Muốn trở thành đặc biệt của ai đó - Chương 6: Chúng tôi với nhau, là đặc biệt!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Muốn trở thành đặc biệt của ai đó


Chương 6: Chúng tôi với nhau, là đặc biệt!


Sáng hôm sau, tôi vẫn đều đặn đạp xe đến trường, trong lòng đầy những suy nghĩ mông lung.
Trời tối xầm, giống như chuẩn bị mưa. Khung cảnh cũng thật hợp lòng người. Mây đen từ đâu kéo đến, xám xịt và rối ren như một mớ tơ vò. Tôi phanh gấp, tấp vào lề đường mua một ổ bánh mì bơ ruốc rồi quay đầu xe đạp đi vội vã.

Mưa đến thật…, ngày một to hơn, tấp vào mặt tôi lạnh buốt. Đây là lần đầu tiên suốt 12 năm học tôi dám cúp hẳn buổi học chính khóa nhưng lại chẳng một chút bận tâm. Và đúng như tôi dự đoán, Huân ở đó, giữa triền đê mênh mông…

Cậu ấy đứng im đó, mặc cho nước mưa xối xả vào người, đôi mắt nhìn ra xa xăm trống rỗng và vô hồn. Mưa vẫn tiếp tục rơi…

Giữa làn mưa trắng xóa, cậu ấy trở nên nhỏ bé đến khiếp đảm. Bóng dáng ấy lọt thỏm giữa màn mưa và bầu trời đen kịt, sự cô độc như nhấn chìm mọi thứ.

Lòng tôi dường như có sợi chỉ vô hình buộc thắt lại!!! Xót xa…

Mới mấy hôm trước thôi, ở cạnh tôi vẫn là một Gia Huân hay cười, vô ưu vô lo, vậy mà bây giờ… Thế mới nói, cô đơn chẳng chừa một ai. Vừa nói đấy, cười đấy; tuy hồn nhiên nhưng chẳng hề bình yên. Ngày bé chỉ cần một vết thương nhỏ thôi cũng có thể khóc rống lên cho mọi người đều biết. Lớn rồi, người ta luôn học cách chất chứa mọi thứ bên trong. Chẳng lẽ đó là cái giá của sự trưởng thành?

Tôi bật ô, đến bên cạnh che cho Huân. Cậu ấy ngước lên nhìn tôi, trong đôi mắt đượm nét đau thương, không còn cứng cỏi như hôm qua tôi đã thấy nữa. Trên gương mặt ấy ướt đẫm, chẳng thể nhận ra đâu là nước mưa, đâu là nước mắt. Nhìn thấy cảnh này, tôi cảm giác lồng ngực càng nghẹn lại, không nhịn được ôm trầm lấy cậu ấy.

Tôi ngửa mặt lên trời, cố gắng nhịn xuống giọt nước mắt sắp sửa trào trên khóe mi. Không được để bản thân mình yếu đuối, vì hiện tại, tôi muốn trở thành bờ vai cho ai đó.

Một tay che ô, một tay ôm lấy cậu ấy vào lòng, chúng tôi cứ đứng im như thế rất lâu, rất lâu…, để cho cơn mưa xối xả bên ngoài kia cuốn hết nỗi buồn của cậu ấy trôi về nơi cùng trời.

Một lúc sau, giọng Huân khàn khàn:

“Sao không hỏi tao có ổn không?”

Tôi vỗ nhẹ lên vai cậu ấy:

“Bởi tao nghĩ những lời này hai ngày nay mày nghe cũng đủ rồi. Cái mày cần bây giờ là một người ở bên.”

Bờ vai Huân khẽ run lên, tiếng hơi thở như nghẹn lại nơi cổ họng. Tuy không nhìn thấy mặt nhưng tôi biết, Huân đang khóc, cậu không thể tiếp tục cái bộ dạng cứng cỏi ấy nữa rồi.

“Cảm ơn mày, cảm ơn vì đã không hỏi. Để tao không phải giả vờ mạnh mẽ mà nói rằng… tao vẫn ổn…”

Tôi ôm lấy cậu ấy chặt hơn. Giá mà bây giờ có một phép màu, để tôi có san xẻ nỗi đau cho cậu ấy.

Tôi từng nghe câu nói này ở đâu đó “Chẳng ai có thể thông cảm hết nỗi đau của người khác, vì cuộc đời dành cho mỗi người những nỗi đau riêng”.

Thấm thật!
———————–

Trời cuối cùng tạnh mưa, nắng vàng nhàn nhạt hửng lên nơi phía cuối chân trời. Tôi buông Huân ra, chỉ cho cậu ấy về nơi có nắng ấm: “ Thấy không? Mưa qua rồi, nắng sẽ lại lên.”

Huân cười buồn.

Tôi kéo Huân ngồi xuống, lấy cái bánh mì trong cặp ra chìa trước mặt cậu ấy : “ Bánh mì mày thích đấy. Ăn đi. Ngày trước mày từng bảo muốn thay đổi cả thế giới cũng phải no bụng trước còn gì?”

Lần này Huân bật cười, đưa tay xoa đầu tôi, ánh mắt chưa bao giờ dịu dàng đến vậy:

“Có mày bên cạnh… tốt thật!”

Mối quan hệ của chúng tôi chính là như thế đấy, trên tình bạn, không hẳn tình yêu, nhưng lại gần giống tình thân. Khi vui thì cười đùa ầm ĩ, lúc giận hờn lại cãi nhau ầm trời, khi buồn chỉ cần lặng lẽ ở cạnh nhau như lúc này, tiếp cho nhau hơi ấm và niềm tin vào một tương lai mà chẳng ai có thể định trước được.

Chúng tôi với nhau, là đặc biệt như thế đấy!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN