Muôn Vàn Cưng Chiều - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Muôn Vàn Cưng Chiều


Chương 13


Ngón tay người đàn ông cầm điếu thuốc lá, ấm áp, giọng thấp thuần, vô cùng có cảm giác an toàn.

Dỗ cô vợ nhỏ lên xe xong, dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, Hạ Kỳ Sâm liếc mắt nhìn Dung Kỳ đang quỳ xuống đất còn chưa đứng dậy, nhàn nhạt châm chọc: “Con của tôi và cô ấy có thể đi mua nước tương được rồi, cậu còn cầu hôn làm gì?”

Tất cả mọi người xôn xao, trố mắt nhìn nhau, tình huống gì đây, Dung thiếu cầu hôn người đã có chồng?

Câu nói tưởng chừng như nhẹ bỗng nhưng lại có sức nặng, giọng nói bình thường, không cố gắng nhấn mạnh, nụ cười lạnh lẽo, châm chọc đúng chỗ ngứa. Làm Dung Kỳ không thể nói gì, làm cho mấy người không liên quan trố mắt nhìn nhau, làm cho phóng viên theo lệnh tới không biết có nên cầm camera nhắm ngay Hạ Kỳ Sâm hay không.

Bọn họ nhận tiền làm việc, dựa theo sự phân phó của Dung thiếu mà tới để ghi lại khoảnh khắc cầu hôn hiếm có nhất thế kỷ, đã chuẩn bị đầy đủ hết, ai cũng mong đợi, không ngờ lại xảy ra một màn này.

Sắc mặt người trong cuộc trắng bệch. Người khác có lẽ không biết mặt anh nhưng Dung Kỳ thì làm sao không. Đây là người đàn ông anh ta cầu xin rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ gặp được.

Anh ta và Trần Uyển Ước rốt cuộc có quan hệ thế nào. Đã có con? Không thể nào.

Dung Kỳ đứng lên, không để ý tới đầu gối đầy bụi đất của mình, đi thẳng qua bên này, nhìn người phụ nữ trong xe bằng ánh mắt chua xót thống khổ, có cả không cam lòng và chịu đựng, anh ta trực tiếp hỏi Hạ Kỳ Sâm: “Anh là gì của cô ấy?”

Hạ Kỳ Sâm vẫn chưa trả lời, cửa kiếng xe từ từ được kéo xuống, gương mặt tinh xảo của cô lộ ra, môi mọng khẽ mở, hơi gay gắt: “Chồng, em đói quá, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Ch… Chồng?

Dung Kỳ cảm giác tim mình có thể ngừng đập bất kỳ lúc nào. Sao lại là chồng??? Hai người bọn họ kết hôn rồi???

Khoan khoan —— Dung Kỳ đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Lúc ở nước E anh ta có gọi cho cô một cú điện thoại, khi đó nghe thấy một giọng nam. Cách một đầu dây, giọng nam kia nghe có hơi khàn khàn, hơn nữa ở xa làm người nghe cảm thấy mơ hồ không chân thật, anh ta nghĩ mình nghe nhầm, không ngờ là thật.

Cô kết hôn thật rồi!

“Tại sao lại như vậy?” Dung Kỳ đau lòng không thôi, đưa tay vỗ kiếng xe, “Uyển Ước, em đang lừa anh đúng không, em chỉ trả thù anh thôi đúng không, em chưa hề kết hôn.”

Anh ta bỏ thời gian rất lâu để chuẩn bị một buổi cầu hôn thật trang trọng, cố ý tìm phóng viên tới, để đền bù sai lầm anh ta từng gây ra. Anh ta muốn cho cô một sự ngạc nhiên nhưng cô lại tặng anh một kết quả kinh hãi.

“Tại sao tôi phải lừa anh.” Trần Uyển Ước không che giấu sự giễu cợt trong mắt, “Anh cảm thấy anh còn cái gì đáng giá để tôi phải ở lại? Là anh hay là tình cảm của tôi?”

“Anh…”

“Anh không đẹp trai bằng chồng tôi, không có tiền nhiều như anh ấy, cũng không biết dỗ dành phụ nữ, anh cảm thấy có gì đáng giá mà tôi phải lừa gạt anh?”

Dừng một chút, Trần Uyển Ước lại cười khẽ, “Còn tình cảm à, xin lỗi, tôi và chồng tôi rất tốt đẹp, tôi yêu anh ấy muốn chết, ngay cả một đầu ngón tay của anh ấy anh cũng không sánh bằng.”

Nói xong, cô kéo cửa sổ lên, Dung Kỳ chưa từ bỏ ý định, còn muốn thử cản kiếng xe, “Uyển Ước, Uyển Ước…”

Hạ Sỳ Sâm không cho anh ta có cơ hội tiếp tục truy hỏi, một tay nắm bả vai đối phương rồi đẩy người kia ra xa, là một vũ công, Dung Kỳ có sức lực không nhỏ, thế nhưng Hạ Kỳ Sâm còn mạnh hơn, làm anh ta không kháng cự nổi dù là một chút.

Bỏ qua người cản trở, Hạ Kỳ Sâm lên xe, dặn tài xế lái nhanh một chút. Đại gia và người đẹp đi mất, màn kịch cũng nên kết thúc. Quần chúng xung quanh vốn nên tản ra, lại cảm thấy hơi sai sai.

Hôm nay nhân vật chính là Dung thiếu đúng không? Kết quả vai chính tuột mất, phụ nữ cũng đi luôn.

Mấy người anh em của anh ta đi tới, thông cảm vỗ vỗ vai: “Sao thế người anh em, cậu không biết Trần Uyển Ước kết hôn chưa hay rồi à?”

“Tôi không biết… Tôi nghĩ là…” Dung Kỳ nắm tóc muốn nổi điên, “Tôi nghĩ là cô ấy sẽ mãi mãi yêu tôi, rõ ràng cô ấy đã nói muốn yêu tôi mười ngàn năm.”

“Đầu năm nay ai còn tin mấy lời đó nữa chứ.”

Mấy người anh em vừa thông cảm vừa buồn cười, bình thường Dung Kỳ đâu có ngu như vậy, một người phụ nữ thôi mà, đâu cần đâm đầu vào hết lần này tới lần khác. Lại còn là người phụ nữ anh ta vứt bỏ.

Trần Uyển Ước bị bỏ rơi là một trận cười lớn cho mọi người, mặc dù Dung Kỳ và cô chưa từng ở bên nhau, lời tỏ tình giấu tên rất thịnh hành vào thời đó, khiến mọi người tự nghĩ rằng Trần Uyển Ước thích Dung Kỳ, dù không đến mười ngàn năm thì cũng sẽ thích rất lâu.

Trên đường cái. Trần Uyển Ước đang uống trà giải khát, Hạ Kỳ Sâm ngồi bên cạnh hỏi: “Mấy lời em vừa nói đều là thật sao?”

“Nói cái gì?”

“Yêu anh muốn chết.”

“…”

Mém chút nữa cô bị sặc. Vừa nãy cô nói không ít câu, tại sao anh chỉ nhắc mỗi câu này nhỉ?

……

# Trần Uyển Ước về nước #

# Dung thiếu cầu hôn thất bại #

Hai cái hotsearch chễm chệ đầu bảng. Chuyện này căn bản không cần mua hotsearch cũng đủ sức nóng đè ép các minh tinh khác.

Liên quan tới chuyện Dung Kỳ cầu hôn thất bại, blogger không nói rõ anh ta cầu hôn ai, bởi vì đám phóng viên bị Dung Kỳ mua không dám nói ra chuyện này, sau đó đám paparazzi chạy tới thì mọi việc đã xong.

Blogger: Đoán thử một chút, người mà Tam thiếu cầu hôn là Trần Uyển Ước, mọi người thấy thế nào? [ ăn dưa ]

Bạn trên mạng 1: Vô lý, ai mà không biết Dung thiếu và Nhu Nhu quen nhau năm năm.

Bạn trên mạng 2: Trần Uyển Ước là thá gì chứ, chân hỏng rồi thì ít đi ra ngoài hại người đi.

Bạn trên mạng 3: Người qua đường bình thường còn cảm thấy Giang Mạn Nhu có khí chất hơn Trần Uyển Ước nữa.

Bạn trên mạng 4: lầu trên, nếu chế đúng là người qua đường thì tôi sẽ ăn cái điện thoại.

Bàn về số lượng fan, Trần Uyển Ước tự nhiên không sánh bằng Giang Mạn Nhu.

Mấy năm nay khoa học kỹ thuật phát triển, Giang Mạn Nhu được các blogger tâng bốc, thu hút không ít fan. Xảy ra chuyện gì trước tiên cũng sẽ lên tiếng vì cô ta.

Bên trong trung tâm nghệ thuật thành phố A, các thành viên của vũ đoàn Vãn Nguyệt đang nhỏ giọng thảo luận về chuyện hotsearch trên Weibo. Bàn chuyện quá tập trung nên không chú ý có người đứng ngoài cửa.

