Muộn màng nói tiếng yêu em.
Chap 15.
Anh biết rõ Yên Vân. Từ lần đầu anh gặp cô ta ở nhà họ Hà, ánh mắt cô ta nhìn anh chỉ hận không thể ngay tại đó cướp anh từ tay Yên Chi.
Vừa hay, anh còn chưa tìm cô ta, cô ta lại tự dâng mình đến.
Tối qua anh say, nhưng anh vẫn biết mình với Yên Vân không xảy ra chuyện.
Anh lúc đó ngửi được mùi nước hoa nồng nặc từ người Yên Vân, anh khó chịu quay đi, còn nhớ đã mấy lần đẩy cô ta ra.
Mùi hương quen thuộc với anh là mùi dầu gội thanh nhẹ từ tóc của Yên Chi. Tối qua trong mơ màng anh vẫn có thể phân biệt được, cô gái kia không phải Yên Chi. Sâu trong tâm trí anh liên tục nói với chính mình “Không phải Yên Chi, không phải Yên Chi”.
Lúc đó anh chợt nhận ra, anh từ bao giờ đã thân thuộc với Yên Chi, đến mùi hương trên cơ thể cô cũng có thể nhận ra được. Anh chỉ có thể ở cùng cô, không thể là một ai khác.
Rõ ràng anh biết giữa anh với Yên Vân không có chuyện, nhưng anh cũng phối hợp theo với màn kịch cô ta bày ra. Anh sẽ làm một chính nhân quân tử, nói sẽ chịu trách nhiệm, còn cho cô ta số điện thoại liên lạc.
Anh không về nhà mà đi thẳng đến công ty. Ngồi thẫn thờ một hồi lâu trong phòng, thư ký gọi mấy lần cũng không nghe thấy. Anh cố tập trung làm việc, nhưng hình ảnh Yên Chi với khuôn mặt đẫm nước mắt cứ hiện lên trước mắt.
Anh lại nhìn vào bàn tay mình, tối hôm qua nóng giận, dùng sức lớn như vậy đánh cô, khiến cô ngay lập tức ngã xuống. Lúc đó tay anh còn cảm thấy đau, huống hồ là mặt cô.
Cô cầu xin nói anh tin cô, anh lại dùng lời lẽ khinh miệt cô, không nghe cô giải thích. Anh còn dùng cách hành hạ thân thể cô để trút giận. Cô có phải rất đau không? Tối qua cô nằm trong phòng tắm kia có phải sẽ bị cảm không?
Cứ ngồi nghĩ cũng không phải cách, nên anh quyết định trở về nhà xem qua tình hình của cô.
Lúc trở về, Diệp Trúc nói với anh Yên Chi nhập viện, tình hình mê man không rõ sống chết.
Cô ta không có chút gì quan tâm về vấn đề của Yên Chi, còn cười hỏi anh trả công cho màn kịch tối qua bao nhiêu tiền?
Anh lúc đó mới hiểu, thì ra chuyện đêm qua là Diệp Trúc sắp xếp. Cô ta thuê người đến, biết mũi Yên Chi nhạy bén, cô ta còn cẩn thận lấy áo của anh cho hắn.
Cô ta nói giúp anh nghĩ cách, nhưng không ngờ lại tự mình hành động, chính anh cũng không biết mà bị lừa, hại Yên Chi đến thê thảm.
– Ngu xuẩn!
Anh mắng Diệp Trúc một câu, trong lòng lo lắng cho Yên Chi nên không muốn nhiều lời, lập tức lái xe đến bệnh viện.
Anh cảm thấy mình điên, điên thật rồi. Tại sao muốn cô đau khổ, khi chứng kiến cô đau khổ, trong lòng anh lại không cảm thấy thoải mái?
Kì lạ hơn là, khi anh đến bệnh viện, nhìn thấy Yên Chi cùng tên đàn ông nào đó trong phòng bệnh, tình cảm nắm tay nhau, anh lại tức giận.
Yên Chi đó, cho dù không bị Diệp Trúc giở trò, thì chính cô cũng lén lút sau lưng anh qua lại với người đàn ông khác. Lúc nãy anh còn thấy tội nghiệp cho cô, nực cười thật. Anh nên biết, người nhà họ Hà toàn là bộ mặt giả tạo, Yên Chi chắc chắn cũng không ngoại lệ.
……
Anh một tuần đó không về nhà, anh chán ghét cô, không muốn nhìn thấy cô. Nhưng anh càng như vậy, anh lại càng nghĩ đến Yên Chi nhiều hơn.
Khi nghe tin Yên Chi xuất viện, anh cả ngày hôm đó làm việc gì cũng không tập trung.
Anh một tuần không gặp cô. Không được ăn những món ăn cô nấu, không thấy được đôi mắt cười của cô, không nghe tiếng cô lanh lảnh gọi “ông xã”. Anh cảm thấy có chút trống trải. Như thể việc anh nhìn thấy cô hằng ngày đã là một thói quen, không thể trong thời gian ngắn có thể thay đổi.
Tan làm anh trở về nhà, cũng chỉ định thay đồ rồi đi ngay, có đụng mặt Yên Chi anh cũng sẽ không để ý cô.
Nhưng khi mở cửa phòng, nhìn thấy Yên Chi đang nằm ngủ, trong phòng không khí có hơi nóng. Yên Chi đắp chăn, nằm co ro một góc giường nhìn rất đáng thương. Anh lại không nỡ “không để ý” đến cô.
Anh tiến lại mở cửa sổ để gió bên ngoài ùa vào xua bớt oi bức, rồi anh đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Anh thấy trên bàn có chén cháo đã nguội lạnh còn phân nửa, thuốc nằm ngay bên cạnh. Anh đưa tay sờ đầu cô, không nóng, chỉ có mồ hôi bết dính cả tóc, lấm tấm từng hạt như sương mai đọng trên trán cô.
Anh vào nhà tắm lấy một cái khăn, lau mặt cho cô, khẽ vén những sợi tóc trên mặt cô, tay anh dừng trên một bên má hôm trước bị anh đánh, anh khẽ xoa rồi lại xoa.
Nhìn cô ngủ ngon, bất giác trên môi anh nở một nụ cười. Anh vì chính hành động của mình làm cho hoảng hốt, đứng bật dậy.
Anh đang có hành động gì thế này? Anh lại vì nhìn thấy cô mà tâm tình vui vẻ. Anh không nên như vậy, anh phải chán ghét, phải căm hận cô mới phải. Anh thấy mình nếu cứ ở bên cô thế này, kế hoạch của anh sớm muộn gì cũng phá sản.
Anh rời nhà, trong lòng một mối hoang mang.
Đúng lúc đó Yên Vân gọi đến, nói mời anh đi ăn tối, anh liền đồng ý.
……
Anh đi cùng Yên Vân, chỉ có bộ mặt giả dối cười nói với cô ta, ngoài ra không có cảm giác nào khác.
Yên Vân, Yên Chi rõ ràng là chị em, nhưng lại khác nhau một trời một vực.
Yên Chi lúc dịu dàng thì rất dịu dàng, lúc nghịch thì cũng rất nghịch. Hễ nhìn thấy anh là lại lao ra làm đủ trò, từ chọc ghẹo anh, sàm sỡ anh, cắn anh, không có chuyện gì cô chưa từng làm. Bị anh mắng, cô lại lấy cái mặt cười ra xoa dịu, đôi mắt biết cười của cô lúc nào cũng làm anh không nỡ. Cô không khác nào một đứa trẻ trong thân xác của một người trưởng thành.
Yên Vân lại không như vậy, cô ta dày dặn kinh nghiệm, từng cử chỉ đều toát lên vẻ sành đời. Cô ta lúc nào cũng trang điểm đậm, ăn mặc gợi cảm, nụ cười như muốn mê hoặc đối phương. Đàn ông đi ngang qua không ai là không ngoái đầu nhìn một lần. Nhưng anh lại không bị Yên Vân mê hoặc, ngược lại khi đi cùng cô ta trong lòng có chút không thoải mái. Nếu không phải muốn lợi dụng cô ta, anh một giây cũng không muốn ở cùng cô ta.
Anh ở ngoài mấy ngày không về nhà, anh nhớ Yên Chi. Trong mơ thậm chí còn mơ chuyện anh cùng Yên Chi ân ái, nghe được tiếng cô thở dốc, nghe tiếng cô thì thầm bên tai anh gọi hai tiếng nhẹ nhàng “ông xã”. Lúc tỉnh giấc, cảm giác hụt hẫng làm anh không ngủ được nữa.
Anh giữa đêm khuya lái xe về nhà. Lúc vào phòng nhìn thấy Yên Chi ngủ say. Anh đồ cũng không thay, nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô. Ngay lúc đó Yên Chi trở mình, tay vừa vặn đặt lên cổ anh, khẽ nhích người tiến sát vào anh. Anh ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ từ cơ thể cô, phút chốc tim anh bỗng đạp nhanh, cả cơ thể nóng hừng hực.
Cảm giác này là gì? Anh không thể nào trả lời được.
Anh lúc đó tự thuyết phục chính mình với lý do hết sức ngu ngốc, là anh chỉ hứng thú với cơ thể của cô, ngoài ra không có cảm giác gì khác. Chắc chắn là vậy, chắc chắn là vậy.
……
Đến một ngày kia, Yên Chi đột nhiên hỏi ra câu hỏi anh muốn trốn tránh nhất.
– Niệm Kha, anh có yêu em không?
Anh lúc đó hoang mang. Yêu? Ngay lúc đầu đã định chỉ dùng cô cho mục đích trả thù, chưa từng nghĩ sẽ yêu cô. Lời yêu lúc trước anh nói với cô, chỉ là lời ngon ngọt, không thật lòng. Còn bây giờ, anh đã chắc chắn với cô chỉ có hứng thú nhất thời, nhất định không phải yêu.
Anh trả lời cô bằng một câu cho qua chuyện.
– Đừng hỏi chuyện dư thừa.
Anh thử qua lại với Yên Vân để chắc chắc rằng mình không hề yêu Yên Chi, mà chỉ là cảm giác nhất thời với cô.
Nhưng anh không cách nào tự lừa gạt bản thân. Anh không thể cùng Yên Vân tiếp xúc quá gần đừng nói gì đến làm chuyện kia. Cô ta đến gần, anh liền tránh xa như tránh dịch bệnh.
Đã quá rõ ràng, anh có tình cảm với Yên Chi, chỉ với Yên Chi. Anh khẳng định đây không phải là tình yêu, chỉ là một loại cảm giác quyến luyến không muốn rời xa.
……
Yên Vân mặt dày hơn anh nghĩ. Cô ta đến công ty tìm anh, rồi lại đến nhà tìm anh. Đương nhiên anh không từ chối gặp, vì cô ta còn có giá trị lợi dụng.
Một ngày kia, biết anh ở nhà, Yên Vân tìm đến, cũng không thèm hỏi Yên Chi có ở nhà hay không, liền quấn lấy anh, hôn anh, kéo anh xuống ghế so pha gần đó.
Anh đẩy cô ta ra, cô ta lại như đĩa bám lấy, gỡ mãi không ra.
Đang dây dưa với Yên Vân, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Anh thấy Yên Chi đứng trước cửa, thất thần nhìn vào cảnh tượng diễn ra trước mắt.
Tim anh đập thình thịch, anh muốn lập tức chạy ra giải thích cùng cô, anh với Yên Vân không có chuyện gì. Nhưng lý trí nói với anh, anh không được làm như vậy.
Anh từng nói với Yên Vân, mình với Yên Chi chỉ là có hứng thú với cơ thể, hoàn toàn không yêu. Còn vô sỉ nói người anh muốn cưới là cô ta. Bây giờ trước mặt Yên Vân, không thể không tiếp tục diễn.
Lần này, phải để Yên Chi chịu tổn thương rồi.
Anh nói muốn ly hôn. Cô lại bình tĩnh từ chối trả lời anh. Anh chỉ có thể đứng nhìn bóng dáng thương tâm kia đi vào phòng, từ trong cổ họng anh còn đọng lại hai từ không nói ra được “xin lỗi”.
[Hết chap 15…]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!