Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 22: Chạm chút thôi mà
Thẩm Thanh Huyền hướng vào linh tuyền, khi mũi chân bóng loáng duyên dáng kia chạm vào mặt nước, gợn sóng dấy lên như chấn động cả cây cối.
Y vào trong nước, thân thể và nước suối linh hòa vào nhau, mái tóc màu mực tản ra, rơi xuống như màn sao, làm trời đất đảo ngược.
Cố Kiến Thâm bỗng nhiên nổi xúc động, hắn muốn ôm lấy y, vì nước linh tuyền này không rửa sạch được thân thể y mà còn vấy bẩn.
Có tư cách gì chạm vào y? Có tư cách gì vờn quanh y? Dòng linh tuyền trong vắt lúc ẩn lúc hiện không chốn nương tựa kia có tư cách gì thân mật như thế với y?
“Bệ hạ …” Thẩm Thanh Huyền tựa vào bên ao, cười nhạt nhìn hắn, “Cùng nhau đi.”
Cố Kiến Thâm bỗng chốc hoàn hồn, đôi mắt xanh thẳm biến đỏ hoàn toàn: xinh đẹp, sáng ngời, mang theo dục vọng xâm lược không hề che dấu.
Thẩm Thanh Huyền khẽ nhếch môi mỏng, rất thích hình dáng này của hắn.
—— Quả nhiên đôi mắt màu đỏ này vẫn hợp với kiêu ngạo càn rỡ hơn.
Cố Kiến Thâm lập tức đi về phía y, tuy hắn vào trong nước, nhưng nhờ linh khí phụ thể, dòng nước này căn bản không tới gần được hắn, vậy nên quần áo không bị thấm ướt.
Thẩm Thanh Huyền dõi theo hắn.
Giây tiếp theo, Cố Kiến Thâm dùng linh khí che chở y bên trong, thổi dạt toàn bộ nước suối vướng bận kia.
Da thịt trong suốt như tuyết, thân thể tựa như ảo mộng, giải nghĩa cho hai chữ hoàn mỹ đến tận cùng.
Cố Kiến Thâm ngắm nhìn y không chớp mắt, Thẩm Thanh Huyền lại không chút mất tự nhiên, ngược lại còn cong môi cười nói:
“Bệ hạ làm gì thế?”
Cố Kiến Thâm nói:
“Chúng nó không có tư cách tới gần ngươi.”
Đáy mắt Thẩm Thanh Huyền toàn là ý cười:
“Bọn chúng chỉ là nước thôi mà.”
Sao người này cả dấm chua của nước cũng ăn vậy.
Cố Kiến Thâm bảo:
“Sư thúc thật sự quá mê người.”
Nói đoạn, hắn có xúc động muốn hôn lên cánh môi nhạt màu động lòng người này.
Ngón tay trắng nõn ngăn cách hai người, Thẩm Thanh Huyền mỉm cười nhìn hắn.
Cố Kiến Thâm nhướn mày:
“Sư thúc có ý gì?”
Thẩm Thanh Huyền nói:
“Ta còn muốn hỏi Bệ hạ có ý gì đây.”
Cố Kiến Thâm nhìn y chăm chú:
“Sư thúc quyến rũ ta bằng mọi cách, chẳng phải muốn …”
Thẩm Thanh Huyền cắt ngang lời hắn:
“Ta quyến rũ ngươi khi nào?”
Cố Kiến Thâm giật mình.
Thân thể Thẩm Thanh Huyền không động đậy, nhưng thả ra chút linh khí, nước linh tuyền vốn bị đuổi đi lập tức vây quanh, hoàn toàn bao lấy hai người, làm ướt cơ thể Thẩm Thanh Huyền và cũng làm ướt xiêm y Cố Kiến Thâm.
Y chậm rãi nói:
“Ta chẳng qua thấy thích nước suối này, muốn tới nghỉ ngơi một chút, sao lại thành quyến rũ ngươi?”
