Muộn màng nói tiếng yêu em.
Chap 23.
Mặc Yên Chi vùng vẫy, dùng hết sức đánh đá loạn xạ, Niệm Kha vẫn dễ dàng khống chế cô. Hai chân cô cũng bị anh ép xuống không giãy được nữa. Anh một tay giữ hai tay cô trên đỉnh đầu, tháo cà vạt trói chặt lại.
– Thả tôi ra. Đồ khốn nạn, vô liêm sỉ, dơ bẩn, thối nát! Tôi sẽ giết anh!
Sự phẫn nộ của Yên Chi không ảnh hưởng đến động tác của Niệm Kha, anh nhanh tay cởi quần áo của mình, áp người đè xuống người cô, da thịt nóng rực như muốn thiêu đốt thân thể cô.
Yên Chi rùng mình, run rẩy, ra sức lắc đầu né tránh nụ hôn cuồng nhiệt của anh.
– Không muốn… không muốn. Anh buông tôi ra!
Niệm Kha vốn không tỉnh táo, lại bị thân thể cô kích thích, anh hôn xuống từng tất da thịt, tay không ngừng di chuyển, vuốt ve vùng ngực tròn trịa.
Nhưng anh vẫn chưa thấy thỏa mãn, anh muốn cô, muốn nhiều hơn nữa. Dục vọng kiềm nén suốt thời gian dài hôm nay mới được bùng phát. Anh không trêu chọc thân thể cô thêm nữa, trực tiếp đi vào.
Yên Chi đau đớn cắn chặt môi đến bật máu. Cơn đau này làm cô nhớ lại những hình ảnh của bốn năm trước.
Cô cũng từng rơi vào tình cảnh không tình nguyện bị anh cưỡng đoạt. Lúc đó cô rất sợ, cũng yếu ớt cầu xin anh.
– Kha, cầu xin anh… đau…
Niệm Kha nghe được tiếng khóc đứt quãng của Yên Chi, anh như sực tỉnh, ngừng cả động tác. Anh ngẩnh đầu nhìn lên, thấy hai mắt cô nhắm chặt, nước mắt không ngừng chảy xuống, miệng lặp đi lặp lại câu.
– Cầu xin anh…
Niệm Kha đưa tay lên nhẹ nhàng xoa mi mắt cô, trong lòng anh đột nhiên thắt lại, cảm giác đau đến thấu tim gan.
– Yên Chi, đừng khóc.
Yên Chi dường như không nghe được lời anh, cô vẫn run rẩy như cũ, khóc đến khàn giọng.
– Mun, ngoan! Anh không làm em đau. Em đừng khóc nữa có được không?
Niệm Kha áp mặt vào mặt Yên Chi cọ cọ. Anh sợ nhất là nhìn thấy cô khóc, mỗi lần nước mắt cô chảy ra, anh lại nhớ đến hình ảnh cô nước mắt hai hàng đỏ thẩm. Hình ảnh đó đã ám ảnh anh suốt thời gian dài.
– Mun… Anh xin lỗi. Là anh sai. Em đừng khóc nữa. Ngoan!
Không biết qua bao lâu, Yên Chi dần dần yên tĩnh, tiếng thở khe khẽ thay cho tiếng khóc.
Niệm Kha cũng mệt mỏi ở trên người cô ngủ thiếp đi.
Yên Chi trong vô thức nghe có giọng nói dỗ dành cô, lặp đi lặp lại một câu “Mun, ngoan. Đừng khóc!”.
Cô còn cảm nhận được từng động tác vỗ về cô. Anh ôm cô, người anh tỏa ra hơi ấm khiến cô an tĩnh. Cảm giác thân thuộc này giống như trước đây anh đã từng làm với cô.
Toàn thân cô đau nhức, đôi mắt nặng trĩu dù cố gắng gượng vẫn không mở ra được.
Cô mơ mơ hồ hồ cảm giác cả người được bế lên. Sau đó toàn bộ thân người được ngâm trong làn nước ấm rất thoải mái, cơ thể cứ thế thả lỏng, bức tường phía sau cũng rất ấm áp, giống như lòng ngực vững chắc của người nào đó, có hơi nóng đều đều từ sau phả lên cổ cô.
Dường như trong giấc mơ ấy, cô nghe được giọng nói truyền đến bên tai “Mun, anh không có người phụ nữ nào khác ngoài em, cũng chưa từng cùng ai khác có quan hệ. Em đừng nói anh dơ bẩn, đừng xa lánh anh nữa, có được không?”
……
Yên Chi ngủ đến gần trưa thì bị giật mình tỉnh giấc. Cái bàn tay nhỏ kia vẫn còn đang đặt ở trên cổ cô.
– Mẹ, mẹ đừng động đậy.
Yên Chi vẫn còn chưa tỉnh ngủ, không hiểu con bé đang nói cái gì. Cô chỉ cảm giác vùng cổ và vai đều bị nóng, xung quanh cô đều nồng lên mùi dầu.
– Con làm gì vậy hả?
– Cổ mẹ bị muỗi cắn nhiều lắm, con đang giúp mẹ thoa dầu.
Yên Chi nằm trên giường ngây ngốc một lúc. Nhớ lại những chuyện đêm hôm qua, cô bị Niệm Kha cưỡng đoạt. Không biết cô đã ngủ từ lúc nào.
Những cảm giác mơ hồ kia là thế nào đây? Anh ta nói cái gì mà không cùng người phụ nữ khác bên ngoài, nói cô đừng đẩy anh ra. Những chuyện đó là thực hay là mơ đây? Sao cảm giác lại chân thực như vậy.
– Mẹ! Mẹ làm sao thế?
– Ừm… Miu, lấy giúp mẹ cái gương.
Vị Thanh ngoan ngoãn nghe lời. Lúc sau cô bé cầm gương đến đưa cho cô, còn nói.
– Mẹ nhìn đi, con không có nói dối. Trên cổ mẹ có nhiều lắm.
Yên Chi cầm gương mà tay run rẩy, giận không thể đập nát luôn cả gương. Trên cổ, trên bờ vai, thậm chí là trên ngực cô chi chít dấu hôn.
Mấy cái dấu đỏ đỏ này, trong đôi mắt ngây thơ của Vị Thanh lại biến thành dấu muỗi cắn. Cô cũng không thể giải thích với con bé đây không phải do muỗi, mà là do ba ba của nó làm. Thôi cứ để nó tin là do muỗi đi.
– Mẹ! Ba còn bị mèo cào nữa đó. Con mèo đó dữ lắm, cào mấy đường trên tay ba, trên mặt ba, miệng cũng bị nó cắn.
Yên Chi ngồi nghe con bé luyên thuyên mà không khỏi chột dạ. Con mèo kia không phải là cô sao?
Lúc đó cô chỉ phản xạ có điều kiện, khuơ tay mấy cái, ừ thực ra là mấy chục cái, nhưng cô chắc chắn mình không có nặng tay.
Sự thật thì mấy cái vết thương cô gây ra còn nghiêm trọng hơn những gì cô nghĩ.
Qua buổi trưa, Niệm Kha về nhà, cô có dịp nhìn qua thương tích của anh.
Không tính hai dấu cào mờ nhạt trên mặt anh, trên cánh tay, trên cổ anh đều in tác phẩm của cô. Đều là vết thương gây chảy máu.
– Yên Chi, ăn chút cháo đi.
Niệm Kha bưng cháo đến trước mặt Yên Chi, chăm chú thổi thổi. Lúc nhìn sang thì thấy cô đang quan sát anh, ánh mắt cô biểu hiện có phần phức tạp.
Vừa đụng phải ánh mắt anh, cô liền quay người nằm đưa lưng về phía anh, không thèm để ý.
Vị Thanh tự giác ngồi trên bàn nhỏ ăn cháo. Thấy tay ba đưa muỗng cháo lên mà mẹ không ăn, con bé liền chạy lại, hí hửng há miệng.
– Con ăn! Ba đút cho con đi.
Ăn xong lại chạy đi bưng chén của mình tới, cũng đòi đút cho ba.
– Ba! Há miệng ra.
Hai người đút qua đút lại, vui vẻ cười cười đùa đùa. Hại Yên Chi nằm bên này bụng đói bắt đầu kêu réo.
Nhưng thay vì cùng hai người kia hòa thuận vui vẻ ăn cháo, cô lại xuống giường, đi thẳng một đường ra phòng thay đồ, chọn một bộ đồ với áo cao cổ và quần dài, sau đó cô quay lại giường lấy điện thoại. Từ đầu đến cuối cô không để ý đến hai người kia.
– Yên Chi, em đi đâu?
– Tôi đi đâu anh quản được sao?
Niệm Kha không biết phải nói gì. Cô nói đúng, anh không có quyền, cũng không có tư cách quản cô.
Yên Chi đi đến cửa phòng, chân có chút chần chừ.
Ánh mắt của anh lúc nãy bình tĩnh đến nỗi làm cô khó chịu. Dù là thật hay là giả, cô cũng phải thừa nhận anh ta đã thành công tác động đến cô rồi.
Cô quay lại phòng, bước đến chỗ Vị Thanh, xoa đầu con bé.
– Miu ở nhà ngoan nha! Mẹ hẹn dì Mỹ Nhân ra ngoài. Tối sẽ về ăn tối với con.
Vị Thanh bận ăn cháo nên chỉ gật gật đầu.
Cô thoáng thấy khóe môi Niệm Kha khẽ cười.
Lời cô nói có chút lớn, vừa muốn nói với Vị Thanh, vừa muốn anh nghe.
Anh nói cô đừng đẩy anh ra, đừng xa lánh anh, nhưng cô cũng không có cách nào thuyết phục bản thân mình chấp nhận anh. Nên tạm thời cứ vậy đi.
[Hết Chap 23 ^^]
Tg:”Chap sau ngược quá hk viết nỗi a~. Đau lòng tác giả! T.T”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!