Các cô ấy ngày thường ôm đùi Giang Mạn Nhu nịnh bợ, nhưng vẫn có một ít người ghen ghét, bất mãn với cô ta, chỉ là không ai dám nhắc tới mà thôi.

Vào lúc này, đề tài hấp dẫn như thế dễ dàng thu hút mọi người

“Trần Uyển Ước trở lại thật rồi.”

“Có phải chân cô ấy không tốt lắm không, lần trước ở nước E tôi thấy cô ấy đi lại rất bình thường, không có gì là khó khăn cả.”

“Lần này tiêu rồi, cô ấy trở về sẽ đòi chức trưởng đoàn lại, vậy chị Mạn Nhu phải làm thế nào?”

“Nói thật, trưởng đoàn là ai không thành vấn đề, chỉ cần lấy được thành tích là được.”

Một tiếng ho nhẹ vang lên, các cô gái sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, lập tức đổi mặt, lấy lòng Mạn Nhu nói: “Chị Mạn Nhu.”

“Tôi sẽ không để cô ta về đoàn.” Ánh mắt cô ta dữ tợn, “Các cô nghĩ thế nào?”

“Tụi em dĩ nhiên là không hy vọng rồi.” Phó đoàn dẫn đầu nịnh hót, “Người như vậy trở lại chính là gieo họa, không hề có ích gì với đoàn chúng ta, chỉ biết câu dẫn đàn ông.”

Câu nịnh bợ này nghe được, Giang Mạn Nhu tán thưởng gật đầu.

Phó đoàn lại tranh thủ thể hiện, “Trần Uyển Ước quyến rũ ai cũng được, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại dám quyến rũ bạn trai chị Mạn Nhu. Về nước một cái là lên hotsearch, còn cho blogger tung tin vịt nói rằng Dung thiếu cầu hôn cô ta bị từ chối. Người bình thường nghe là biết chuyện này không thể nào, chị Mạn Nhu, đã tới lúc cần chị ra tay để đánh bay khuôn mặt giả dối của cô ta, để cho cô ta biết sự lợi hại của chị đi.”

Cô ta vừa nói xong, mặt của Giang Mạn Nhu từ không tốt lắm đổi thành màu tím bầm. Hotsearch không phải bị Trần Uyển Ước mua, mà là… sự thật. Phó đoàn nói một câu, không có tác dụng nịnh hót mà còn làm cho người ta khó chịu.

Giang Mạn Nhu tức giận cầm cái ly lên, trực tiếp thả rơi dưới chân phó đoàn, lạnh lùng nói: “Cút đi tập luyện, bớt xỏ mũi vào mấy chuyện này đi!”

Phó đoàn ngây ra. Cô ta nói gì sai mà khiến chị Mạn Nhu tức giận vậy chứ? Cô ta rõ ràng đang nịnh hót mà.

Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng động không lớn không nhỏ, cửa bị mở ra, một thân hình xinh đẹp rơi vào tầm mắt của mọi người. Trần Uyển Ước mặc váy sáng màu, đứng thẳng ở cửa, ánh mắt dịu dàng, nở nụ cười châm chọc, dùng cái nón che nắng vỗ nhẹ lên cửa.

“Chị họ sao tức giận thế?” Trần Uyển Ước hừ nhẹ, “Chẳng lẽ vì em trở lại nên chị không vui sao?”

Giang Mạn Nhu đâu chỉ không vui. Cô ta còn tức muốn nổ phổi luôn kìa. Cô ta nói chia tay chỉ là nhất thời nhanh miệng, ai biết Dung Kỳ đồng ý thật, hơn nữa sau khi chia tay không lâu anh ta còn chuẩn bị cầu hôn.

Giang Mạn Nhu và những người khác còn cho là Dung Kỳ chuẩn bị cầu hôn cô ta. Nhưng hôm nay cô ta đợi suốt một ngày, cuối cùng đợi được một hotsearch vừa ghê tởm vừa căm hận. Dung Kỳ lại cầu hôn Trần Uyển Ước.

Việc buồn cười nhất không phải bị từ chối mà là Dung Kỳ còn không biết Trần Uyển Ước đã kết hôn, người chồng lại là người anh ta cầu xin biết bao nhiêu lần cũng không gặp được.