Theo mặt chữ mà nói, Thẩm Thanh Huyền quả thật nói không sai chữ nào.
Người ta chẳng qua cũng chỉ a, tình cờ thấy linh tuyền, muốn tới ngâm, mà ngâm linh tuyền thì đương nhiên không mặc đồ rồi?Cho nên liền cởi áo, cởi quần xuống nước, cũng tốt bụng mời ngươi cùng tới ngâm … Thật sự giữa từng câu chữ không hề có hai chữ quyến rũ!
Thế nhưng … tất cả hành vi cử chỉ đều là mê hoặc.
Ngay cả dáng vẻ cong môi khẽ cười này của Thẩm Thanh Huyền cũng chọc trái tim Cố Kiến Thâm ngứa ngáy.
Thẩm Thanh Huyền cố tình dùng đầu ngón tay thon dài chọt hắn một cái:
“Bệ hạ, sao thân thể ngươi nóng thế?”
Môi mỏng Cố Kiến Thâm khẽ nhếch, lẳng lặng mà nhìn y.
Thẩm Thanh Huyền trêu cợt hắn:
“Nếu còn nóng nữa, linh tuyền này sợ rằng sẽ bị hong khô mất.”
Cố Kiến Thâm hết sức muốn chặn miệng người này lại, làm y chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Nhưng mà không được …
Thẩm Thanh Huyền.
Người đứng đầu Thiên Đạo.
Nếu thực sự dùng sức mạnh, khó mà nói ai mạnh hơn ai.
Cố Kiến Thâm dời mắt, bình ổn lại cảm xúc.
—— Bị người nắm mũi dắt đi như thế, thật đúng là lần đầu từ trước tới nay, rất mới mẻ, và cũng hết sức thú vị.
Cố Kiến Thâm xoay người, bước vài bước lên bờ.
Y phục hắn ướt đẫm, dính sát lên thân thể, không lộ vẻ chật vật mà còn phác họa toàn bộ đường cong gợi cảm.
Thẩm Thanh Huyền ngắm nhìn đầy hăng hái:
“Không tới thử xem ư? Linh tuyền này thực sự rất thoải mái.”
Vốn tưởng rằng Cố Kiến Thâm bỏ cuộc nửa chừng, ai ngờ hắn cong môi, thấp giọng nói:
“Sư thúc mời, sao ta dám không tuân theo?”
Nói xong, hắn nắm vạt áo, cởi áo ngoài ướt sũng ra.
Thẩm Thanh Huyền dù bận vẫn ung dung dõi theo hắn.
Cố Kiến Thâm lại không nhìn y, hắn chậm rãi cởi dây buộc tóc, khoảnh khắc sợi tóc tản ra, ánh đỏ khẽ hiện, trong phút chốc đỏ sẫm rơi lả tả, như ngọn lửa rực đỏ bốc cháy nơi chân trời.
Ánh mắt Thẩm Thanh Huyền đột nhiên sáng ngời.
Tóc đỏ … tóc đỏ thật xinh đẹp!
Da trắng mắt đỏ vốn đã đẹp cực kỳ, lại phối hợp với tóc đỏ dã lệ này …
Thẩm Thanh Huyền quên cả chớp mắt.
Cố Kiến Thâm liếc nhìn y, tiếp tục cởi áo lót.
Da hắn trắng, nhưng dáng người rắn rỏi, không thanh lãnh mỏng manh như Thẩm Thanh Huyền, hắn càng thêm mạnh mẽ gợi cảm, mỗi tấc bắp thịt xuất hiện vừa vặn, không nhiều thêm một phân và cũng không thiếu một phân, lực lượng tích tụ lộ rõ gợi cảm cực hạn.
Những thứ đó thật ra không tới mức làm Thẩm Thanh Huyền không dời nổi mắt.
Chân chính khiến đồng tử y co lại chính là hoa văn màu đỏ chạy từ bả vai tới bên hông kia.
Lấy máu nhập đạo, chịu đủ vây khốn.
Đây là ký hiệu cấm kỵ, là dấu hiệu bỏ ra cái giá thật lớn, đại biểu cho hung hãn tàn bạo.
Thế nhưng lại xinh đẹp quá đỗi.
Thẩm Thanh Huyền muốn nhìn một Cố Kiến Thâm chân chính, lúc này đã thật sự thấy được bảy tám phần.
Còn mê người hơn so với trong tưởng tượng của y.
Cố Kiến Thâm bước xuống, nước linh tuyền không qua chân hắn, vòng eo hắn, đụng phải cấm chế xinh đẹp kia.
Đột nhiên, Thẩm Thanh Huyền hiểu được tâm trạng ấy.
Muốn đuổi hết linh tuyền đi, không muốn để chúng chạm vào lòng hắn.
Quá đẹp, thân thể hoàn mỹ, hoa văn hoàn mỹ, và cả màu đỏ hoàn mỹ.
Cố Kiến Thâm ngửa tựa vào bên ao, giọng nói biếng nhác:
“Linh tuyền này quả nhiên không tồi.”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Cố Kiến Thâm cách y rất xa, mỗi người chiếm một bên, rất có thái độ nước sông không phạm nước giếng.
Thẩm Thanh Huyền ngứa tim, bắt đầu dịch sang chỗ hắn.
Cố Kiến Thâm vờ như không phát hiện.
Thẩm Thanh Huyền đi tới cạnh hắn, vươn tay muốn chạm bờ vai hắn.
Chỗ ấy là mở đầu của huyết ấn, sáng nhất xinh đẹp nhất, lã chã mà ướt át.
Khoảnh khắc ngón tay sắp hạ xuống, Cố Kiến Thâm đột nhiên cầm tay y.
“Sư thúc muốn làm gì?”
Thẩm Thanh Huyền nhằm chằm thân thể hắn nói:
“Chạm chút thôi mà.”
Cố Kiến Thâm thấy y như thế vừa buồn cười vừa tức giận.
Gia hỏa không cho người ta đốt đèn còn mình lại chạy đi phóng hỏa này, mình chạm y thì không chịu, phải y chạm mới được, không cho thì bắt đầu làm nũng.
Nghĩ thế, khóe miệng Cố Kiến Thâm không sao kìm lại được.
Hết lần này lần khác hắn còn phải ra vẻ đứng đắn:
“Ngươi như thế sẽ khiến ta hiểu lầm.”
Thẩm Thanh Huyền không ngẩng đầu:
“Hiểu lầm gì?”
Cố Kiến Thâm nói: “Hiểu lầm sư thúc đang câu dẫn ta.”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Cố Kiến Thâm vân vê ngón tay thon dài của y, nói:
“Sư thúc … để ta hôn một cái, ta liền cho ngươi chạm.”
Thẩm Thanh Huyền ngẩng phắt đầu, chuẩn xác bắt được tia trêu tức trong mắt Cố Kiến Thâm.
Tên khốn này, lại muốn uy hiếp y.
Không cho chạm thì thôi, ai mà thèm!
Thẩm Thanh Huyền lập tức đứng dậy, rời khỏi ao linh tuyền.
Nhiệm vụ y đã thành, cũng lười dùng tay mặc quần áo, trực tiếp thi thuật biến thành thiếu niên.
Thẩm Thanh Huyền nhỏ nhắn gọn gàng đứng bên bờ, hất cằm nói:
“Đi thôi.”
Thái độ trước và sau có thể nói khác nhau như trời đất.
Cố Kiến Thâm nhìn y:
“Không ngâm nữa?”
Thẩm Thanh Huyền cố gắng dời mắt khỏi cơ thể hắn:
“Mặc quần áo tử tế vào, đi giết trâu.” Mấy chữ này phải nói là nghiến răng nghiến lợi.
Cố Kiến Thâm trêu y:
“Nếu sư thúc thích thì nhìn thêm mấy lần nữa đi.” Đáng tiếc chỉ cho nhìn không cho chạm.
Thẩm Thanh Huyền quay đầu: “Không thích.”
Nếu bộ dạng không tỏ ra luyến tiếc thế kia, lời này còn đáng tin hai phần.
Cố Kiến Thâm bảo: “Không thích thì thôi vậy.” Nói xong hắn cũng bước ra khỏi nước.
Đáng lẽ thi thuật một cái là có thể mặc quần áo tử tế, nhưng Cố Kiến Thâm không làm, hắn cầm xiêm y ướt sũng, chầm chậm vắt nước:
“Quần áo ướt thế này sao mà mặc?”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, lại nhìn hắn thêm cái nữa, lại lại liếc nhìn hắn …
Cố Kiến Thâm nháy nháy mắt với y.
Lúc ấy Thẩm Thanh Huyền nghĩ ngay tới câu này: Hôn hôn hôn, nhanh nhanh hôn, hôn xong rồi cho ta nhìn kỹ thân thể ngươi …
Không được!
Vấn đề không phải ở chỗ có hôn hay không, mà là thỏa hiệp liền thua.
Sao y có thể thua ma tu Tâm Vực cho được?
Thẩm Thanh Huyền thở nhẹ một hơi, trong lòng nhỏ máu mà thi thuật làm khô quần áo Cố Kiến Thâm, hơn nữa còn giúp hắn ăn vận chỉnh tề.
Cố Kiến Thâm lại hỏi: “Thật sự không cân nhắc chút ư?”
Giọng tiểu thiếu niên mềm mại nhưng lạnh lùng:
“Giết trâu cho ta đi!”
Tâm trạng Cố Kiến Thâm rất tốt, hắn hành lễ, cung kính nói:
“Tuân mệnh.”
Thẩm Thanh Huyền lại bị từng sợi tóc trượt xuống từ bả vai hắn hấp dẫn cho mắt trợn tròn.
May mà Cố Kiến Thâm đã giấu đi màu tóc, mắt thấy đỏ bị đen cắn nuốt, Thẩm Thanh Huyền như được trở lại mấy ngàn năm trước, cảm nhận được tâm trạng buồn bực khi bị sư tôn xách ra khỏi ổ vàng ổ bạc của mình.
Hai người tổng cộng góp nhặt được bốn mươi miếng da trâu, vì chất lượng da trâu tốt, bọn họ được đánh giá xuất sắc, có tư cách chọn một trong ba nhiệm vụ.
Sở dĩ Thẩm Thanh Huyền muốn làm nhiệm vụ này vì muốn quét cái nhiệm vụ “canh dệt” kia.
Tiếc thay vận may không tốt, không quét được, y tiện tay nhận nhiệm vụ truyền tin vào thành, Cố Kiến Thâm đương nhiên cũng giống y.
Lúc quay về phòng nhỏ, Thẩm Thanh Huyền kiểm tra ngọc giản.
Thứ mười ba xin hãy cởi áo tháo đai đã hoàn thành, nhiệm vụ mới nhảy ra.
“Thứ mười lăm, hôn môi Cố Kiến Thâm một lần.”
Ngọc giản đã là lợn chết không sợ nước sôi, tuyên bố nhiệm vụ “đáng sợ” như thế, vậy mà còn chưa tắt máy.
Thẩm Thanh Huyền ngừng một lúc, ánh mắt bỗng dưng sáng ngời.
Vừa vào phòng, y lập tức hỏi Cố Kiến Thâm:
“Lời nói trước đó còn hiệu lực không?”
Cố Kiến Thâm chưa kịp phản ứng y muốn nói gì.
Thẩm Thanh Huyền lại biến về dáng vẻ trưởng thành, tới gần sau hắn nói khẽ:
“Hôn một chút rồi cho ta chạm nhé?”
_____
Xin Bệ hạ cố chống đỡ =)))))))))))))))))))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!