Muôn Vàn Cưng Chiều
Chương 29
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu không khí trong xe đang vui vẻ, tông giọng lạnh lẽo của Từ Nam Chung cất lên làm không khí trầm xuống, ngón tay siết lấy lưng ghế nên trắng bệch, thậm chí còn đang run nhẹ.
Trần Uyển Ước ngồi ở ghế trước, chỉ có thể nhìn qua kính chiếu hậu mới phát hiện được vẻ khác thường của người ngồi sau. Cô không hiểu Từ Nam Chung nhiều lắm, chỉ dựa vào ấn tượng lần đầu rồi đánh giá anh là một người bạc tình. Người này đột nhiên phản ứng mãnh liệt khiến cô hoảng sợ.
Không nghe thấy Từ Nam Chung nói gì, Trần Uyển Ước nhìn người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Thu Đường thì sao?”
“Cậu ấy muốn tìm một cô gái cũng tên Thu Đường.” Hạ Kỳ Sâm thuận miệng trả lời, phát hiện vợ mình đang trầm mặc, không vui vẻ như khi nãy nữa, anh lên tiếng nhắc nhở người phía sau, “Cậu đừng có mà lộn xộn, hấp ta hấp tấp cứ như một đứa học sinh cấp 3.”
Hạ Kỳ Sâm mới nói bọn họ giống như học sinh cấp 3. Bây giờ trời đất luân hồi, người xấu phải nhận quả báo. Trong giọng nói của Từ Nam Chung lộ ra sự kìm nén và vội vàng: “Cô chắc chắn bạn cô tên Thu Đường?”
Xe đi qua giao lộ, quẹo cua, giảm tốc độ, trong xe, thời gian tựa như cũng chậm lại. Trong bầu không khí bị đè nén này, Hạ Kỳ Sâm là người bình thản nhất, bởi vì vợ mình bị hoảng sợ, anh không mặn không lạt lên tiếng châm chọc, “Cô ấy tên Thu Đường thì sao, trên đời này đâu thiếu người trùng tên.”
Hạ Kỳ Sâm không nói được lời hay ý đẹp, Từ Nam Chung chỉ có thể hỏi Trần Uyển Ước, thái độ khách sáo hơn nhiều: “Thu Đường là bạn của cô à?”
Chưa bao giờ thấy anh ta cúi đầu trước mặt ai, hôm trước khi gặp mặt Trần Uyển Ước thì khách sáo lạnh nhạt hôm nay hiếm có hạ mình, khiến người ta không phản ứng kịp.
Trần Uyển Ước do dự: “Tôi và cô ấy là bạn… Nhưng có lẽ cô ấy không phải là người anh tìm đâu.”
Từ Nam Chung hỏi: “Tại sao?”
Trần Uyển Ước khéo léo nói: “Cô ấy có con rồi.”
Sau khi câu này được nói ra, trong xe lại yên lặng. Có thể còn chưa từ bỏ ý định, Từ Nam Chung lại hỏi: “Cô có hình cô ấy không?”
Trần Uyển Ước lắc đầu: “Không có, cô ấy không thích chụp hình.”
“Vậy cô thử miêu tả xem cô ấy thế nào?”
“Cô ấy có hai con mắt, một cái miệng…”
Từ Nam Chung: “Còn đứa nhỏ?”
Trần Uyển Ước: “Cũng hai con mắt, một cái miệng.”
“…”
Từ Nam Chung phát hiện hai vợ chồng này không có thái độ thành tâm giúp đỡ, hỏi cái gì cũng trả lời cho qua. Từ Nam Chung dùng ánh mắt như nhìn người thiểu năng trí tuệ để nhìn người ngồi trước, giữa chân mày có nếp nhăn, “Cô không thể nói chi tiết hơn chút à?”
“Làm sao chi tiết được?” Hạ Kỳ Sâm chặn lời, dùng tông giọng thản nhiên, “Trên mặt không có gì đặc biệt thì chỉ có thể nói vậy thôi, làm như có đặc điểm khác ngoài mắt to miệng nhỏ thì cậu có thể đoán được người ta thế nào ngay à?”
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Từ Nam Chung không để ý tới Hạ Kỳ Sâm, tiếp tục hỏi Trần Uyển Ước: “Cô vẽ ra thử xem.”
Trần Uyển Ước vẽ không đẹp lắm, cũng ráng làm theo yêu cầu của đối phương, tìm giấy và bút, nhớ thử xem Thu Đường thế nào rồi vẽ xuống. Sau khi vẽ xong, cô đưa tờ giấy cho anh ta.
Từ Nam Chung nhìn bức vẽ, cái cô Trần Uyển Ước này! Trên mặt cũng chỉ có hai con mắt, một cái miệng, lỗ mũi còn bị vẽ lệch. Vẽ cũng như không.
“Uyển Uyển, hay là em đưa phương thức liên lạc cho cậu ta đi.” Hạ Kỳ Sâm không châm chọc, “Người này không tới được sông Hoàng Hà* thì chưa từ bỏ ý định.”
* ý là Từ Nam Chung không nhận được kết quả mong muốn thì sẽ không bỏ cuộc
“Vậy cũng được.”
Trần Uyển Ước tìm Wechat của Thu Đường, chuẩn bị đưa cho Từ Nam Chung thì đột nhiên anh ta có điện thoại gọi tới. Không phải Trần Uyển Ước không muốn đưa, mà là Wechat của Thu Đường không có gì cả, avatar mặc định, trên tường chỉ có loe hoe vài cái hình phong cảnh, rất nhàm chán.
Ba phút nói chuyện điện thoại kết thúc, Từ Nam Chung nói: “Không cần nữa đâu.”4
“Sao thế?”
Từ Nam Chung nói, “Mới vừa rồi bọn họ gọi điện thoại nói đã giúp tôi tìm được mấy người tên Thu Đường.”
Hạ Kỳ Sâm hỏi: “Vậy nên?”
Từ Nam Chung: “Bọn họ thuê phòng bao sẵn chờ tôi qua nhận mặt, cậu lái xe đưa tôi qua đó đi.”
Hạ Kỳ Sâm: “Thái độ nhờ vả thế à? Ông đây là tài xế của cậu chắc?”
Từ Nam Chung thản nhiên: “Cô Hạ, cô có muốn biết chuyện chồng cô thời mặc tả không?”
Không đợi Trần Uyển Ước trả lời “muốn”, Hạ Kỳ Sâm đã gằn ra mấy chữ: “Móa, cậu dai như chó già vậy, nói đi, địa chỉ ở đâu?”
Vì chút chuyện mà người này quấy rầy thời gian ăn cơm của hai vợ chồng, còn làm như bậc bề trên sai tới sai lui. Trước khi tới, Hạ Kỳ Sâm đã không ôm hy vọng, bảo mấy tên bạn lông bông đó tìm người, chẳng thà tự mình đi tìm còn hay hơn.
Phòng bao đặt ở Tương Đình, là nhà hàng kiểu Trung cao cấp nhất khu vực, dù không gọi hải sản thì vị chi mỗi ngưởi cũng phải trả 1000. Đám bạn xấu này kêu Từ Nam Chung qua chắc là để trả tiền.
Bọn họ qua đó, đúng thật như dự đoán, gặp mấy người “Thu Đường” cao thấp mập ốm, đều không phải là người Từ Nam Chung muốn tìm.
Anh ta không biểu cảm quét mắt nhìn mấy người “Thu Đường”, đặt câu hỏi cho đám anh em kia: “Mấy cậu có lòng tốt hay là đang muốn dạy dỗ tôi vậy.”
Đám người kia lập tức ồn ào: “Anh Nam, bọn em đều thật lòng thật dạ với anh mà, làm sao có thể dạy dỗ gì anh chứ.”
“Được.” Từ Nam Chung đi tới cạnh “Thu Đường”, từng bước từng bước sàng lọc, “Mấy cậu tìm nữ thì tôi cảm ơn, nhưng… thằng nào dắt một người nam tới đây???”
Vừa nói vừa lấy tay kéo một người đàn ông trắng trẻo sạch sẽ đi ra. Những người khác bật cười, cười xong rồi lại phát hiện khuôn mặt Từ Nam Chung có hơi đáng sợ, bắt đầu tụ năm tụ ba im lặng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!