Dung Kỳ mất mặt, Giang Mạn Nhu cũng mất mặt. Giang Mạn Nhu chỉ có thể tự an ủi mình rằng, Trần Uyển Ước có phất lên thế nào thì chân cô ta cũng không thể nhảy nhót như cũ, năm năm qua cũng không tham gia huấn luyện, huống chi người có bệnh dễ tái phát.

Nghĩ như thế, Giang Mạn Nhu không hề hoảng hốt, cười lại với cô bằng một nụ cười không kém chăm chọc, “Sao có thể chứ, em trở lại chị vui vẻ còn không kịp nữa mà.”

“Vậy tôi nói thẳng.” Trần Uyển Ước không khách khí, “Tôi sẽ trở lại đoàn, cùng mọi người huấn luyện.”

Nghe vậy, tất cả thành viên cùng trầm mặc. Ngoại trừ kinh ngạc ra thì không biết làm gì.

“Tôi không đồng ý.” Giang Mạn Nhu ngẩng đầu ưỡn ngực, nói từng chữ một, “Năng lực của cô bây giờ còn kém hơn một người mới nhập môn, cô về đoàn sẽ làm vũ đoàn thêm phiền toái.”

Giang Mạn Nhu biết nhược điểm của Trần Uyển Ước, trực tiếp đâm trúng chỗ yếu. Không thể khiêu vũ chính là nỗi đau lớn nhất của cô, chứng tỏ cô chỉ là phế nhân.

Trần Uyển Ước cười yếu ớt, “Chị họ có vẻ hiểu lầm rồi, tôi tới đây là để thông báo, không phải tới để nghe chị nói đồng ý hay không.”

Sự lúng túng và căm tức tự nhiên xuất hiện trong đầu Giang Mạn Nhu, “Cô có ý gì?”

“Ý là… Cái vũ đoàn này, cô nên để nó vật về với chủ.”

Trần Uyển Ước dịu dàng cười, cặp mắt xinh đẹp chớp chớp, nhìn rất vô tội, lúc cười lên trông thật vô hại, trên thực tế lại là cáo khoác áo tiên nữ. Cái vũ đoàn là do cô gây dựng nên, nhưng thời gian lâu dài, thành viên trong đoàn đều được lọc máu.

Nếu như Trần Uyển Ước trực tiếp đòi làm đoàn trưởng, Giang Mạn Nhu sẽ nghĩ là cô nói vớ vẩn.

Thành viên vũ đoàn có máu có thịt, không phải là vật phẩm, dù bây giờ cô tứ chi lành lặn, các đoàn viên cũng phải cân nhắc xem sau này liệu cô có hợp ý với mọi người không, huống chi cô còn không thể khiêu vũ.

“Trần Uyển Ước, cô nói nghe buồn cười quá.” Giang Mạn Nhu cười lạnh, “Trần gia bây giờ suy sụp không còn hình dạng, bản thân cô cũng không còn gì, vừa không có thực lực vừa không có thực quyền, cô còn không biết xấu hổ mà dám lớn lối như vậy?”

“Tại sao Trần gia suy sụp ba cô hẳn rất rõ.” Sắc mặt Trần Uyển Ước đột nhiên lạnh đi, “Còn tại sao tôi không thể khiêu vũ chắc trong lòng cô cũng biết. Giang Mạn Nhu, đừng để tôi nắm được bất kì chứng cớ nào liên quan tới cô.”

“Tôi…”

Nhắc tới chuyện năm năm trước, lòng bàn tay Giang Mạn Nhu không kiềm được rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Năm năm trước khi chuyện xảy ra, CCTV bị hủy nên không ai biết người phía sau màn là ai.

Dù cô có nghi ngờ thì cũng không tìm được chứng cứ, tóm lấy Giang Mạn Nhu thì khó nhưng ít nhất cô cũng có thể dạy dỗ cô ta.

“Thứ tôi đánh mất năm năm trước, cô cũng đừng hòng có được.” Trần Uyển Ước cười lạnh một tiếng, “Bao gồm cả đàn ông.”

Mặt Giang Mạn Nhu trắng bệch, “Cô…”

Thấy Trần Uyển Ước vẫn còn kiêu ngạo tưởng mình là hạc quý như trước kia, phó đoàn không nhịn được, muốn xả giận giúp Giang Mạn Nhu, “Trần Uyển Ước, cô có biết liêm sỉ không, Dung thiếu đã là bạn trai của chị Mạn Nhu, cô đừng ôm vọng tưởng nữa.”

Trần Uyển Ước liếc một cái, “Cô đang nói đông nói tây gì đó?”

Phó đoàn khí thế hung hăng: “Còn muốn giả bộ? Cô về nước một cái là lập tức kéo mọi người vào cái scandal do cô tạo ra, cô dám nói hotsearch thật không phải mình mua không? Bớt nằm mơ ban ngày đi, Dung thiếu căn bản không thể nào cầu hôn cô! Anh ấy và chị Mạn Nhu đang rất hạnh phúc!!”

Trần Uyển Ước: “…”

Mấy người khuyết tật não bây giờ thích chơi teamwork nhỉ, sợ thua chậm quá sao?

Vừa nãy Giang Mạn Nhu không giải thích, Phó đoàn không biết cái vỗ mông ngựa đã bị lệch, không chỉ không đe dọa được Trần Uyển Ước mà còn chọc cô cười liên tục.

Giang Mạn Nhu giận đến mức muốn đuổi phó đoàn ra khỏi đoàn, tên đồng đội như heo này ở đâu ra vậy. Những thành viên khác trong đoàn mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng thấy tình hình không ổn, vội vàng kéo phó đoàn lại, bảo cô ta nói ít lại mấy câu.

Lỡ mà người Dung Kỳ cầu hôn là Trần Uyển Ước thật thì lúng túng lắm. Không ai nói ra sự thật, mọi người cũng rơi vào sương mù, không biết đối tượng Dung Kỳ cầu hôn rốt cuộc là ai.

“Chủ không thông minh, chó liếm chủ thì càng không có đầu óc.” Trần Uyển Ước vừa đi vừa cảm khái, đột nhiên nhớ đến gì đó, xoay người nói: “Cách bài trí ở đây tôi không hài lòng lắm, ngày mai tôi sẽ cho người tới sửa sang.”

Chỗ này trang trí lại dựa theo gu thẩm mỹ của Giang Mạn Nhu, lòe loẹt lộn xộn, không có giá trị thẩm mỹ. Trần Uyển Ước nói như chuyện đương nhiên ngày mai cô lại là thành viên của đoàn.

Năm năm không gặp, cô vẫn ngạo mạn phách lối như trước kia, có uy nghiêm có quyền phát biểu.

Lúc này, chuông điện thoại reo lên, Trần Uyển Ước bắt máy, vui vẻ nói chuyện. Cách đó không xa các đoàn viên trố mắt nhìn nhau.

Phó đoàn tránh thoát được vòng tay của mọi người, không cam lòng nói: “Sao mấy cô không để cho tôi mắng cô ta?”

“Người Dung thiếu cầu hôn có thể thật sự là cô ấy.” Có người cẩn thận nói, “Chị nói như vậy không phải là tát vào mặt chị Mạn Nhu sao?”

“Không thể nào chứ…” Phó đoàn ngạc nhiên, đột nhiên nhớ đến màn cãi lộn đêm đó giữa Giang Mạn Nhu và Dung Kỳ ở nước E, chẳng lẽ tin đồn trên mạng là thật, Dung thiếu thật sự cầu hôn Trần Uyển Ước?

Phát hiện tại mình không biết chuyện mà làm chị Mạn Nhu mất thể diện, phó đoàn không thể không sửa lại cách nịnh nọt của mình, lúng túng nói: “Có là thật thì sao, nhất định là cô ta thiếu đàn ông, muốn quyến rũ Dung thiếu.”

“Cô ấy hình như đã kết hôn rồi.” Lại có người nhắc nhở, “Em thấy trên tay cô ấy có một cái nhẫn cưới bự như trứng chim bồ câu.”

Phó đoàn không kiềm được nhìn về phía Trần Uyển Ước, cách một khoảng nhưng cô ta cũng nhìn thấy rõ chiếc nhẫn đeo ở ngón tay áp út, những viên kim cương trên nhẫn đang sáng lấp lánh, người bình thường không thể nào mua nổi.

Không thể nào! Trần Uyển Ước làm sao có thể mua nổi chiếc nhẫn kim cương xa hoa như vậy chứ.

Phó đoàn tiếp tục không cam lòng nói: “Nhất định là nhẫn giả, cô ta có lập gia đình thì cũng chỉ lấy được người nghèo rớt mồng tơi, người bình thường ai lại cưới một người vợ tàn phế chứ.”

Cô ta vừa mới nói xong, Trần Uyển Ước rõ ràng đang nhõng nhẽo với người bên kia đầu dây: “Ây da, chồng, anh đừng mua cho em túi xách mắc như vậy nữa, lần sau mua một cái ba bốn trăm ngàn là được.”

Phó đoàn: “…”

Những thành viên khác: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN