩm Trì ăn xong lại ôm gối ngồi ở phòng khách xem TV, có vẻ là chưa hề lên mạng, Tống Duy ăn cơm xong cũng ngồi xem theo, là một bộ phim cung đấu nhạt nhẽo, sau đó đi theo anh họ mình ra cửa.

Hai người vừa ra khỏi cửa thì quay sang nhìn nhau, Tống Duy chỉ vào mũi Kiều Cảnh Thành: “Chị dâu của em ở trên mạng bị người ta mắng thảm, anh có tí bộ dạng nào của người làm chồng không đấy?!”

Sắc mặt của Kiều Cảnh Thành cũng không tốt, duỗi tay trực tiếp ấn đầu cậu xuống, “Không có việc gì thì đừng lên cơn, nhanh quay lại trường đi, việc này anh sẽ xử lý!”

“Anh xử lý cái con khỉ! Chuyện trên mạng chắc chắn là do người bên bệnh viện làm, nếu anh không tìm ra được thì em sẽ bảo bạn em cùng tìm, tuyệt đối phải đặt cái mông của tên đó hướng lên trời, sau đó đánh! Đánh! Đánh!” Tống Duy vốn không tức giận tới mức như vậy nhưng nhớ lại những lời mắng chửi trên mạng của hội anh hùng bàn phím mà nổi điên lên.

Cái quần gì chứ!? Chỉ biết dùng ác ý phỏng đoán người khác, nhất định là do cuộc sống thực tại thất bại thảm hại!

Chị dâu của cậu là người như thế nào cậu biết rõ, còn cần những người đó nhọc lòng sao?

Kiều Cảnh Thành bị bộ dạng của nhóc chọc cười, khó khăn lắm mới có lúc không muốn đánh người.

“Được rồi, anh biết phải làm gì.” Hắn nói, “Công ty có chuyên gia chuyên xử lý những việc như thế này, bệnh viện và bên phía cơ quan quản lý y tế cũng có chú dì của em nhọc lòng rồi, em lăn về trường là cho anh một đại ân rồi, đi mau! Nếu lại kiểm tra được 43 điểm thì phỏng chừng cả đời này Mạnh Thụy Thư sẽ chướng mắt em đó, mau lăn về trường chăm chỉ học tập đi!”

Tống Duy ôm tim, tổn thương sâu sắc, “Anh họ, có người anh nào như anh không?” Em ở bên này sốt ruột thay cho anh, anh còn phũ em! Tống Duy cảm thấy mình chắc chắn là em họ được nhặt ở thùng rác về!

Kiều Cảnh Thành bật cười, đẩy nhóc vào thang máy, vừa rồi còn hùng hổ căng phồng như một cái khinh khí cầu, bla bla bla nói không ngừng, vừa nghe tới Mạnh Thụy Thư liền xì hơi héo rũ.

“Nếu em không kiểm tra ra 43 điểm thì không chừng anh ấy chả thèm gặp em, hôm nay lúc đi về còn mắt đưa mày lại với Trần Niệm Niệm, đã giận lại càng giận hơn! Em đã vì anh ấy mà kiểm tra 43 điểm rồi sao anh ấy vẫn chưa thích em!?” Nhóc con vô vùng bực bội.

Kiều Cảnh Thành bị chọc tức đến cười, “Có gì lạ đâu, chuyện này chứng minh điểm kiểm tra toán của Trần Niệm Niệm cao hơn em.”

Tống Duy ưu sầu, “Nếu kết quả kiểm tra của em không thấp thì sao có thể tiếp cận anh ấy? Em quá ưu tú sẽ có cảm giác khoảng cách rất lớn, dọa anh ấy chạy mất thì phải làm sao bây giờ?”

Kiều Cảnh Thành không biết những lời này rốt cuộc là nghiêm túc hay không nghiêm túc, chỉ cảm thấy mây đen đang cuồn cuộn trên đỉnh đầu, “Em ngậm miệng lại, tranh thủ lúc anh chưa động thủ đánh em thì mau biến đi!”

Tống Duy: “…..”

Thang máy vừa đến nơi thì cậu nhóc chạy ra thật nhanh, sau đó còn quay lại giơ cho anh họ nhà mình một ngón giữa.

Kiều Cảnh Thành cảm thấy gân xanh trên trán mình đang nổi lên, một giây có xúc động muốn bắt thằng nhóc kia lại đập một trận, suốt ngày chỉ biết chọc giận người khác.

Tống Duy quay lại lớp học, Trần Niệm Niệm vẫn nằm dài trên bàn như cũ, thấy cậu trở về vẫn không nhúc nhích, chỉ miễn cưỡng cho cậu một ánh mắt, sau đó lại lơ đi.

Tống Duy mở lời, “Ê, cậu không muốn biết thần tượng của cậu hiện tại đang thế nào sao?”

Trần Niệm Niệm quay sang đối diện với Tống Duy, nhưng thái độ vẫn như cũ, không mấy vui vẻ.

“Anh ấy có khỏe không? Bị thương có nghiêm trọng không?”

Tống Duy không hiểu cô gái này đang bị làm sao, coi như dỗ dành cho cô vui vẻ, nói hết tình trạng của Thẩm Trì, “Trên cổ có vài dấu đỏ, nhìn như là ngón tay, băng gạc ở cánh tay rất dày, tôi chưa được xem vết thương nên không biết phải khâu bao nhiêu mũi, tối nay về nhà tôi sẽ nhìn lại cẩn thận.”

Trần Niệm Niệm sắp khóc, “Có ai nói những lời như cậu không? Anh ấy có còn là chị dâu thân thiết của cậu không?!”

“Nói thế thì làm sao?” Tống Duy nói, cậu chỉ muốn dỗ bạn vui vẻ thôi, “Aiya, dù sao chị dâu của tôi cũng không xảy ra chuyện lớn, bây giờ đang ngồi ở nhà xem phim truyền hình rồi.”

“Thật không?” Trần Niệm Niệm thở ra một hơi, “Tâm tình của anh ấy có tốt không?”

Tống Duy do dự vài giây, “Chắc là có, chỉ trách tối hôm qua tôi đi ngủ quá sớm, không biết đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hôm nay sắc mặt của anh họ tôi đen thui, đám người kia chắc chắn là xong đời hết rồi!”

Trần Niệm Niệm: “…..”

Thấy cô không hỏi lại, Tống Duy quay về bận bịu việc của mình.

Trần Niệm Niệm nhìn cậu chằm chằm, do dự lên tiếng, “Tống Duy, quan hệ của cậu và Mạnh ca ca kia có tốt không?” Cô vẫn luôn muốn hỏi, rất tò mò không biết quan hệ giữa hai người họ là thế nào, vì sao vị ca ca kia lại đi họp phụ huynh cho Tống Duy.

Vừa nghe thấy ba chữ Mạnh ca ca này, Tống Duy bật trạng thái đề phòng theo bản năng, “Cậu muốn gì? Vì sao lại hỏi vậy?”

Trần Niệm Niệm thấy cậu như vậy liền vội vàng xua tay, “Không phải, không phải như cậu nghĩ đâu…”

Tống Duy không tin, “Vậy thì là loại nào? Cậu là người bạn đầu tiên tôi quen ở trường mới, không được đào góc tường nhà tôi!”

“Hả?” Trần Niệm Niệm cả kinh, “Góc tường nhà cậu?”

Tống Duy híp mắt, bất thiện nhìn cô, “Đương nhiên, anh ấy là của tôi, cậu không được thích anh ấy!”

Trần Niệm Niệm: “…What??” Xin hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy?

*** Hết chương 36

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN