Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi - Chương 35: Bệ hạ không vui, Bệ hạ hơi giận xíu rồi!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi


Chương 35: Bệ hạ không vui, Bệ hạ hơi giận xíu rồi!


Vừa thốt ra câu này, cả hai đều ngẩn người.

Thẩm Thanh Huyền kịp thời nhận ra mình vừa nói gì … bỗng dưng cảm thấy quái dị.

Cố Kiến Thâm thì lại bị lời của y trêu cho trái tim tan chảy.

Mặc dù biết rõ y chỉ xem thành thân là nhiệm vụ, nhưng vẫn không nhịn được động lòng.

Cố Kiến Thâm ôm y, khẽ ngửi nơi cổ y: “Không bằng hiện giờ động phòng hoa chúc luôn?”

Thẩm Thanh Huyền đẩy hắn ra: “Nằm mơ!”

Cố Kiến Thâm nhìn y, bỗng nhiên cười nói: “Ngươi nói xem chúng ta hiện giờ có giống nam nữ âm thầm hẹn ước trọn đời không?”

Thẩm Thanh Huyền tặng hắn một cái ha ha.

Cố Kiến Thâm ảo tưởng vô cùng hăng hái: “Yên tâm, ta không phải chỉ muốn chiếm thân thể ngươi, ta sẽ cưới hỏi đàng hoàng, cưới ngươi làm thê tử duy nhất của ta.”

Hắn nói tới tình chân ý thiết, Thẩm Thanh Huyền lại xem toàn bộ thành lời vô nghĩa: “Ngày mai nếu ngươi không đến, ta trở về Vạn Tú Sơn.”

“Không phải ta không muốn đến,” Cố Kiến Thâm cười khổ nói: “Ta sợ đến sẽ bị Quốc Công gia đuổi ra khỏi cửa.”

Thẩm Thanh Huyền đang định nói chuyện, lúc này lại nghe được tiếng bước chân dồn dập bên ngoài.

Cố Kiến Thâm nhẹ giọng nói: “Là hộ vệ đến.”

Thẩm Thanh Huyền ngẩn ra: “Ngươi xông vào hả?”

Cố Kiến Thâm nói: “Ta cũng hết cách rồi, nếu không tới thăm ngươi một lúc, ta sẽ tương tư thành bệnh mất.”

Lúc này rồi mà còn ba hoa! Thẩm Thanh Huyền đẩy hắn vào bên trong giường, vậy mà lúc chạm vào hắn lại thấy cả tay dinh dính, Thẩm Thanh Huyền nhíu mày hỏi: “Ngươi bị thương?”

Trong phòng đốt huân hương, hiện giờ thân thể Thẩm Thanh Huyền là phàm thai, cho nên thật sự không ngửi thấy mùi máu tanh này.

Cố Kiến Thâm nói: “Không có chuyện gì, trầy da chút thôi.”

Thẩm Thanh Huyền không bận tâm những thứ này, đành phải giấu hắn đi trước.

Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, Thẩm Thanh Huyền cẩn thận thu dọn sạch sẽ căn phòng, không để lại vết tích nào.

Ánh nến tiến gần, bọn thủ vệ dừng ở bên ngoài: “Tiểu thư, người đã ngủ chưa?”

Giọng Thẩm Thanh Huyền lười biếng mang theo tí tức giận: “Đêm hôm khuya khoắt, chạy qua chạy lại làm gì?”

Hộ vệ lúng túng nói: “Cửa trái truyền báo, nói có kẻ trộm đêm khuya xông vào phủ Quốc Công, tiểu nhân sợ có kẻ ác đụng phải người.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Chỗ ta không có chuyện gì, đã giờ này rồi, đừng quấy rầy ta ngủ.”

Cố Kiến Thâm bị giấu trong chăn còn chơi xấu nhéo nhéo eo y.

Thẩm Thanh Huyền rất muốn đạp hắn một cước.

Bọn hộ vệ tất nhiên không dám vào, nghe giọng nàng vẫn ổn, bọn họ cũng yên tâm: “Vậy tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, thuộc hạ cáo từ.”

Thẩm Thanh Huyền đáp một tiếng.

Vốn tưởng rằng vậy là xong, nào ngờ bên ngoài lại truyền tới tiếng hô đồng loạt: “Bái kiến phu nhân.”

Thẩm Thanh Huyền cau mày … Lý thị đến?

Lý thị là mẫu thân của thể xác này, muốn vào liền vào, không ai có thể ngăn cản.

Giờ lại tới đây …

Thời khắc nguy hiểm thế này, vậy mà Cố Kiến Thâm vẫn còn tâm trạng đùa y: “Nhạc mẫu (mẹ vợ) tới à?”

Thẩm Thanh Huyền rốt cục vẫn nhịn không được, cho hắn một cước.

Tiếc rằng chân y nhỏ mềm, chỉ đạp cho Cố Kiến Thâm càng muốn ôm lấy y hôn hôn rồi lại hôn.

Thấy việc thành thân ngay trong tầm tay, Thẩm Thanh Huyền không muốn cứ thể từ bỏ nhiệm vụ, y xuống giường, khoác áo ngoài ra khỏi phòng.

Nắm bắt thời cơ rất vừa vặn, y đúng lúc đối diện Lý thị đang định đi vào.

Lý thị vội vàng nắm chặt tay y, lo lắng nói: “Ta nghe hộ vệ nói có kẻ trộm vào phủ, có làm con sợ không?”

“Không có chuyện gì, hôm nay trời đông giá rét, vẫn chưa bắt được kẻ trộm, sao mẫu thân lại ra ngoài này?” Thẩm Thanh Huyền nói.

Tràn đầy phế phổi Lý thị hiện giờ đều là con gái bảo bối, sợ rằng nàng có chuyện, nghe nói có kẻ trộm xông vào nên lo lắng không thôi, căn bản ngủ không được, khăng khăng muốn đến xem mới yên tâm.

“Hay là con sang chỗ ta ngủ đi?” Lý thị thật sự không yên lòng.

Thẩm Thanh Huyền sao mà chịu đi? Chưa nhắc tới “kẻ trộm” còn đang ở trong phòng, chỉ cần để y ngủ cùng một vị phu nhân cũng đã rất mất tự nhiên rồi.

Y nói rằng: “Mẫu thân đừng lo, ta là con gái Quốc Công, sao có thể nhát gan sợ phiền tới vậy? Một kẻ trộm mà thôi, chờ nhóm hộ vệ đại ca bắt được là xong việc, không cần kinh hoảng vậy đâu?”

Lúc này Thẩm Quốc công cũng tới đây, nghe con gái nói, thế là lập tức “rống như sư tử”: “Tốt, quả nhiên là con gái bảo bối của ta, mày liễu không nhường mày râu!” Ông xuất thân võ tướng, ngày thường đắc tội rất nhiều người, người lén xông vào phủ Quốc Công không phải chỉ một hai lần, chẳng qua trước đó đều bị đánh chết rất nhanh, không để Lý thị biết được mà thôi.

Kẻ trộm hôm nay có khinh công rất tốt, vậy mà xông vào được, chẳng qua đã bị thương, phỏng chừng chạy không xa, bị bắt cũng là chuyện sớm hay muộn.

Lý thị vẫn không yên lòng.

Thẩm Quốc Công khuyên bà: “Nhanh trở về nghỉ ngơi đi, hai nữ nhân các ngươi đứng đây, lỡ đâu bị phong hàn thì phải làm sao?”

Lúc này Lý thị mới lên tiếng: “Thanh Nhi, nếu con sợ thì bảo nha hoàn đến đưa tin cho ta, nương đến ngủ với con.”

Thẩm Thanh Huyền thấy bà quan tâm mình như thế, giọng cũng mềm mại: “Yên tâm đi, ta không sao đâu.”

Thẩm Quốc Công dặn dò hộ vệ vài câu, rồi mang thê tử đi.

Thẩm Thanh Huyền xoay người vào phòng, thở phào nhẹ nhõm.

Cố Kiến Thâm cười khẽ một tiếng.

Thẩm Thanh Huyền tức giận nói: “Sao không một mũi tên bắn chết ngươi cho rồi?”

Cố Kiến Thâm nói: “Thế thì ngươi phải thủ tiết.”

Thẩm Thanh Huyền hung hăng nguýt hắn một cái, vô cùng dữ, Cố Kiến Thâm “sợ tới mức” tim gan run rẩy.

Thẩm Thanh Huyền đi tới, vén chăn lên vạch áo hắn ra.

Cố Kiến Thâm lại bắt đầu diễn: “Đừng vội vã thế, còn chưa cưới hỏi đàng hoàng …”

Thẩm Thanh Huyền dùng sức đè lên vết thương bên hông của hắn, Cố Kiến Thâm lập tức nói không nên lời.

“Đường đường Đế tôn Tâm Vực lại bị người phàm nhỏ bé tổn thương.” Thẩm Thanh Huyền châm chọc khiêu khích hắn.

Cố Kiến Thâm nói: “Hết cách rồi … Ai bảo ngươi đầu thai vào trong cái nhà này.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Còn không phải tại ngươi đòi quá nhiều điều kiện sao?”

“Chưa chắc.” Cố Kiến Thâm xuyên qua ánh nến mỏng manh nhìn y, “Linh hồn ngươi quá đẹp, thân thể phàm thai bình thường thực sự không xứng với ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền mặc kệ hắn nói bậy.

Y nương theo ánh nến xem xét thương thế hắn, nhất thời cả kinh: “Thủ vệ phủ Quốc Công lợi hại vậy sao?”

Tuy Cố Kiến Thâm đi vào nhân gian cùng y, không thể vận dụng linh khí, nhưng tố chất thể xác này của hắn tốt vô cùng, lại mang công phu không tầm thường trong người, sao lại để rơi vào tình cảnh chật vật thế này?

Cố Kiến Thâm nói: “Ngươi cho rằng thế nào? Thẩm Quốc Công chính là hào kiệt đương thời.”

Thẩm Thanh Huyền cẩn thận xử lý vết thương cho hắn … Mặc dù không có thuốc trị thương, nhưng y rất rõ huyệt vị kinh mạch, cho nên có thể dựa vào huyệt vị cầm máu.

Cố Kiến Thâm bị ngón út trắng nõn của y chọt tới chọt lui làm cho lòng phát nóng.

Thẩm Thanh Huyền băng bó cẩn thận cho hắn xong, cơ thể đã mồ hôi đầm đìa.

Cố Kiến Thâm ngứa tim nói: “Đêm hoa chúc thế này, thực sự không …”

Thẩm Thanh Huyền: “Câm miệng!”

Cố Kiến Thâm nhỏ giọng lầm bầm.

Bây giờ không còn tu vi, hắn nói nhỏ như thế, Thẩm Thanh Huyền không sao nghe rõ được, y hỏi hắn: “Nói gì đó?”

Cố Kiến Thâm đề cao âm lượng, rất chi là u oán mà nói: “Nếu đôi mắt ta vẫn là màu đỏ, ngươi nhất định không đối xử với ta như vậy …”

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Nhìn bộ dáng này của y, nghiễm nhiên bị hắn nói trúng tâm sự …

Bệ hạ không vui, Bệ hạ hơi giận xíu rồi!

Thẩm Thanh Huyền hắng giọng, cứng rắn đổi chủ đề: “Thể xác này của ngươi có thân phận gì?”

Đề tài xoay chuyển miễn cưỡng tới cỡ nào? Quả thực cứng ngắc đúng nghĩa chữ cứng luôn!

Cố Kiến Thâm càng thấy ấm ức.

Thẩm Thanh Huyền nghĩ tới chuyện hợp tác đôi bên cùng có lợi này, đành phải mềm giọng dỗ dành hắn: “Chúng ta phải thương lượng thật kỹ, ta mới có thể gả cho ngươi chứ.”

Dùng giọng điệu và lời nói này của y, Cố Kiến Thâm hãy còn đang ấm ức trực tiếp chuyển sang tim bay cao, mộng vươn xa!

Hiển nhiên Cố Kiến Thâm vẫn còn muốn đòi chút phúc lợi, thế là hắn vỗ vỗ đùi mình.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Lỡ đè lên miệng vết thương ngươi thì phải làm sao?”

Cố Kiến Thâm nói: “Lại đây.”

Thẩm Thanh Huyền đành phải nhích tới, mặc hắn ôm vào trong ngực.

Cố Kiến Thâm chạm nhẹ vào giữa cổ y mới nói: “Ta còn thảm hơn ngươi nữa, mở mắt tỉnh dậy thân thể này đã bị vứt ngoài bãi tha ma.”

Thẩm Thanh Huyền mở to mắt: “Sao ngọc châu kia lại tìm cho ngươi thể xác này?”

Cố Kiến Thâm nói: “Chắc do linh hồn của ta quá nát.”

Thẩm Thanh Huyền nhíu mày nói: “Linh hồn đều giống nhau, nào có chuyện nát hay không nát?”

Cố Kiến Thâm nở nụ cười: “Tóm lại chính là thân xác kiểu thế đó, đến giờ ta vẫn không biết hắn tên chi họ gì, cũng không biết hắn còn người thân không …”

Thẩm Thanh Huyền vỡ lẽ: “Cho nên không cách nào đến cầu hôn?”

Cố Kiến Thâm nói: “Ngươi thì nhà cao cửa rộng quyền quý, còn ta là kẻ vô danh ngay cả hộ tịch cũng không có, còn dám tới cầu hôn, Thẩm Quốc Công còn không dùng một gậy đuổi ta ra ngoài?”

Thẩm Thanh Huyền câm nín: “Cũng có thể là loạn côn đánh chết.”

Thời đại này không có hộ tịch chính là lưu dân, thậm chí là nô tịch, một tên đầy tớ lại muốn thành thân với trưởng nữ phủ Quốc Công, quả thực vũ nhục thiên uy …

Cố Kiến Thâm nắm ngón tay y nói: “Cứ vậy mà thủ tiết ha?”

Thẩm Thanh Huyền đập tay hắn: “Đứng đắn chút đi, sau đó thì sao? Mấy tháng này ngươi đã làm gì?”

Cố Kiến Thâm tiếp tục khai báo: “Ta nghĩ dù thế nào cũng phải tạo một thân phận, như vậy mới có thể xứng vơi ngươi … Vì thế liền vào đời xông xáo một phen.”

“Vậy giờ ngươi có thân phận gì?” Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn.

Cố Kiến Thâm trầm ngâm một lúc.

Thẩm Thanh Huyền lại cau mày hỏi: “Thương nhân ư? Không được, vẫn còn chênh lệch quá nhiều.”

Cố Kiến Thâm u oán nói: “Ban đầu ta muốn chọn kinh thương kìa, dự định quyên góp để được một chức quan, nhưng vụ mua bán đầu tiên đã bị thổ phỉ cướp bóc, tiếp theo ta chạy đi cướp thổ phỉ, huynh đệ của thổ phỉ lập tức báo thù lại, thế là ta tiện thể thanh lý bọn chúng, thường xuyên qua lại …”

Thẩm Thanh Huyền trầm mặc.

Cố Kiến Thâm hôn nhẹ lỗ tai y rồi nói: “Đại tiểu thư, theo ta đi làm áp trại phu nhân đi.”

Thẩm Thanh Huyền rất muốn đánh chết hắn!

Cố Kiến Thâm cũng tủi thân lắm, hơn nữa còn ăn một bụng dấm chua: “Dù sao ta cũng trèo không nổi vào cửa nhà ngươi, dù có quyên góp để làm quan cũng không sao sánh được danh môn đại tộc.”

Đám người đến nhà cầu hôn đều là thế gia đại tộc, có vị Trần gia kia, nghe đâu xuất thân nhà bảy đời làm tể tướng, các lão(*) đếm không hết, gốc gác dày nặng biết bao, sao Cố Kiến Thâm có thể so được.

(*) Các lão: cách gọi quan viên, đại học sĩ vào triều Minh

Thẩm Thanh Huyền tức giận: “Vì thế ngươi đi làm thổ phỉ?”

Cố Kiến Thâm vô tội nói: “Bọn hắn cướp ta, ta cũng không thể mặc bọn hắn cướp chứ?”

Bây giờ Thẩm Thanh Huyền rốt cục hiểu được hắn leo lên làm Đế tôn Tâm Vực như thế nào, quả đúng là đánh ra được thiên hạ mà!

Thẩm Thanh Huyền rất buồn rầu, phải làm sao mới ổn đây? Bọn họ đến thế gian, muốn theo lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối mà đứng đắn thành thân, hiện giờ …

Cố Kiến Thâm ôm y không muốn buông tay, dứt khoát nói: “Chúng ta bỏ trốn đi?”

Thẩm Thanh Huyền trừng hắn: “Vậy chúng ta đến thế gian này để làm gì?”

Nếu bỏ trốn … Bọn họ thành thật ở Vạn Tú Sơn chẳng phải tốt hơn sao!

Cố Kiến Thâm không lên tiếng.

Thẩm Thanh Huyền không trông cậy nổi hắn, y nghĩ tới nghĩ lui, thực sự miễn cưỡng nghĩ ra được biện pháp.

“Tuy làm thế này rất có lỗi với Thẩm Quốc Công và Lý phu nhân, nhưng hết cách rồi.” Y nhìn Cố Kiến Thâm nói, “Nghe đây, giữa tháng ta sẽ đi hội chùa, đến lúc đó ngươi sắp xếp thế này …” Y tỉ mỉ nói hắn nghe.

Cố Kiến Thâm đáp: “Thế thì không khó.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Vậy cứ quyết định thế đi.”

Cố Kiến Thâm nói: “Đúng là nữ tử khuê phòng ở nhân gian không người nào có tự do thân thể.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Chẳng cần ngươi quan tâm.”

Cố Kiến Thâm quan sát y một lúc, cười nói: “Xem ra ngươi đã điều chỉnh thân thể?” Tránh để chọc Thẩm Thanh Huyền giận, hạt châu xanh ngọc kia ẩn dấu chút linh lực, vừa đủ để Thẩm Thanh Huyền thay đổi thân thể.

Thẩm Thanh Huyền cả giận: “Chẳng lẽ còn chờ ngươi tới sao?”

Cố Kiến Thâm cười nói: “Đáng tiếc, không thấy được khoảnh khắc mềm mại nhất của ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền oán hắn: “Xem ra Bệ hạ thích cơ thể nữ nhân hơn?”

Cố Kiến Thâm vô cùng bình tĩnh: “Vừa nghĩ đó là ngươi, ta cảm thấy sao cũng tốt.”

Thẩm Thanh Huyền lười nói nhiều với hắn: “Có phải ngươi nên đi rồi không?”

Cố Kiến Thâm nói: “Ta bị thương nặng như vậy, ngươi nhẫn tâm đuổi ta đi?”

Thẩm Thanh Huyền đè lại cái tay không thành thật của hắn: “Ta thấy ngươi bị thương nhẹ lắm!”

“Được rồi.” Cố Kiến Thâm không nỡ buông y ra, “Ngủ một giấc rồi đi.”

Thẩm Thanh Huyền cả giận: “Ngươi ngại mình chưa đủ làm người khác chú ý à?” Hắn vận toàn thân màu đen, trời hửng sáng mới đi, e rằng muốn bị loạn tiễn bắn chết.

Cố Kiến Thâm buồn bực nói: “Chỉ ngủ có một chút.”

Thẩm Thanh Huyền lo hắn bị bắt rồi bị giết, vì vậy khe khẽ nói: “Hôn một tí rồi ngươi về đi nha?”

Tim Cố Kiến Thâm nảy lên, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn y.

Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Chờ thành thân rồi, không phải ngươi muốn ôm thế nào thì ôm sao …”

Cố Kiến Thâm sao còn nhịn được nữa? Lập tức cúi người hôn y, hai người hôn tới mức cảm xúc dâng trào.

Cứ thế bị lừa ra ngoài phủ Quốc Công, ma tôn Tâm Vực bị gió lạnh thổi rốt cục tỉnh táo lại.

Chờ thành thân, y hoàn thành nhiệm vụ rồi về Vạn Tú Sơn, làm sao còn chỗ cho hắn muốn ôm thế nào thì ôm?

Thực sự là … sắc đẹp hại người mà!

Đáng tiếc hắn đã đi ra, lại đi vào e rằng sẽ chết ngay lập tức rồi về giới tu chân.

Còn chưa thành thân nữa mà, sao có thể chết như vậy rồi về.

Cố Kiến Thâm nhìn đại viện nhà cao cửa rộng, nhớ về “tiểu thê tử” bị nhốt bên trong, bỗng cảm thấy nhiệt tình tràn đầy!

Cách mà Thẩm Thanh Huyền nghĩ cũng không phải biện pháp gì tốt, thế nhưng trong hoàn cảnh đó, đành phải miễn cưỡng thử một lần.

Thời đại này rất xem trọng trinh tiết nữ tử, nếu có tư tình, dù là phủ Quốc Công, sợ rằng cũng phải gả con gái đi.

Mặc dù Thẩm Thanh Huyền cảm thấy rất có lỗi với Thẩm Quốc Công và Lý thị, nhưng thực sự hết cách rồi, dằn vặt cả buổi mới vất vả hạ phàm, không thể để tay trắng trở về.

Ngày thứ hai, Thẩm Thanh Huyền tìm thấy đại ca nhà mình.

Thẩm thế tử cũng là một người tuyệt diệu, mang vẻ khôi ngô như Thẩm Quốc Công, lại còn giỏi văn thiện võ, nghiễm nhiên là trụ cột nhân tài tương lai.

Vị thế tử gia này ngàn tốt vạn tốt, thế nhưng lại bị muội khống giai đoạn cuối, chỉ một câu nói của em gái, dù có lên trời xuống đất cũng không gì không làm được.

Bấy giờ Thẩm Thanh Huyền tới tìm hắn, hắn nhanh chóng xuống ngựa, chạy tới nghênh đón: “Có việc thì bảo hạ nhân nói cho huynh là được, hà tất tự mình tới đây?”

Thẩm Thanh Huyền trước tiên hành lễ với hắn: “Đại ca.”

Thẩm đại ca vội vã đỡ em gái bảo bối, rồi bảo tùy tùng đi pha trà đun nước, còn dặn trà trang nào nào đó mua điểm tâm nào nào đó —— tất cả đều là món Thẩm Thanh Thanh thích ăn, rất là dụng tâm.

Thẩm Thanh Huyền theo hắn vào nhà, hai người ngồi xuống, Thẩm Khuynh Lỗi hỏi nàng: “Sao lại đến đây?”

Thẩm Thanh Huyền bảo nha hoàn đặt hộp cơm trong tay xuống: “Thanh Nhi nấu canh ngọt, muốn cho đại ca nếm thử.”

Thẩm Khuynh Lỗi vui mừng nhướn mày, lúc này nói rằng: “Nơi khói lửa sặc người kia muội đừng đi, ca ca muốn ăn gì đều có người làm.”

Thẩm Thanh Huyền khách sáo với hắn: “Một phần tâm ý của em gái, mong đại ca thích.”

“Thích chứ!” Thẩm Khuynh Lỗi nói, “Thích tới mức không nỡ ăn!”

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, Thẩm Khuynh Lỗi ngày càng vui vẻ muốn lên trời: Muội muội tự tay nấu canh ngọt cho hắn, hắn nhất định là vị ca ca hạnh phúc nhất trên đời, a, quá cảm động, muốn khóc.

Khách sáo đủ rồi, Thẩm Thanh Huyền bắt đầu vào đề tài chính: “Đại ca, ta nghe nói giữa tháng ở Tử Vân Tự có hội chùa?”

Thẩm Khuynh Lỗi nói: “Đúng là có chuyện đó.”

Thẩm Thanh Huyền nhỏ giọng nói: “Mấy tháng này ở nhà dưỡng bệnh, vẫn luôn không ra ngoài, bây giờ …”

Y nói năng uyển chuyển, thân là muội khống giai đoạn cuối, sao mà nghe không hiểu? Thẩm Khuynh Lỗi lập tức vỗ ngực bảo: “Đợi tới giữa tháng ca ca dẫn muội đi chơi!”

Thẩm Thanh Huyền lập tức giãn mặt ra: “Vậy phải cảm ơn đại ca trước rồi!”

Thẩm đại ca lập tức bị khuôn mặt tươi cười đáng yêu của em gái làm cho kích động muốn hét to: Trời ơi, em gái của ta sao mà đáng yêu quá vậy nè!!!

So với trong tưởng tượng còn dễ dàng hơn … Thẩm Thanh Huyền nhìn đại ca ngốc kia, phảng phất có tí cảm xúc áy náy.

Người nhà này thiệt sự khiến người ta chán ghét không nổi, chẳng trách Thẩm Thanh Thanh bị nuông chiều tới mức mong manh dễ vỡ, có một đám người như thế cưng chiều, dù là ai cũng sẽ trở nên yếu đuối thôi.

Thời gian trôi qua trong thoáng chốc, chớp mắt đã đến ngày đi hội chùa, Thẩm Thanh Huyền thức dậy thật sớm.

Đầu tiên, y đi thỉnh an phụ thân và mẫu thân, sau đó chờ Thẩm đại ca tới đón nàng.

Thẩm Khuynh Lỗi tất nhiên tới rất sớm, vừa ra trước cửa, Lý thị liền dặn hai huynh muội bọn họ: “Đi đường cẩn thận chút, A Lỗi, con phải chăm sóc thật tốt cho muội muội.”

Thẩm Khuynh Lỗi nói: “Nương yên tâm! Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt mà!”

Thẩm Thanh Huyền yên lặng nói trong lòng: Xin lỗi Thế tử, thật sự không phải cố ý muốn bẫy ngươi.

Huynh muội hai người ra cửa, Thẩm Thanh Huyền là gái chưa gả, đương nhiên ngồi trong xe ngựa, tuy nói đi hội chùa, nhưng thực tế y không ra ngoài, chỉ ngồi xe ngựa vào miếu dâng nén hương, sau đó tới Thanh Trai Lâu ăn chút đồ chay, rồi lại xem hí khúc bên dưới, như thế đã tính là du ngoạn.

Thẩm Thanh Huyền ngồi trong xe ngựa lẳng lặng chờ …

Chờ gì hả? Đương nhiên là Cố Kiến Thâm rồi.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên truyền đến tiếng quát chói tai của Thẩm Khuynh Lỗi: “Các ngươi là ai!”

Đối phương không lên tiếng, bắt đầu ra tay, trong nháy mắt đánh cho vang leng keng.

Nha hoàn của Thẩm Thanh Huyền lập tức sợ trắng mặt: “Xảy … xảy ra chuyện gì?”

Một hộ vệ lên tiếng: “Là thổ phỉ! Nhanh bảo vệ tiểu thư hồi phủ!”

Đáng tiếc hắn vừa dứt lời đã bị người đá lăn.

Xe ngựa bị kinh sợ, làm ngựa kéo điên cuồng vọt về trước.

Nha hoàn trong xe sợ tới mức hoa dung thất sắc, thét chói tai liên tục, Thẩm Thanh Huyền nhìn bộ dạng của nàng, cũng bắt chước làm ra vẻ hoảng sợ …

Chỉ nghe bên ngoài truyền tới tiếng hô to tan nát cõi lòng của Thẩm Khuynh Lỗi: “Thanh Nhi!!”

Thẩm Thanh Huyền vốn đang giả vờ sợ hãi rất chuyên nghiệp, lại bị một tiếng gọi này của hắn làm cho thoát vai.

Lười giả vờ, cứ vậy đi, ngược lại tiểu nha hoàn này đã sợ choáng váng, không có thời gian đoái hoài tới y.

Bên ngoài huyên náo dữ dội vô cùng, Thẩm Khuynh Lỗi một mực lo Thẩm Thanh Huyền có chuyện, giục ngựa chạy như điên, muốn đuổi theo ngựa điên cứu Thẩm Thanh Huyền ra.

Nhưng trên người hắn bị thương, dù tài cưỡi ngựa có tuyệt diệu ra sao thì giờ phút này vẫn đuổi không kịp.

Đúng vào lúc này, một nam tử cao lớn giục ngựa mà đến, trực tiếp chạy về phía xe ngựa phát cuồng.

Thẩm Khuynh Lỗi gấp gáp nói: “Vị huynh đài này! Trong xe là gia muội, nếu có thể cứu người, Thẩm mỗ nhất định trọng thưởng cảm tạ!!!”

Người kia không nói gì, chỉ kẹp chặt bụng ngựa, vọt đi như tên bắn.

Người này đương nhiên là Cố đế tôn rồi!

Trước tiên tìm cao thủ quấy rối, rồi nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân … Chà chà, kế hoạch của vợ hắn ổn thỏa như vậy đó.

Làm trò trước mặt “anh vợ”, Cố Kiến Thâm đương nhiên muốn biểu hiện cho thật tốt.

Hắn nhảy một cái, mạnh mẽ phóng lên lưng ngựa đang phát điên.

Thẩm Khuynh Lỗi nhìn thấy cảnh này, nỗi lo lắng rơi xuống hơn một nửa.

Cố Kiến Thâm thoải mái ổn định lại ngựa, xe ngựa cũng ngừng lại.

Thẩm Thanh Huyền muốn tăng thêm hiệu quả, vì vậy y ló người ra … Cố Kiến Thâm đúng lúc quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời cùng nhau ngơ ngẩn.

Trong mắt Cố Kiến Thâm tràn đầy kinh diễm, Thẩm Thanh Huyền tất nhiên làm cho mình ra vẻ e thẹn một tí …

Đúng lúc này, Thẩm Khuynh Lỗi cũng chạy tới: “Đa tạ! Đa tạ! Ân cứu mạng, thực sự …”

Hắn còn chưa dứt lời, Thẩm Thanh Huyền đã đạp hụt một cước, mắt thấy sắp ngã xuống, Cố Kiến Thâm dùng khinh công, chuẩn xác ôm người vào lòng.

Hai người nhẹ nhàng lăn xuống, hắc sam và bạch y quấn lấy nhau, trông xứng đôi vô cùng.

Thẩm Khuynh Lỗi giật mình.

Cố Kiến Thâm nhìn Thẩm Thanh Huyền không chớp mắt, kinh động như gặp tiên nhân —— một đoạn này không phải giả vờ, dùng bản sắc của Cố Kiến Thâm để diễn là được.

Thẩm Thanh Huyền phải mất hết sức mới làm cho mình mắc cỡ tới mức mặt đỏ tai hồng, y mở miệng, giọng nói cực nhẹ vô cùng: “Đa tạ công tử cứu giúp …”

Lúc này Cố Kiến Thâm mới cuống quít buông tay ra, hơi khẩn trương nói: “Là tại hạ đường đột.”

Thẩm Thanh Huyền cúi thấp đầu, trên mặt là một mảnh ửng đỏ, hết sức động lòng người.

Thẩm Khuynh Lỗi tiến về trước, sắc mặt hơi phức tạp: “Ân nhân cứu mạng, thật sự vạn phần cảm tạ.”

Cố Kiến Thâm gian nan dời tầm mắt khỏi gương mặt Thẩm Thanh Huyền: “Việc … việc cần làm.”

Thẩm Thanh Huyền “mắc cỡ” không dám ngẩng đầu, chuông cảnh báo trong lòng Thẩm Khuynh Lỗi nhất thời vang lên kịch liệt!

“Không biết huynh đài xưng hô như thế nào?” Thẩm Khuynh Lỗi hỏi Cố Kiến Thâm.

Cố Kiến Thâm báo họ tên.

Thẩm Khuynh Lỗi nhìn trang phục của hắn liền thấy hơi bất an, lại hỏi: “Không biết nhà ngươi ở đâu? Ngày sau Thẩm mỗ đến nhà cảm tạ!”

Cố Kiến Thâm cười nói: “Người trong giang hồ, không nơi cố định, không cần nói cảm ơn, chuyện hôm nay …” Hắn lại nhìn về phía Thẩm Thanh Huyền, dường như ngắm nhìn tới ngây dại, không biết kế tiếp nên nói gì.

Lại nhìn sang Thẩm Thanh Huyền … Dáng vẻ tiểu nữ nhi kia muốn e lệ bao nhiều thì có bấy nhiêu, có thể thấy đã động lòng với đối phương rồi.

Lần này Thẩm Khuynh Lỗi hận chết mình luôn!

Phải làm sao mới ổn đây? Không thể bảo vệ em gái bảo bối, lại để nàng trao tim thầm gả … với một kẻ giang hồ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN